Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau, từ khi trời còn chưa sáng Vân Phiên Phiên đã thức dậy đun đường phèn, Tiêu Trường Uyên nhóm lửa giúp cô.
Hai người nhanh chóng làm xong 30 xiên hồ lô ngào đường và 30 xiên kẹo quýt bọc đường.
Tiêu Trường Uyên đã buộc xong cột cỏ cho Vân Phiên Phiên, Vân Phiên Phiên cắm hết kẹo hồ lô lên tay cầm bằng cỏ.
Một cái cột toàn kẹo hồ lô màu cam, trông vô cùng vui mắt.
Đúng lúc này, Tạ Ngộ đánh xe bò tới đón họ lên phố huyện.
Vân Phiên Phiên ngồi trên xe bò, thuận tay lấy một xiên kẹo quýt bọc đường từ cột cỏ đưa cho Tạ Ngộ.
“A Ngộ, đệ nếm thử đi, không mất tiền đâu.”
Tiêu Trường Uyên thấy động tác của Vân Phiên Phiên.
Khuôn mặt tuấn tú xanh xao lạnh như núi băng kia lập tức tái đi.
Vậy là, việc chàng liều sống liều chết ăn hai cây kẹo hồ lô hôm qua coi như xôi hỏng bỏng không.
Nghĩ đến cái vị ngọt ngấy khiến chàng sống không bằng chết kia.
Sắc mặt Tiêu Trường Uyên tái xanh tái xám.
Tạ Ngộ không hề biết đằng sau xiên hồ lô ngào đường này lại có lắm sự tích như thế.
Cậu ta cười, nhận cây kẹo hồ lô từ tay Vân Phiên Phiên, cúi đầu cắn một miếng. Cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia bỗng sáng ngời.
“Món hồ lô ngào đường này ngon quá!”
Vân Phiên Phiên cười khanh khách hỏi: “A Ngộ cảm thấy xiên kẹo hồ lô này đáng bao nhiêu tiền?”
Hồ lô ngào đường bán đâu cũng có người mua, quan trọng là đặt giá bao nhiêu để bán cho có lời.
Vân Phiên Phiên đã khảo sát cẩn thận rồi, kẹo hồ lô có giá 3 văn tiền/xiên ở trấn trên, trên phố huyện thì 5-6 văn tiền/xiên. Vậy nên cô nhất định phải bán ở phố huyện, như vậy mới kiếm được nhiều tiền. Cô đã mua kẹo hồ lô rất nhiều lần trên phố huyện, chất lượng ở đấy so le không đồng đều. Để tiết kiệm chi phí, nhiều người bán rong không chọn đun đường phèn thành siro, mà thay đường phèn bằng đường củ cải. Kẹo hồ lô ngào đường làm từ đường củ cải không chỉ dính răng, mà cũng chẳng ngon bằng đường phèn.
Món hồ lô ngào đường do Vân Phiên Phiên làm chẳng những dùng đường phèn truyền thống, mà mỗi quả sơn tra còn to tròn, vỏ đường dính thêm cả hạt mè, tất nhiên phải bán với giá đắt hơn.
Tạ Ngộ vừa ăn vừa nói: “Bình thường kẹo hồ lô ở phố huyện đều có giá năm sáu văn tiền. Kẹo hồ lô của Phiên Phiên tỷ tỷ trông đẹp mắt, vị lại ngon, đệ thấy phải bán ít nhất 10 văn tiền một cây. Nếu tỷ chọn chỗ bán là ngoài quán trà xới hát, nói không chừng còn bán được với giá cao hơn.”
Vân Phiên Phiên đáp: “Vậy tỷ sẽ làm theo lời đệ, lát nữa vào thành tỷ sẽ bán với giá 10 văn tiền một xiên.”
Tạ Ngộ bật cười, cắn mấy miếng hết xiên kẹo, rồi cầm dây cương tiếp tục xua bò đánh xe lên đường.
Vân Phiên Phiên quay đầu lại, thấy mặt Tiêu Trường Uyên xanh lè, còn tưởng là chàng không vui vì không được ăn kẹo.
