Đăng vào: 12 tháng trước
Ông Chu ở trong tiệm cũng không lâu lắm, trước khi rời đi còn cố ý nhìn La Bối.
Sau cuộc nói chuyện đó trong lòng La Bối vô cùng rối rắm. Cô nhất định phải nói chuyện này cho Chu Kiến Quốc vì cô là bạn của anh cũng biết anh vẫn luôn tò mò với quá khứ, chỉ là anh biết tò mò cũng không có tác dụng gì nên vẫn luôn không nhắc đến. Nhưng làm sao để mở miệng nói chuyện này thì cô không biết.
La Bối ngồi trong văn phòng vừa nói chuyện với khách hàng vừa suy nghĩ chuyện này đúng là một chân chèo 2 thuyền.
Nên mở miệng như thế nào, lúc nào thì cô phải suy nghĩ lại đã.
Người luôn yêu sự nghiệp như Chu Kiến Quốc lại lúc quá buổi trưa đã nói với cậu học đồ và sư phó một tiếng rồi chạy đến một con phố khác đi mua trà sữa và bánh tart trứng. Trong tiệm trừ bỏ cậu học đồ và La Bối thì Chu Kiến Quốc và sư phó đều không thích ăn loại đồ ăn vặt này, vì thế, lúc trên đường trở về, Chu Kiến Quốc lại mua cho sư phó một cái bánh nướng thịt bò xem như bữa ăn phụ.
Chu Kiến Quốc cầm theo một hộp bánh tart trứng và trà sữa trân châu lên gác mái, anh đặt chúng ở trên bàn làm việc của La Bối.
Quả nhiên đã khiến cho La Bối chú ý, cô ngờ vực liếc nhìn Chu Kiến Quốc, hỏi: "Ai mua?"
Chu Kiến Quốc ho nhẹ một tiếng: "Tôi mua."
La Bối kinh ngạc: "Không phải anh nói uống trà sữa không tốt cho sức khỏe sao?"
Cô rất thích uống trà sữa nhưng mỗi lần Chu Kiến Quốc nhìn thấy cô uống thì đều lải nhải hai câu. Từ lúc đó, đúng là cô cũng giảm số lần uống trà sữa xuống nhưng lại không nghĩ đến hôm nay anh chủ động đi mua trà sữa cho, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây?
Chu Kiến Quốc bật cười: "Biết cô thích uống, tôi cũng đâu bảo cô phải bỏ, uống ít một chút là được."
"À." La Bối uống hai ngụm lại nhìn về phía Chu Kiến Quốc: "Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
Hai người quen nhau lâu như vậy, cô vẫn rất hiểu biết Chu Kiến Quốc. Anh không thể vô duyên vô cớ đi mua trà sữa, chắc chắn có chuyện gì muốn nói.
Chu Kiến Quốc chắp tay: "Chị Bối, chị đúng thật là con giun trong bụng em."
"Này, tôi đang ăn đấy!"
Chu Kiến Quốc tự nhiên kéo ghế dựa qua, ngồi bên cạnh cô: "Ông lão kia giới thiệu đối tượng cho cô thật à?"
Đây mới là chuyện anh quan tâm.
Bây giờ anh với Tiểu Giang đang cân sức cân tài, hai người đều chưa theo đuổi được La Bối nhưng anh và Tiểu Giang là anh em cùng cảnh ngộ, bọn họ cũng chưa có cơ hội, tâm lí của anh còn cân bằng. Không ngờ lại xuất hiện một kẻ nữa, nghĩ lại cũng thật tức giận.
La Bối chần chờ một chút, gật đầu: "Xem như vậy."
Chu Kiến Quốc nhẫn nhịn, bắt đầu lại tẩy não La Bối: "Cô nghe tôi nói này, nhất định đừng đồng ý, trước tiên, việc kinh doanh của chúng ta mới vừa bắt đầu, về sau sẽ càng bận rộn hơn, chắc chắn là sẽ không có tâm tư đặt ở việc này. Cô nhìn ông lão kia đi, nhìn là biết nhà ông ta giàu thế nào, không nói người khác, cô cũng biết cuộc sống của Phiên Phiên cũng không được tốt. Chuyện của cô ấy cô rõ ràng hơn ai hết, chúng ta không giống với những người nhà giàu đó đâu......"
La Bối nghẹn cười: "Vậy anh nói không giống ở đâu? Không phải đều là người sao?"
"Cô không thấy tin tức trên TV và trên mạng sao. Gả vào nhà giàu, không sinh được con trai là không được yên, người ta cần người kế thừa gia sản." Chu Kiến Quốc tận tình khuyên bảo: "Đừng nói là nhà giàu mà hiện tại nhiều nhà bình thường cũng có tư tưởng trọng nam khinh nữ giống như vị khách hàng mà khoảng thời gian trước chúng ta tiếp đãi. Hắn nói bạn gái sinh hai đứa con gái rồi, khi nào sinh được đứa con trai thì mới đi đăng kí kết hôn và làm đám cưới. Lão già Chu kia chắc còn giàu hơn người đó gấp trăm gấp ngàn lần nhỉ? Có thể nhà ông ta còn bắt cô sinh con liên tục đến khi nào có con trai mới dừng lại."
