Chương 36: Đôi Mắt Có Thần

Ngõ Ô Y

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đợt này có loại áo Hồ bào đang rất thịnh hành ở kinh đô.

Dương Thành chốn heo hút, ít nhất cũng phải nửa năm một năm sau mới phổ biến đến tận đây, song nhờ có hôn lễ của Văn Tú, đông người qua lại đón dâu nên chẳng mấy chốc kiểu áo đó đã truyền tới Dương Thành.

Đã năng qua lại với các phu nhân thì không thể không theo số đông, vậy là Tiểu Thất cũng làm hai bộ, một bộ cho hắn. Hồi đầu hắn không chịu, nhưng có dạo dầm mưa ướt nên đành mặc tạm một lần, thế là về sau mặc luôn, bảo là tiện lợi.

Tiểu Thất cho rằng Hồ bào mặc trên người hắn càng khiến thân hình thêm cao, chân cũng dài. Lúc xưa không hay để ý diện mạo của hắn, có nhẽ do đã có Nguyên Nhâm bảnh bao chắn đằng trước – Nguyên Nhâm điển trai thật, nhưng không rõ vì đâu mà khi đứng với hắn thì Nguyên Nhâm lại trông nữ tính hơn, ý nàng không phải là hành vi của Nguyên Nhâm nữ tính, huynh ấy là kiểu nam tính rất bình thường, nhưng hễ đứng với hắn là lại kém xa.

Lần mới gặp, nàng thường cảm thấy xung quanh hắn có luồng khí đen, về sau tiếp xúc nhiều mới dần hiểu, đó gọi là sát khí. Có thể vì chinh chiến nơi sa trường quá lâu, nếu hắn không cố ghì lại thì luồng sát khí đó có thể khiến người ta thối bước.

Có bận nàng đến Vạn phủ làm khách, đúng lúc hắn đang ở phủ Đô hộ nên thuận đường đến đón nàng, trên đường về, một gã cắc ké uống say tưởng xe ngựa nhà họ là phú hộ bình thường – đó là cỗ xe mới, chưa gắn gia huy, thế là gã nằm vật chắn ngang trước xe, nhưng hắn chỉ vừa xốc rèm lên liếc đối phương thì gã đã lồm cồm bò dậy ngay, không dám ăn vạ nữa.

Sau chuyện đó, nàng bắt đầu để ý đến ánh mắt của hắn, thậm chí là nét mặt. Càng nhìn càng thấy ánh mắt hắn rất thú vị, trái ngược với gương mặt quanh năm không biểu cảm, trong đôi mắt hắn ẩn chứa muôn sắc muôn vẻ.

Bị nhìn nhiều lần nên cố nhiên hắn cũng cảm nhận được, mới đầu thì phớt lờ, nhưng càng về sau khi tần số bị nhìn càng trở nên thường xuyên, hắn lại nhìn nàng đầy thắc mắc, tưởng nàng có chuyện muốn nói với hắn; sau đó là trở nên hồ nghi, nghi nàng không có chuyện gì sao cứ lại nhìn hắn; cuối cùng là thành ra sợ nàng, nếu không có việc thì hắn sẽ cố gắng không hoạt động trong phạm vi tầm nhìn của nàng.

“Có chuyện gì à?” Không biết đã là lần thứ bao nhiêu, hễ nàng nhìn hắn là hắn đều hỏi câu ấy, lần này cũng vậy.

“Không có.” Tiểu Thất lắc đầu, thực ra có đôi khi đến chính nàng cũng không phát hiện bản thân đang quan sát hắn.

“…” Không có gì thì nhìn hắn làm gì? “Nếu thấy chỗ nào khó chịu thì bảo ta biết.” Hôm nay là tiệc mừng lại mặt của khuê nữ Vạn gia, kiểu gì cũng phải ở lại đến tận khuya, bởi vậy hắn mới lo.

“Ngài cứ làm chuyện của mình đi, nếu trễ thì ta tự về trước.” Hôm nay đông người đến, với thân phận của hắn, dẫu muốn về sớm e cũng khó.

Hắn nhìn bụng nàng, cũng sắp tám tháng rồi, nay đông đúc, sợ có va chạm, “Lát nữa để ta xem có thể đưa nàng về trước được không.”

