Chương 20: Chọn trường học

Mối Quan Hệ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Doãn Sướng không hiểu cũng không muốn suy nghĩ gì nhiều về chuyện này.

Bốn ngày qua hắn luôn có chuyện để làm, bán nhà ở Pasadena, lãnh tiền bảo hiểm, xin nghỉ học, đóng gói quần áo, đồ dùng gửi về nước, còn phải chuẩn bị công việc cho Fiona……

Nguyên một ngày làm việc liên tục, tới khi trời tối mới có thời gian rãnh để đọc tin nhắn, lại thấy Lục Linh Quyên nhắn cho hắn một hàng dài.

“Điện thoại mới tới rồi, cám ơn ông chủ!”

“Doãn Sướng, em có bận không?”

“Rãnh nhớ gọi điện thoại về……”

“Em trai cưng ngồi chờ nãy giờ. [ khóc ]”

……

Doãn Sướng nhìn thời gian, xác thật hôm nay đã trễ hơn hai tiếng so với hôm qua.

Hắn có chút kháng cự giao lưu cùng Thiệu Quân Lăng, nhưng nghĩ đến bộ dáng nhóc con kia ôm ipad chờ mình, vẫn là nhịn không được click mở facetime.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mặt Thiệu Quân Lăng trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt hắn. So với ánh mắt u ám ngày hôm qua, đôi mắt của nhóc con hôm nay sáng tỏ, tuy rằng không nhìn ra biểu tình gì trên mặt, nhưng có cảm giác vui vẻ hơn hôm qua.

Doãn Sướng điều chỉnh giọng nói của mình như người lớn chất vấn con nít trong nhà, nghiêm trang hỏi: “Nhóc ăn cơm chưa?”

Thiệu Quân Lăng: “Ừ.”

Doãn Sướng: “Ăn cái gì?”

Thiệu Quân Lăng: “Cơm.”

Doãn Sướng: “……” không thể nói chuyện.

Cũng may là Lục Linh Quyên nghe được động tĩnh bước lại đây, tích cực ở bên cạnh bổ sung giải thích: “Ba bữa ăn cơm nắm, cơm vịt quay cùng cơm cá chình, nhóc này ăn hết luôn.”

Doãn Sướng gật đầu: “Không tồi.”

Lục Linh Quyên đang muốn lấy lòng khen Thiệu Quân Lăng mấy câu trước mặt Doãn Sướng, để giành được hảo cảm, không ngờ Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên nghiêng đầu liếc mắt một cái, sau đó dùng thân mình che lại ipad, không cho cô xem.

Lục Linh Quyên: “……???”

Sau đó Doãn Sướng nói vài câu với thằng bé, nhưng Thiệu Quân Lăng thuộc loại đánh ba gậy không ra một câu, không ai có thể nói chuyện với nó.

Dặn dò đối phương buổi tối nhớ ngủ đúng giờ, Doãn Sướng liền tắt video.

Nhìn di động thấy có tin nhắn từ Lục Linh Quyên, có thể là bị Thiệu Quân Lăng làm gì rồi nên cô kích động giải thích: “Chị khen nó mà! Ý nó là gì đây? Ông chủ phải tin tôi nghen, tôi thật sự không có ngược đãi nó! [ khóc ][ khóc ]”

Doãn Sướng bất đắc dĩ mà trả lời một câu: “Em biết, chị vất vả……”

Có thể đánh học bá Lục Linh Quyên đến mất lý trí như thế này thì thằng nhóc có bao nhiêu lợi hại chứ.

Dư quang thoáng nhìn thấy bóng ảnh của một người đứng trước cửa phòng, Doãn Sướng ngẩng đầu thấy Fiona không biết đứng đó từ lúc nào, trên tay bưng một ly sữa nóng.

Bà hòa ái nói: “Con vừa gọi điện thoại cho đứa nhỏ kia sao?”

Doãn Sướng buông di động “Yeah” một tiếng, nhận lấy ly sữa Fiona đưa cho, vừa uống vừa nhịn không được thổ lộ tiếng lòng với bà: “Bữa nay con mệt lắm không muốn gọi cho nó…… Nhưng không còn cách nào khác, Samantha an bài người đại diện ở nhà chăm sóc cho nó, nó không nghe lời ai ngoại trừ con.”