La Bối nghiêm túc nói: "Anh nói cũng có lí."
"Đấy, nói dễ nghe một chút là muốn thừa kế gia sản, nói khó nghe thì những người này là ung thư sinh đẻ. Việc sinh con này, chính bản thân cô phải đồng ý cam tâm tình nguyện, bản thân cô muốn sinh, có thể sinh một hay hai đứa, nếu cô không muốn sinh thì một đứa cũng không sinh, đừng bởi vì áp lực bên ngoài mà thỏa hiệp." Chu Kiến Quốc càng nói càng nghiêm túc: "Thượng đế lúc tạo con người đã cho người phụ nữ một cái tử cung nhưng cũng không có nghĩa mỗi người phụ nữ đều phải sinh con. Có chức năng này nhưng cũng không nhất định phải có nghĩa vụ đó, cô hiểu không?"
"Tư tưởng giác ngộ của anh rất cao." La Bối biết đây đều là lời trong lòng của Chu Kiến Quốc, rốt cuộc ông Chu cũng nói, trước khi mất trí nhớ, người trong nhà khuyên anh đi xem mắt, kết hôn, anh còn nói họ là ung thư sinh đẻ......
"Ung thư sinh đẻ đã rất đáng sợ, nếu ung thư sinh đẻ này còn trọng nam khinh nữ......" Chu Kiến Quốc vẫy tay: "Kể cả nhà đó có giàu nứt đố đổ vách thì cô cũng nên tránh xa."
La Bối cười gật đầu: "Được."
Chu Kiến Quốc thấy La Bối nghe lời, lại nói, "Nói thế này, không phải trên đời tất cả đàn ông đều lăng nhăng nhưng không thể không thừa nhận khi một người đàn ông có điều kiện tốt thì sẽ hấp dẫn càng nhiều phụ nữ. Nếu cô tìm được người có tam quan chính, nhân phẩm đáng tin cậy thì tốt nhưng nếu là một tên nghĩ mình có mấy đồng tiền dơ bẩn mà coi khinh người khác ...... Vậy thì có tiểu tam tiểu tứ là chuyện bình thường nhưng ngày nay người vừa có tiền vừa có nhân phẩm đáng tin cậy thì có mấy người đúng không?"
"Rất ít, rất ít."
Chu Kiến Quốc búng tay một cái: "Xem ra vẫn là chị Bối có tư tưởng giác ngộ, đương nhiên, tôi không khuyên cô tìm người nghèo là yên tâm. Có người mới nhìn thì không lăng nhăng đấy là do không có tiền nhưng đến lúc có tiền rồi thì người thứ nhất vứt bỏ người vợ tào khang chính là bọn họ. Cô đừng cười, cô muốn tìm thì tìm người cùng chung chí hướng với cô, tôn trọng cô. Rất hiếm tìm được người có cả hai yếu tố trên. Đây là ý kiến của tôi thôi, cô có thể tham khảo, cô cũng phải suy nghĩ cẩn thận."
La Bối nghiêm túc gật đầu: "Được, tôi biết rồi, anh yên tâm đi."
Thấy La Bối thật sự nghe lọt, Chu Kiến Quốc yên tâm rất nhiều.
Anh vẫn rất tin tưởng La Bối, ít nhất trên phương diện này, cô rất có chủ kiến, bằng không cũng sẽ không bởi vì suy nghĩ anh có độc thân hay không mà cự tuyệt sự thay đổi quan hệ với anh.
Chẳng qua, ông lão kia đúng là rất đáng ghét. Hình như bây giờ mấy ông bà già ngoài chuyện giới thiệu đối tượng cho người khác thì không có chuyện gì để làm thì phải?
Nếu rảnh quá sao không ra quảng trường mà nhảy đi.
***
Vốn dĩ La Bối chuẩn bị hẹn buổi tối Chu Kiến Quốc ăn một bữa cơm. Cô định thực hiện phương châm "Đi từ từ từng bước", cứ lộ từng ít một cho anh biết. Ví dụ hôm nay, cô đã tạo cho anh một loại tâm lí ám chỉ đó là anh và ông Chu rất có duyên phận, người không biết còn tưởng họ là ông cháu, nói bọn họ giống nhau......
Ai ngờ cô còn chưa kịp hẹn thì di động của cô vang lên, là Giang Tư Hàn gọi tới.
Kỳ thật thời gian này, cô và Tiểu Giang rất ít liên lạc. Cô thì bận rộn kinh doanh, rất ít buôn chuyện qua WeChat. Giang Tư Hàn càng không rảnh, mấy hôm trước có 2 cô gái tới rửa xe còn nhắc tới Giang Tư Hàn thì ra là fans của anh.
