Chương 100: Quân phiệt tranh bá văn [10

Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 100: Quân phiệt tranh bá văn [10]





Trầm đại gia đi quanh phó quan Bạch một vòng, tầm mắt đặt lên bàn tay trên đũng quần của gã: "Phế rồi?"

"Phế rồi." Bây giờ Mộc Thanh Yểm nói chuyện rất nhanh nhẹn: "Quá ghê tởm."

"Phế mới đúng." Bành đại thiếu gật đầu một cái, phó quan Bạch này thường làm nhục không ít con gái nhà lành, trực tiếp phế nghiệt căn cũng là chuyện tốt.

"Nói nhảm nhiều thế làm gì." Trầm tam gia đi mấy bước tới, nhắc tới phó quan Bạch rồi đi ra hậu viện: "Cái thể loại này còn cho gã nằm dưới đất thoải mái như vậy, trực tiếp nhốt vào lao cho xong chuyện."

Những người khác nghĩ đến chuyện này, mặc kệ phó quan Bạch có nói hay không cũng không thể bỏ qua được, cần gì phải để gã nằm lăn lộn dưới đất thoải mái như vậy? Trực tiếp ném người vào địa lao chiêu đãi một phen là được.


Trầm tam gia lôi phó quan Bạch thẳng ra hậu viện, trên đường có gia đinh thấy Tam gia như thế kia thì vội vàng cúi đầu lui qua một bên.

Mà Trầm nhị gia và Thiệu Khiêm cũng đi song song, nhìn như thờ ơ, thực ra lại âm thầm quan sát sắc mặt mỗi một gia đinh trên đường đi, ông biết đại soái Lãnh cho người trà trộn vào, nhưng vẫn không có cơ hội bắt người, lần này nói không chừng là một cơ hội tốt, có thể trực tiếp lôi người ra.

Có điều, Trầm nhị gia muốn lôi người ra chỉ sợ có chút khó khăn, phó quan Bạch bây giờ toàn thân vải thô không nói, mặt đầy vết máu lại không thấy rõ tướng mạo, cho dù người của Bạch đại soái có trong đám gia đinh ở đây, chưa chắc có thể nhìn ra người Tam gia đang lôi xềnh xệch là phó quan Bạch.

Phó quan Bạch vẫn luôn mơ màng, rêи ɾỉ, sau khi đến địa lao còn có vài tình huống không rõ, Trầm tam gia tự mình một người lên giá, tiện tay nhặt lên một cây một cây côn gỗ tròn nện lên bụng gã, lần này phó quan Bạch còn hơi hôn mê hoàn toàn tỉnh táo.


Phó quan Bạch chỉ cảm thấy bụng đau nhức, đầu choáng váng bởi vì đau đớn cũng tỉnh táo không ít, gã chớp đôi mắt nhìn không quá rõ, khi mượn ngọn đèn mờ tối trong địa lao nhìn thấy mấy người trước mắt rồi thì sợ vỡ mật: "Các... các người..."

"Lâu quá không gặp ha phó quan Bạch." Bành đại thiếu nói câu này quá không phúc hậu, anh và phó quan Bạch rõ ràng hôm qua mới vừa gặp mặt hơn nữa còn cự nhau, anh còn chưa kịp nghĩ ra làm sao trả thù phó quan Bạch đâu, mà người này đã bị bắt rồi.

"Bành Cẩm..." Lúc này Phó quan Bạch khố hạ đau nhức không nói, bị lôi xềnh xệch sau lưng trầy da nát bấy đau rát, đôi mắt gã gắt gao nhìn chằm chằm Bành đại thiếu: "Mày dám động vào tao, sau này chắc chắn sẽ hối hận."

"Cám ơn phó quan Bạch nhắc nhở." Bành đại thiếu đi tới bên tường lựa chọn hình cụ, hồi lâu sau lấy xuống cây roi có móc ngược quất hai cái: "Vì đề phòng sau này đại soái trách tội, vậy Bành mỗ chỉ có thể để phó quan Bạch ở lại chỗ này."