Fiona cười nói: “Thằng bé khá dính con đó, con không thích sao?”

Doãn Sướng: “Một chút cũng không thích, thằng bé tính tình rất kì quái. Mấy ngày hôm trước con facetime với Ivan, nó không thèm chào hỏi làm Ivan tức lắm. Còn nữa, trước khi đi con có dặn dò phải nghe lời người lớn, nó không nghe còn cào đánh người ta, thậm chí tuyệt thực, không ngủ hai ngày hai đêm, con không biết nó nghĩ gì nữa……”

Có thể là nghẹn từ lâu lắm rồi, hiện giờ đối diện với người mình tin tưởng, Doãn Sướng không kiêng nể gì mà phun tào cảm xúc.

Fiona nghe xong hỏi: “Nếu con không thích nó, vì sao đem nó từ Viện Phúc Lợi về nhà?”

Doãn Sướng buồn bực mà buột miệng thốt ra: “Bởi vì nó là con trai của ba.”

Fiona: “Không có nguyên nhân gì khác sao?”

Doãn Sướng ngẩn người, nhớ tới mình từng xúc động khi đứng ở ngoài tường Viện Phúc Lợi nghe thằng bé lặp đi lặp lại nói “Không có”, nhưng lại cảm thấy sự việc kia trôi qua vô tình trong nháy mắt, hắn lắc đầu nói: “Không có.”

Hắn chỉ là bởi vì trách nhiệm, bởi vì đồng tình, mới đem đứa bé kia về nhà.

Fiona nói: “Dì nghe nói thế này, nếu một người ở trong vũng bùn qúa lâu, kỳ thật sẽ không thấy cuộc sống của mình hằng ngày quá khổ sở. Nhưng một khi có người cho hắn hy vọng, lại làm hắn thất vọng thì có khi còn tàn nhẫn hơn là dùng một đao chém hắn.”


Chân mày Doãn Sướng nhíu chặt: “Con không đối xử tồi với nó.”

Hơn nửa tháng này, hắn tận lực ở chung với Thiệu Quân Lăng, quan tâm dẫn thằng bé đi tập thể hình, mua các loại đồ ăn ngon, thậm chí còn tự mình làm bánh kem…… Hắn cảm thấy mình đã đủ có kiên nhẫn.

Fiona ôn nhu mà nhìn hắn nói: “Tiểu Sướng, dì không chỉ trích con, dì biết con là đứa trẻ ngoan. Nhưng ngày hôm qua con nói với dì, đứa trẻ kia mới mười tuổi, hơn nữa trước kia lớn lên ở Viện Phúc Lợi, chắc là chịu qua không ít khổ. Từ nhỏ không có người chỉ dạy thì sẽ có vài chuyện không biết làm là chuyện bình thường, nếu con đã mang nó về nhà thì phải cố gắng chiếu cố nó, dạy dỗ nó. Sau này hai đứa có người bầu bạn, ba con ở trên trời cũng sẽ vui lòng.”

Bầu bạn ư? Doãn Sướng cười khổ, hắn chỉ thấy mình có một phiền toái cực lớn trước mắt.

“Được Fiona, dì nói gì con cũng hiểu, nhưng chuyện chuyên nghiệp cần có người chuyên nghiệp quản, con không phải là chuyên gia giáo dục,” Doãn Sướng đưa ly sữa cho Fiona, nói, “Con thương lượng với Samantha, chờ con kiếm được trường học cho thằng bé, khẳng định là ngàn lần tốt hơn Viện Phúc Lợi.”

Fiona còn muốn nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Doãn Sướng, cũng không nhiều lời nữa.

Hôm sau Doãn Sướng dậy sớm, mặc bộ quần áo gọn nhẹ, rồi đến phòng chứa đồ lục tung: “Fiona! Tới đây một chút!”

Fiona nghe tiếng mà đến: “Con tìm cái gì?”

“Mấy món đồ chơi của con để đâu rồi?” Doãn Sướng nhớ rõ mình có không ít mô hình đồ chơi xe lửa, phi thuyền, nhưng sau khi hắn lên trung học thì có máy gameboy hiện đại, liền mất đi hứng thú với mấy món đồ chơi đó, cũng không biết Fiona còn lưu lại không.

Fiona sửng sốt hai giây, cười cười mang Doãn Sướng đến phòng để mô hình đồ chơi.

