Mối Tình Đầu Của Tổng Tài Bá Đạo
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sửa từ cv: Quỳnh Thiên
Tô Nhược cảm thấy rất đau não,hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh tâm tình: "Tự vả mặt của mình chơi rất vui??"
Lục Diệc Viễn nghĩ nghĩ, gật đầu:"So với độc thân chơi vui hơn."
Tô Nhược: "..." Trò chuyện không nổi nữa.
May mắn lúc này đến phiên cô ra sân đóng phim, bằng không thì cô không phải níu lấy hỏi Lục Diệc Viễn —— 'Anh không chỉ da mặt dày, đến cả gặp chuyện buồn cũng nhanh vui lại như vậy sao?' .
Sau khi Tô Nhược đi, Lục Diệc Viễn nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống không, hắn che miệng ngáp một cái, thần sắc có chút mệt mỏi. Công ty không phải hắn nói thừa kế là có thể thừa kế, khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn, thậm chí đi ngủ đều ngủ không ngon.
Ngày hôm nay mặc dù có thể tới, còn là bởi vì cha mẹ biết hắn thay đổi cũng là vì con gái, mau mau đem con trai đuổi ra ngoài, để hắn theo đuổi được người ta trước, đợi con dâu đuổi tới tay, về sau lại đến kế thừa gia nghiệp cũng không muộn. Khụ khụ.
Miễn cho em gái đột nhiên có bạn trai, hắn là cạy ra góc tường cũng không cạy ra góc tường tốt đâu? Kỹ thuật diễn của Tô Nhược khoảng thời gian này tiến bộ thần tốc, bên trong đoàn làm phim không ít người vụng trộm thảo luận đều nói cô là đột nhiên khai khiếu, lại thêm dung mạo của cô còn có 'Chỗ dựa', về sau muốn nổi tiếng cũng không phải là khó, vì thế thái độ mọi người đối với cô tất nhiên cũng tốt hơn.
Hiện tại cô cùng Thường Thiên Quân đối diễn, một tuấn lãng khí quyển(?), một thanh thuần động lòng người, chỉ riêng hình tượng này, đều nhìn cực kỳ xinh đẹp. Lục Diệc Viễn bĩu môi, sờ sờ mặt, biểu thị vẫn là mình đẹp hơn.
Ngay lúc hắn toàn tâm toàn ý nhìn Tô Nhược, bên cạnh chẳng biết lúc nào có thêm một người cũng không phát hiện, vẫn là cô gái chủ động mở miệng kêu tên của hắn, mới làm hắn quay đầu, câu nói đầu tiên là:"Cô sao lại ở chỗ này?" Nhâm Tuyết Sinh nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên xanh xám.
Lục Diệc Viễn lại hoàn toàn không thích cô, trước đó cô gái này nghe nói hắn chia tay dĩ nhiên một mặt cao hứng, cái này cần có bao nhiêu hận mình a! Hắn nhấc mí mắt lên, thái độ lạnh lùng xa cách: "Nhâm tiểu thư tìm tôi có chuyện gì không?" Nhâm Tuyết Sinh gắt gao cắn cánh môi, dùng hết tất cả khí lực, mới đưa lệ khí cùng phàn nàn trong lòng nuốt trở vào.
Phải biết, xem như đời trước, Lục Diệc Viễn cũng chưa từng dùng giọng điệu khó nghe như vậy nói chuyện với cô, nhà hắn giáo dục tốt, ôn hòa lễ phép, bề ngoài tuấn tú, cho nên mới có thể khiến cô mê muội đến như thế. Mà bây giờ... "Lục tiên sinh anh bây giờ cùng bạn gái của anh đã hòa hợp?" cô tìm hiểu tin tức nói.
Lục Diệc Viễn nghe lông mày nhảy lên một cái, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại biểu hiện nước chảy mây trôi : "Hừm, tôi và Nhược Nhược từ đại học đã bắt đầu yêu đương, trước đó chỉ là có chút ít mâu thuẫn, hiện tại đã tốt." A! Muốn nhìn trò cười của hắn, đừng có hòng.