Cũng không thể không nói, phó quan Bạch tác oai tác quái quen rồi, đến giờ còn tưởng có đại soái Lãnh làm chỗ dựa, hai nhà Bành Trầm không dám làm gì gã. Nhưng gã cũng không nghĩ xem, nếu hai nhà Bành Trầm đã bắt gã tới, vậy còn có thể để gã có cơ hội rời đi?

"Chúng mày dám." Phó quan Bạch nghe Bành đại thiếu nói vậy thì không để ý đau đớn lập tức giãy giụa, sắc mặt dữ tợn hét lên: "Chúng mày nếu dám làm gì tao, ngày sau tao nhất định phải khiến các người thiên đao vạn... Á..."

Phó quan Bạch còn chưa nói hết, đã bị tiếng kêu thảm thiết thay thế. Hôm nay Bành đại thiếu cũng không dễ nói chuyện như lúc trước nữa, nghe được phó quan Bạch nói vậy thì trực tiếp quất một roi vào ngực, roi ngắn có móc ngược khiến ngực phó quan Bạch có một vết thương máu chảy dầm dề.
Có một loại người, cho dù ăn khổ cũng chưa chắc có thể nhìn nhận rõ thế cuộc trước mắt, mà không may phó quan Bạch chính là người như vậy, hành động của Bành đại thiếu không thể nghi ngờ đã cho thấy sự thật trở mặt với đại soái Lãnh, trời sinh phó quan Bạch không phải kẻ tư duy, bị quất một roi còn không học ngoan, giọng nói hùng hùng hổ hổ kia lại còn vang dội hơn một ít.

Đời này Bành đại thiếu tốt tính đều để dành cho người nhà, anh nghe lời nói hùng hổ của phó quan Bạch, lại liên tiếp quất mấy roi, quất đến khi phó quan Bạch đau đến nỗi không có bao nhiêu sức lực nói chuyện.

"Phó quan Bạch, làm người vẫn phải nhìn rõ thực tế." Bành đại thiếu dùng roi vỗ vỗ má phó quan Bạch: "Nói, Lãnh Lâm còn có kế hoạch gì?"

Phó quan Bạch mặc dù nói có hơi không biết nhìn nhận thế cuộc trước mắt, nhưng gã cũng không có cốt khí gì, ăn trúng mấy roi, thật sự đã tát bay chút ương ngạnh còn sót lại của gã.
Mà lúc này lại cảm nhận được xúc cảm lạnh băng của móc câu trên roi kề trên mặt, thế là sợ đến nỗi nói sạch những gì mình biết đổ đậu: "Đại, đại soái Lãnh kêu tôi cùng đám người Phỉ Sơn nói chuyện hợp tác, để cho bọn họ bao vây Ninh Thành, tạo khủng hoảng cho các người. Sau đó, sau đó gϊếŧ hết người Bành gia là xong."

Mọi người nghe vậy trực tiếp sầm mặt, đại gia Trầm gia là người có học, đời này chưa từng văng lời thô tục bao giờ, nay nghe được lời phó quan Bạch nói, liền trực tiếp mắng: "CLM, Lãnh Lâm đúng là suy nghĩ chu đáo, đến lúc đó Trầm gia điều động ngoại phóng quân liều mạng đối phó đám người Phỉ Sơn, hắn thì ngồi ở Bành Thành xem kịch vui thuận tiện tóm Bành gia. Hay, đúng là ý kiến hay."

(Nghĩa gốc là chửi clm thật mn ạ, ai có ý kiến khác về câu chửi tục này thì đề xuất cho mình nhé)
"Lãnh Lâm đưa ra ý kiến hay đó." Trầm nhị gia lúc này thật sự sắc mặt âm trầm khó coi: "Cũng may âm mưu này bị Mộc đại thiếu khai phá, nếu không thật sự đánh chúng ta trở tay không kịp."

"Con mẹ nó." Trầm tam gia trực tiếp vứt cây gậy trong tay xuống đất sải bước đi ra ngoài: "Bây giờ ông đây sẽ cầm súng làm thịt tên súc sinh Lãnh Lâm."