Nhìn bốn thùng lớn để bên tường, Doãn Sướng khiếp sợ: “Nhiều như vậy á?”

Fiona: “Đúng vậy, ba con mỗi lần về đều mua rất nhiều.”

Có thể là để đây lâu rồi, trên thùng giấy có không ít bụi, Fiona cầm máy hút bụi tới hút một chút, cũng không hỏi Doãn Sướng tìm mấy thứ này làm gì, trong lòng biết rõ ràng nói: “Dì dựa theo tuổi tác mà phân loại, trong đó có hai thùng là trước bảy tuổi, hẳn là không dùng được ha?”

“Yeah……” Doãn Sướng đi qua đó mở hai thùng ra, đập vào mắt chính là nguyên bộ Lego phi thuyền Star Wars, nên không rạch mở bao bì bên ngoài.

Hắn nghĩ tới đây là lễ vật Giáng Sinh Doãn Đông mua cho mình, nhưng đồ chơi của hắn thật sự quá nhiều, chính mình cũng không thế nào ham thích mô hình phức tạp này nên vẫn luôn ném ở nơi đó.

Trừ bỏ Lego, bên trong còn có nguyên bộ mô hình thế giới khủng long Jurassic, sách mê cung 3D……

Doãn Sướng nhịn không được nhớ tới Doãn Đông, khẽ thở dài, khép lại cái thùng.

Lại quét một vòng, Doãn Sướng nhìn đến bộ Transformer bên trong tủ kiếng bên cạnh, rối rắm một lát, nói: “Bộ mô hình này với hai thùng đó đều gửi về đi.”

Fiona kinh ngạc: “Đều gửi trở về?”

Doãn Sướng: “Yeah.”

Hắn đã qua lứa tuổi nhi đồng, mấy thứ này để đây cũng vô dụng, không bằng mang về cho Thiệu Quân Lăng chơi không chừng còn có giá trị hơn.

Bởi vì Doãn Sướng không có thời gian thu thập đồ chơi hay quần áo cho mình, vì thế trực tiếp gọi người đến dọn dẹp giùm rồi chuyển phát luôn, chẳng qua quá trình này hơi bị lâu, phỏng chừng một tháng sau đồ đạc mới về tới Trung Quốc.

Mấy ngày kế tiếp Doãn Sướng ban ngày chân không đẹp đất, buổi tối làm theo lời hứa gọi điện thoại cho Thiệu Quân Lăng.

Đảo mắt một tuần trôi qua, ngày về nước, Doãn Sướng nghĩ đến Lục Linh Quyên chịu không ít cực khổ nên mua một bộ kem dưỡng da La Mer ở khu miễn thuế ở sân bay, mua thêm chai nước hoa Hermes cho Diêu Mạn Hòe.

Lúc này chuyện Doãn Đông qua đời đã không còn nóng, tin tức Doãn Sướng qua lại cũng tương đối bí mật, không cần phải đi qua cổng VIP, hai người trực tiếp gặp nhau ở cổng thường.

“Xử lý mọi chuyện xong rồi?” Diêu Mạn Hòe đảo tay lái mang Doãn Sướng về chung cư sông Hoài.

“Không sai biệt lắm,” Doãn Sướng đưa nước hoa cho Diêu Mạn Hòe, “Cái này tặng cho dì.”

“Cảm ơn!” Diêu Mạn Hòe nghiêng đầu thấy Doãn Sướng hôm nay trở về chỉ là tùy tiện mặc bộ đồ đơn giản, nhưng không mất đi khí chất tuyệt hảo, là giá áo trời sinh dù mặc đồ gì cũng mang lại hảo cảm cho người đối diện.

“Dì biết một số cửa hàng chuyên cung cấp trang phục thượng hạng, con sắp bắt đầu công tác cũng nên thêm vào một ít đồ mới.” Diêu Mạn Hòe vừa nói vừa sàng lọc hình tượng thích hợp cho Doãn Sướng.

Kỳ thật trong khoảng thời gian này, có khá nhiều thương hiệu nhìn trúng Doãn Sướng, vẫn luôn chờ hắn nhận lời. Nhưng Doãn Sướng là con trai của ảnh đế, khởi điểm đã cao, cũng không thể làm phát ngôn viên cho nhãn hiệu quá thấp.

