Mối Tình Dễ Thương Của Chanh Chanh
Đăng vào: 10 tháng trước
Liễu Chanh Chanh vui đến nỗi không thể khép được miệng khi nghe Chử Dực nói “Anh sẽ bảo vệ em”. Đến lúc về nhà ngồi trước máy tính rồi, cô vẫn còn cười khúc khích. Ôn Đồng và An Dao ở một bên chỉ có thể thắp cho cô một ngọn nến trong lòng.
Có câu nói như thế nào ý nhỉ? Con gái mà dính vào tình yêu rồi thì hoàn toàn không có EQ.
Chuyện tổ chức đám cưới nhanh chóng được lan truyền, sau khi chào hỏi người trong hội để hẹn thời gian, hai người bọn họ đều offline.
Ngày hôm sau, Liễu Chanh Chanh và Ôn Đồng đều phải thi. Thật vất vả lắm mới kết thúc được cơn ác mộng này thì Liễu Chanh Chanh lại bất ngờ nhận được call như truy hồn đoạt mệnh của mẹ mình.
Lý do là muốn tìm cô để cùng ăn cơm vào buổi tối —— Chỉ có hai người bọn họ.
Liễu Chanh Chanh cầm điện thoại ngẩn người hồi lâu: “Mẹ, ngày hôm qua chúng ta vừa mới ăn cơm cùng nhau mà.”
“Thì ăn thêm một bữa nữa!”
“…” Liễu Chanh Chanh hoang mang mà cúp điện thoại.
Không đúng, bình thường mẹ cô không bao giờ ra ngoài ăn khi bà không có việc gì cả. Chuyện này chắc chắn có bí ẩn gì đó! Liễu Chanh Chanh còn đang đứng suy nghĩ tại chỗ thì đột nhiên sau lưng lại vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Liễu Chanh Chanh bị hoảng sợ, cô ngoảnh đầu lại liền nhìn thấy Chử Dực: “Anh đi đường không thể phát ra chút âm thanh nào được sao?”
Chử Dực có chút bất lực, anh giơ tay đặt lên vai cô: “Vừa rồi anh gọi tên em rất nhiều lần.”
“Hả? Vậy sao?” Liễu Chanh Chanh đỏ mặt.
Chử Dực gật đầu khẳng định.
Kỳ thi diễn ra vào buổi sáng, lúc kết thúc thì cũng vừa hay là buổi trưa. Hôm trước Chử Dực đã hẹn Liễu Chanh Chanh sau khi thi xong thì đợi ở bên ngoài khu dạy học, hai người sẽ cùng nhau đi ăn trưa.
Nhưng điều mà Liễu Chanh Chanh không bao giờ ngờ tới chính là Chử Dực lại chọn ăn ở cái nơi mà giống cái lại chiếm đa số như khu Tây. Đột nhiên, cô cảm thấy mệt mỏi và không muốn yêu nữa.
Từ lúc bước vào nhà ăn cho đến khi múc cơm rồi lại ngồi xuống ăn cơm, lúc nào Liễu Chanh Chanh cũng có thể nghe thấy tiếng xì xào ở bên cạnh.
“Mẹ nó, nam sinh mặc áo sơ mi kia đẹp trai quá!”
“Dế trũi, đó là Chử Dực!”
“Dáng người thật đẹp, khuôn mặt thật sự rất đẹp trai.”
“Tớ chỉ muốn biết cô gái ngồi đối diện anh ấy là ai…”
“Cậu không xem Weibo sao? Là Liễu Chanh Chanh của khoa Mỹ thuật thiết kế đó…”
Nghe mấy người ở bàn bên cạnh cậu một lời, tôi một lời, Liễu Chanh Chanh thật sự nảy sinh ý định muốn hất thẳng hộp cơm trước mặt lên đầu mấy cô gái đó.
Chử Dực nhìn sắc mặt của cô, khóe miệng cong lên: “Sao vậy?”