"Cậu ba không nên vọng động." Thiệu Khiêm vội vàng cản người lại: "Bây giờ nếu cậu qua đó, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí sẽ khiến kế hoạch của Lãnh Lâm tiến hành sớm hơn."

"Du Du nói đúng." Bành đại thiếu cũng đi theo ngăn cản Trầm tam gia: "Cậu ba không nên vọng động."

"Vậy các con nói xem nên làm thế nào?" Trầm tam gia không nỡ nổi giận với Bành nhị thiếu, ông trực tiếp quay qua Bành đại thiếu rêu rao: "Cái này không được, cái kia không được, chẳng lẽ chúng ta ngồi chờ chết thế à?"
"Không tệ nha lão Tam, em cũng biết dùng thành ngữ?" Trầm nhị gia giống như mới ngày đầu tiên biết Trầm tam gia vậy chắt lưỡi nói: "Anh cũng cho rằng đời này miệng em không nói ra được lời khen gì cơ."

"Đã là lúc nào rồi anh còn có tâm tư bày trò?" Trầm tam gia lúc này nóng nảy lắm nha, động đao động thương ông có thể làm được, nhưng dùng đầu óc ông quả thật không thể được.

"Chẳng phải đã có sẵn đối tượng hợp tác?" Trầm nhị gia nhìn Mộc Thanh Yểm chỉ đứng một bên nói: "Mộc đại thiếu hôm nay nói sao cũng là người Trầm gia chúng ta, người trong nhà giúp người trong nhà có gì không thể?"

"Cậu hai nói đúng." Mộc Thanh Yểm liền thuận theo chiều gió, y nghe được Trầm nhị gia nói vậy thì trầm giọng mở miệng: "Người một nhà, tất nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau."

Nói thật, mới vừa rồi lúc Trầm nhị gia nói chuyện, đại gia còn mắt đao phi vụt vụt lên người ông, lúc này lại nghe Mộc Thanh Yểm nói vậy thật sự nghẹn lòng. Chỉ là, lúc trước thằng hai cũng huênh hoang nói ra rồi, dù ông muốn phản đối, cũng không biết lên tiếng như thế nào.
"Cậu, đã như vậy, con với A Miểu lát nữa lên đường ngay, các cậu cũng chuẩn bị kỹ." Ở Ninh Thành thêm một ngày, hai nhà Bành Trầm nguy hiểm thêm một phần, Thiệu Khiêm không muốn đặt cược an nguy của hai gia đình.

Trầm đại gia cúi đầu suy tư chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu nói: "Được, nhớ phải cẩn thận."

"Cậu yên tâm." Thiệu Khiêm gật đầu nói: "Vậy con với A Miểu đi liền đây, ba cậu và đại ca nhất định phải cẩn thận chút."

"Con trai của cậu bảo trọng." Trầm đại gia tiến lên ôm Thiệu Khiêm một cái, sau đó thở dài nói với Mộc Thanh Yểm i: "Con trai út của ta ít ra ngoài, nhớ chăm sóc nó kỹ."

"Xin cậu yên tâm." Mộc Thanh Yểm nghe vậy còn có thể không hiểu ý của Trầm đại gia? Trầm đại gia có thể nói ra lời như vậy, thì chứng minh ông đã đồng ý mình và Ngư Ngư. Lúc này trong lòng Mộc đại thiếu thật sự cao hứng vô cùng, chẳng qua ấy, người này trước giờ không biểu cảm quen rồi, cho dù y cao hứng, bạn cũng không nhìn ra.
Thiệu Khiêm buông Trầm đại gia, trước khi rời đi nhìn phó quan Bạch bị cột vào trên giá một cái: "Cậu, người này không cần giữ thì tốt hơn."

Cho dù Thiệu Khiêm không nói, Trầm gia cũng không có khả năng để phó quan Bạch còn sống rời Ninh Thành.

