Chương 23: Khai phá hình thức xuyên qua mới

Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sau bữa sáng, Mễ Lạp bảo Tích Bạch Thần đưa cô vào thôn đi dạo. Thế là Tích Bạch Thần cầm một miếng thịt xông khói, bước ra khỏi tòa nhà cổ.

Không khí sáng sớm hơi lạnh, đi dạo trên con đường quê nho nhỏ, tâm trạng yên bình đến lạ.

Thỉnh thoảng, gặp một vài người dân đi bên đường, Tích Bạch Thần không chủ động chào hỏi, nhưng chỉ cần bên kia chào hỏi một cách thiện chí, anh sẽ đáp lại.

*Phong cảnh nơi này tuyệt thật.* Chịu ảnh hưởng từ bố mẹ, Mễ Lạp cũng rất thích cảnh non xanh nước biếc, đồng ruộng cây cối.

“Ừm.” Tích Bạch Thần dậm bước chậm rãi trên núi, mùi bùn đất cây cối có hơi ẩm vờn trong không khí, ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên người, đem đến cảm giác ấm áp.

Đứng trên sườn đồi, có thể thấy toàn cảnh thôn làng. Những dãy nhà san sát đứng lặng giữa cây cối và núi đá, đồng ruộng giăng khắp nơi, những con đường nhỏ quanh co nối liền với một con đường đất tương đối rộng rãi ở phía xa, xe cộ ra vào có hơi bất tiện.

*Lão Bạch.* Mễ Lạp đột nhiên lên tiếng, *Chúng ta quyên góp chút tiền cho làng sửa đường được không?*

Hơn ba trăm triệu phi nghĩa, dù sao cũng nên dành để làm chút gì đó có nghĩa.

“Được.” Tích Bạch Thần móc miếng thịt khô lên ngọn cây, ngồi đại xuống một tảng đá, hỏi, “Quyên góp bao nhiêu?”

*Thương lượng với trưởng thôn một chút, xem cần bao nhiêu thì dự trù bấy nhiêu.*

“Ừm.” Tích Bạch Thần rút một điếu thuốc, ngậm lên môi. Gió núi thổi tung mái tóc che trán, lộ ra một đôi mắt sâu thẳm.

*Ở chốn non nước hữu tình người tốt việc tốt này, sao lại có thể không chụp hình chứ?* Mễ Lạp dâng trào cảm xúc, *Lão Bạch, mau chụp cho tôi một tấm hình đi!*

Tích Bạch Thần nheo mắt nhìn miếng thịt xông khói trên ngọn cây, mặt hiện lên vẻ một lời khó nói hết.

*Mau đi ~~* Mễ Lạp lúc lắc trên ngọn cây.

Tích Bạch Thần đứng lên, lấy điện thoại trong túi chụp cho miếng thịt xông khói một tấm.

*Đổi góc khác đi, chụp ngọn núi phía sau vào giúp tôi.* Mễ Lạp chỉ huy.

Tích Bạch Thần từ từ di chuyển mấy bước, lấy núi xanh làm nền, chụp cho thịt xông khói một bức với phong cảnh thực vật, photoshop một chút là có thể dùng làm tranh quảng cáo cho cửa hàng đặc sản thôn quê ngay.

Tích Bạch Thần không nói gì, miễn cô vui là được.

Nhưng anh vẫn còn khá sơ suất.

*Lão Bạch, tới đây, chúng ta chụp chung một tấm đi.*

Tích Bạch Thần: “…” Không thể nào ngờ còn có chuyện liên quan tới anh.

Trước một lời mời vô cùng nhiệt tình của miếng thịt xông khói, anh bất đắc dĩ bước tới, đứng bên cạnh cô.

*Được rồi, chụp đi.*

Tích Bạch Thần giơ điện thoại lên, nhắm ngay anh và miếng thịt khô của anh.

*Nào, cùng hô: Cà ~ tím ~~*

Cùng với giọng nói vui vẻ của Mễ Lạp, Tích Bạch Thần mặt không cảm xúc ấn nút chụp.

*Cho tôi xem… Haizz, camera điện thoại của anh kém thật đấy, hoàn toàn không bắt được cảm xúc phong phú bên trong của tôi.*

Vấn đề nằm ở điện thoại di động à? Dù là camera tốt nhất trên đời cũng không thể bắt được cảm xúc của một miếng thịt xông khói?!