Nghe nói khi đó Giang Tư Hàn đang tham gia tiệc tối của một đại ngôn tổ chức ở Ma Đô. Hiện giờ anh được coi như nghệ sĩ tuyến 2, chuyện này thật sự không đơn giản, anh mới xuất đạo bao lâu chứ, cũng mới nửa năm mà đã có nhân khí và thành tích như vậy. Chuyện này khiến không ít người đỏ mắt, chỉ cần một thời gian nữa, bộ phim truyền hình mà anh diễn nam chính lên sóng thì địa vị của anh lại cao lên một bậc...... Đây hoàn toàn không phải giấc mộng.
Lúc này nhận được điện thoại của Giang Tư Hàn, La Bối rất kinh ngạc, đặc biệt là Giang Tư Hàn còn hẹn cô cùng đi ăn buffet.
Hình như Giang Tư Hàn rất hay hẹn cô đi ăn buffet nhưng lần này không giống nhau. Giang Tư Hàn lựa chọn một nhà hàng buffet có giá bình quân trên đầu người rất cao.
Sắp đến 6 giờ, La Bối đã thu dọn đồ chuẩn bị xuất phát, Chu Kiến nhìn thấy cô như vậy thì sửng sốt: "Hôm nay, cô tan tầm sớm vậy?"
Ngày trước La Bối cũng thường về nhà lúc 6 giờ nhưng bây giờ không giống, mấy hôm nay họ đều bận rộn đến 7 giờ mới có thể tan tầm.
La Bối gật đầu, tiện thể đánh son: "Tiểu Giang hẹn tôi đi ăn cơm, tôi phải đi ngay đây không muộn, lát nữa anh tự gọi taxi hoặc ngồi xe bus về nhà nhé, chắc tôi không đón anh về nhà được đâu."
Chu Kiến Quốc trộm bĩu môi: "Tôi đi xe bus về."
"Vậy được, tôi đi trước nhé."
Dựa vào hiểu biết của Chu Kiến Quốc đối với Giang Tư Hàn, anh biết, trong giai đoạn này, Giang Tư Hàn chưa có ý định theo đuổi La Bối. Kể cả anh phát hiện tình cảm của mình cũng sẽ không theo đuổi La Bối, rốt cuộc một hai năm này anh không thể nói chuyện yêu đương. Nhưng nghĩ đến Giang Tư Hàn và La Bối cùng nhau đi ăn cơm, trong lòng Chu Kiến Quốc cũng vẫn hụt hẫng.
Lúc anh mới phát hiện mình có tình cảm với La Bối, Tiểu Giang cũng không phải chưa cùng La Bối ăn cơm chung nhưng khi đó anh còn cảm thấy không có gì. Như bây giờ chứng tỏ nước đã lên qua bụng gần đến ngực của anh rồi nên anh mới càng keo kiệt hơn trước kia.
Haizzz.
Chu Kiến Quốc đứng ở cửa tiệm, vẻ mặt phiền muộn.
Lúc này anh không phiền muộn vì La Bối đi ăn cơm với Giang Tư Hàn mà khó chịu vì chính bản thân mình.
Người sống quá tỉnh táo có đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
Cậu học đồ ghé vào, hỏi: "Anh Chu, anh cãi nhau với chị Bối à?"
"...... Sao lại nghĩ vậy?"
Cậu học đồ cẩn thận nhìn Chu Kiến Quốc, nói: "Nhìn anh bây giờ như oán phụ, không đúng, là oán phu."
Chu Kiến Quốc liếc mắt nhìn cậu: "So sánh rất chuẩn đấy, sao nào, có muốn cho anh Chu đây ý kiến gì không?"
Cậu học đồ sờ sờ cằm: "Tuy em không đẹp trai bằng anh Chu nhưng kinh nghiệm yêu đương của em chắc chắn phong phú hơn anh. Em có bốn năm người bạn gái rồi đấy, thế này đi, anh Chu, anh nên tỏ tình ngay với chị Bối đi, không cần quan tâm chị ấy có đáp ứng hay không, anh chỉ cần nói ra thì chắc chắn trong một thời gian dài, trong lòng chị ấy sẽ nhớ đến anh, không rảnh phản ứng những người khác."
Chu Kiến Quốc: "Cô ấy nhất định sẽ từ chối."
Cậu học đồ thuận miệng nói: "Em đương nhiên biết chị Bối sẽ từ chối nhưng mục đích chính của chúng ta là để tăng cảm giác tồn tại thôi."
Chu Kiến Quốc: "...... Biết rõ sẽ bị cự tuyệt, vì sao còn muốn làm?"
Sư phó cũng ghé vào cùng 2 người, nói: "Biết rõ sẽ chết, vì sao còn sống?"