Chương 107: Phó tổng không còn vợ...

Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Đậu

Kim còn chưa được tiêm, Phó Thâm đã bị Lộ Tung làm cho nổ tung. Lộ Tinh khóa cửa từ trong lại, cách cánh cửa, Phó Thâm có thể nghe thấy tiếng khóc của người ở trong.

Mặc kệ Phó Thâm có giải thích như thế nào đi, hay nói cái gì đi chăng nữa, Lộ Tinh cũng không để ý.

"Phó Thâm lại lừa Tinh Tinh..." Lộ Tinh cầm lấy một viên trân châu dưới đất ném ra ngoài, trân châu vương vãi trong góc phòng phá ra tiếng lạch cạch.

"Phó Thâm là đại lừa đảo!" Lộ Tinh thực sự rất tức giận.

Dần dần trong phòng không còn động tĩnh, ngay cả tiếng khóc cũng không còn, Phó Thâm muốn gõ cửa, nhưng lại sợ Lộ Tinh nghe thấy giọng nói của anh lại kích động bắt đầu khóc.

Phó Thâm nghĩ tới đây cũng không quấy rầy Lộ Tinh, chờ cậu hòa hoãn cảm xúc trước.

Lộ Tinh ngồi xổm dưới sàn nhà, sờ sờ em bé trong bụng, càng buồn bực.


Lộ Tinh vẫn không ra ngoài, Phó Thâm ở thư phòng cả đêm.

Hôm sau, Phó Thâm bảo dì gọi Lộ Tinh đi ăn sáng.

Dì, thì Lộ Tinh ngược lại còn nguyện ý để ý đến một chút.

"Con không đói". Lộ Tinh đáp lại một câu, nhưng vẫn không mở cửa.

Dì bất đắc dĩ xuống nhà, nói cho Phó Thâm Lộ Tinh còn chưa hết giận.

Dì đã chăm sóc Lộ Tinh khi còn ở Dung Thành, cũng biết rất rõ về Lộ Tinh, chuyện xảy ra đêm qua dì ít nhiều cũng biết, trong lúc nhất thời không biết hai người này đến tột cùng dì nên đau lòng ai...

Trong bụng Lộ Tinh có đứa nhỏ, một hai bữa không ăn là chuyện lớn.

Phó Thâm bảo dì làm đồ ăn mà Lộ Tinh thích, đặt ở cửa.

"Tiểu thiếu gia, nghe lời dì. Con mà đói, em bé trong bụng con cũng đói theo, ngoan ngoãn ăn cơm nhé". Dì nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Dì đặt đồ ăn ở cửa phòng, nghe lời ăn một chút".


Nghe tiếng bước chân dì bỏ đi, Lộ Tinh đang ôm chân ngồi dưới sàn nhà chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt hơi u ám, đầu óc cũng choáng váng.

Lộ Tinh biết cậu nhất định phải ăn chút gì đó, giống như dì nói cậu phải ăn vì đứa bé.

Cửa phòng được mở ra một khe hở rất nhỏ, một cánh tay trắng nõn thò ra, mò sữa với bánh mì.

Phó Thâm trốn ở một bên, nhìn thấy đồ ăn được Lộ Tinh lấy vào tốt xấu gì cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bánh mì được phết một lớp mứt dâu, Lộ Tinh cắn miếng đầu tiên đã rơm rớm nước mắt.

Phó Thâm thích nhất là dùng mứt dâu tây phết bánh mì cho cậu, Phó Thâm nói ăn như vậy mới ngọt hơn.

Lộ Tinh nhét bánh mì vào miệng rồi nuốt vào bụng với nước mắt.

Không ngọt tí nào...Rõ ràng là mặn... Phó Thâm đang nói dối.

Lộ Tinh không ngừng hít vào, trân châu còn chưa kịp dọn lại đã chất thành đống.


Phó Thâm vẫn canh ở chỗ cửa, cửa phòng lại được mở ra lần nữa, còn nửa cốc sữa được đưa ra. Phó Thâm rất muốn nắm lấy bàn tay mảnh mai đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.

Lộ Tinh khóc đến mức đau não, trèo lên giường đắp chăn ngủ thiếp đi, từ tối hôm qua đến giờ mắt cậu vẫn chưa tiêu sưng.

