Đăng vào: 12 tháng trước
“Chính là hợp đồng lần trước cậu không lấy được đấy. Lần này dường như có cơ hội rồi.” Đồng nghiệp cười nói: “Giám đốc đã nói, nếu lần này cậu vẫn không lấy được thì hãy đưa đầu tới gặp anh ta.”
“Tôi? Không phải cậu sẽ đi cùng tôi sao?” Tôi có chút kinh ngạc.
“Tôi đã có nhiệm vụ khác, cơ hội lần này để cho cậu.” Đồng nghiệp tùy tiện khoát tay rời đi.
Tôi cảm thấy rất kỳ quái. Thông thường một khi ra ngoài làm nhiệm vụ, ít nhất cũng phải là hai người đi. Chẳng phải đã có câu nói, một người vì tư hai người vì công sao?
Nhưng lần này lại để một mình tôi đi làm nhiệm vụ?
Chẳng lẽ là bởi vì Hạng Chương mới lên chức vậy nên giám đốc Trần cố ý cho tôi một cơ hội để rèn luyện sao?
Ý nghĩ này khiến cho lòng tôi vô cùng vui vẻ. Nếu như tôi có thể nắm chặt cơ hội, lấy được hợp đồng này, nhất định giám đốc Trần sẽ nhìn tôi với cặp mắt khác xưa.
Nhưng khi nghĩ đến Hạng Chương tôi lại cảm thấy buồn bã.
Trải qua một trận sáng nay, vừa nhớ đến hắn tôi lại ngại ngùng, xấu hổ. Có lẽ rời đi vài ngày cũng xem như một ý kiến hay.
Trước khi lên máy bay tôi gọi cho Hạng Chương một cuộc điện thoại nhưng hắn không nghe máy. Vì vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là gửi cho hắn một tin nhắn đơn giản, nói cho hắn biết tôi phải tới Bình thị công tác.
Cho đến khi tôi ngồi vào chỗ của mình, Hạng Chương vẫn không hề trả lời tin nhắn của tôi. Tôi ngượng ngùng tắt nguồn điện thoại, nghĩ rằng nhất định hắn đang rất bận nên mới không hồi âm.
Vì tối qua ngủ không ngon, không đợi máy bay cất cánh tôi đã nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảm giác vừa ngủ liền đã đến nơi.
Nữ tiếp viên hàng không nhẹ nhàng đánh thức khiến tôi ngại ngùng cười với cô ấy.
Sau khi xuống máy bay, tôi lập tức đi lấy hành lý, tới chuỗi khách sạn đặt phòng.
Bây giờ đã là sáu giờ chiều, giờ này quả thật không tiện để bàn bạc với người liên lạc của công ty đối phương. Vì vậy, tôi định vùi mình ở trong khách sạn, xem qua tài liệu mà giám đốc Trần đã đưa cho tôi, hơn nữa cũng là để nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Nghiên cứu qua tất cả tài liệu một lần, lại lên mạng tra một chút thông tin, mãi tới khi dạ dày bắt đầu lên tiếng phản đối tôi mới nhớ ra cả ngày hôm nay tôi vẫn chưa có được cái gì vào bụng.
Tôi đi tới cửa hàng ven đường, mua một phần thức ăn nhanh, chờ đến giờ lại lấy điện thoại ra, vốn muốn nhìn xem Hạng Chương có trả lời tin nhắn hay không. Nhưng lúc này tôi mới nhận ra, hóa ra điện thoại của mình vẫn đang ở chế độ tắt máy.
Thật đúng là ngu ngốc!
Tôi nhanh chóng khởi động máy, quả nhiên thấy Hạng Chương nhắn tin đến, nói hắn đã biết, kêu tôi tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Đang lúc tôi suy nghĩ nên nhắn lại cho hắn thế nào bỗng chuông điện thoại chợt vang lên khiến tôi sợ đến run rẩy một cái.
“Alo! Xin chào.” Tôi luống cuống tay chân tiếp nhận điện thoại.
“Sao lại tắt máy lâu như vậy?” Giọng nói của Cố Thanh Thiên không hề báo trước bỗng vang lên.
Trong lòng tôi căng thẳng, lắp bắp hỏi: “Cố tổng… Em, em đang đi công tác…”
“Nhà hàng Hoàng Phương, phòng Lá Đỏ, cô còn mười lăm phút.”
Cố Thanh Thiên nói xong liền lập tức cúp máy.
Nhà hàng Hoàng Phương, nổi tiếng nhất Bình thị. Nghe nói, đầu bếp trong đó đều đã từng lên ti vi tham gia tranh tài trong cuộc thi Vua đầu bếp cả nước.
Chỗ đó cách khách sạn giá rẻ của tôi khá xa, mười lăm phút…
Tôi cắn răng, xách túi vội vàng chạy ra ngoài…
Thở hổn hển chạy tới phòng Lá Đỏ trên lầu ba của khách sạn Hoàng Phương, tôi khẽ đẩy cửa ra, bỗng có chút sững sờ.
Bên trong không chỉ có mình Cố Thanh Thiên mà còn có ông chủ lớn của công ty thương mại Đà Trường, mục tiêu chủ yếu của việc tôi tới Bình thị lần này.
Tôi đứng ngơ ngác, không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì.
Kỳ thực, loại nhân viên quèn giống tôi đây có rất ít cơ hội tiếp xúc với ông chủ lớn. Có thể gặp mặt giám đốc bộ phận cũng đã xem như không tệ rồi, nhưng bây giờ, chuyện này…
“Cố tổng, Nhạc tổng…”
Tôi nhắm mắt đi vào, nghiêm túc chào hỏi hai ông chủ lớn này.
Cồ Thanh Thiên liếc mắt nhìn tôi, khẽ hất cằm: “Ngồi đi.”
Tôi thấp thỏm ngồi xuống, có thể cảm giác được ánh mắt Nhạc Long đang chăm chú nhìn mình, hắn đang quan sát tôi.
“Cô ấy là ai?” Một lát sau, hắn mới quay sang hỏi Cố Thanh Thiên.
Cố Thanh Thiên như cười như không mở miệng: “Không phải anh muốn uống rượu sao? Để cô ta uống cùng anh, cô ta rất thích uống rượu.”
Tôi bỗng chốc trợn to hai mắt.
Trong phòng chỉ ba người chúng tôi, cho nên người mà Cố Thanh Thiên nhắc đến chính là tôi?