“Được.” Càng lúc càng gần ngày lâm bồn, nàng không muốn hắn ra ngoài, không có hắn ở bên là nàng lại thấy không an toàn, “Á!” Vừa bảo xong thì đã cảm nhận được thai máy.

“Sao vậy?” Hôm trước Lưu thái y nói từ giờ trở đi phải luôn có người túc trực cạnh nàng, nên nàng mà bất thình lình đứng yên là hắn lại cảm thấy nàng sắp sinh.

“Đá mạnh quá.” Từ khi mang thai tháng thứ 6 trở đi, đứa bé trong bụng không hề cho nàng ngủ yên, hở tí lại đạp rồi đá.

Lý Sở cũng biết cái thai đá mạnh như thế nào. Những khi ở nhà mặc ít áo, nàng từng cho hắn sờ cảm nhận, đúng là đá bên này, đấm bên kia, lúc ấy hắn còn thấy thú vị, nhưng lâu ngày lại hại nàng ăn không nổi ngủ không ngon, khó khăn lắm mới vỗ béo lên xíu, vậy mà đã bị đứa bé đấm đá hao hết rồi.

“Thôi, về đi.” Góp vui làm gì, cũng chẳng phải bọn họ thành thân.

Tiểu Thất vỗ nhẹ lên bụng, “Đến cũng đã đến, người ta thấy cũng không hay, ngài ra đằng trước đi, ta và Văn Tú nói đôi câu rồi sẽ về nhà.”

Khuyên hắn đến tiền viện rồi nàng mới nhấc chân bước vào cổng thùy hoa. Hồng Phất và Thanh Liên đỡ hai bên, Mai Hương ôm một chiếc hộp dài bước theo sau.

Nơi đây là hậu viện của Vạn phủ, băng qua cửa viện sẽ đến khuê viện của Vạn Văn Tú trước khi xuất giá. Ban nãy đứng đón ngoài cửa, Vạn phu nhân bảo nàng đến khuê viện của Văn Tú nghỉ ngơi, hậu viện đông người, sợ va phải nàng.

Trong khuê viện ít người, hai tiểu nha đầu thấy các nàng đến nên rời đi chuẩn bị trà bánh, chỉ còn lại bốn người chủ tớ chậm rãi đi trên hành lang.

“Hồng Phất, lần này em về Tần Xuyên tặng quà cuối năm đi.” Tiểu Thất nói.

Hồng Phất gật đầu, “Nghe nói Hạm Đảm viện ồn ào, tướng quân có ý gì không ạ?” Bảo nàng về cốt là để phủ đầu hai người Mai Triệu, nên phải thăm dò thì mới tiện hành sự.

“Tướng quân không muốn liên can đến hai nhà Mai Triệu nên không tính giữ các nàng lại, nhưng trước mắt Tần Xuyên đang rối, hai nhà này lại là cánh tay đắc lực, nếu trực tiếp khước từ thì lại gây thêm áp lực cho phía Đại ca, nên giờ phải nhịn. Lần này em về nhớ chỉnh đốn lại gia quy, ví như các nàng chịu không nổi muốn rời đi, thì em cứ tới Yến Tử cư tìm Phàn di nương, nàng ấy hẳn có kiến giải.” Quan hệ giữa nàng và Phàn di nương khá tốt, sống cũng vị kỷ, hơn nữa sau này hai người anh em của nàng ta còn cần nhờ Lý Sở hỗ trợ, giờ nàng ta đang thả dây dài, về mặt khác, tính cách của cả hai khá ăn ý, hơn nữa nàng cũng chưa bao giờ đối xử tệ với Yến Tử cư, nên Tiểu Thất tin rằng, trong chuyện của hắn, dù đối phương không dốc hết sức thì ít nhất cũng có thể giúp vài chuyện nhỏ.

“Em nhớ rồi.” Hồng Phất trả lời.

“Ngoài ra, lần này về em phải thu xếp sinh hoạt cho hai lão di nương thấu đáo, tướng quân không còn cha mẹ, các bà coi như là nửa trưởng bối, bây giờ thế lực của ngài ấy đang lên, càng cần phải chú trọng đến trưởng bối trong nhà.” Thế lực càng lớn, thanh danh càng quan trọng, chữ “hiếu” lại càng được quan tâm nhất, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến đường công danh của hắn.

