Chương 40: Hào môn kiều nữ (19)

Mối Tình Đầu Của Tổng Tài Bá Đạo

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sửa từ cv: Quỳnh Thiên


Lúc trước không có việc gì, Nhan Tiểu Á đều muốn bố trí vài câu, chửi bới Tô Nhược, hiện tại tới tai gia trưởng, mật báo tình huống, cô tự nhiên phải hảo hảo nói vài lời, tranh thủ các bạn học đồng tình, tiện thể nói xấu Tô Nhược một chút. Tốt ở thời điểm Tô Nhược nhập học, liền sáng loáng nói ra Nhan Tiểu Á chán ghét mình, đối với Nhan Tiểu Á, tất cả mọi người đều bán tín bán nghi, vào trạng thái trung lập, đem Nhan Tiểu Á tức giận gần chết.


Tô Nhược cũng không nóng nảy, chậm rãi dựa theo mình bước đi. Không biết qua bao lâu, trong lớp một người trong đó cùng Nhan Tiểu Á giao tình cũng không tệ lắm, nhịn không được tới chất vấn: " Chuyện Tiểu Á nói trước đó, là thật sao? Cậu cố ý chia rẽ cậu ấy và Từ Gia Huy, đem chuyện bọn họ yêu đương nói cho cha mẹ Tiểu Á."


"Tôi cần gì phải đi chia rẽ bọn họ?" Tô Nhược mang theo trào phúng hỏi ngược một câu, ngày mùa thu ánh mặt trời tỏa sáng, rọi trên người Tô Nhược, đem cô ánh lên một tầng vầng sáng mơ hồ, làn da trắng nõn, chiếu sáng rạng rỡ.


"Vậy tại sao cậu lại nói ra?"


Tô Nhược thở dài một hơi, lộ ra rất là bất đắc dĩ: "Vậy cậu là đứng trên lập trường gì mà chỉ trích tôi ?"


"Cậu không cảm thấy việc làm của mình quá mức sao?" Cô gái nổi giận đùng đùng nói: "Tiểu Á cùng Từ Gia Huy đều thích nhau, hai người yêu đương mà thôi, cậu lại muốn từ đó chen ngang. . ." Tô Nhược môi đỏ hé mở, còn không kịp nói gì, bên cạnh Sở Cẩn đẩy mắt kính, ánh mắt lãnh đạm: "Nhan Tiểu Á ở trong nhà Nhược Nhược, Tô gia tự nhiên sẽ vì tương lai của cô ta phụ trách, nếu cô ta trầm mê yêu đương, cuối cùng thành tích hạ xuống, thi đại học thất bại, trách nhiệm này ai sẽ tới gánh?"


"A? Chỉ là ở nhờ mà thôi, chớ xen vào việc của người khác có được hay không!"


"Nếu như cô ấy không ở tại nhà tôi, ai quan tâm cô ấy yêu đương với ai." Tô Nhược nhún nhún vai, " cái này rất giống học sinh tự sát ở trường học, hội phụ huynh không hề có chút khúc mắc nào mà bỏ qua cho trường học sao?"


Cô gái cắn môi, không có cách nào trả lời: "Cái này. . ." Trường học của bọn họ năm ngoái có học sinh, bởi vì bị ra ngoài trường lưu manh bắt nạt, thành tích hạ xuống, cha mẹ quở trách, cuối cùng chịu không được nhảy lầu phí hoài bản thân mình, phu huynh đến trường học náo loạn một hồi lâu, chuyện mới bình ổn lại. Tô Nhược lời nói mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng lại có đạo lý của cô. Nhan Tiểu Á đã lựa chọn ở nhờ, cũng không thể chỉ chiếm chỗ tốt đi.


"Ha ha ha! ! ! Cười chết tôi, ngu ngốc đi cãi lí với người ta, còn tự cho rằng mình là tỷ muội tình thâm nữa cơ." Giọng nữ chói tai từ phía sau vang lên, đám người không hẹn mà cùng hướng về sau nhìn, chỉ thấy một cái hóa thành nùng trang (?), cô gái nhỏ quần áo thành thục khinh bỉ nhìn Nhan Tiểu Á, "Có bản lĩnh cậu liền tự mình đi nói a! Nhờ người khác ra mặt thay tính cái gì quân tử."


Nhan Tiểu Á hốc mắt đỏ bừng: "Cậu đây là ý gì?"


"Đừng giả bộ, nhỏ tiện nhân, tôi mặc dù không thích Tô Nhược, nhưng tơi càng không thích cô, trước khi cô trách cứ người ta, có thể hay không trước hết đem quần áo, giày dép của mình cởi xuống, ở phòng Tô Nhược, hưởng thụ vật chất bọn họ cung cấp, còn một bên mắng đối phương xen vào việc của người khác, phi! Ác độc."