"Lục tiên sinh thật sự là rộng lượng, cũng chỉ có anh mới có thể nhẫn nhịn." Nhâm Tuyết Sinh yếu ớt thở dài một tiếng, ánh mắt rơi vào trên thân hai người đang đối diễn, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi, "tôi đã từng cho là tôi sẽ cùng với hắn ở bên nhau, kết quả..."
Lục Diệc Viễn: "! ! ! ! ? ?? ?" Hắn phải kiềm nén tâm tình cực lớn, cố gắng lắm mới để cho mình tỉnh táo lại, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, cố ý đè thấp thanh âm thâm trầm: "cô đây là ý gì?"
"Lục tiên sinh hiểu rõ là tốt rồi."
Nhâm Tuyết Sinh biểu hiện thống khổ, nhỏ yếu, bất đắc dĩ, thậm chí còn có một tia đồng bệnh tương liên. Lục Diệc Viễn lạnh mặt đứng lên, nộ khí tăng vọt nhìn Nhâm Tuyết Sinh trong lòng còn đang vui mừng , nhưng đáng tiếc một giây sau cô liền mộng bức.
Không đơn thuần là cô, hiện trường tất cả mọi người đều khiếp sợ nghe Lục thiếu gia lớn tiếng mắng chửi.
"Nhâm Tuyết Sinh, cô cho là tôi ngốc a! Ở trước mặt tôi châm ngòi ly gián, ám chỉ Nhược Nhược cùng Thường Thiên Quân cho tôi đội nón xanh, cô ấy ngay cả gia thế, bề ngoài của tôi đều chướng mắt, sẽ mắt mù coi trọng Thường Thiên Quân sao? Cô gái này sao lại ác độc như vậy, thấy tôi theo đuổi không được, đến xem trò cười của tôi rất thú vị."
Đám người: "A?" Cái này, dưa có chút lớn a ngọa tào, để bọn hắn tiêu hóa một chút.
Thường Thiên Quân ở trường quay phim : "? ? ?" Nằm không cũng trúng đạn, nồi từ trên trời rơi xuống, còn mẹ nó lại là hai tầng, hắn có kém như vậy sao?
Tô Nhược: "..." Ở đây nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời nhìn Nhâm Tuyết Sinh ánh mắt đều không tốt, thấp giọng cùng đám bạn thân bên cạnh trao đổi, hiển nhiên là mười phần khiếp sợ.
Nhâm Tuyết Sinh lúc này cũng không đoái hoài tới cái gì yêu hay không yêu, việc này nếu là lưu truyền ra ngoài, sự nghiệp của cô sống chết đều xong.
Tranh thủ thời gian mở miệng giải thích nói: "Tôi không có ý này, anh đừng..."
"Được rồi, đừng nói nữa, tôi thấy cô chính là ghen ghét Nhược Nhược nhà tôi lớn lên xinh đẹp hơn cô, kỹ thuật diễn cũng tốt hơn so với cô , người còn vừa thiện lương vừa đáng yêu, nên mới cố ý chửi bới cô ấy."
Lục Diệc Viễn cao ngạo cuối xuống nhìn Nhâm Tuyết Sinh, "Thường Thiên Quân coi trọng cô đúng là mắt mù, tung tin đồn nhảm người theo đuổi mình cùng người khác có một chân, chưa từng thấy qua ai như cô, vậy mà không đợi kịp muốn mang nón xanh cho mình."
Nhâm Tuyết Sinh mặt mũi trắng bệch, thân thể run rẩy: "Tôi chỉ là quan tâm anh..."
Nhóm ăn dưa quần chúng:"..." Lão đại cô tâm tư thật sâu, trước đây bọn hắn vậy mà thừa nhận, cô vừa thiện lương vừa đáng yêu? sợ là đã có hiểu lầm gì với hai từ đó đi.