“Vâng ạ.” Hồng Phất đáp, “Phu nhân cũng sắp đến ngày, lần này em đi, sợ không thể về ngay trong một tháng, hay sắp xếp thêm nhiều người vào trong phòng đi?”

“Mấy nha đầu chữ Phương rất khá, Phương Bích Phương Dao thì em có tính toán khác rồi, còn mấy người kia… Chọn Phương Như và Phương Quyên đi.” Càng ngày Hồng Phất càng lớn, chỗ trống trong phòng phải luôn sẵn sàng.

Những người chữ Phương đều do một tay Hồng Phất dạy dỗ, những kẻ xấu tính đã bị đưa đi từ lâu, giờ đưa vào phòng nàng cũng yên tâm, bèn gật đầu đồng ý.

***

Trung tuần tháng Mười một, Hồng Phất lên đường về Nam.

Hồng Phất vừa đi một cái là Tiểu Thất hoàn toàn bước vào trạng thái “ngồi tù”, không ai dám dẫn nàng đi đó đi đây, thỉnh thoảng đến thư phòng của hắn tìm sách thì lại có hàng dài nha hoàn bà tử đi theo, mới đi nhanh mấy bước đã bị dặn lên dặn xuống, Tiểu Thất thấy phiền, thế là chỉ đi lại trong sân.

Làm gì cũng không cho, đi đâu cũng không được nốt, chỉ đọc sách thôi mà cũng có người đến khuyên, bảo là đọc lâu hại mắt, giờ nàng chỉ biết đờ người ra, thế là số lần nghĩ đến hắn cũng tăng lên, bởi nàng không quen nhiều người, chỉ biết tìm cảm giác tồn tại thông qua hắn.

Ngày lại ngày hắn đều ra cửa khi trời còn tờ mờ, vậy là Tiểu Thất lại ngóng tối mau mau đến, chí ít khi hắn về thì còn có người trò chuyện cùng nàng. Dường như ‘ai oán khuê phòng’ tích tụ là do ngột ngạt chăng?

“Sao thế?” Hắn vừa thay đồ vừa đến cạnh ngó nàng, vì từ lúc hắn bước vào cửa là nàng lại nhìn hắn không dứt mắt.

“Không có gì.” Tiểu Thất đổi tay chống cằm.

“Có gì thì cứ nói thẳng.” Hắn không giỏi phỏng đoán tâm tư phụ nữ.

Tiểu Thất nhìn hắn một lượt, “Đúng là chỉ có người cao mới mặc đẹp trang phục này.” Nàng cũng làm cho Nguyên Nhâm một bộ Hồ bào, song mặc không đẹp bằng hắn.

“…” Từ bé đến lớn hắn đã quen với việc người khác khen mình thông minh, oai phong, nhưng đây là lần đầu có người dùng từ “đẹp” để nói về hắn, thực khó tiêu hóa.

“Hay làm thêm cho chàng mấy bộ nữa nhé?” Hắn mặc đẹp, nàng nhìn cũng vui.

“…” Hắn không nêu ý kiến.

Thấy hắn giơ tay cởi dây buộc tóc, Tiểu Thất đứng dậy đi tới, “Ta chải giúp chàng nhé?” Nhận lấy đồ từ tay hắn, nếu là kiếp trước, chắc chắn hành vi này rất quái gở, nhưng vì hỗn loạn thời không nên có vẻ hài hòa đến lạ thường.

Tóc hắn cũng như tính cách của hắn, cứng một cách lạ lùng, nếu ở thế giới kiếp trước, có lẽ hắn hợp với kiểu tóc đầu đinh chăng? Chẳng thế thì rất dễ biến thành con nhím, tưởng tượng dáng vẻ của hắn khi biến thành con nhím, có vẻ cũng rất thú vị.

Nàng chậm rãi chải tóc giúp hắn, lại buộc một búi đơn giản trên đầu, bỗng nghĩ lại tóc mình cũng vừa hong khô, phải thắt bím thôi – nàng không thích xõa tóc, lúc ngủ rất bất tiện, không phải bị mình đè thì cũng bị hắn đè, nhất là vào mùa Đông, cứ xóa tóc là tích điện kêu *lách tách*. Vậy là nàng cầm lược soi gương chải mấy đường.