Liễu Chanh Chanh chu môi dùng đũa chọc chọc cơm, sắc mặt đen thui, nói: “Đột nhiên có cảm giác mình là con ngựa cỏ bùn ở trong vườn bách thú. Đều tại anh, tại sao lại đẹp trai như vậy làm gì?”
“…” Chử Dực vui mừng khôn xiết trước lời nói của cô, anh chỉ vào mặt mình, nói: “Chuyện này… Em phải hỏi ba mẹ anh.”
Liễu Chanh Chanh đỏ mặt, giọng nói có chút nghẹn lại, vội xua tay: “Em nói đùa thôi, chỉ là em cảm thấy có chút căng thẳng không thể miêu tả được.”
“Không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác.” Chử Dực trầm giọng nói.
“Vâng.”
“Em chỉ cần biết rằng anh thích em là được rồi.” Giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh như vậy. Câu nói này phát ra từ miệng Chử Dực không giống như là đang thổ lộ chút nào, nó giống như là đang nói “A, quả nhiên tối nay vẫn là món miến xào với thịt heo” vậy.
Liễu Chanh Chanh chỉ có thể chọc chọc vào hộp cơm, cố tình đổi sang chủ đề khác: “Đúng rồi, có thể tối nay em không ăn cơm cùng với anh được.”
“Hả? Sao vậy?”
“Mẹ em muốn đón em đi ăn tối.”
“Ừ…” Chử Dực cố tình kéo dài giọng, nhìn cô bằng ánh mắt xấu xa: “Thật trùng hợp, tối nay mẹ anh cũng tới đón anh đi ăn tối.”
“…” Liễu Chanh Chanh tức khắc cảm thấy kỳ lạ, nhưng cụ thể nó kỳ lạ ở đâu thì cô không thể nói ra. Hơn nữa, tại sao sắc mặt của Chử Dực vừa rồi dù nhìn thế nào cũng thấy xấu xa vậy?
Ảo giác sao… Chắc là vậy.
Buổi tối trước khi ra ngoài, Liễu Chanh Chanh đã cố tình đổi sang một bộ quần áo khác. Tuy rằng đi ăn cùng với mẹ mình, nhưng cô không thể ăn mặc quá xuề xòa ở bên ngoài được. Lúc tới nhà hàng, tìm được vị trí, cô đã nhìn thấy mẹ mình từ xa… Ngoài ra còn có một người phụ nữ trung niên đang ngồi cùng một cô bé trông như là học sinh cấp ba.
Liễu Chanh Chanh lập tức bị dọa suýt tè ra quần. Hai người này là ai vậy? Tại sao lại có thêm hai người này nữa chứ?
Nhưng cũng may, đứa con của gia đình kia là con gái. Cô đã nghe nói mẹ mình muốn giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng như vậy không phải ép buộc cô phải bách hợp chứ? Liễu Chanh Chanh vừa đi đến lập tức lễ phép chào hỏi và giới thiệu bản thân mình.
Vừa dứt lời, người dì ở đối diện chỉ vào con gái mình, nói: “Đây là con gái dì, Toa Toa.”
Liễu Chanh Chanh ngẩn người, cái tên này… Hình như cô đã nghe qua ở đâu rồi đúng không?
Người lớn hai bên bắt đầu hàn huyên ở trên bàn ăn. Liễu Chanh Chanh ngồi ở một bên ra vẻ bình tĩnh, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra cô gái nhỏ ở bên cạnh vẫn luôn nhìn mình chằm chằm —— Đôi mắt to và sáng ngời, đuôi ngựa vểnh lên cao, trông rất dễ thương.
Cô có chút xấu hổ mà quay sang hỏi: “Toa Toa? Em nhìn chị… Trên mặt chị có cái gì sao?”
Chử Toa Toa khẽ cười: “Không ạ, nhìn chị cho vui thôi ạ.”