"Cái này. . . Đây chỉ là. . . Chỉ là. . ." Nhan Tiểu Á ấp a ấp úng nửa ngày, cũng nói không nên lời.


"Ha ha! Nói không được đi." Cô gái nhỏ bắt chéo hai chân, cười lạnh nói: "Mặt ngoài giả vô tội, sau lưng lại vụng trộm nói xấu Tô Nhược, hai mặt, bội phục bội phục." Cô gái nhỏ sức chiến đấu quá cường đại, Nhan Tiểu Á trừ khóc sướt mướt la hét 'Ta không có', cái gì cũng cũng không nói được.


Trong phòng học mọi người nhìn thấy mà than thở. Trước đó là bị Nhan Tiểu Á hấp dẫn, bây giờ có thể suy nghĩ lại một chút, Tô Nhược mặc dù có chút lạnh nhạt, nhưng cho tới bây giờ không nói huyên thuyên sau lưng, mỗi ngày trừ học tập vẫn là học tập, an phận ghê gớm.


Ngay cả Từ Gia Huy cùng Sở Cẩn, cũng là tự bọn hắn chủ động tới, cô chưa từng biểu hiện ra bộ dáng nhiệt tình. Ngược lại Nhan Tiểu Á, ba ngày hai đầu liền muốn náo ra chút chuyện, mỗi ngày đều trưng cái mặt phàn nàn, giống như khắp thiên hạ đều thiếu nợ cô ta không bằng. Về phần Tô Nhược ghen ghét Nhan Tiểu Á? e hèm... Quả thực là lời nói vô căn cứ có được hay không! ! ! Đối phương có cái gì tốt đáng giá để ghen ghét? Không có đầu óc sao? 


"Ân?" Thanh âm quen thuộc lại xa lạ, Nhan Tiểu Á quay đầu, nhìn người căn bản không nên xuất hiện ở đây, mặt mũi bình tĩnh trong chốc lát biến thành thấp thỏm, tự ti cùng bất an, tiếng nói bén nhọn: "Các người sao lại ở đây?" Lời nói này quá trực tiếp quá chói tai, để mẹ Nhan trong nháy mắt đổi sắc mặt. Vịn ghế sô pha, môi run rẩy, qua một hồi lâu, bà mới định thần lại, mở miệng đem tính toán của mình nói: "Sáng mai con cùng mẹ dọn đi, về sau cha mẹ tự chăm sóc con."


Nhan Tiểu Á bất khả tư nghị nói: "Công việc thì sao?"


"Mẹ và cha con sẽ giải quyết, không cần con quan tâm." Mẹ Nhan miễn cưỡng lấy ra chút khí thế, kỳ thật thoạt nhìn vẫn là mười phần hư: "Con cũng đã lớp mười hai, học tập mới là chuyện phải làm."


Nhan Tiểu Á đứng bên cạnh thang lầu hồi lâu, mới tựa như nghĩ tới điều gì, phẫn nộ mở miệng: "Cha mẹ tới không phải để cho con và Gia Huy chia tay? Con và anh đều là người trưởng thành rồi, đều yêu thích nhau, đây là chuyện bình thường, mẹ đừng nghĩ tách tụi con ra." Dứt lời, cô dùng nhìn ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn chằm chằm cha mẹ.


Bọn họ nhìn đau lòng không thể thở nổi, Đây là. . . Con gái mình một tay nuôi lớn a!


"Chuyện này về sau chúng ta lại từ từ thương lượng, hiện tại con đi nghỉ trước." Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, mẹ Nhan hít sâu một hơi, đè nén nội tâm bi thương xuống. Nhan Tiểu Á không trải nghiệm được dụng tâm lương khổ của cha mẹ, cô chỉ biết mình bị cự tuyệt, phẫn nộ nói làm tổn thương người khác, nhìn xem biểu lộ bi thương của cha mẹ, nội tâm đã áy náy lại tràn ngập khoái ý, cuối cùng vung câu tiếp theo 'Ghét nhất hai người' về sau, vội vàng lên lầu. "Thật có lỗi, tôi không dạy tốt con gái, khoảng thời gian này, gây thêm cho mọi người không ít phiền toái." Mẹ Nhan xin lỗi.


"Nơi có." Chuyện biến thành dạng này, mẹ Nhan tâm tình cũng không ôn chuyện với bạn tốt, mấy người khô cằn nói vài câu, liền riêng phần mình trở về phòng nghỉ ngơi. Trong lúc đó Nhan mẹ nghĩ muốn đi tìm con gái tâm sự, lại phát hiện cửa bị khóa lại, bà kêu mấy tiếng, cũng không ai trả lời, chỉ có thể tiếc nuối bỏ đi.


