Chương 18: Lão Bạch của tòa báo

Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sau khi ở nhà Tích Bạch Thần hai tiếng, Mễ Lạp cảm giác ý thức có hơi mê man, qua đôi mắt mèo, cô lờ mờ nhìn thấy một dải ruy băng từ ánh sáng tạo thành, từng sợi nhẹ như tơ, dắt cô đi về một nơi khác.

Mễ Lạp mơ mơ màng màng đi theo, hình bóng ngày một mờ dần, cuối cùng biến mất sau cánh cửa. Đến khi Tích Bạch Thần đi từ phòng bếp ra đã không thấy Mễ Lạp nằm trên sa lon nữa, tìm xung quanh nhưng vẫn không có kết quả, trong lòng thầm biết rằng cô đã đi.

Đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm, làm anh vô thức xoa vài lần. Tích Bạch Thần vào phòng ngủ, lấy một cái hộp ra khỏi hộc tủ.

Mở hộp, anh lấy từng đồ vật bên trong ra, đây là những đồ vật mà chú mèo nhà anh từng sử dụng trước đây, bộ đồ ăn, thanh gãi, ổ cho mèo, vật dụng chải chuốt cùng các loại đồ chơi nhỏ.

Tích Bạch Thần lau chùi chúng sạch sẽ, sau đó đặt gọn gàng ở vị trí gần ban công, anh mong lần sau Mễ Lạp cũng tới với hình dạng của mèo, để cho cô biết cô cũng có một ngôi nhà ở đây, bọn họ có thể sống cùng nhau trong tương lai.

Mễ Lạp mở mắt ra, quay đầu thấy Tiểu Bạch đang ngủ bên cạnh gối của mình, cô nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu nó.

Tiểu Bạch cọ vài cái lên gối, sau đó mơ màng tỉnh lại, kêu “Meo meo” vài tiếng êm ái với Mễ Lạp.

“Sao em lại leo lên giường, ổ mèo chị chuẩn bị cho em không thoải mái à?” Mễ Lạp ôm lấy nó, kiểm tra thân thể của nó một chút, không phát hiện vấn đề gì, lúc này mới yên tâm hẳn.

“Được rồi, em tự chơi nhé, chị đi làm cơm.” Hôm nay cô định nghiên cứu tạo ra một món ăn mới, nhân tiện làm livestream cho Tiểu Bạch nhà cô.

Lần này cô có thể bám vào người Tiểu Bạch, cùng dắt nó xuyên qua, rất có thể là do khoảng cách của cô và Tiểu Bạch quá gần. Theo logic này, những bưu kiện cô gửi cho Tích Bạch Thần, có phải cũng không cần thông qua công ty chuyển phát nhanh hay không, chỉ cần cô ôm nó ngủ là có thể xuyên qua?

Mễ Lạp quyết định tối nay sẽ thử xem.

Buổi chiều vui chơi đùa giỡn một hồi, bất giác đã đến giờ dùng cơm.

Sau khi Mễ Lạp cho Tiểu Bạch ăn xong, cô ôm nó cùng một bọc đồ chơi nằm lên giường.

Mười mấy phút sau, cô từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này lại không xuyên qua, một đêm không mộng mị tới sáng.

Mễ Lạp ngồi trên giường, nhìn đồng hồ báo thức của mình, biểu cảm có phần mờ mịt.

Cô ngủ mười mấy tiếng nhưng lại không xuyên qua dù chỉ một lần.

“Nguy rồi!” Bọn Lão Bạch đang chờ cô tới làm cơm, kết quả là cô ngủ quên đến tận bữa sáng hôm sau, không biết bọn họ ăn có ngon không nữa.

Đương nhiên bọn họ ăn cơm không ngon rồi.

Tích Bạch Thần chờ Tiểu Mễ mãi, đến hơn 8 giờ tối, bánh bao nhỏ đói tới rệu rã, anh mới dắt bọn nhỏ ra ngoài ăn một bữa.