Bây giờ Phó Thâm không dám gọi bác sĩ đến nhà nữa, nhưng anh còn phải đi gặp bác sĩ nữa.

Dặn dò với dì xong, Phó Thâm lái xe rời khỏi phòng nhìn ra biển.

Dì thấy Lộ Tinh ăn sáng không ăn được bao nhiêu, sợ cậu đói, nên đang vội vàng làm đồ ăn ngon cho cậu, lúc này dỗ cậu ăn một chút cũng tốt.

Hai giờ sau, Lộ Tinh mê man tỉnh lại, không nghe thấy bên ngoài có bất cứ động tĩnh gì, cẩn thận bước xuống giường, mở cửa ra một khe hở nhìn trộm ra ngoài, bụng cậu thật sự rất đói.
Bình thường Lộ Tinh ăn sáng có thể ăn nhiều hơn Phó Thâm, hiện tại mang thai em bé thì càng nhanh đói hơn.

Lộ Tinh nhìn lén ra ngoài, không thấy Phó Thâm, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.

Lộ Tinh cúi người, chậm rãi bò ra từ khe cửa, hết lần này tới lần khác còn nhìn xung quanh, Phó Thâm thật sự không có ở đây.

"Dì". Lộ Tinh đứng ở cửa bếp khàn giọng nói.

"Tiểu thiếu gia!" Dì không ngờ Lộ Tinh sẽ tự mình đi ra, vui mừng khôn xiết: "Có đói không, dì hấp tôm".

"Vâng". Lộ Tinh nghe lời gật đầu.

"Ngồi một lát đi, dì sẽ mang đến cho con ngay". Dì vừa mở nồi hấp vừa nói.

Lộ Tinh ngồi trên ghế trong phòng ăn, trong tiềm thức muốn tìm Phó Thâm ở đâu, nhưng Phó Thâm không xuất hiện.

"Nóng đấy, ăn từ từ một chút". Dì sợ Lộ Tinh lặp lại vết xe đổ ăn thịt nướng tối hôm đó, đặc biệt nhắc nhở.
Lộ Tinh chỉ ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt dừng trên tay dì đang bóc tôm, hốc mắt dần dần phiếm hồng.

"Dì bóc cho con, con ăn nhiều một chút, em bé trong bụng mới lớn nhanh".

Lộ Tinh vùi đầu ăn tôm, ăn một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng.

"Dì, Phó Thâm đâu?" Lộ Tinh hỏi vẫn không dám ngẩng đầu.

Dì sững sờ, khóe miệng mang theo ý cười, nghĩ thầm vợ chồng nhỏ nào có thfu qua đêm.

"Phó tiên sinh ra ngoài rồi".

Lộ Tinh lại dễ chịu hơn một chút, thật ra cậu có chút lo lắng Phó Thâm không cần cậu nữa.

Đang ăn tôm được một nửa, ngoài cửa có tiếng bước chân.

Phó Thâm và Lộ Tinh gần như đồng thời nhìn thấy đối phương.

Vẻ mặt Phó Thâm kinh ngạc hoàn toàn không ngờ Lộ Tinh sẽ đi ra, vội vàng lấy đồ đang cầm trong tay đưa ra sau lưng.

"Lộ Tinh". Phó Thâm cười, tiến lại gần Lộ Tinh.
"Không cần!" Lộ Tinh bật dậy khỏi ghế như bị điện giật, trốn sau ghế sô pha.

"Không, Tinh Tinh không tiêm!"Lộ Tinh cuộn mình ở một góc, thân thể lại bắt đầu phát run, không ngừng lắc đầu với Phó Thâm đang đến gần.

"Không tiêm, Tinh Tinh không tiêm!" Lộ Tinh đã khóc không ra nước mắt, trong đôi mắt băng lam phủ đầy tơ máu.

Phó Thâm biết đồ trong tay mình chắc chắn bị Lộ Tinh nhìn thấy, trong lòng lại kinh hãi.

"Tinh Tinh, mấy thứ này không phải cho em dùng". Phó Thâm ném ống kim còn chưa bóc vào thùng rác trước mặt Lộ Tinh.

Thế nhưng Lộ Tinh nào có thể nghe Phó Thâm giải thích.