Tích Bạch Thần xách cô từ ngọn cây xuống: “Về thôi.”

*Ok ~~ ra ngoài ngắm cảnh, chụp hình, quả nhiên làm tâm trạng tốt lên nhiều.*

Tích Bạch Thần: Cô mà cũng có lúc tâm trạng không tốt?

*Tối hôm qua tôi gặp một chuyện rất tệ.* Mễ Lạp lẩm bẩm, *Một gã tài xế say rượu đâm vào một ông lão, không những không đền bù mà còn đổ cho ông lão tội ăn vạ, lúc thấy người khác báo cảnh sát, ông ta liền lái xe chạy trốn.*

Trong lòng Tích Bạch Thần khẽ động, những lúc không ở bên anh Tiểu Mễ sống như thế nào? Cô đi đâu, nhập vào thứ gì?

“Biết số xe của tài xế kia không?” Tích Bạch Thần buột miệng hỏi.

*Biết, KA – xxxxx.* Mễ Lạp mới nói số xe xong lại hối hận. Tuy cách sắp xếp biển số xe của hai thế giới không khác nhau lắm, nhưng chủ xe hoàn toàn không phải là cùng một người! Vì thế cô lập tức bổ sung: *Tôi cũng không thấy rõ lắm, có thể nhớ nhầm.*

Tích Bạch Thần không nói gì, chỉ gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Trở về căn nhà cổ, thời điểm của Mễ Lạp cũng đã đến, sau khi chào Tiểu Bạch đang buồn ngủ, cô nhẹ nhàng bay vụt đi.

Tích Bạch Thần đặt miếng thịt xông khói lên bếp lò, chờ trưa Tiểu Mễ về sẽ xử lí. Về phòng ngủ, anh vừa mở laptop vừa lấy điện thoại gọi một cuốc: “Tiểu Tiếu Tử, tìm giúp tôi một biển số xe, KA – xxxxx… Ừm, tra được tin tức của chủ xe thì gọi ngay cho tôi.”

Kết thúc cuộc gọi, anh suy nghĩ một chút, lại gọi cho luật sư của mình: “Luật sư Vương, dạo này anh có rảnh không? Tôi tính quyên góp một khoản tiền để sửa đường cho thôn Khải Minh, anh ghé đây xử lí một chút nhé.”

Gọi hai cuộc điện thoại liên tiếp, tất cả đều liên quan đến Tiểu Mễ. Đối với chuyện của mình Tích Bạch Thần chẳng quan tâm mấy, nhưng đối với Tiểu Mễ lại để tâm một cách khác thường.

Chiều hôm đó, Tích Bạch Thần nhận được tin tức của tên chủ xe kia. Hứa Mỗ Mỗ, bốn mươi tuổi, trong bốn năm năm qua đã bị giam giữ nhiều lần vị tội lái xe lúc say rượu, cách đây không lâu còn đụng một người làm người ta tật nguyền, nhưng khi đó camera giám sát trên đoạn đường đúng lúc bị hỏng, không quay được quá trình xảy ra tai nạn, chỉ dựa vào lời khai không rõ đầu đuôi của người qua đường thì không thể định tội, nên người bị hại đến nay vẫn chưa được bồi thường.

Lấy bằng chứng, tìm luật sư, lên tòa, đều cần tiền, mà gia đình bị hại lại không khá giả gì, nên chuyện này cứ như vậy lắng xuống.

Tích Bạch Thần nhờ luật sư của mình liên hệ với bị hại, hứa sẽ chi trả giúp anh ta toàn bộ chi phí mời luật sư, đánh thắng vụ tố tụng này. Chuyện này với anh mà nói, chỉ như một cái nhấc tay. Tên kia làm Tiểu Mễ không vui, nên anh cũng sẽ không để hắn vui vẻ.

Có tiền thì chuyện gì cũng dễ xử lí, tìm và lấy chứng cứ, dưới sự giúp đỡ của luật sư, người bị hại đã kiện tên chủ xe lên tòa, cuối cùng không chỉ nhận được một khoản tiền bồi thường lớn, mà còn khiến ông ta nhận trừng phạt thích đáng.

Tên chủ xe này đánh chết cũng sẽ không tin, hắn rơi vào vòng lao lí, nguyên nhân là vì một biển số xe xui xẻo giống hệt mình ở thế giới bên kia.