Lục Diệc Viễn vốn không muốn cho cô cơ hội nói rõ ràng: "Quan tâm tôi? Tôi một người đàn ông có tay, có chân, có tiền, cần cô quan tâm cái gì? Chớ dát vàng lên mặt mình, về sau nếu để tôi nghe được cô lại tung tin đồn nhảm về Tô Nhược, thì đừng trách tôi không khách khí." Dứt lời, Lục Diệc Viễn trực tiếp đi qua lôi kéo Tô Nhược rời đi, biểu hiện ra bộ dáng mười phần phẫn nộ.
Tô Nhược mặt mày cúi thấp xuống, không có cự tuyệt. Nhâm Tuyết Sinh trong mắt nổi lên vụn nước mắt nhỏ, giống như cầu cứu nhìn về phía Thường Thiên Quân: "Anh tin em, đúng không? Em thật sự không có nói những lời kia."
Thường Thiên Quân khó xử đứng tại chỗ, không biết nên lui hay nên tiến, cuối cùng vẫn là đạo diễn nhìn không được, lạnh mặt mũi mở miệng: "Được rồi, chỉ là một diễn viên nhỏ, Lục tiên sinh sẽ vô duyên vô cớ cùng cô nói bừa được sao? Đem Tô Nhược chuyển về phần diễn sau, những phần diễn khác quay trước."
"Phải." Đoàn làm phim nhân viên công tác tinh thần phấn khởi lên tiếng, ánh mắt luôn luôn không nhịn được rơi vào Nhâm Tuyết Sinh, sắc mặt xanh trắng đan xen, thật sự là chịu không được dậm chân chạy ra ngoài.
Thường Thiên Quân thở dài một tiếng, trực tiếp về khách sạn. Miễn cho ở chỗ phòng nghỉ ấy đụng vào Nhâm Tuyết Sinh, tăng thêm xấu hổ.
Một bên khác. Tô Nhược bị lôi kéo chạy trở về phòng nghỉ, Lục Diệc Viễn khóa cửa, đột nhiên bụm mặt, uể oải cúi đầu: "Thật là mất mặt."
"Phốc." Tô Nhược nhịn không được cười ra tiếng.
"Không cho cười, anh làm vậy còn không phải vì em."
Tô Nhược trầm mặc một chút, có chút nghiêng đầu, nhẹ nhàng 'Ân' một tiếng, "Tôi biết."
Cho nên mới tùy ý để hắn lôi mình đi. Bất luận là hắn, người này phải chăng có thiếu hụt hay không, Lục Diệc Viễn từ nhỏ đến lớn có gia giáo tốt, cũng sẽ không cho phép hắn trong trường hợp ở trước mặt công chúng, lớn tiếng cùng người khác tranh chấp chuyện cá nhân, binh không lưỡi đao máu(?), ngoài cười nhưng bên trong tàng đao, ôn hòa lễ phép mà cười cười đem người khác từng bước dẫn dụ vào cạm bẫy, đó mới là chuyện hắn nên làm.
Hết lần này tới lần khác vừa rồi... Tô Nhược nhìn hắn một bộ dáng vẫn không tốt, nhịn không được mở lời an ủi nói: "Anh là bên A, sợ cái gì?" Bên A , tùy hứng.
"Thật sự?"
"Đương nhiên."
"Em không chê anh vừa mới làm chuyện mất mặt?"
"Tôi còn phải cảm ơn anh." Tô Nhược phá lệ cười hiền lành, "Anh thật sự đã... Giúp tôi một ân huệ lớn."
Lục Diệc Viễn rốt cục cũng lên tinh thần: "Vậy thì tốt quá." Đối với giới giải trí người mà nói, thanh danh của mình có thể so sánh tiền tài đều nặng muốn thêm, đoạn lời nói của hắn trước đó triệt để xem như đem mặt nạ hiền lành của Nhâm Tuyết Sinh xé xuống, lộ ra bộ mặt dối trá dữ tợn bên trong.
Đối với lần có lợi này, tự nhiên Nhâm Tuyết Sinh sẽ không cho Tô Nhược sắc mặt tốt được.