“…” Liễu Chanh Chanh cảm thấy trong lòng mình lúc này như có vô số con ngựa cỏ bùn đang gào thét. Cô mới vui ý, cả nhà cô đều vui.
Nhưng những lời vu vơ này sao có thể quen thuộc như vậy chứ? Cô phải làm gì khi cảm thấy nó không phải theo một chiều hướng nào cả?
Liễu Chanh Chanh không nói thêm gì nữa, buồn bực ngồi một mình uống nước. Kết quả vừa mới uống một nửa liền nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Chử Dực chậm rãi đi từ cửa lớn vào. Sau đó, sau đó, cô nghe thấy anh gọi người dì ở phía đối diện ——
“Mẹ.”
“Khụ ——” Cô bị nước sôi để nguội làm cho sặc.
Mẹ Liễu nhìn con gái bị sặc, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Chanh Tử, con sao vậy?”
Liễu Chanh Chanh lấy khăn giấy ra lau miệng: “Không sao ạ, chỉ là uống nước lạnh quá… Nên bị sặc ạ.”
“…”
Mẹ Chử ở đối diện lập tức kéo con trai tới trước mặt hai người: “Đây là con trai dì, Chử Dực.”
Khóe miệng Liễu Chanh Chanh khẽ giật giật, có chút dở khóc dở cười nhìn Chử Dực. Chử Dực cũng nhìn cô, sau đó rất tự nhiên mà ngồi uống bên cạnh Liễu Chanh Chanh.
“Anh mau giải thích cho em biết chuyện này là như thế nào?” Liễu Chanh Chanh nói nhỏ bên tai anh: “Tại sao mẹ em lại quen biết mẹ anh chứ?”
Chử Dực nghiêng người về phía cô, thấp giọng nói: “Em không biết gì sao?”
“Biết gì ạ?”
“Ba anh với ba em làm cùng một công ty.”
“…” Liễu Chanh Chanh ngẩn người trong chốc lát, cô chỉ vào hai “vị phu nhân” đang nói chuyện: “Nhưng, hai người đàn ông quen nhau thì liên quan gì đến hai người phụ nữ này chứ?”
“Đại khái,” Chử Dực dừng một chút: “Anh nghĩ nên giao chuyện này cho phụ nữ thì tốt hơn.”
“…”
Còn nhớ cách đây không lâu khi cô đến công ty của ba mình thì đã gặp được một chú, chú đó còn nói con trai của chú ấy học cùng trường với cô, hôm nào sẽ dẫn tới. Không đúng, phải là dẫn tới để gặp mặt mới đúng.
Chuyện này… Thật sự là dẫn tới để gặp mặt sao?
“Anh biết chuyện đó rồi sao?” Liễu Chanh Chanh hỏi.
“Ừ, không phải em luôn muốn hỏi mẹ anh tại sao lại sinh anh ra đẹp trai như vậy sao?” Lời nói của Chử Dực tràn đầy sự trêu chọc.
“… Anh biết em chỉ nói đùa thôi mà, không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ!” Liễu Chanh Chanh xấu hổ.
Ánh mắt của Chử Dực đầy thâm thúy: “Không phải anh tàn nhẫn, mà là bọn họ vốn định sắp xếp cho chúng ta xem mắt.”
“… Chúng ta còn cần phải xem mắt sao?” Liễu Chanh Chanh nói, sau đó lại thấy không đúng: “Nếu đã xem mắt thì mẹ anh còn dẫn em gái anh đến đây làm gì?”
Chử Dực thở dài, chỉ vào Chử Toa Toa bên cạnh: “Chuyện này thì phải hỏi con bé.”
Chử Toa Toa bị anh trai mình chỉ vào thì có chút ngượng ngùng, cô ấy nói: “Anh, anh đừng nói vậy chứ, không phải là em muốn nhìn xem Bé Bò Sữa ở bên ngoài trông như thế nào thôi sao. Em thật sự không tới làm bóng đèn đâu, một lát nữa em cũng sẽ đi.”
