Chương 37: Hằng Nhi Chào Đời

Ngõ Ô Y

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vạn Văn Tú thành thân tại kinh đô, một tháng sau ngày thành hôn, nàng theo trượng phu trở về Dương Thành, ở trong tiểu viện của Trương Hán.

Gần đến cuối năm, vì trú quân gần biên giới xảy ra sơ suất, nhân cơ hội gió tuyết che mắt, đồng thời cậy nội ứng trong thành, Bắc Tề đã giết sạch binh sĩ canh gác, Lý Sở không thể không đến xem.

Trong nhà không có ai, Vạn phu nhân là Đô hộ phu nhân lại khá thân với Tiểu Thất, nên trước khi đi Lý Sở đã tới Vạn phủ một chuyến, nhờ bà để ý giúp mình. Vạn phu nhân cũng hay đến thăm Tiểu Thất, nhưng vì cuối năm thực sự quá bận, lúc tối mắt tối mũi sẽ sai người gửi thư cho Văn Tú, để nàng tới hàn huyên giải sầu cùng Tiểu Thất.

Hiện Trương Hán cũng thay phiên đến biên thành, Văn Tú ở nhà chẳng có gì làm nên thường xuyên ghé phủ, hai người tán gẫu chuyện nhà, thêu thùa may vá, ngày ngày vui vẻ.

“Muội chẳng biết mình đã làm sai gì không nữa, nhưng từ khi thành hôn, muội có cảm giác mẫu thân không còn thân thiết như trước, nói chuyện cứ giấu giếm.” Vì chuyện này nên dạo gần đây Văn Tú thấy buồn, chỉ mới hai tháng, từ cục cưng của cha mẹ bỗng biến thành người bị đề phòng, hụt hẫng trong lòng đâu có ít.

Tiểu Thất thấy nàng buồn bã, bèn khuyên, “Là thân nhân thì cũng ba phần khách*, bây giờ muội đã được gả đi, tất phải khác trước rồi. Như ta đây, từ lúc ta đến Lý gia, anh trai ta cũng ít nói với ta hơn, thậm chí bây giờ ta đến phố Đồng Lý mấy chuyến cũng bị huynh ấy dỗ về. Phu nhân còn cho muội về nhà thường xuyên là thương muội lắm rồi.”

(*Đây là cách nói ý bảo giữa thân nhân cũng nên khách sáo thì tình cảm mới lâu dài.)

“Vậy hả? Tỷ cũng có cảm giác này sao?” Cuối cùng hàng lông mày của Văn Tú cũng giãn, quả nhiên có tâm sự thì phải tâm tình. Ngôn Tình Hay

“Dù là gả đi hay cưới vào, chỉ cần lo hôn sự cho con cái xong thì cha mẹ đều sẽ thay đổi, chẳng thế thì bao giờ vợ chồng son mới lớn?” Bước đầu tiên của việc trưởng thành là tự lập, người làm cha làm mẹ biết buông tay đúng lúc mới thật sự suy nghĩ cho con mình.

“…” Văn Tú bừng tỉnh, ra là thế, còn tưởng mình đã làm sai sự khiến mẹ con xa cách.

“Sao nào? Có hòa hợp với người nhà họ Trương không?” Tiểu Thất vừa thêu vừa trò chuyện việc nhà.

“Cha mẹ chồng khá tốt, chỉ là anh chị em của chàng đông quá, mình mẹ chồng sinh sáu người, thêm mấy người con của hai di nương, cộng lại cũng phải mười mấy. Chàng đứng hàng ba trong các nam đinh, trên là hai ông anh thứ đích và một chị gái thứ đích, một chị gái thứ xuất, dưới có không ít em trai em gái, nhỏ nhất là đứa năm tuổi, còn nhỏ hơn con trai của Đại ca của chàng nữa.” Nhớ lại một tháng ở kinh thành, chỉ nội việc nhận biết thôi đã đủ khiến nàng mệt chết, đúng là hãi hùng, “Hai chị dâu trông cũng điềm đạm lắm, nhưng chị gái chàng có vẻ khó ở, sau ngày tân hôn lúc tặng mọi người đồ thủ công, hai chị dâu đều khen muội thêu đẹp, chỉ có nàng là chê kiểu quê mùa.” Có lẽ là muốn cười chê nàng đến từ nơi nhỏ bé.

“Người cũng có dăm ba bảy loại, nghe thôi chớ cần để bụng.” Tiểu Thất nói.