Chuyện này Tích Bạch Thần không trực tiếp tham dự, cũng không nói cho Mễ Lạp biết.

Nhưng tác động của vấn đề này lại vượt xa hơn thế.

Trong một tòa nhà thương mại, Chung Dục đang nói chuyện với một người nào đó.

“Anh chắc chứ?” Sắc mặt anh ta nghiêm túc, hỏi.

*Vô cùng chắc chắn.* Đối phương trầm giọng nói, *Tôi đã lén tới xem công xưởng của bọn họ, vị trí hẻo lánh, máy móc cổ lỗ sĩ, công nhân đều là thôn dân trong địa phương được thuê tạm, căn bản không có sản xuất gì. Anh nghi ngờ không sai, công ty này đúng là một công ty lừa đảo.*

“Tôi biết rồi, vất vả cho anh, trở về tôi sẽ tăng tiền thưởng cho anh.” Chung Dục cúp điện thoại, trong mắt lóe lên một ánh sáng kinh khiếp, nếu không nhờ Mễ Lạp nhắc nhở, thì hôm qua anh ta đã kí hợp đồng với công ty kia, tổn thất vài trăm triệu là chuyện nhỏ, nhưng trở thành trò cười của giới thương nghiệp mới là chuyện lớn.

Trong lúc đang trầm tư, thư kí gọi cho anh, bảo người phụ trách của Kim Chứng gọi điện tìm anh.

Chung Dục lạnh lùng nói: “Sau này chỉ cần là điện thoại từ Kim Chứng, từ chối hết cho tôi.”

Thư kí đang muốn đáp vâng, anh ta lại bổ sung: “Chờ đã, cô tỏ thái độ tốt một chút, tìm một lí do hợp lí từ chối giúp tôi.”

Thư kí không hiểu nguyên nhân, nhưng vẫn làm theo.

Chung Dục ổn định người của Kim Chứng trước, sau đó lập tức bí mật phái người tìm bằng chứng. Ba ngày sau, trò lừa bịp của Kim Chứng bị công khai, hầu hết mọi người đều tránh được một kiếp, cuối cùng tổn thất chỉ hơn hai mươi triệu. Nếu để bọn chúng thực hiện được, sẽ có ít nhất hàng tỉ đồng bốc hơi.

Các phương tiện truyền thông đã báo cáo vấn đề này một cách chi tiết, công ty của Chung Dục thậm chí còn tạo ra một làn sóng nổi tiếng trên đài CCTV.

Sau khi mọi việc lắng xuống, chuyện Chung Dục làm đầu tiên chính là mời Mễ Lạp đi ăn, cảm ơn lời nhắc nhở của cô, thuận tiện triển khai kế hoạch theo đuổi của mình.

“Xin lỗi, tôi còn vài việc phải làm.” Mễ Lạp từ chối lời mời của anh ta, mắt xem tin tức đang được phát, tâm trạng trầm bổng không yên.

*Đáng tiếc quá, chúng ta đành hẹn lần sau vậy.* Chung Dục khéo léo kết thúc cuộc trò chuyện.

Mễ Lạp đặt điện thoại di động xuống, lấy giấy bút, viết:

Thế giới A, vé số giải đặc biệt; thế giới B, vé số giải đặc biệt.

Thế giới A, Angelo – Mị Ảnh; thế giới B, Angelo – Mị Ảnh.

Thế giới A, Kim Chứng, âm mưu bị vạch trần; thế giới B, Kim Chứng, âm mưu bị vạch trần.



Hai thế giới luôn có những chuyện trùng hợp đến kì lạ, giống như một thế giới chiếu hình ảnh của mình lên thế giới còn lại, đan xen, ảnh hưởng lẫn nhau.

Loại ảnh hưởng này có phải đã tồn tại từ lâu, chỉ là không có ai phát hiện ra.

Mễ Lạp ngồi xếp bằng trên ghế salon, tập trung suy nghĩ, bất tri bất giác, ý thức từ từ mơ hồ, sau đó rơi vào một khoảng không tối đen. Lần thứ hai tỉnh lại, cô đã đến thế giới bên kia.

Trước mắt là một khu chợ ở thị trấn nhỏ, hai bên là những quầy hàng nhỏ bán quần áo, thực phẩm, đồ ăn nhẹ và đủ thứ nhu yếu phẩm hàng ngày, tiếng rao hàng, tiếng cười nói, và tiếng xe cộ trộn lẫn vào nhau, rất ồn ào.