Chử Dực khẽ nhíu mày: “Em… Không phải em sợ ba của chúng ta ép em chứng thực sao?”
Chử Toa Toa nghe xong lời này lập tức hoang mang: “Thật không hổ danh là anh trai của em, anh biết em chính là nước tương của Onii-chan mà.”
Liễu Chanh Chanh nhịn cười kéo ống tay áo của Chử Dực, nói: “Xem ra Toa Toa trong trò chơi và ở bên ngoài đều là cùng một người.”
“Đương nhiên rồi.” Chử Dực nói.
Liễu Chanh Chanh lập tức phủ nhận: “Không, anh đánh rơi một chữ ‘ngốc’ rồi.”
Chử Toa Toa: “Hai người đủ rồi đó.”
Sau bữa ăn, mẹ Liễu và mẹ Chử cố tình rời đi với lý do đi chăm sóc sắc đẹp, còn cố tình mang Chử Toa Toa đi cùng. Trước khi đi còn dặn dò Chử Dực phải đưa Liễu Chanh Chanh về ký túc, nếu ngày mai không có chuyện gì làm thì đi xem phim cũng được.
Liễu Chanh Chanh còn chưa kịp trả lời thì ba người bọn họ đã biến mất.
Cô ngơ ngác quay đầu lại nhìn Chử Dực: “Thật ra vừa rồi em định nói với bọn họ là hôm qua chúng ta đã đi xem phim rồi.”
Chử Dực khẽ cười, nắm lấy tay cô: “Thật ra, anh cũng rất muốn nói với bọn họ…”
“Dạ?”
Chử Dực nắm tay cô càng chặt hơn, anh quay đầu nhìn vào mắt cô, bốn mắt chạm vào nhau: “Trước khi hai người bọn họ có ý định giới thiệu thì anh đã thích em rồi.”
“…” Không khí lập tức ngọt ngào quá mức cho phép. Liễu Chanh Chanh ôm mặt hừ hừ một lúc lâu: “Anh thật sự không biết xấu hổ chút nào!”
“Làm sao anh phải xấu hổ với em chứ?”
“Vậy anh nói xem trước đó bao lâu chứ? Chuyện này em cũng đã từng hỏi anh rồi, lần đầu anh gặp em rốt cuộc là ở đâu vậy?” Liễu Chanh Chanh không thể tin được.
Nhắc đến vấn đề này, thật ra cô đã từng hỏi, nhưng Chử Dực không nói rõ ràng, mà cô hỏi kỹ thì cũng ngại, cho nên bây giờ dù thế nào cũng phải nói ra rõ ràng.
Chử Dực thờ ơ nói: “Vừa đi vừa nói.”
“Anh mau nói đi, đừng cả thèm chóng chán nữa.” Liễu Chanh Chanh vội vàng truy vấn.
Nhìn thấy cô như vậy, Chử Dực liền trực tiếp ôm cô vào lòng, gằn từng chữ: “Lần đầu tiên anh gặp em chính là ở trong thang máy của công ty ba anh. Lúc đó, anh không biết em, chỉ nhớ cô nữ sinh đó mặc đồng phục của trường trung học S, trên tay cầm một tập tài liệu.”
Nghe đến đây, Liễu Chanh Chanh cũng nhớ ra được một chút, lần đó là cô mang tài liệu đến cho ba mình, nhưng… Cô rất muốn nói, lúc đó trong thang máy có người như vậy sao? Nhưng sau khi suy nghĩ, cô vẫn không hỏi.
“Lần thứ hai anh gặp em là ở quán cà phê Internet ở bên dưới công ty, lúc đó anh thấy em đang chơi Người bảo vệ. Lúc đó anh đã ngồi ở bên cạnh em, nghĩ không hiểu tại sao một cô gái lại đi chơi game như Người bảo vệ.”