Buổi tối đi vòng vòng trong nhà, cũng không phát hiện quỷ ảnh của Tiểu Mễ. Tâm trạng của Tích Bạch Thần rất không tốt, ánh mắt nhìn bánh bao nhỏ cũng trở nên cộc cằn, dường như lại quay về trạng thái lúc ở chung ngày thứ nhất.

Sáng hôm sau, Tiểu Mễ vẫn không xuất hiện. Tích Bạch Thần nấu ba tô mì, bánh bao nhỏ ăn mà lòng đau như cắt. Tới giờ cơm trưa, anh gọi ba phần takeaway, dù sao cũng không nên hành hạ bao tử của hai bánh bao nhỏ.

“Chừng nào mấy đứa về?” Tích Bạch Thần lạnh lùng hỏi.

“Ông ngoại bảo chúng cháu ở đây nửa tháng.” Tích Nặc Kỳ đếm ngón tay, “Chắc còn khoảng mười ngày nữa.”

“Nếu mấy đứa không muốn chịu khổ thì mau kêu ông ấy tới đón về đi.” Tích Bạch Thần dọn đồ thừa xong thì đứng dậy vào phòng nghỉ.

“Cậu ơi, hôm nay chúng ta không ra ngoài đi dạo ạ?” Mặt Tích Khả Nhiên hiện lên vẻ mong đợi, nhìn bóng lưng của anh.

“Không có thời gian, mấy đứa tự chơi đi.” Tích Bạch Thần đóng cửa cái rầm, ném hai bánh bao nhỏ trong phòng khách.

Ngay từ đầu anh đã không có kinh nghiệm và hứng thú để chăm sóc con nít, nếu không có Tiểu Mễ, anh đã sớm trả bọn nó về.

Mở laptop ra, Tích Bạch Thần lấy bao thuốc lá trong ngăn kéo, đang chuẩn bị châm thuốc, động tác chợt khựng lại, anh bỗng nhận ra mấy ngày nay hình như mình không hút thuốc, anh ngắm nghía điếu thuốc kẹp trong tay, cuối cùng bỏ vào lại bao.

Đã quen với sự tồn tại của Tiểu Mễ, đột nhiên mất đi bóng dáng của cô, anh có cảm giác sốt ruột không tả nổi.

Điều càng khiến anh rối ren hơn chính là anh không biết Tiểu Mễ đi đâu. Có phải xảy ra chuyện chẳng lành hay không? Liệu sau này còn xuất hiện chứ? Anh chẳng làm được gì, chỉ có thể ngây ngốc chờ đợi.

Sắc mặt của Tích Bạch Thần tối sầm, ngón tay bay lượn trên bàn phím, trăm chuyển ngàn dời, lời văn làm người ta đau đến tê tâm liệt phế nhanh chóng hiện trên văn bản, một tiểu thuyết mấy chục ngàn từ hoàn thành trong một đêm ngắn ngủi, không cắt không giảm đăng hết lên mạng online.

Tâm trạng của anh không tốt, cho nên tâm trạng của người khác cũng đừng hòng tốt. Dù sao đó không phải là bút danh thật của anh, còn xuất bản miễn phí, độc giả muốn mắng sao cũng được. Mắng càng quyết liệt, càng có thể kích thích linh cảm cho tòa báo của anh.

Bút danh Thải Hồng Thí này, uy danh trong giới văn học mạng chấn động khôn cùng, chỉ là danh mà anh mang khá thối mà thôi, chuyên viết thể loại ngược luyến tàn tâm, lối hành văn vô cùng mượt mà, cách xây dựng nhân vật vô cùng chặt chẽ, rõ ràng là tình tiết cẩu huyết không tả nổi, nhưng khi qua sự chế biến của anh, lại sáng rực như hoa sen, làm độc giả muốn ngừng mà không được, bị ngược đến ruột gan đứt đoạn, đúng là yêu ma!