Mễ Lạp trợn mắt, lập tức tỉnh ngủ: Cô mới chớp mắt?!

Vô thức giơ tay lên, cô nhìn thấy một bộ phận cơ thể con người.

Lần này cô đã nhập vào một người nào đó?

Trong lúc kinh hoàng, Mễ Lạp nhận ra bộ đồ ở nhà quen thuộc mà mình mặc trên người, chính là bộ đồ mà cô mới mặc ở nhà.

Cho nên nói, lần này bản thân cô đã xuyên qua?!

Mễ Lạp đứng bật lên, nhưng hai chân mềm nhũn, lại ngã ngồi xuống.

Chân mát lạnh, lúc này cô mới phát hiện mình đang đi chân trần, trên chân phải còn có một nốt ruồi nhỏ. Không sai, đúng là cơ thể của cô, không thể nghi ngờ nữa.

Tóc tai bù xù ngồi trên thềm đá của một cửa tiệm, Mễ Lạp ngơ ngác nhìn dòng người trên phố xá, như một con cừu nhỏ bị lạc đường.

Cô thấy hơi mất phương hướng.

Lần trước cô mang Tiểu Bạch xuyên qua, kết quả là để Tiểu Bạch lại thế giới này, tới giờ vẫn chưa mang nó về được. Lần này cả người cô xuyên qua, đến lúc đó hồn phách trở về, còn thân thể bị lưu lại đây thì biết làm thế nào?!

Không được nóng vội, trước tiên phải tìm Lão Bạch trước, ở thể giới này cô không phải không có nơi nương tựa.

Mễ Lạp hít một hơi thật sâu, im lặng ngồi trên bậc thang, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.

Theo kinh nghiệm của mình, mỗi lần xuyên qua chỉ cần ngồi tại chỗ, trong vòng ba mươi phút Lão Bạch chắc chắn sẽ xuất hiện. Cô chỉ cần tìm được người có vóc dáng cao nhất, đẹp trai nhất, ánh mắt lờ đờ nhất, bước chân nhàn nhã nhất trong đám đông là được.

Khoanh chân lại lần nữa, sau đó dùng ngón tay sửa lại mái tóc rối, Mễ Lạp ngồi thẳng lưng trên bậc thang như lão tăng ngồi thiền, chỉ có ánh mắt kia là sáng quắc, lấp lánh có thần quét qua đám đông.

Thời gian trôi qua, nhưng vẫn không phát hiện được bóng dáng của Tích Bạch Thần.

Ngược lại, bản thân cô đã đưa tới không ít sự chú ý của mọi người, bộ quần áo mặc ở nhà phiêu dật cùng bức tranh sơn hà vẩy mực, nét vẽ hào phóng mạnh mẽ bên trên hoàn toàn bất đồng với trấn nhỏ tràn ngập hơi thở thế tục này. Cô ngồi xếp bằng, lưng thẳng băng, chân trần khoanh lại, tóc dài bay lượn trong gió, y hệt một vị tiên cô đắc đạo.

Cảm giác bị người ta vây xem như bệnh nhân tâm thần không tốt lắm, chân của Mễ Lạp do khoanh lại cũng đã hơi tê, vì thế cô chống tường đứng từ từ dậy. Ngay lúc cô cúi đầu xuống, một bóng người từ cách đó không xa đã lướt qua, lúc ngẩng đầu, người đó đã bước vào trong một cửa hàng.

“Kì lạ thật, trước đây nhiều nhất là ba mươi phút đã xuất hiện, sao lần này lại không thấy ai?” Mễ Lạp lẩm bẩm, vói tay sờ sờ túi, chỉ lấy được một bịch khăn giấy, trên người một đồng cũng không có, điện thoại di động cũng không.

Mễ Lạp quan sát một chút, đại khái đoán được chỗ ngồi này chính là thị trấn Khai Minh, cách thôn Khai Minh chỗ Tích Bạch Thần khoảng bốn năm mươi dặm* đi đường, dựa vào đôi chân trần của mình, mới đi được nửa đường chắc cô đã xuyên về lại.

(1 dặm = 1/2 km)

Hay là hỏi mượn điện thoại nhỉ?

Mắt Mễ Lạp đảo qua từng người trên đường, cố tìm một người tốt thân thiện dễ gần.