Lý Sở thấy nàng chải đầu, vốn định đi rửa mặt, nhưng thấy nàng xoay người khó khăn, không thể chải đầu, bèn nâng tóc lên cho nàng. Truyện mới cập nhật

Tóc nàng rất dày, vừa đen lại vừa mềm, da đầu trắng phếu còn chân tóc lại đỏ – hồi bé có một người thầy dạy cưỡi ngựa bắn cung, một dạo nọ ông ta hứng lên dạy bọn hắn về kinh mạch trên cơ thể người, bảo da tóc là nơi thể hiện trực tiếp về sức khỏe con người, giống như nàng là dấu hiệu khỏe mạnh, dù trông nàng có vẻ yếu ớt song thực chất lại rất khỏe, chẳng trách Lưu thái y nói nàng là người nhiều con nhiều phúc.

“Ôi, sót nhiều vậy sao, đúng là lâu ngày không cử động, giờ còn không thể chải đầu.” Nàng nhận lấy tóc từ tay hắn, cười nói.

Đấy là lần đầu Lý Sở thực sự nhìn vào mắt nàng, vùng trắng như lòng trắng trứng, đen láy tựa quân cờ, những khi bình lặng đôi mắt ấy trong veo như hồ nước ở thâm cốc, còn bây giờ lại hệt như vì tinh tú lấp lánh giữa đêm hè. Cũng là vị thầy giáo nọ, có lần uống say đã ngâm một câu: Mắt tình lúng liếng dập dềnh, nhẹ nhàng cười nói thêm phần đáng yêu. Ngày trước hắn cảm thấy ông ta chìm đắm quá sâu trong nữ sắc, cũng lấy đó làm răn cho bản thân, nhưng nay nhìn lại, chính hắn có khác là bao.

Nhìn đến thất thần, lại thấy sâu trong mắt nàng như ẩn náu loài yêu quái có thể hút hồn người.

Lần này biến thành nàng tò mò nhìn hắn, “Sao vậy?” Sao cứ đăm đăm nhìn vào mắt nàng thế?

“Không có gì.” Thấy nàng lúng túng, chẳng rõ cớ chi hắn lại có khoái cảm trả được thù.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, sau đó bật cười, loáng thoáng biết được đối phương đang nghĩ gì, điểm khác là khi hắn khó chịu thì chẳng làm gì được nàng, còn nàng lại có thể giơ tay che mắt hắn. Sau mấy lần, hành vi trẻ con ấy biến thành một dạng tình thú.

Đối với nam nữ chưa kết hôn, đấy được gọi là tán tỉnh ve vãn; nhưng với người đã kết hôn thì không chỉ là tán tỉnh đơn thuần.

Từ trước đến nay cách thức thể hiện của hắn rất trực tiếp, có điều bây giờ tình hình của nàng lại không cho phép, hắn chỉ hôn vài cái, không dám động đến người.

***

“Bụm mặt làm gì đấy Phương Quyên?” Thanh Liên vừa thay ca, ngồi xuống bàn đang định ăn cơm thì thấy Phương Quyên nhẽ ra nên trực lại ôm mặt đi vào.

Mai Hương nhìn hai tai đỏ bừng của cô bé, hiểu ra, “Lần đầu bị đau mắt đấy, dần dà sẽ quen thôi, hầu hạ trong phòng sẽ thường xuyên gặp chuyện ấy.”

Phương Quyên bị hai người chọc, xấu hổ dậm chân, Phương Như bèn an ủi, nhưng cũng không nhịn được bật cười, làm Phương Quyên tức giận cù lét nàng.

“Phu nhân đang mang thai, trước khi đi Hồng Phất tỷ tỷ đã dặn, phải nhắc nhở tướng quân phu nhân, không được đi quá xa.” Phương Quyên đỏ mặt ngồi xuống giường.

“Không cần chúng ta nhắc, tự tướng quân sẽ biết nặng nhẹ, trong bụng là con của ngài ấy, phu nhân mang thai đã lâu, có bao giờ thấy ngài ấy quá tay không? Chỉ là tức thời sinh tình, không có chuyện lớn đâu.” Thanh Liên đã nhìn thấu tính cách của nam chủ nhân, chuyện không nên làm thì chắc chắn ngài ấy sẽ không làm sai.