“Muội cũng nghĩ vậy, dẫu gì cũng là cô chị bên chồng, về sau chưa hẳn đã gặp nhau thường xuyên, cứ kệ nàng nói thôi, coi như không nghe thấy là được. Cha mẹ chồng có thể cho muội theo chàng về Dương Thành là muội cảm kích lắm rồi. Nàng ấy muốn nói thì cứ mặc.” Bởi về lại nhà, trượng phu vẫn rất yêu thương nàng, “Chỉ cần Hán Chi tốt với muội là đủ rồi.”

Hán Chi? Tiểu Thất nhíu mày.

Tiểu nha đầu thoắt đỏ mặt, cầm chỉ thêu trong tay ném ra đằng trước, khiến khắp người Tiểu Thất toàn là chỉ.

“Ta gặp chuyện gì vậy hả trời?” Tiểu Thất vớt chỉ sang bên, đoạn liếc nhìn người đối diện, nói, “Thành thân đã lâu, có nhắc tên thôi mà cũng xấu hổ ư.”

“Mới hai tháng, bao lâu đâu?” Đôi má càng ửng đỏ, nàng áp hai tay giảm nhiệt độ. Đúng lúc này Phương Như đi vào dâng trà, thấy nha đầu ấy lạ mặt, Văn Tú mới nhìn hai bận, đợi Phương Như đi rồi mới quay sang hỏi Tiểu Thất, “Hồng Phất vẫn chưa về sao?”

“Thư gửi bảo bét cũng phải ra Tết mới về được, chẳng biết nàng ta có về kịp lúc ta sinh không nữa.” Tiểu Thất đánh thượt, nha đầu kia đã đi hơn một tháng rồi.

“Hai bà thiếp kia gây chuyện lắm à?” Hồng Phất là cánh tay phải của Tiểu Thất, nếu nàng ấy đi thì chứng tỏ chuyện không hề đơn giản.

Tiểu Thất gật đầu vẻ bất đắc dĩ, “Mãi mà chưa có danh phận tử tế, e sốt ruột lắm.”

Nghĩ đến việc về sau bản thân cũng gặp chuyện như thế, Văn Tú lại buồn, thở dài một hơi, “Người nhà như chúng ta, dẫu không muốn cũng phải đối mặt với chuyện này.” Dù vợ chồng không muốn thì người khác cũng sẽ nhét người vào, nhiều khi ngẫm lại thấy cũng bực, “Nếu đã đến đó thì không thể để bọn họ làm bậy nữa.”

Tiểu Thất nhìn đôi mi tú lệ nhướn cao của nàng, bụng nhủ, quả nhiên mẹ sao con vậy, người lợi hại như Vạn phu nhân tất sẽ có cô con gái không dễ bị kẻ khác lấn lướt.

“Hai người đó được Tần Xuyên đưa tới, sau lưng ắt có chỗ dựa, nếu tỷ không chuẩn bị sớm, e sau này khó sống đấy.” Văn Tú nói.

Bàn tay cầm kim của Tiểu Thất khựng lại vì câu nói thật tâm của nha đầu kia, hẳn đã thực sự xem nàng là bạn thân nên mới không kiêng dè chuyện như vậy, “Ta rõ chứ… Nên trước hết phải tìm hiểu căn cơ của họ đã.” Xoa cái bụng tròn lẳng, hắn đã bảo nàng đuổi hai người kia đi, nàng cũng đã đồng ý, nhưng liệu đuổi đi có dễ không cả nàng và hắn đều biết rõ, chỉ cần ngày nào thế lực của hai nhà Mai Triệu còn ở Tần Xuyên thì ngày đó hắn vẫn phải dè chừng. Lần này có thể phù chính nàng là nhờ hắn nhất quyết làm theo ý mình, nếu không có công lao đại thắng Dương Thành, e rằng bây giờ người ngồi ở chính đường chẳng phải nàng, “Như mẹ muội đã nói, chinh chiến sa trường không thể đồng hành cùng kẻ nhân từ, ở cùng mái nhà, phải tránh người miệng nam mô bụng bồ dao găm.” Sau khi hay tin nàng được phù chính, Vạn phu nhân từng ẩn ý câu nói đó, có nhẽ muốn nhắc khéo với nàng?

“…” Văn Tú nghĩ bụng, xem ra mẫu thân thật lòng thật dạ tốt với tỷ ấy nên mới nói như vậy, “Không nói mấy chuyện không vui này nữa, nhìn người tỷ ngày một nặng nề, cũng sắp tới ngày lâm bồn rồi, đã mời bà đỡ đủ chưa?”