So với một kẻ xảo trá, âm thầm đâm đao tiểu nhân, tính tình thật có chút ngạo khí, quả thực không nên quá tốt. Trấn an được người, Tô Nhược lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho người đại diện, đem sự tình đều nói một lần, để bọn hắn chuẩn bị tốt quan hệ xã hội, lấy tính cách Nhâm Tuyết Sinh chắc chắn sẽ không nguyện ý làm người câm thua thiệt.
Nghe toàn bộ quá trình Lục Diệc Viễn yếu ớt nhấc tay: "... Anh gây chuyện, anh có thể tự mình giải quyết." Có tiền! Tùy hứng!
Tô Nhược: "Tốt nha." So với cô đến, quyền lợi của Lục Diệc Viễn tự nhiên to lớn hơn.
"Cho nên em có phải hay không nên mời anh ăn cơm?"
Tô Nhược: "..."
Trải qua điều tiết, Lục Diệc Viễn rất nhanh liền khôi phục bộ dáng thành thục trước đó, đồng thời bắt đầu vì chính mình tranh thủ phúc lợi.
Tô Nhược vuốt vuốt cái trán, hít sâu một hơi, thận trọng mở miệng: "Lục Diệc Viễn, tôi không thích anh, không nghĩ sẽ ở cùng với anh, có lẽ anh sẽ cảm thấy thái độ của tôi khiến anh rất đau đớn, nhưng đây đúng là lời thật lòng của tôi."
Cho người khác ôn nhu, để họ cứ yên tâm thoải mái hưởng thụ, đến khi đối phương truy cầu lại cự tuyệt, còn không bằng ngay từ đầu liền cho thấy thái độ, mới có thể đem tổn thương thu nhỏ lại, hắn gật gật đầu: "Hừm, anh biết."
Tô Nhược nghe vậy vừa mới thở dài một hơi, lại nghe hắn vân đạm phong khinh tiếp tục nói: " thời gian ăn cơm định vào giữa trưa là thích hợp nhất."
Tô Nhược: "... Anh có nghe hiểu ý của tôi không?"
"Em không thích anh, nhưng anh có thể tiếp tục theo đuổi a!"
Hắn rất có lòng kiễn nhẫn. "... Theo anh." Giữa trưa hai người bọn họ đi một nhà hàng thịt nướng vị trí dễ ẩn nấp, vì tránh hiềm nghi, Tô Nhược còn mang theo phụ tá của mình, hai người hẹn hò có thêm một cái bóng đèn, Lục Diệc Viễn chỉ cảm thấy con đường theo đuổi của mình, dài đằng đẵng, nhỏ yếu, thống khổ lại ủy khuất.
Sau đó vào lúc ban đêm, Lục Diệc Viễn dùng đáp lễ lấy cớ, chủ động mời Tô Nhược cùng một chỗ ăn bữa tối, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Tô Nhược cảm thấy, gia hỏa này đến bây giờ còn chưa bị đánh chết, đúng là kỳ tích. Không khí đoàn làm phim, từ ngày đó về sau, liền trở nên mười phần cổ quái.
Lục Diệc Viễn mỗi ngày đều canh giữ ở đoàn làm phim, lạnh hư hỏi ấm, ôn nhu quan tâm, trời nóng nực có trà, món điểm tâm ngọt, canh đầu xanh, trời mưa có dù che mưa, áo mưa áo khoác thuốc cảm mạo.
Diễn viên cùng đoàn làm phim âm thầm cảm thán Tô Nhược: "Tôi cảm thấy Lục Diệc Viễn giống như Doraemon, có túi thần kỳ, chưa hề thấy hắn cầm không ra được đồ vật nào."
Tô Nhược nghĩ nghĩ: "Có tiền các người cũng có thể."
"Không đúng." Muội tử hướng cô nháy mắt mấy cái, trong mắt tràn đầy chế nhạo, cố ý kéo dài âm cuối, "Còn phải có chân thành mới được a ~~ " Tô Nhược đang uống nước thì dừng lại, không có nói tiếp.