“Ngẫm lại tướng quân nhà mình cũng chẳng dễ gì, phòng lớn nhà người ta có thai thì toàn để thiếp thất hầu hạ, còn chỗ chúng ta đến một người cũng không có.” Phương Như nói.

“Hai người kia, không dẫn về mới đúng, đặc biệt là Triệu tiểu thư, suốt ngày ngúng nguẩy trở tính, ăn uống đi lại đều phải cao cấp, nếu mà được sủng, khéo hất mặt lên trời.” Mai Hương bĩu môi.

Phương Quyên vỗ má, nhón mấy quả hạt điều trong mâm cho vào miệng, “Mai tiểu thư kia trông điềm tĩnh hơn hẳn.”

“Tính càng ôn hòa thì càng phải đề phòng, tục ngữ nói rồi, chó sủa là chó không cắn, không sủa mà cắn mới thâm.” Mai Hương chỉ dạy hai nha đầu, “Các muội cứ chờ mà xem, không biết Mai tiểu thư này có thể đi đến nước nào.”

“Tỷ tỷ nói ta không hiểu lắm.” Phương Như nhỏ tuổi nhất, rất nhiều chuyện cái hiểu cái không.

Tốc độ ăn cơm của Thanh Liên chậm lại, giải đáp cho cô bé, “Lúc chúng ta còn ở Tần Xuyên, chẳng phải nghe bảo vị tiểu thư Triệu gia hay cáu kỉnh lại còn trái tính còn gì, nhưng sơn cư cách xa như thế mà vẫn có thể truyền vào tai tướng quân, thử ngẫm xem, chẳng lẽ là tiểu thư Triệu gia tự tung tin?”

Phương Quyên, Phương Như bừng tỉnh ngộ ra, đúng à nha, lúc ấy hay nghe nói Triệu tiểu thư được nuông chiều từ bé, thường xuyên xét nét, chỉ tưởng Triệu tiểu thư ở nhà bị chiều hư, giờ nghĩ lại mới thấy kỳ, dù có được chiều tới đâu thì cũng không đến nỗi đồn ra ngoài làm hỏng thanh danh.

“Phải nhắc nhở phu nhân mới được.” Phương Quyên nói.

Thanh Liên nhoẻn môi, “Ngay đến chúng ta cũng nhìn rõ, chẳng lẽ phu nhân không hay?” Chẳng qua là không muốn can thiệp vào chuyện ở Tần Xuyên thôi.

“Lần này Hồng Phất tỷ tỷ về liệu có chỉnh đốn được không nhỉ? Nghe bảo từ sau khi hết chịu tang, Hạm Đảm viện chẳng được một ngày yên tĩnh.” Phương Quyên nói.

“Triệu tiểu thư kia bị người khác lợi dụng mà cũng không biết, lần này Hồng Phất tỷ tỷ về, chẳng qua là tướng quân và phu nhân muốn cho Triệu gia chút thể diện mà thôi.” Mai gia muốn đục nước béo cò cũng không dễ, Thanh Liên nghiêm túc dạy bảo, “Hiện tại hai người bọn muội đã được cất nhắc tới đây thì phải quan sát học tập nhiều vào, những người và những chuyện bất lợi cho tướng quân và phu nhân thì phải ghi nhớ thật kỹ, cũng đề phòng vào, chủ nhân chúng ta bận rộn bên ngoài, thỉnh thoảng không để ý được hết chuyện ở hậu viện, nên chúng ta phải tinh mắt hơn người khác.”

Hai tiểu nha đầu gật đầu như giã tỏi, bỗng cảm thấy sứ mệnh trên người thật quan trọng.

“Ơ? Sao đã giờ này mà tướng quân còn ra ngoài?” Phương Như tinh mắt, qua kẽ hở tấm rèm trông thấy bóng lưng nam chủ nhân rời đi.

Mai Hương và Thanh Liên hiểu rõ: Sợ là quá tay, lo mình không nhịn được sẽ làm chuyện xấu nên đành đến thư phòng đằng trước, đây cũng không phải là lần đầu.