Mối Tình Đầu Của Tổng Tài Bá Đạo
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sửa từ cv: Quỳnh Thiên
Nhan Tiểu Á ăn nhiều thua thiệt như vậy, mấy ngày kế tiếp, cả người an phận rất nhiều, ở nhà họ Tô cũng yên lặng, nhu thuận ghê gớm. Mẹ Tô cha Tô bình thường công việc bận rộn, thường xuyên không có nhà, trước đó bởi vì nguyên nhân Tô Nhược thật vất vả về nước, mỗi ngày đúng hạn tan tầm về nhà ở hơn một tuần lễ, hiện tại hết thảy tất cả an bài xong, cũng liền tiếp tục làm việc, một tuần lễ trở về hai ba ngày.
Tô Kiêu thì hơi dễ dàng hơn một chút, bản thân ngẫu nhiên tăng ca đến tối, cũng sẽ lái xe trở về, bồi Tô Nhược nói chuyện phiếm, đưa quà, để Tô Nhược có khó khăn gì thì đến tìm hắn, tuyệt đối đừng khách khí.
Đến mức đại đa số thời điểm, toàn bộ Tô gia, trừ người hầu bên ngoài, chính là ba người bọn họ. Nhan Tiểu Á tại biệt thự này ở hai năm, biết rõ Tô Kiêu không chào đón mình, mỗi lần gặp mặt cũng như chuột thấy mèo vậy, chào hỏi liền vội vàng trở về phòng.
Tô Nhược ở trường học mấy ngày nay, đã đem lộ tuyến đều tìm tòi không sai biệt lắm, cô cùng bọn người Sở Cẩn, Từ Gia Huy, Nhan Tiểu Á, không khỏi tạo thành một tổ hợp bốn người quỷ dị, nhìn như vui vẻ hòa thuận, trên thực tế Chiến Hỏa bay tán loạn.
Để người trong lớp không nghĩ ra, gọi thẳng là đau sọ não. Tổng kết lại mà nói, chính là Sở Cẩn cùng Từ Gia Huy muốn lấy lòng Tô Nhược, đồng thời lại căm thù lẫn nhau.
Nhan Tiểu Á ghét Tô Nhược, nhưng lại không thể không giả ra bộ dáng chị em tình thâm, dù cho Tô Nhược đối với cô lãnh đạm, cô cũng cắn răng kiên trì, tuyệt đối không rời khỏi cái tiểu đoàn này.
Tô Nhược cảm thấy, nếu như Nhan Tiểu Á có thể đem tâm tư mình dùng vào học tập học tập, tương lai nhất định có thể có một phen làm nên chuyện lớn.
Đáng tiếc tầm mắt Nhan Tiểu Á quá nhỏ, dựa theo kịch bản nguyên tác, cô cùng Từ Gia Huy sau khi kết hôn, liền bắt đầu làm phu nhân nhà giàu, mỗi ngày chuyện cần làm chính là bồi tiếp Từ Gia Huy có mặt các loại yến hội, tiếp nhận tán thưởng của đám người.
"Nhược Nhược cô học đang thơ cổ sao?" (cv: ở lưng thơ cổ, chả hiểu chém bừa)
Thời gian nghỉ ngơi giữa buổi, Nhan Tiểu Á cùng Từ Gia Huy trực tiếp tới tụ tập, Nhan Tiểu Á mắt nhìn Tô Nhược cầm sách giáo khoa trong tay đặt câu hỏi.
Thiếu nữ gật gật đầu: "Còn có một tuần lễ nữa là đến kì thi, tôi không muốn kéo chân sau mọi người."
Nhan Tiểu Á nghe vậy trong mắt xẹt qua một tia đắc ý, cô những chuyện khác không dám nói, nhưng ở phương diện học tập, từ nhỏ đã là tiểu học bá, thành tích đứng hàng đầu, ở cái lĩnh ngộ này, cô trong lòng tuyệt đối có ưu thế.
"Tôi thấy cậu cũng có học không được, kiến thức vài chục năm, không phải nhất thời bán hội là có thể củng cố trở về."
Nhan Tiểu Á cười tươi đẹp, giống như thật là vì suy nghĩ cho Tô Nhược, "Đến lúc đó để dì Tô tìm đại học cho cô là tốt rồi."
"Đây cũng là một phương pháp."
Tô Nhược một tay chống cằm, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, "May mắn mà có cha mẹ, bằng không, chỉ thân thể này của tôi, chỉ sợ sớm đã không được."
Nguyên chủ trước đó mỗi một ngày sống tiếp, đều là dùng tiền tài đắp lên. Mà Tô Nhược bây giờ có thể bình yên vô sự sống sót, toàn bộ nhờ hệ thống hộ giá, hộ tống, cho cô một cái dù cho tìm đường chết, cũng không bởi vì bệnh tim tử vong tăng thêm BUFF.