“Có dẫn một người từ Tần Xuyên về, bên kinh thành cũng đưa đến hai người, mẫu thân muội và Hà phu nhân lại tiến cử thêm hai người, chắc đủ người rồi đấy, ta định xem bọn họ làm việc thế nào, tới lúc ấy sẽ giữ lại cho muội hai người.” Tiểu Thất cười nói.

“Tỷ lại thế nữa rồi.” Nàng mới thành thân không lâu, tuổi vẫn còn nhỏ, mẫu thân lo sinh sớm không tốt cho cơ thể nàng.

Hai người cười đùa hai câu, bỗng Văn Tú sực nhớ một chuyện, “À phải rồi, có chuyện quên nói với tỷ, tháng trước bà chị họ ở Hạ gia đã đính hôn, đợi mùa xuân năm sau sẽ lo hỉ sự.”

“Vậy cũng tốt.” Tiểu Thất chẳng có khúc mắc gì với mẹ con nhà họ Hạ, nhà ai có con gái cũng luôn muốn tìm vị hôn phu tốt, người ta quang minh chính đại kết thông gia, không làm sai chuyện gì, có điều ngoài miệng nói thế nhưng nàng cảm thấy Hạ Ngữ Yên đúng xui xẻo, vô duyên vô cớ bị ảnh hưởng đến thanh danh, “Là nhà nào?”

“Một nhánh của Mạc gia Trường Ninh, nghe bảo là bà cô ở Hạ gia cũng tham gia, chắc do hồi trước bị bên nhà tỷ trách móc nên không cam lòng, thấy nói mất công lắm mới tìm được ông anh rể lần này, coi như bà dì của muội đã đạt được mong muốn.” Văn Tú nói.

“Cũng được đấy.” Xem ra ai đó có duyên với Mạc gia thật, Mạc gia không được thì hắn được, hiện tại hắn không được thì Mạc gia được, coi như bù trừ hết phần rồi nhỉ?

Văn Tú thở dài, “Rốt cuộc thì gia cảnh vẫn quan trọng, chị họ muội xấu tính thế mà vẫn gả vào nhà công hầu đấy thôi.” Đoạn chỉ vào bụng Tiểu Thất, “Về sau nó cũng phải thành thân với nhà quyền quý.” Ngẫm xong lại bảo, “Để lát muội về giục Hán Chi mới được, chứ không sau này dựng vợ gả chồng cho con lại sầu.” Thế lực nhà họ Trương đã dần đi xuống, trượng phu lại đứng hàng thứ ba, không được thừa kế nhiều gia sản nên phải tự dốc sức chăm chỉ, may mà cha nàng vẫn đang còn, phải mau mau khuyên chồng tranh thủ thời cơ kiếm nhiều cơ hội.

Tiểu Thất nhìn nàng lẩm bẩm ý lòng, bụng nhủ đúng là phụ nữ, bước vào chốn này thì thế tục âu cũng chỉ là một cái chớp mắt.

***

Cơn đau chuyển dạ bắt đầu vào mồng 5 tháng Giêng âm lịch, lúc hắn vẫn đang ở trong trạm dịch trên đường từ biên thành về, Hồng Phất cũng đang trên đường trở lại, chỉ có Thanh Liên và Mai Hương ở bên cạnh.

Các bà tử vội vã bế nàng đến phòng chuẩn bị riêng để sinh, các bà đỡ thay phiên dạy nàng cách dùng sức, nhưng nàng không nghe lọt nổi một câu bởi cơn đau đã lấn chiếm tâm trí, đau như thể có hàng trăm người dùng dao chém vào xương sống.

Vạn phu nhân đã tới, Hà phu nhân đến muộn một chút, các vị khác cũng lần lượt đến, đứng trong ngoài cửa giúp thu xếp mọi chuyện.

Tiểu Thất tưởng đau hết trận này thì sẽ sinh, nhưng không, nàng đau suốt một đêm, tới tận lúc mặt trời ló rạng mà vẫn chưa có động tĩnh, chỉ có đau liên tục.

Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao lại nói người làm mẹ vĩ đại…

“Đau xỉu đi rồi.” Bà đỡ nói với Vạn phu nhân.

“Lay nàng ấy dậy, không thể hôn mê vào lúc này được.” Vạn phu nhân sốt ruột, xắn tay áo đi vào phòng.