Hừm… Chuyện này thì cô có ấn tượng. Bởi vì phải đợi ba mình tan làm thì mới đưa cô đi ăn tối được, nên cô đã ngồi chờ ở trong tiệm cà phê Internet bên dưới. Nhưng cô vẫn không thể nhớ ra là Chử Dực cũng ở đó!
“Lần thứ ba gặp em là ở hội trường thi đấu Người bảo vệ…” Chử Dực nói tới đây bỗng nhiên dừng lại rồi nhìn cô: “Anh và em đã cầm nhầm bảng số, lúc đó anh đã cảm nhận được anh có chút thích em rồi.”
“…” Thì ra… Thì ra cái người “số 11” xui xẻo như cô chính là anh sao.
“Lần đó ở quán cà phê Internet, anh đã nhớ rõ ID của em, cũng đã xem em thi đấu. Sau đó… Anh đã tới khu 2 tìm em, lại nhận ra em không có ở đó, sau đó anh nghe ba nói em cũng học ở đại học V, lại nghe các bạn cùng lớp của em nói em đang chơi CGO, cho nên…”
“Cho nên anh đã đuổi theo vào tận trong trò chơi sao?” Liễu Chanh Chanh khó tin mà chỉ vào anh.
Chử Dực bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”
“…” Liễu Chanh Chanh lập tức muốn phỉ nhổ. Nam thần, anh theo đuổi một cô gái thế này… Thật sự ổn sao?
Nhưng thật sự cô không biết Chử Dực đã gặp cô nhiều lần như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới người bị mình làm ngã ở trong hội trường thi đấu Người bảo vệ lại chính là anh.
Lúc này, màu đen kịt dần dần bao phủ bầu trời, hơi ẩm đêm khuya từ từ thấm ướt. Liễu Chanh Chanh chớp chớp mắt nhìn bầu trời đêm rồi quay đầu hỏi: “Chử Dực, anh nói xem, chúng ta…”
Còn chưa kịp dứt lời thì Liễu Chanh Chanh bỗng nhiên cảm nhận được trên môi mình được bao phủ bởi một hơi ấm. Đến khi hoàn hồn lại thì cô mới nhận ra Chử Dực đang ở rất gần cô, thậm chí cô còn có thể nghe thấy nhịp đập con tim anh.
Khóe miệng Chử Dực tràn ngập ý cười, anh tiếp lời cô: “Định mệnh.”
“Hả?”
“Anh nói, đây là định mệnh. Định mệnh đã an bài em chính là của anh.”
“…” Xong rồi, lực sát thương của người anh em này càng ngày càng lớn như vậy, lớn tới mức phá tan quỹ đạo của sao Diêm Vương một đi không trở lại rồi!
Liễu Chanh Chanh vừa định nói tiếp thì phát hiện ra Chử Dực càng ngày càng gần hơn, một mảng lạnh lẽo áp lên đôi môi mỏng của cô, dịu dàng, nhẹ nhàng.
—— Cô hoàn toàn choáng váng.
Sau khi Liễu Chanh Chanh hoàn hồn lại, cô vội vàng che môi giật giật góc áo của người nào đó, ngượng ngùng nói: “Sao cái chuyện này anh không hỏi gì vậy. Đây là… Em…” Nụ hôn đầu của cô đó! Tên khốn!
Chử Dực ho khan hai tiếng, khuôn mặt phiếm hồng, có chút mất tư nhiên: “Anh cũng vậy.
“Cái gì cơ?”
“Em nói xem?”
“…” Thôi được rồi, chúng ta hòa nhau.
Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng cũng đã về đến khu Tây của trường đại học V. Nhưng vừa mới đi tới bên dưới tòa nhà ký túc xá nữa, hai người liền nhìn thấy bên dưới cột đèn trước cửa có một bóng dáng quen thuộc —— Cố Anh Kiệt.
Trong lòng Liễu Chanh Chanh thầm thở dài, chuyện gì phải đến thì nó cũng đến thôi.