Cảm tạ công nghệ cao. Nhan Tiểu Á nói những lời kia, vốn là vì đả kích Tô Nhược, nói cho cô trừ gia thế tốt kỳ thật không có gì cả; nhưng lúc này Tô Nhược một bộ không cho là nhục, ngược lại cho là tự hào biểu lộ, đem Nhan Tiểu Á tức giận đau gan.
Bất quá là dựa vào thế lực gia tộc, mới có thể cao ngạo đến bây giờ. Đầu thai tốt mà thôi.
"Ngô? Đúng, tôi còn chưa thấy qua cha mẹ của cô, qua tết Trung Thu, để dì và dượng lên chơi đi."
Tô Nhược đôi mắt nửa mê, điềm nhiên như không có việc gì nói.
"A? Cái kia a?"
Nhan Tiểu Á ngượng ngùng nói: "Bọn họ đi làm bận bịu, không có thời gian."
Tô Nhược méo mó đầu, nói trúng tim đen: "Tiểu Á, cô cũng không có hỏi qua dì dượng, làm sao lại biết bọn họ không có thời gian?"
Bên trong nguyên tác chuyện liên quan tới cha mẹ của nữ chính, miêu tả cực kì thưa thớt, là người bình thường trong huyện thành nhỏ, tương đương với bối cảnh.
Khi Nhan Tiểu Á cùng Từ Gia Huy kết hôn, cũng là sơ lược, chưa hề nói bọn họ có ra mặt hay không. Tô Nhược vừa mới thăm dò, chính là muốn nhìn Nhan Tiểu Á cùng cha mẹ của cô ta tình cảm như thế nào?
Hiện tại xem ra... Có vẻ như một lời khó nói hết.
"Tôi vẫn luôn ở nhờ trong nhà cô, phiền phức dì dượng đã rất rất xin lỗi, làm sao có thể lại kêu cha mẹ đến đây?" Nhan Tiểu Á chần chờ một chút, chậm rãi mở miệng nói.
Tô Nhược: "Không sao a! Dù sao phòng cho khách cũng là trống không, người đến nhiều lắm, náo nhiệt tốt biết bao nhiêu."
Từ Gia Huy cũng nói giúp vào: "Nhược Nhược nói rất đúng, chỉ là cái tết Trung Thu mà thôi, có ngượng ngùng gì, cũng không phải ở luôn."
Tốt a! Gia hỏa này luôn luôn nói chuyện không tim không phổi, trực tiếp đâm Nhan Tiểu Á muốn thổ huyết.
Sở Cẩn liếc mắt cô gái bên cạnh đang nổi lên ý nghĩ xấu, không chút do dự đi theo tiết tấu của cô: "Thời gian mấy ngày mà thôi, có làm việc cũng không cần bận rộn như vậy, cùng người nhà đoàn tụ là quan trọng nhất. Hay là nói tết Trung Thu cậu muốn về nhà?"
Đều đã nói đến nước này, Nhan Tiểu Á chỉ có thể kiên trì tiếp lời nói: "Tốt, đợi buổi tối tôi gọi điện thoại hỏi một chút."
"Ngồi đường sắt cao tốc tới, chỉ cần bốn hơn mười phút, đường xá rất gần, cùng ngày cũng có thể trở về, thời gian nghỉ tết Trung Thu, hoàn toàn đủ rồi." Tô Nhược giải quyết dứt khoát, đem Nhan Tiểu Á phá hỏng triệt để đường lui.
"Gần vậy sao? Như vậy, thứ bảy cuối tuần chúng ta còn có thể đến nhà Tiểu Á chơi a." Từ Gia Huy nói.
Tô Nhược cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng a!"
"Vậy Tiểu Á, không bằng tuần lễ này nghỉ chúng ta cùng đến nhà cậu đi."
Từ Gia Huy quay đầu, lộ ra rất hưng phấn. (cười xỉu với ông này)
Nhan Tiểu Á không để lại dấu vết lui ra phía sau hai bước, khóe miệng giật một cái nói: "Sắp phải thi, Nhược Nhược và tôi đều cần ôn tập, lần sau đi."
Từ Gia Huy nghe vậy lộ ra thật đáng tiếc: "Ai!"
Tô Nhược cúi đầu, nhìn bộ dáng tựa như đang đọc sách, trên thực tế là bị Từ Gia Huy làm cho bản thân đang cố nén cười, nếu như không phải xác định trên thế giới này chỉ có một mình, mình làm nhiệm vụ người, cô nhất định sẽ cho rằng Từ Gia Huy cũng là nội ứng hệ thống an bài.