Các nha hoàn bà tử không dám đánh mạnh, chỉ dám ấn vào huyệt nhân trung, ấn một lúc, cuối cùng Tiểu Thất cũng tỉnh.

“Nha đầu, đây không phải lúc bỏ cuộc, cố lên, qua trận này là sẽ ổn thôi, sinh con đầu lòng bao giờ cũng khó.” Vạn phu nhân khích lệ Tiểu Thất.

Tiểu Thất khó nhọc gật đầu.

Không biết đã bao lâu trôi qua, sau rất nhiều lần được đút canh nhân sâm, cuối cùng tiểu tổ tông trong bụng cũng chịu ra ngoài.

Lý Sở vừa nhận được tin là tức tốc quất ngựa phóng nhanh về nhà, đến mức con ngựa khỏe mạnh như Ô Nhĩ Thanh cũng sủi bọt mép, khéo thế nào mà vừa chạy đến hậu viện thì nghe thấy tiếng khóc chào đời của con trai.

“Bảo sao lâu thế không chịu ra, ra là chờ cha nó về.” Hà phu nhân thấy Lý Sở tới, bèn trêu.

Vạn phu nhân ôm đứa trẻ quấn trong tã bọc đi ra khỏi phòng sinh, trao cho Lý Sở đang thở hồng hộc, nhưng hắn lại không dám động vào.

“Không sao đâu, cẩn thận chút là được, trẻ con vừa sinh cũng như dê con, phải quen mùi của cha mẹ, ngài phải ôm nó nhiều vào.” Vạn phu nhân đưa tã bọc vào tay Lý Sở.

Lý Sở đờ người, ôm chiếc tã một cách cứng nhắc.

Các vị phu nhân xúm lại thành vòng, cô một câu tôi một câu nhận xét đứa bé. Có người khen nó béo tốt, vừa nhìn đã có phúc khí, có người nói mũi nó cao quá; cũng có người nói, nhìn màu da đỏ hỏn này xem, chắc chắn sau này sẽ giống mẹ nó, nước da trắng, và đương nhiên vẫn sẽ bồi thêm một câu, cha nó cũng không đen. Chỉ có Hà phu nhân đưa ra nhận xét khác biệt: “Thằng bé sạch sẽ quá.”

Mọi người nhìn nàng, nói kiểu gì vậy?

Hà phu nhân chỉ vào phần đầu của đứa bé, “Các cô nhìn xem, trên đầu nó không có cứt trâu*.”

(*Cứt trâu là cách gọi dân gian của triệu chứng viêm da tiết bã ở trẻ sơ sinh, có những mảng vảy trắng, vàng hoặc màu sẫm hơn trên da đầu.)

Mọi người thấy cũng phải, thế là chủ đề thảo luận dần chệch đi, bắt đầu bàn tán là trẻ sơ sinh nhà nào nhiều cứt trâu ít cứt trâu, rồi vì đâu mà có.

Vạn phu nhân thấy Lý Sở cứ nhìn vào trong phòng, vội an ủi, “Vừa sinh xong, bên trong đang thu vén, theo tục thì ngài không thể vào được, đợi dọn dẹp xong, dời gian phòng rồi đến thăm cũng chưa muộn, ngài dẫn binh đánh giặc, kỵ họa huyết quang, nhẫn một tí nào, sắp được gặp rồi.” Phụ nữ vừa sinh xong trông rất xù xì, Vạn phu nhân cũng là nghĩ cho Tiểu Thất, không muốn dáng vẻ chật vật của nàng bị nhìn thấy, thời đại này cũng đâu vậy thôi.

“Nàng ấy không sao chứ?” Lý Sở sốt ruột, cũng chẳng màng xung quanh đông người.

“Không sao đâu, chỉ là đau cả đêm nên thấy mệt.” Vạn phu nhân an ủi.

Vài vị phu nhân hé miệng cười, nhớ đến ông chồng nhà mình khi lần đầu lên làm cha, có nhẽ cũng như vậy chăng?

Đúng lúc này, rèm đỏ được vén lên, các bà tử nâng một chiếc kén tằm to tướng đi ra – là Tiểu Thất được quấn trong chăn bông. Lý Sở vội giao con trai cho Vạn phu nhân, bế thẳng chiếc kén lên, nhẹ nhàng đi đến chính phòng.

Thanh Liên và Mai Hương đi trước, thấy có rèm thì vén.