Cô rút một xiên kẹo hồ lô từ tay cầm cỏ, đưa cho Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân muốn ăn thì ăn đi, không cần phải khách khí với thiếp.”
Tối qua Tiêu Trường Uyên cố đấm ăn xôi xơi 3 xiên hồ lô ngào đường, bây giờ nhìn thấy cây kẹo hồ lô Vân Phiên Phiên, gương mặt đẹp của chàng nhợt đi ngay.
Chàng ngước đôi mắt đen đặc âm u lạnh lẽo lên, lạnh lùng từ chối cô.
“Ta không ăn.”
Vân Phiên Phiên ngắm nghía sắc mặt Tiêu Trường Uyên, cô thấy mặt chàng trắng bệch, mắt thâm quầng, trông có vẻ không khoẻ lắm.
Cô đột nhiên ngộ ra, nói: “Phu quân đau răng à?”
Nếu không phải thế, làm sao anh bạo quân u mê chữ ê kéo dài với đồ ngọt lại không ăn kẹo chứ?
Cô vỗ vỗ bả vai Tiêu Trường Uyên, thở dài đánh thượt, giọng mang chút bất đắc dĩ.
“Hôm qua thiếp đã bảo chàng ăn ít thôi, chàng lại không chịu nghe cơ, giờ đã biết đau răng là thế nào rồi đúng không?”
Vân Phiên Phiên rất ra dáng “Không nghe già xẻ làm ba mảnh”, nhìn Tiêu Trường Uyên đầy vẻ thương hại.
Tiêu Trường Uyên quay khuôn mặt đẹp trai tái nhợt đi.
Chàng không muốn nói chuyện với cô ngố này nữa.
Sau khi tới phố huyện, Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên khiêng cây gậy cỏ đến thẳng cửa quán trà để bán hồ lô ngào đường.
Mọi người đều chưa thấy quýt bọc đường bao giờ, nên rất đông người đến hỏi mua. Biết giá những 10 văn tiền, nhiều người ngại đắt không nỡ mua, nhưng càng có đông người chọn nếm thử hơn. Mất khoảng một nén nhang, số quýt bọc đường phèn của Vân Phiên Phiên đã được thực khách mua sạch.
“Không ngờ quýt bọc đường phèn lại đắt hàng như thế, xem ra về sau chúng mình nên làm thêm nhiều quýt bọc đường phèn để bán.”
Vân Phiên Phiên bắt đầu lên kế hoạch tương lai. Người đi lại ngoài quán trà mỗi lúc một thưa thớt hơn, Vân Phiên Phiên bèn bảo Tiêu Trường Uyên khiêng cây gậy cỏ tới xới hát.
Hai người đi vào xới hát, mười mấy xiên hồ lô ngào đường còn lại cũng bay hàng rất nhanh. Vân Phiên Phiên vui vẻ khủng khiếp, cô kéo Tiêu Trường Uyên đi ăn ở quán rượu bên cạnh. Cô vừa đi vừa cười: “Hôm nay thiếp kiếm được tổng cộng 600 văn tiền đấy!”
Ánh nắng chói chang rơi trên gương mặt tươi tắn đắc chí của thiếu nữ, đẹp đẽ khiến lòng người đắm say khó tả.
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên với khuôn mặt lạnh tanh.
Mới 600 văn tiền mà đã vui vẻ thế này.
Nàng ấy đúng là dễ thỏa mãn.
Đi vào quán rượu, Vân Phiên Phiên gọi 3 món 1 canh, thêm hai đĩa điểm tâm ngọt. Cô đến cổ đại đã lâu, nhưng đây mới là lần đầu đi ăn tiệm. Đồ ăn trong quán rượu có kiểu đậm tương đẫy dầu rất riêng, Vân Phiên Phiên ăn no căng từ lúc nào chẳng hay.