Nói trúng tim đen, mỗi lần đều chuẩn xác đâm chọt uy hiếp Nhan Tiểu Á. Có bạn trai hoa tâm tìm thế thân như thế, Nhan Tiểu Á còn mưu đồ gì được?
Khoảng thời gian này, Nhan Tiểu Á mỗi ngày đều nén giận, nhìn bạn trai của mình đối Tô Nhược đủ kiểu lấy lòng, Tô Nhược không hề để tâm, cô lại không có cách nào nổi giận.
Chỉ cần cô lộ ra một chút xíu dáng vẻ khó chịu, Từ Gia Huy liền nhíu mày, biểu thị cô nếu không thoải mái, chúng ta liền chia tay.
Nhan Tiểu Á làm sao lại có thể đồng ý? nhìn thái độ Tô Nhược đối với Từ Gia Huy cũng không có gì tốt, dù sao có một Sở Cẩn so mạnh hơn về mọi thứ ở bên người, cũng đúng thế thật... Đương nhiên a.
Trong trường học hai đại nhân vật phong vân, mắt cao hơn đầu, cho tới bây giờ chỉ có người khác lấy lòng bọn họ. Nhưng đụng đến Tô Nhược, tựa như là mèo cao ngạo, gặp mèo Bạc Hà (?), hoàn toàn mất hết bình thường cao ngạo, lạnh lùng.
Nhan Tiểu Á nhìn nóng mắt. Hiện tại điều duy nhất cô có thể tìm tới để an ủi, đại khái chính là học tập. Nghĩ đến đây, cô ngồi ở trên vị trí của mình, lộ ra nụ cười vặn vẹo lại quái dị, giống như thấy được khảo thí kết thúc, Tô Nhược thảm bại, mỗi một cửa khảo thí đều là dáng vẻ thất bại.
Nha! Không đúng, phải nói là trừ Anh ngữ. Ở nước ngoài lâu dài, phương diện này hẳn là rất vượt trội.
Về phần Từ Gia Huy bên kia, cô có thời gian từ từ sẽ đến, chỉ cần không chia tay, liền có lý do đứng bên cạnh hắn, hiện tại là Tô Nhược vừa trở về, ký ức tuổi thơ trải qua thời gian tươi đẹp, mới khiến cho hắn mê muội.
Chờ thêm mấy tháng, thân thể Tô Nhược ốm yếu, không hiểu được tính cách uyển chuyển, đại tiểu thư tùy hứng, kiểu gì cũng sẽ bị chán ghét.
Còn có Sở Cẩn... Nhan Tiểu Á hít sâu một hơi, vụng trộm liếc mắt thiếu niên đằng sau, hắn đại khái cũng là nhất thời bị mê hoặc, có gia thế tốt như vậy, cần gì phải cùng một người bệnh tim cùng một chỗ, tìm cô gái thân thể xinh đẹp khỏe mạnh, mới là chính xác.
Bằng không thì nếu ban đêm đi ngủ, ngủ đến nửa đêm, người bên cạnh đột nhiên chết, dọa nhiều người. Nhan Tiểu Á chỉ có dựa vào những ảo tưởng này, mới có thể để lòng mình trải qua thoải mái hơn. Một tuần lễ, cơ hồ chớp mắt liền đi qua, lúc đến kì thi, từng chỗ ngồi trong lớp, sẽ tách ra, Tô Nhược đi vào phòng học lầu một, cô nhìn bốn phía, tại nơi hẻo lánh vị trí bên trên tìm được Sở Cẩn.
Hai người liếc nhau, thiếu niên mặt mày trong chốc lát nhu hòa xuống tới, hắn im ắng nói: "Chớ khẩn trương."
"Yên tâm." Tô Nhược trả lời. Trường thi rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh viết chữ của các học sinh.
Gần nửa tháng cho Tô Nhược ôn tập, cô đem thơ văn gì đều học hết, hiện tại đối mặt với nguyên một quyển chữ Hán, trong lòng cũng không hoảng hốt.
Sẽ làm viết ra một chút xíu, thiếu nữ nét chữ xinh đẹp chính Khải, nhất bút nhất hoạ, đều rất tinh tế, liếc nhìn lại, quyển sách sạch sẽ gọn gàng, cho người giác quan vô cùng tốt.
Về phần toán lý hóa các thứ, dù sao trước đó cũng học qua một lần, có cơ sở ở chỗ này, Tô Nhược có các loại công thức chống lưng, cẩn thận tính lấy một xấp đề, tuyệt đối để mắc sai lầm cấp thấp không đáng, đối mặt trước hết để qua một bên, đem các bài thi viết không sai biệt lắm, trở lại chậm rãi làm, lưu lại cho mình sung túc giải đề thời gian.
Hai ngày khảo thí thời gian thoáng một cái đã qua, Tô Nhược trong lòng đối với thành tích của mình đại khái đã rõ.