*Van anh, Thải Hồng Thí đại đại, lần sau chúng ta đổi thể loại khác được không???*

*Đại đại, anh nhất định phải dùng bút pháp tiên văn để viết tình tiết ma quỷ này ạ?!*

*Đại đại, anh sống không tốt đúng không, thất tình, hay công việc thất bại?!*

*Đại đại, mong anh sống lương thiện.*

*Hôm nay tôi đã đặt ba trăm lưỡi đao, toàn bộ đều tặng đại đại, vui lòng nhận cho.*

*Xem truyện của anh xong tôi ăn bàn phím luôn rồi.*

*Bạn lầu trên, trong bài đăng khác của đại đại bạn cũng nói như thế, bàn phím nhà bạn vẫn ổn chứ?*

Nhìn khu bình luận gió tanh mưa máu, Tích Bạch Thần chỉ cười khẩy. Ngón tay lướt nhẹ, bổ sung thêm mấy nghìn chữ kết cục, nữ chính chết nơi đất khách, một thây hai mạng người, nam chính mắt mù chân què, cô độc suốt đời.

Giá trị oán giận của độc giả tăng đến đỉnh điểm, khu bình luận thất thủ triệt để, làn sóng công kích thay nhau đổ tới, quản trị viên phải xóa bình luận đến nhũn tay.

Tích Bạch Thần thờ ơ đóng trang web, ngậm một điếu thuốc chưa đốt, nặng nề nhìn ngoài cửa sổ.

Ba ngày không xuyên qua, trong lòng Mễ Lạp có hai suy đoán, một là cô đã mất đi năng lực xuyên qua, hai là vì vật cô nhập vào còn sống, năng lượng tiêu hao quá lớn, cần tĩnh dưỡng một thời gian.

Mặc dù trước đây cô cũng thấy lo lắng, nhưng hiện tại cô không hi vọng mình sẽ mất đi năng lực này. Không chỉ vì Lão Bạch, mà còn vì muốn chứng kiến sự tồn tại của một thế giới khác. Trải nghiệm tuyệt vời này thêm rất nhiều màu sắc vào cuộc sống sinh hoạt bình thường của cô.

“Cần Cần, gần đây tớ mới chế vài món mới, cậu muốn tới nếm thử đầu tiên không?” Mễ Lạp gọi điện cho bạn thân Chung Cần.

*Vô cùng hân hạnh, khi nào được?* Biểu hiện của Chung Cần vô cùng tích cực.

“Trưa hôm nay được không?” Mễ Lạp ngừng một chút, sau đó nói tiếp, “Anh cậu có thời gian rảnh không? Lần trước anh ấy tặng tớ một lọ nước hoa, tớ còn chưa đáp lễ đàng hoàng.”

*À~~ thì ra mục đích của cậu là anh tớ.*

“Cậu đừng đoán lung tung, tớ còn mời các bạn khác nữa.”

*Anh tớ đẹp trai như vậy, cậu không rung động thật à?*

“Ừm… Tớ không hứng thú với chuyện yêu đương lắm, cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Trong đầu Mễ Lạp vô thức hiện lên một bóng người, nhưng không nghĩ xa hơn.

*Vậy được rồi, để tớ hỏi anh tớ xem sao, lát nữa sẽ liên lạc lại với cậu.*

Cúp điện thoại, Mễ Lạp lại mời vài người bạn thân tới, đa số bọn họ đều vui vẻ đồng ý. Tài nấu ăn của Mễ Lạp xuất chúng, nhưng bình thường rất ít mời tiệc ở nhà, hiếm khi có cơ hội dùng cơm, tất nhiên không thể bỏ qua.

Hơn mười hai giờ trưa, bạn bè lần lượt tới gõ cửa, nên cô tạm để nó trong phòng ngủ.

Chung Dục lần đầu tiên đến làm khách nhà Mễ Lạp, anh ta ung dung quan sát bốn phía, sáng sủa sạch sẽ, nhà cửa ngăn nắp, trong phòng khách và bệ cửa sổ được đặt những chậu cây xanh biếc, bừng bừng sức sống. Phong cách hiện đại kết hợp với vẻ quyến rũ cổ điển, vừa thanh lịch vừa không gây nhàm chán. Có thể thấy rằng Mễ Lạp là một người rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống, môi trường sống thoải mái, khéo tay.

Chung Dục cũng cẩn thận quan sát những người bạn của cô, tính cách đều rất tốt, rất dễ hòa đồng với người khác.