Cô sờ cái bụng nhỏ tròn trịa của mình, lẩm bẩm: “Lần tới mình nhất định không gọi nhiều món thế này nữa…”
Tiêu Trường Uyên rót cho cô một chén trà, không nói gì.
Vân Phiên Phiên ôm chén trà, uống trà cho đỡ ngấy, tu hết cả chén.
Cô ngước đôi mắt hạnh, nhìn Tiêu Trường Uyên với cặp mắt sáng ngời.
“Lát nữa chúng mình đi dạo phố cho tiêu cơm đi!”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy thì hơi cau mày. Dù chàng cực kỳ cực kỳ không muốn đi dạo phố với cô.
Nhưng chàng lại không từ chối cô.
Bữa cơm này tốn của Vân Phiên Phiên 180 văn tiền, nhưng lúc trả tiền Vân Phiên Phiên không hề thấy xót xa gì, bởi vì cô và Tiêu Trường Uyên đều có năng lực kiếm tiền. Cô biết họ sẽ nhanh chóng kiếm bù được số tiền đã tiêu.
Cuộc đời ấy mà, phải tận hưởng lạc thú trước mắt mới không uổng công đã sống.
Hai người đi khỏi quán rượu, dạo quanh chợ, mua không ít đồ.
Thời tiết lạnh dần, Vân Phiên Phiên đặt mua mấy bộ đồ mới dày dặn cho cô và Tiêu Trường Uyên trước.
Hai người ngồi xe bò của Tạ Ngộ về làng họ Giang. Lúc dạo tiệm điểm tâm, Vân Phiên Phiên lại tiện thể mua một túi bánh hoa quế cho Tạ Ngộ.
Khẩu vị của Tạ Ngộ giống Vân Phiên Phiên, đều là khẩu vị của trẻ con.
Hai người thường xuyên ngồi xe bò bàn nhau xem điểm tâm quán nào ngon, quán nào không đúng vị.
Mỗi lần Vân Phiên Phiên mang điểm tâm cho Tạ Ngộ, Tạ Ngộ đều rất thích.
“Cảm ơn Phiên Phiên tỷ tỷ.”
Vân Phiên Phiên cười nói: “Đừng khách khí, đệ luôn đưa bọn tỷ lên phố huyện, A Ngộ vất vả rồi.”
Tạ Ngộ cười mỉm chi nói: “Chuyện này có xá chi, đều là tiện đường thôi mà.”
Tiêu Trường Uyên không thích Vân Phiên Phiên gần gũi với Tạ Ngộ như vậy.
Nhất là mỗi lần Vân Phiên Phiên cười với Tạ Ngộ, chàng nhìn mà ngứa cả mắt.
Cảm giác chán ghét này đã đạt tới giới hạn chàng không chịu nổi nữa.
Sau khi về đến nhà, mặt Tiêu Trường Uyên lạnh như tảng băng, chàng bực dọc nhìn Vân Phiên Phiên.
“Nương tử, ta muốn mua xe bò.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Đang dưng sao chàng lại muốn mua xe bò?”
“Ta không thích đi xe bò của người khác lên phố huyện.”
Vân Phiên Phiên khuyên nhủ: “Nhưng số lần nhà mình lên phố huyện cũng không nhiều, bảy tám hôm mới lên một lần, mua xe bò thì lỗ quá.”
Tiêu Trường Uyên thờ ơ nói: “Chúng ta có tiền.”
Vân Phiên Phiên tận tình khuyên chàng: “Nhưng có tiền cũng không thể tiêu hoang thế được, chẳng phải mấy hôm trước chàng còn kêu thiếp chi tiêu cần kiệm đấy ư?”
Tiêu Trường Uyên nói mà mặt không đổi sắc: “Hôm nay ta đột nhiên đổi ý.”
Câu này làm Vân Phiên Phiên á khẩu không trả lời được.
Vân Phiên Phiên: “…”
Thôi được rồi, bạo quân đúng là bạo quân có khác, không sáng nắng chiều mưa trưa giở giời thì còn gọi gì là bạo quân nữa.
[HẾT CHƯƠNG 20]