Nhưng thật ra có một đơn vị đồng hồ tên là V.I sắp tới muốn đổi người phát ngôn, là một nhãn hiệu xa xỉ vừa ra đời không bao lâu được giới doanh nhân trẻ hoan nghênh. Chỉ là Diêu Mạn Hòe nghe nói, nhãn hiệu này tương đối vừa mắt Vương Thần hơn.

Tuổi tác Vương Thần xấp xỉ với Doãn Sướng, đầu năm nay mới từ Hàn Quốc trở về, cũng là nghệ sĩ lưu lượng đang trên đà nổi tiếng.

Đang suy tư, Doãn Sướng đột nhiên hỏi: “Dì Diêu, dì chọn được trường cho Thiệu Quân Lăng chưa?”

“A,” Diêu Mạn Hòe thu hồi suy nghĩ, nói, “Chọn được rồi, dì chọn hai trường, Quốc tế Đức Âm và trường Tư thục Vạn Nguyên, trình độ giáo dục của hai trường đều thuộc hàng top, đặc biệt là cấp tiểu học Đức Âm, cơ hồ tập trung con cháu nhà giàu một nửa Hải thành. Có điều bọn họ không phải ai cũng nhận mà phải làm bài thi thử mới được vào. Lấy năng lực của Thiệu Quân Lăng thì dì thấy có lẽ thằng bé không vào được.”

Trong lòng Doãn Sướng không vui: “Vậy làm sao bây giờ?”

Diêu Mạn Hòe nghiêng đầu nhìn Doãn Sướng nói: “Mỗi năm Đức Âm mở 2% đầu tư nhập học, chỉ cần đưa tiền là có thể vào, nhưng phí dụng này không có lợi. Bọn họ một năm chiêu sinh 200 người, 2% tương đương chỉ có bốn chỗ, có không ít người tranh giành 4 chỗ ngồi này, hơn nữa giá cao không ngờ, dì hỏi thăm số tiền lên đến 1000 vạn/ chỗ.”

Doãn Sướng nghe xong quả thật cũng không bất ngờ, chính hắn ở nước ngoài cũng học trường tốt, bạn học cũng là phi phú tức quí, ngay cả ba mẹ Ivan cũng là nhà đầu tư nổi tiếng. Không ít nhà giàu mới nổi muốn tiến vào giới thượng lưu nên bọn họ nguyện bỏ tiền để con cháu vào học, không phải vì học thức mà là nhân mạch.

“Trường Vạn Nguyên thì sao?” Doãn Sướng muốn nghe ý kiến khác.

“Vạn Nguyên nói, bọn họ thiết lập một ban chuyên nhận những đứa trẻ khuyết tật, miễn phí toàn bộ học phần, một bộ phận chuyên tuyển nhận những đứa trẻ con nhà già có trí lực thấp, ở đây có thể cung cấp giáo dục thích hợp cho từng đứa trẻ, bảo đảm thể xác và tinh thần khỏe mạnh đến khi trưởng thành……”

“Khoan đã,” Doãn Sướng ngắt lời, nghiêm mặt giải thích nói, “Thiệu Quân Lăng không phải là đứa trẻ ngang bướng, nó không bị tàn tật hay thiếu trí lực……” Điểm này Doãn Sướng không quá chắc chắn, nhưng vẫn nói, “Hẳn là cũng không có vấn đề, thằng bé chỉ là không giỏi diễn đạt thôi.”

Một đứa trẻ bình thường nếu sinh hoạt bên người thiểu năng trí tuệ cùng người tàn tật, sao có thể trưởng thành với tinh thần và thể xác khỏe mạnh?

Diêu Mạn Hòe nói: “Mặc kệ thế nào, chúng ta phải dẫn thằng bé đi làm đánh giá trí lực, vấn đề này đã bàn qua rồi đúng không? Nếu thực sự có vấn đề, dì cảm thấy vẫn là nhằm vào giáo dục sẽ giúp thằng bé nhiều hơn.”

“…… Được ạ.” Doãn Sướng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, một tay chống đầu, ấn đường hơi hơi nhăn lại. Hắn nghĩ, một khi trí lực Thiệu Quân Lăng không có vấn đề gì thì đưa thằng nhóc đó tới Đức Âm, đừng nói một ngàn vạn, chỉ cần có thể sử dụng tiền giải quyết, hai ngàn vạn cũng không thành vấn đề.