Nhan Tiểu Á lúc này đang gọi video cùng Từ Gia Huy nói chuyện phiếm. Điện thoại gác trên bàn sách, cô nằm sấp ở trên bàn, dung nhan xinh đẹp mắt to như nước trong veo, trở nên càng thêm lớn, làn da trắng nõn không có tỳ vết, giá trị nhan sắc đều tăng lên mấy cái đẳng cấp.


NHan Tiểu Á nói: "Gia Huy, cha mẹ em đến đây, muốn em sáng mai rời khỏi Tô gia, hừ! Vừa vặn, dù sao nơi này em đã sớm không muốn ở."


"Cô chú. . . Rất tức giận sao?"


"Vẫn tốt chứ, em bên đó thế nào?"


"Cha mẹ em còn không phải cái dạng kia, mới không muốn làm khôi lỗi, cái gì đều nghe bọn họ đây này?" Nhan Tiểu Á nghe vậy lộ ra nụ cười hạnh phúc, hơi có vẻ đến ngượng ngập nói: "Gia Huy, anh thật tốt, em thích anh. . . Không! Em yêu anh."


"Anh cũng yêu em." (-_-) có thể không edit đoạn cuối được không?


"Nếu hai người chúng ta có thể luôn như vậy thật tốt! Không có gia đình bối rối."


Nhan Tiểu Á ưu sầu nói: "Anh yên tâm, mặc kệ cha mẹ em nói thế nào, em tuyệt đối sẽ không cùng anh chia tay."


Từ Gia Huy: "Anh cũng thế." Hai người tố cáo tâm sự lẫn nhau, cho lời thề lẫn nhau, thẳng đến hơn mười một giờ khuya, mới tách ra đi ngủ. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Nhan Tiểu Á hoàn toàn không để ý đến cha mẹ, cầm đồ vật giận đùng đùng đi thẳng, làm cho cha Nhan mẹ Nhan xấu hổ không thôi, một mực xin lỗi, bữa sáng đều không còn tâm tình ăn, uể oải mang đồ đến nhà trọ, chuẩn bị dọn nhà. Mẹ Tô cùng Tô Kiêu bỏ mấy ngày làm việc, dẫn đường cho bọn họ, giúp làm một chút việc.


Địa phương Tô Kiêu đã từng ở qua, trong phòng các hạng phối trí đều có, TV, điều hoà không khí, máy giặt, máy tính, tủ lạnh, băng thông rộng (?) bởi vì nhiều năm không có giao nộp mà ngừng, chỉ cần đi điện tín một lần nữa liền khai thông tốt. Ba phòng ngủ một phòng khách, đối với người Nhan gia, dư xài.


Mẹ Nhan trở ra một mực lẩm bẩm tiền thuê nhà cho tiện nghi, lo lắng bất an nghĩ bổ sung một chút, bị Tô Kiêu tranh thủ thời gian cự tuyệt. Đối mặt loại người hiền lành thành thật này, so với đứa nhỏ yêu thích đồ chơi, càng để hắn thêm luống cuống, không biết nên xử lý như thế nào. Vì phòng ngừa người nhà họ Nhan đưa tiền, đem đồ vật sửa lại, về sau Tô Kiêu có thể nói là chạy trối chết.


Nhan Tiểu Á hôm qua căn bản là không làm sao nghe lời của cha mẹ, đối với việc dọn nhà nội tâm chỉ có một cái khái niệm mơ hồ, đợi đến sau khi cô tan học, nhìn thấy cha mẹ quần áo mộc mạc quang minh chính đại đứng ở cửa trường học, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát. Nhan Tiểu Á giống như kẻ trộm, trái phải nhìn quanh, gặp ai không chú ý bên này, tranh thủ thời gian chạy tới kéo cha mẹ hướng chổ vắng vẻ mà đi.


"Hai người tới đây làm gì? ?" Nhan Tiểu Á chất vấn.


Mẹ Nhan trong mắt xẹt qua một tia bị thương, miễn cưỡng nâng lên sức lực nói: "Đồ trong phòng con, hôm nay xin nhờ Tiểu Kiêu cho chuyển tới, về sau một nhà chúng ta sẽ ở lại cư xá kia, mẹ sợ con không biết đường, tới đón con đi."


Nhan Tiểu Á nghe vậy triệt để mộng bức: ". . . Cái này đã dọn đi rồi?"


"Về nhà trước, trở về rồi hãy nói." Nhan Tiểu Á trầm mặc theo ở phía sau, đi trên đường về cư xá, trong lòng có chút khó chịu.