Đồ đạc trong phòng đã được sắp đặt chuẩn bị đầy đủ, địa long nóng hực, chăn đệm cũng được ủ ấm.

Lý Sở cẩn thận đặt chiếc kén xuống giường, khi tính vén góc chăn lên thì chợt thấy bàn tay bé nhỏ vươn ra, đầu tiên là chạm vào đầu gối, sau đó vói xuống dưới, rồi từ bên dưới rút ra một sợi dây buộc tóc – ban nãy nằm trong chăn xóc nảy, không biết dây buộc tóc đã đi đường nào.

Tiểu Thất nằm buộc tóc trong chăn, tránh để tóc tai bù xù, không lát nữa gặp các vị phu nhân khéo lại bị cười cho, nhất là Hà phu nhân – chuyên gia nói mát. Đang buộc tóc thì bỗng thấy có người hôn lên vầng trán lộ ra bên ngoài, thế là ngước mắt lên, thì ra là hắn, “Không… không phải mai chàng mới về sao?” Lúc rồi ở phòng sinh loạn quá, không ai nói với nàng là hắn đã về, “Chàng đã nhìn nó chưa?” ‘Nó’ dĩ nhiên là con trai của hai người.

Lý Sở mỉm cười gật đầu.

Tiểu Thất thấy trong phòng không có người, hạ giọng nói với hắn, “Chàng có thấy nó giống mình không?” Hồi nãy ở trong phòng Vạn phu nhân nói thằng bé y đúc chàng, nhưng nàng chẳng nhận ra, con chuột nhỏ đỏ như cục than đó giống hắn chỗ nào?

“Giống.” Lý Sở gật đầu cười đáp.

“…” Nhưng hắn đã thừa nhận thì nàng cũng khỏi nói nữa, có người mẹ nào lại chính miệng chê con mình xấu? Người ta nói sinh con rồi mới hiểu được thế nào là tình mẫu tử, nhưng nàng cảm thấy có lẽ mình đã bị ông trời bỏ rơi nên không có cảm giác ấy, thoạt đầu nhìn đứa bé lại cảm thấy xa lạ.

Đúng lúc này nhũ mẫu ôm con đi vào, bảo muốn để đứa nhỏ gần gũi với cha mẹ.

Nhũ mẫu xoay người lui ra, buông rèm trong phòng xuống, hai người nhìn đứa bé đang ngủ miên man trên giường – đấy là con trai của họ. Một lúc lâu sau, cả hai cùng nhìn nhau.

Tiểu Thất nhận thấy vẻ xấu hổ trong mắt hắn, rất rõ ràng, hắn cũng cảm thấy xa lạ trước đứa bé này.

“Không trách được chàng, lần đầu làm cha mà, thực ra… ta cũng thấy nó lạ.” Tiểu Thất an ủi hắn.

Lý Sở càng thêm hổ hẹn.

Tiểu Thất chống cằm trên gối, nhìn con trai đang ngủ một cách nghiêm túc, giữ giọng nói ở mức bé nhất, gần như thầm thì từ trên đầu cu cậu: “Đây là lần đầu cha mẹ làm cha mẹ, về sau con thông cảm nhé.” Vừa dứt câu thì chợt phát hiện con trai có lông mi, lúc nãy ở trong phòng sinh không thấy nên còn tưởng nó bẩm sinh không có lông mi, nàng còn đau lòng một hồi, cả nàng và hắn đều có lông mi dài, làm sao lại sinh ra một đứa không có lông mi? “Nhìn này, thằng bé mọc lông mi rồi.” Nàng thều thào với hắn.

Lý Sở cũng cúi xuống nghiêm túc nhìn nó, nhìn một hồi lại có cảm giác con nó trông quen quen, nghĩ hoài cả buổi mới sực nhớ ra, cảm giác quen thuộc ấy đến từ ký ức thời thơ ấu của hắn, có lẽ Vạn phu nhân nói đúng, đứa bé này giống hắn thật.

Bởi vì tên chính của con sẽ do Tần Xuyên đặt, nên dưới sự gợi ý của Tiểu Thất, Lý Sở đặt nhũ danh cho con trước: Dĩ Hằng, hy vọng con có thể kiên trì tiếp nối chí nguyện của tổ tiên đến cùng*.

(*Thành ngữ “trì chi dĩ hằng” có nghĩa là kiên trì bền vững.)

Tiểu Thất rất hài lòng với cái tên này, gật đầu ưng thuận.

Và vậy là, Hằng Nhi của nhà họ Lý hiên ngang chào đời.