Đăng vào: 11 tháng trước
Một buổi sáng mùa hè, khi Từ Hạ Nhiên được mười tám tuổi...
Hôm nay là ngày Từ Hạ Nhiên và Diệp Tuyết Hoa bước vào kì thi đại học.
Cả hai đã học và ôn bài thật cật lực để đạt được kết quả tốt nhất.
Người thầy kèm cặp cho hai người không ai khác - Cố Mộc Hoàn.
Dì Châu - người hết lòng chăm sóc cho Từ Hạ Nhiên và Diệp Tuyết Hoa, bà cẩn thận ủi quần áo và chuẩn bị bữa sáng.
Ăn uống xong xuôi, cậu hăng hái mang cặp và cùng bạn mình đến địa điểm thi.
Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, mồ hôi ướt đẫm trán, nhưng Từ Hạ Nhiên vẫn cố hết sức hoàn thành bài thi.
Từng câu chữ, từng con số hiện ra trước mắt, cậu cảm thấy như đang được Cố Mộc Hoàn chỉ đường dẫn lối.
Tiếng chuông reo lên vang dội, tất cả thí sinh đều dừng tay đặt bút xuống bàn.
Bước ra khỏi phòng thi, Từ Hạ Nhiên nửa mừng nửa lo, không biết điểm số sẽ ra sao đây.
Diệp Tuyết Hoa vuốt mồ hôi, cầm mảnh giấy quạt để bớt cảm thấy ngột ngạt hơn.
Cô nàng hỏi cậu:
- Cậu làm bài ổn chứ? Tớ làm sai mất một câu đơn giản rồi, tức chết thật mà.
- Tớ không biết nữa, chỉ còn biết chờ đến khi có kết quả mới biết được.
Ra đến bên ngoài, một hình bóng quen thuộc đang ngồi trên xe đạp chờ cậu.
Từ Hạ Nhiên nhanh chân chạy đến bên Cố Mộc Hoàn, cậu chỉ mong thời gian trôi thật nhanh để được gặp anh mà thôi.
- Hạ Nhiên, em thi tốt chứ?
- Tất nhiên là tốt rồi.
Nhìn thấy cậu hạnh phúc, Cố Mộc Hoàn đưa tay lên và xoa mái tóc đen óng của cậu, nở một cười thật ôn nhu, nụ cười chỉ dành riêng cho cậu.
- E hèm! Tôi còn đứng ở đây đó!
Diệp Tuyết Hoa gằn giọng, cô cũng hiểu tình cảm của hai người ở trước mắt thắm thiết như thế nào.
- Tớ quên mất! Xin lỗi Tuyết Hoa.
- Ai mà thèm bắt lỗi cậu làm gì.
Cậu về cùng Mộc Hoàn, tớ sẽ về sau.
Khi chiếc xe đạp của Cố Mộc Hoàn chở Từ Hạ Nhiên đã đi khuất, Diệp Tuyết Hoa đứng tựa vào vách tường, liên tục nhìn vào đồng hồ rồi lại nhìn ra, có vẻ như đang trông chờ ai đó.
Một hồi lâu sau, một chàng trai chạy đến, mặt hớt hải mà nói:
- Anh xin lỗi! Em đợi anh có lâu không?
- Đủ để ăn được hai bữa cơm đó, anh ngủ vừa dậy à?
- Em giận anh sao? Đừng giận mà.
Diệp Tuyết Hoa vùng vằng bỏ đi, để mặc cho Tôn Hạo Phong chạy theo sau nài nỉ...
Cố Mộc Hoàn từ khi quen với Từ Hạ Nhiên năm ấy, anh cũng xin chuyển đến cô nhi viện để sống cùng cậu.
Mười hai năm rồi, ngày nào anh cũng chở cậu đi học trên chiếc xe đẹp này, trên con đường nhỏ này, mỗi ngày như trở thành một trang kỉ niệm trong trái tim nhỏ bé của Từ Hạ Nhiên.
Anh lớn hơn cậu năm tuổi, khi cậu sắp bước vào đại học, thì anh đã ra trường và đang tìm việc làm.
- Hôm nay dì Châu nấu rất nhiều món để chờ em và Tuyết Hoa đó, phải ăn thật no để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Dạo này em có vẻ áp lực, cả người ốm đến đáng thương rồi kìa.