"Tôi cảm thấy Lục Diệc Viễn rất tốt, các phương diện điều kiện không nói, chủ yếu là hắn đối với cô có tâm a! cô có thể thử một chút, dù sao hai người các người còn trẻ, lại không vội mà kết hôn, đừng một mực đem người ta đẩy ra ngoài , vạn nhất chạy thật muốn khóc cũng không có chỗ để khóc."
Ngón tay trắng nõn tinh tế vuốt ve chén sứ lạnh băng, không biết qua bao lâu, Tô Nhược thận trọng nhẹ gật đầu: "Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Cô gái thế mà mập mờ cười cười. Nghe toàn bộ quá trình hệ thống biểu hiện vô cùng kinh hỉ: "A a a Nhược Nhược cô muốn ở cùng với Lục Diệc Viễn sao? Quá tuyệt! Kiểu này nhiệm vụ nhất định rất nhanh sẽ hoàn thành đát ~~ "
Tô Nhược hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Ta và Lục Diệc Viễn mới quen biết không đến hai tháng."
Hệ thống: "? ? ?" Người da đen mặt dấu chấm hỏi.
"Ta bây giờ còn mang theo nhiệm vụ."
"..."
"Thời gian nửa năm, hắn mà còn có thể giống như bây giờ, ta sẽ tin hắn là thật sự thích ta."
Hệ thống: "..." Tình yêu là sản phẩm xa xỉ, không phải nhu yếu phẩm.
Lục Diệc Viễn đối tốt với cô, cô đều cảm nhận được, cô cũng không phải Thạch Đầu Nhân, nói không có chút nào xúc động là không thể nào, chỉ là một chút thích, vừa mới ló đầu ra, liền bị Tô Nhược gắt gao ép trở về. Ai động tâm trước người đó thua. Tô Nhược cũng không nghĩ viết ngoáy đem lòng của mình giao phó cho những người khác như thế.
Bọn hắn bên này dễ chịu, Nhâm Tuyết Sinh lúc này hoàn toàn làm bộ muốn ăn thịt người, mấy ngày ngắn ngủi thời gian, cô hao tổn tâm cơ thành lập hình tượng tốt biến mất hầu như không còn, Thường Thiên Quân cũng không còn đàm theo đuổi cô. A! Đây chính là đàn ông. Trong miệng nói thích, trên thực tế hành động đều không có, gặp chuyện bất lợi, liền trực tiếp ném cô ra ngoài.
Vì cái gì? Nhâm tuyết Sinh không thể đụng tới dạng đàn ông như Lục Diệc Viễn này đây? Lão thiên gia luôn luôn như thế không công bằng, chuyện gì tốt đều để cho tiện nữ Tô Nhược nhặt được.
Cắm vào phiếu tên sách Tác giả có lời muốn nói: 【 canh hai quân 】
Thường Thiên Quân: Ta làm cái gì? ? Mộng bức.
Thường ngày bị quăng nồi Thường Ảnh đế, thảm hề hề. Cảm tạ chưa tỉnh Giang sơn đổi cùng Túc Duyệt hai vị tiểu thiên sứ địa lôi, thân thân (du ̄ 3 ̄) du Canh hai quân rồi~tiểu thiên sứ nhóm nhanh khen ta ≧? ≦ Vẫn như cũ ngẫu nhiên ba mươi hồng bao đát ~~
PS: Chương trước « thật là thơm » ngạnh đến từ biến hình nhớ. Biến hình nhớ một cái nào đó vị khách quý tại tiết mục Trung Đại hô: Taliền là chết, từ nơi này nhảy xuống, cũng sẽ không ăn nơi này một miếng cơm!Đằng sau bưng lấy bát ăn cơm nói: Thật là thơm. Có thể giản lược hiểu thành tựđánh mặt của mình 233333
Thiên: có ai thấy n9 dễ thương giống tui ko??????