Thức ăn đã chuẩn bị xong, khách khứa lần lượt ngồi xuống.

“Đừng khách khí, xin mời.” Mễ Lạp mời niềm nở.

Chung Dục nếm một miếng thịt, thịt rất mềm, nước tan trong miệng, ngon vô cùng.

Anh ta có vẻ xúc động thoáng đưa mắt nhìn Mễ Lạp, thiện cảm với cô lại tăng thêm một tầng.

Vốn còn chút do dự, hôm nay rốt cuộc đã hạ quyết tâm, anh ta không muốn bỏ qua cô gái này, mong cô có thể trở thành bạn gái của mình.

Bầu không khí trên bàn ăn vô cùng thân thiện, đối với tài nghệ của Mễ Lạp, ai nấy đều khen không dứt miệng, đặc biệt là mấy món ăn mới bị mọi người giành nhau chẳng còn miếng nào.

Mễ Lạp thích nhìn người khác thưởng thức món ăn do mình làm, loại biểu cảm thỏa mãn này chính là thù lao lớn nhất cho công sức mà cô bỏ ra.

Mọi người ăn uống no say xong thì tạm biệt rời đi. Chung Dục cũng không ở lại, cùng em gái mình rời khỏi Thanh Vi gia viên.

“Tiểu Cần, anh nhớ hồi trước em có nói Mễ Lạp thích tập thể dục thì phải.” Chung Dục khởi động xe, giống như ngẫu nhiên hỏi.

“Dạ.” Chung Cần trả lời, “Ngày nào cậu ấy cũng chạy bộ, mỗi tuần tới phòng tập gym ba lần.”

“Câu lạc bộ tập thể hình Phi Lai à?”

“Dạ.” Chung Cần liếc nhìn anh mình một cách kì quái, sau đó kéo dài giọng “Oh~” một tiếng, “Em biết rồi, anh để ý cậu ấy đúng không?”

“Ừ.” Chung Dục cũng không giấu diếm.

“Ha ha ha, tốt quá.” Chung Cần vỗ tay, phấn khích nói, “Anh ơi cố gắng lên, có thể bắt được Tiểu Mễ hay không, phải xem bản lĩnh của anh đấy.”

“Được, vậy trước hết bắt đầu từ phòng tập gym đi.” Chung Dục nhìn phía trước, ngọn đèn trong mắt anh ánh lên tia sáng long lanh.

Mễ Lạp dọn dẹp sạch sẽ phòng khách, sau đó vào phòng tắm tắm một cái, thay một bộ đồ mặc ở nhà thoải mái, cầm ipad xem phim với Tiểu Bạch.

Mới xem một chút, cơn buồn ngủ đã ập tới, cô uể oải tựa vào đầu giường, chỉ chốc lát đã ngủ say.

Trong lúc thiêm thiếp, ý thức lại bay lên.

Trong phòng ngủ, Tích Bạch Thần nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, nhắm mắt.

Một luồn gió mát đột nhiên lướt qua trán, anh chậm rãi mở mắt ra, trong tầm mắt mơ màng, dường như có một bóng đen đột nhiên xuất hiện, bay nhẹ nhàng qua, có chút không chân thật.

Anh tập trung nhìn rõ hơn, bóng đen kia lại biến mất.

“Hoa mắt à?” Tích Bạch Thần ngồi dậy, đẩy giấy ghi chú bị lật ngược qua một bên, nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì lạ thường.

“Cậu ơi, tụi con đói bụng, chừng nào ăn cơm?” Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa cộc cộc cộc.

“Trong nhà bếp có mì gói, mấy đứa tự đổ đi!” Tích Bạch Thần bực mình đáp một câu, đang xoay người chuẩn bị xuống giường, chân dường như đạp lên một cái gì đó.

*Á!* Một tiếng hét vang lên, ngay sau đó có một bóng đen nhảy từ dưới chân anh ra ngoài.

Mắt Tích Bạch Thần lập tức sáng lên, tim vô thức đập nhanh hơn, vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ thoáng hiện lên đuôi chân mày.