- Cũng đâu đến nỗi nào, em vẫn còn rất nặng đó.
- Sắp vào đại học rồi vẫn không thay đổi, vẫn cố chấp.
Từ Hạ Nhiên nhìn chăm chú vào Cố Mộc Hoàn.
- Em nhìn gì vậy?
- Nhìn anh.
- Mặt anh dính gì hả?
- Đơn giản là vì anh đẹp nên em mới nhìn, không được sao?
Cố Mộc Hoàn chạy nhanh như vừa được nạp năng lượng.
- Em thật là không có liêm sỉ.
Về nhanh mọi người còn đang chờ!
Lúc trước, ở trường học, Cố Mộc Hoàn thu hút rất nhiều cô gái bởi vẻ ngoài đầy nam tính, cùng với thành tích học tập xuất sắc.
Đi cùng với anh, Từ Hạ Nhiên không còn thấy sợ bất cứ thứ gì nữa, đối với cậu, nơi an toàn nhất là nơi có anh...
Đến công viên ngoại ô thành phố Q, Cố Mộc Hoàn dắt tay Từ Hạ Nhiên cùng mình bước vào con đường đầy hoa.
Đang đi, chợt cậu dừng lại trước một gốc cây ngô đồng bên cạnh dòng sông.
- Năm nào đến mùa thu, lá ngô đồng cũng đều rụng khắp con đường này.
- Em muốn được nhìn thấy một bông hoa của cây ngô đồng.
- Chắc là em phải đợi rồi.
Từ Hạ Nhiên mua hai chiếc nhẫn của bà cụ bán hàng rong, cậu cất cẩn thận vào trong túi áo của mình.
Hai người đã đi chơi thật vui.
Trên đường quay trở lại cổng ra vào, cậu kéo anh đến chỗ gốc cây ngô đồng khi nãy.
Cậu bắt đầu nghiêm túc lại, quỳ một bên chân xuống, dùng hết dũng khí của mười tám năm để nói:
- Mộc Hoàn! Em yêu anh! Em muốn cưới anh!
- Anh không đồng ý!
Câu trả lời đầy lạnh lùng như tảng băng của Cố Mộc Hoàn phát ra, hai hàng nước mắt của Từ Hạ Nhiên đã chực rơi xuống, trái tim đau nhói như kim châm muốt xát.
- Phải là anh cưới em, em gả cho anh mới đúng chứ.
Cố Mộc Hoàn cầm chiếc nhẫn lên, anh đeo nó vào ngón tay áp út của Từ Hạ Nhiên, cậu bật khóc nức nở vì bị dọa suýt nữa thì ngất đi, và khóc vì hạnh phúc đang ập đến làm cậu vỡ òa.
- Em đúng là ngốc, ngốc đến đáng yêu quá đi.
Cố Mộc Hoàn đưa tay nựng má của Từ Hạ Nhiên, rồi đặt lên môi của cậu một nụ hôn, nụ hôn đầu đời của chàng thiếu niên mười tám tuổi.
Tay anh đan vào mái tóc đen óng ánh dưới ánh nắng buổi chiều mùa hè.
- Anh là người thân yêu nhất cuộc đời của em.
- Còn em là thiên thần mà trời đã gửi đến cho anh.
Từ Hạ Nhiên và Cố Mộc Hoàn đứng bên gốc cây ngô đồng, cành lá đong đưa theo gió như đang chứng giám cho tình yêu của hai người.
Niềm hạnh phúc này, làm sao diễn tả hết bằng lời cho được...
Cách đó cô nhi viện không xa, một ông lão trạc bảy mươi đang gọi điện thoại, giọng nói có phần tức giận.
- Mau mang thằng bé về đây ngay! Để cháu nội của ta chịu cảnh mồ côi suốt gần hai mươi năm nay, các người đúng là đồ vô dụng!
Cũng lúc đó, Cố Mộc Hoàn đã về cùng với Từ Hạ Nhiên, cậu bước vào trước còn anh bước vào sau.
Ông lão dõi mắt nhìn theo, ánh mắt cảm động mà rưng rưng.
- Đúng là cháu nội của ta rồi! Đúng là nó rồi!....