"Không! Phó Thâm là kẻ xấu!"

Phó Thâm ngồi xổm trước mặt Lộ Tinh, Lộ Tinh cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều sức như vậy, trực tiếp đẩy Phó Thâm xuống đất, giống như con thỏ sợ hãi nhảy vào phòng khóa cửa lại lần nữa.
Phó Thâm quyết tâm tiêm cho cậu, Lộ Tinh càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

"Phó thiếu, ngài không sao chứ". Dì đỡ Phó Thâm vẫn đang ngồi dưới đất dậy.

"Không sao đâu". Phó Thâm cười khổ lắc đầu: "Dì, tôi đi thư phòng xử lý công việc trước".

Lộ Tinh và Phó Thâm mỗi người tự nhốt mình trong phòng cả ngày.

Dì đặt bữa tối ở cửa dặn dò Lộ Tinh nhớ ăn, lần này Lộ Tinh không hề động đậy, thức ăn đã nguội lạnh cũng không thấy cậu nhúc nhích.

Nửa đêm.

Cửa phòng ngủ mở ra, phòng khách, hành lang tối đen, hiển nhiên tất cả mọi người đang nghỉ ngơi.

Bên ngoài rất tối, nhưng Lộ Tinh lớn lên ở biển sâu có thị lực rất tốt.

Đứng bên ngoài căn phòng cảnh biển, Lộ Tinh không nỡ liếc nhìn lại, cuối cùng vẫn rời đi, cậu quyết định trở về biển, không để ý tên Phó Thâm xấu xa này nữa.
Ban đêm mặt biển vẫn tĩnh lặng như trước, Lộ Tinh ngửi thấy mùi gió biển mùi nước biển, mắt mũi đều chua đến đau nhức, cậu từng bước đi ra biển, cuối cùng chìm xuống đáy biển.

Mặt trời mọc lên, Phó Thâm tỉnh lại từ trên bàn làm việc, tối hôm qua anh xử lý công việc, lại nghĩ đến chuyện của Lộ Tinh, cả đêm ngủ trên bàn làm việc.

Phó Thâm đơn giản sửa sang lại, chuẩn bị xuống nhà, đứng ở đầu cầu thang thì thấy dì lắc đầu với anh.

Phó Thâm viết trong lòng bàn tay, xoay người về thư phòng lấy chìa khóa dự phòng.

Thật ra sáng sớm Phó Thâm có thể dùng chìa khóa dự phòng để vào phòng ngủ, nhưng bận tâm đến cảm xúc của Lộ Tinh, Phó Thâm không muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu nữa, cho nên mới không làm như vậy.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, Phó Thâm sửng sốt, dưới đất có một đống trân châu trắng như tuyết cực kì chói mắt.
Anh vốn tưởng rằng Lộ Tinh sẽ khóc thật lâu, khóc thật nhiều, nhưng không ngờ lại tệ đến như thế...

Phó Thâm vòng qua đống trân châu đi về phía chiếc giường nhô lên, ngồi xuống bên giường, hít sâu một hơi, sau đó từng chút từng chút vén chăn bao trùm trên người Lộ Tinh.

Lộ Tinh? Không, chỉ có hai cái gối, với những viên trân châu nằm rải rác dưới lớp chăn.

Một cảm giác bất an đột nhiên tràn ngập trong lòng Phó Thâm!

Đã tìm mọi ngóc ngách trong nhà, nhưng không thấy Lộ Tinh đâu. Phòng mặt biển an ninh rất tốt, người ngoài không vào được, nên có lẽ chỉ có Lộ Tinh tự mình đi ra ngoài.

Camera giám sát xác nhận suy đoán của Phó Thâm.

Nơi đây rất gần biển, nơi Lộ Tinh có thể đến chỉ có biển.

Lộ Tinh đi mấy tiếng đồng hồ, ước chừng bây giờ cậu đã trở lại biển sâu.
Nhưng Phó Thâm vẫn điên cuồng đuổi theo về phía đó, bãi biển thường xuyên tản độ, bờ biển nơi đuổi biển, không có... Lộ Tinh đều không có ở đây.

Phó Thâm lo đến sứt đầu mẻ trán, lúc này trong đầu chợt lóe một tia sáng, vội vàng sai người gọi thuyền tới.