Chờ Thiệu Khiêm ra khỏi địa lao, Bành đại thiếu trực tiếp cởi trói cho người, lôi tới phòng giam trong cùng, mở cánh cửa sắt bền chắc một kẽ hở, thừa dịp thứ bên trong còn chưa đi ra, đã trực tiếp ném phó quan Bạch vào.

Bành đại thiếu khóa kỹ cửa sắt, cũng không trực tiếp rời khỏi đây, anh đứng ở cửa nghe tiếng hét giãy giụa bên trong, cùng với âm thanh chiếm đoạt cắn xé dần dần lắng xuống, mới chỉnh lại một cổ áo không hề xốc xếch, xoay người rời đi.

Thiệu Khiêm và Mộc Thanh Yểm hai người cơ hồ không nghỉ ngơi rời khỏi Ninh Thành, thấy đã đi khỏi Ninh Thành khá xa rồi, Thiệu Khiêm để con ngựa thả chậm bước chân tiến tới bên cạnh Mộc Thanh Yểm, cười híp mắt hỏi: "Mộc đại thiếu, bản lĩnh không nhỏ nha."
Mộc Thanh Yểm thân thể cứng đờ, rồi sau đó giống như không thấy nghe được lời Thiệu Khiêm nói xoay đầu sang một bên. Chỉ là, nếu lỗ tai ngài không đỏ, vậy nói không chừng Thiệu Khiêm còn có thể tin ngài thật không nghe thấy.

"Thành thật khai báo, đạn trong súng anh lấy ra làm sao?" Thiệu Khiêm đã cho hệ thống dò xét trước khi Mộc Thanh Yểm nổ súng, trong khẩu súng kia căn bản là không có đạn. Không thể không nói thủ thuật tay của Mộc đại thiếu rất giỏi, đều lừa hết vị lão gia Trầm gia, cùng với Bành đại thiếu súng không rời tay.

"Khụ khụ." Mộc Thanh Yểm có chút ngượng ngùng ho khan hai tiếng: "Thì, thì tay khá nhanh là được."

Mộc đại thiếu thật sự vô cùng vui mừng hôm nay mình mặc áo ngoài tay áo hẹp, càng vui mừng vì mình trộm đạn chẳng qua là tay không run, bằng không hôm nay nói không chừng y sẽ trực tiếp bị bốn vị ở đây băm vằm.
"Vậy tay anh cũng nhanh quá đó." Thiệu Khiêm chăm chú nhìn Mộc đại thiếu cười lạnh nói: "Lá gan không nhỏ, còn dám bày trò trước mặt cậu và đại ca em."

"Ngư Ngư em nghe anh giải thích." Mộc Thanh Yểm thấy sắc mặt Thiệu Khiêm có chút nóng nảy: "Anh, anh lúc ấy chỉ nghĩ, nếu như anh xui mà chết, làm sao có thể bên cạnh em được? Anh không sợ chết, anh chỉ là sợ sau khi anh chết, không có ai bên cạnh em."

Mộc đại thiếu sống hai mươi mấy năm trên đời, trước giờ chưa từng nói câu nào dài như vậy, càng không nói câu thân mật như vậy với ai, bây giờ người này cuống cuồng lên, đúng là cái gì cũng có thể bật thốt lên: "Lúc, lúc ấy trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, nếu là anh chết, em thích người khác, vậy cho dù chết anh cũng không thể nhắm mắt."

"Bậy bậy bậy, nói xui." Thiệu Khiêm liếc xéo dùng ngón tay ấn đầu Mộc Thanh Yểm: "Đừng tùy tiện nói ra chữ này."
"Em còn giận không?" Mộc Thanh Yểm dứt lời mắt đáng thương nhìn Thiệu Khiêm, tuy trên mặt y không có biểu cảm gì, nhưng sao Thiệu Khiêm có thể từ trong tầm mắt của y đọc lên ý kiểu'Em tức giận liền mắng anh'?

Thiệu Khiêm thấy y xụ mặt, giương mắt nhìn hình dáng ấy không nhịn được bật cười: "Ngốc, nếu anh không động tay chân, em cũng sẽ không để anh bắn hết năm phát."