Rặng san hô biển rộng một tấc vuông, cây đỏ vẫn như trước.

Nơi cuối cùng Phó Thâm gửi hy vọng, Lộ Tinh vẫn không có ở đây...

Phó Thâm biết, Lộ Tinh thật sự bị anh dọa sợ trở về biển sâu.

Phó Thâm ở trên rạn san hô thật lâu, cuối cùng tịch liêu rời đi.

Thuyền dần dần đi xa, dưới đáy nước, người cá nhỏ trộm trồi lên mặt nước, nhìn theo bóng dáng mất mát kia, trân châu bất giác rơi xuống.

Kỳ thật Lộ Tinh vẫn luôn ở đây, cậu rất muốn bảo Phó Thâm dẫn cậu về nhà, nhưng cậu không thể gom hết dũng khí.
Nếu như vừa rồi Phó Thâm nói sẽ không tiêm cho cậu, Lộ Tinh sẽ không chút do dự nhào vào trong lòng anh.

Lộ Tinh quay lại biển, lặn xuống biển sâu không có dấu vết.

"Lộ Tinh trở về biển?" Hứa Viện kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được, nhìn Phó Thâm thất hồn lạc phách, biết người này không phải đang nói đùa.

Phó Thâm giải thích rõ nguyên nhân mọi chuyện cho Hứa Viện, Hứa Viện sửng sốt thật lâu.

"Con đừng lo lắng, Tinh Tinh chỉ cần không phải bị người bắt đi, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì". Hứa Viện không trách cứ Phó Thâm, tuy ngày thường bà luôn nói Phó Thâm, nhưng bà biết Phó Thâm mới là người quan tâm đế Lộ Tinh nhất. "Lộ Tinh lớn lên ở biển, trong biển cũng không có gì bắt nạt được thằng bé".

"Giống như con nói, ngay cả cá mập thấy nó cũng phải đi đường vòng". Hứa Viện vừa nói vừa cười, bà không muốn biểu hiện quá khẩn trương, làm Phó Thâm càng mất bình tĩnh.
Phó Thâm gật đầu.

Kết thúc cuộc điện thoại với Hứa Viện, Phó Thâm ngồi xổm dưới đất nhặt trân châu của Lộ Tinh, đầy hai bình thủy tinh...

Lộ Tinh không trở về chỗ ở biển sâu trước kia, mà vẫn quanh quẩn ở vùng biển nông tương đối an toàn, cậu sợ Phó Thâm tiêm cho cậu, nhưng dù sao cậu vẫn thích Phó Thâm.

Lộ Tinh lần lượt bẻ từng con hàu trên rạn, theo bản năng sẽ nghĩ cái này mang về cho Phó Thâm, cuối cùng lại mất mát nhét thịt hàu vào miệng mình.

Do sơ ý, Lộ Tinh có lúc bị thương, vỏ hàu sắc bén đâm vào thịt ngón tay cậu, máu chảy ra theo dòng nước.

Lộ Tinh đưa ngón tay vào miệng, mùi rỉ sét ngay lập tức khuếch tán khoang miệng.

Hóa ra đây là mùi máu...Trước kia Lộ Tinh chưa từng nếm qua, nhưng Phó Thâm lại có. Khoảng thời gian học làm món tráng miệng, lúc đầu cậu vụng về luôn bị thương, ngón tay thường xuyên bị cắt, Phó Thâm sẽ nhanh chóng cầm ngón tay chảy máu của cậu vào miệng.
Lộ Tinh chỉ cảm thấy trong miệng vừa ẩm ướt lại ấm áp.

"Ngon không?"

Lộ Tinh thấy Phó Thâm cười, tò mò hỏi anh.

"Ngọt lắm". Phó Thâm hôn lên đầu ngón tay được băng lại của cậu...

Sau khi no căng bụng, trời cũng đã tối, Lộ Tinh phải tìm một nơi an toàn để nghỉ qua đêm, nhưng cậu không muốn đi quá xa, bởi vì như thế sẽ không thấy Phó Thâm.

Lộ Tinh bơi dọc theo bờ biển, bơi thẳng đến bể bơi ngoài trời phòng mặt biển, nơi này hình như cậu có thể nhìn thấy bóng dáng Phó Thâm....