Chương 42: Bán mía.

Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Triệu giám đốc làm giám đốc khách sạn cũng được vài năm rồi nên trong lĩnh vực này cũng coi như có chút nhân mạch.
Chu Kiến Quốc dựa vào năng lực cá nhân nên được Triệu giám đốc khá coi trọng,mời ông ta ăn cơm vài lần. Triệu giám đốc cũng giới thiệu một vài giám đốc khách sạn khác cho anh. La Bối không cần nhọc lòng mà trong một thời gian ngắn, Chu Kiến Quốc đã ký hợp đồng đặt máy bán hàng tự động ở vài khách sạn.Tuy không phải ai thuê khách sạn cũng vì chuyện nam nữ nhưng doanh số của bọn họ vẫn tăng lên đáng kể.
La Bối càng ngày càng tin tưởng Chu Kiến Quốc!
Đương nhiên,cô cũng càng ngày càng tò mò thân phận của anh.Lúc đầu cô cũng không có khát vọng mãnh liệt muốn biết thân phận và quá khứ của anh nhưng hiện tại lúc nhìn anh làm việc, nhìn sườn mặt nghiêm túc của anh,cô lại bắt đầu sinh ra khát vọng như vậy.
Bất quá La Bối biết trước khi Chu Kiến Quốc chủ động thẳng thắn thì tốt nhất cô không nên hỏi.
Tại sao người như anh lại phải làm công việc khuân vác ở công trường,phải ở tầng hầm tại thôn Thành Trung này?Nhất định có chuyện xưa, nhưng anh từng nói cô là bạn của anh nên cô sẽ tôn trọng quyết định của anh.
Mấy ngày nữa,Giang Tư Hàn phải đi nơi khác đóng phim.So với mấy tháng trước thì bây giờ nhìn anh rất khác.
Anh mập lên một ít,khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, không hề là cậu thanh niên xanh xao,vàng vọt như trước nữa.Khi anh giơ tay nhấc chân cũng tạo ra một loại khí chất không giống người thường như bọn họ.
Anh đã có những sự thay đổi bước đầu, một khi xuất đạo, không ai có thể ngăn trở.
Để làm tiệc tiễn Giang Tư Hàn, La Bối còn đi mượn giá nướng để chuẩn bị một bữa tiệc nướng ở sân thượng.Bà La lớn tuổi nên không muốn quấy rầy những người trẻ tuổi.Sau khi ăn vài thứ rồi trở về phòng giúp Triệu Phiên Phiên trông bé con.
Lúc này trên sân thượng chỉ còn vài người,cả Chiêm Kỳ cũng tới.Khi La Bối không biết thì ba người Chiêm Kỳ, Giang Tư Hàn và Chu Kiến Quốc đã trở thành bạn bè.
Hiện tại Giang Tư Hàn đã không còn lạnh lùng với bọn họ.Không cần La Bối mở miệng,anh đã vừa đàn ghi-ta vừa hát cho bọn họ nghe.
Tuy đã vào đêm nhưng đang mùa hè nên vẫn khá nóng bức.Dưới bầu trời đầy sao,Giang Tư Hàn ngồi trên ghế hát một ca khúc do chính anh sáng tác,bên cạnh là bạn bè thân thiết nghiêm túc lắng nghe.Nếu đôi mắt của con người có thể chụp lại khoảnh khắc này thì giờ phút này sẽ là ký ức đẹp nhất của Giang Tư Hàn.
Triệu Phiên Phiên cảm khái: "Có lẽ định mệnh của Tiểu Giang là phải vào giới giải trí,chị nghĩ cậu ấy nhất định sẽ nổi tiếng ."
La Bối liếc mắt nhìn Chu Kiến Quốc.Ngoại hình và khí chất của anh chắc chắn cũng sẽ rất được yêu thích,nếu anh tham gia vào giới giải trí, không chắc sẽ có bàn tay vàng như Giang Tư Hàn trở thành siêu sao ảnh đế, nhưng chắc sẽ có chút thành tựu.Mọi người đều biết,làm nghệ sỹ là cách kiếm tiền nhanh nhất
Cô dùng khuỷu tay đụng vào người anh, thấp giọng hỏi: "Anh không có suy nghĩ đi làm minh tinh sao? Tôi cảm thấy anh và Tiểu Giang còn đẹp trai hơn minh tinh trên TV đấy."
Chu Kiến Quốc cười nhạo: "Cô cho rằng làm minh tinh dễ lắm à? Có thể hát có thể nhảy còn phải biết đóng phim, nếu không có bối cảnh thì có tài năng cũng chưa chắc đã nổi.Cô nghĩ chỉ cần đẹp trai là có thể xuất đạo kiếm tiền à?Kỹ thuật diễn của Tiểu Giang thì tôi không biết nhưng giọng hát của cậu ta đúng là không thể chê,cậu ấy có thực lực để tranh đua trong vòng này.Tôi thì sao, chẳng lẽ đi biểu diễn làm thế nào để khuân vác à?"
"Anh có thể đóng vai tổng tài." La Bối nói đùa: "Dù sao bây giờ nam chính phim truyền hình đều chỉ có một biểu tình,khí chất của anh diễn tổng tài cũng dư sức."
"Thôi tôi xin." Chu Kiến Quốc chắp tay.
Chiêm Kỳ ngồi bên cạnh gặm cánh gà, nhìn Giang Tư Hàn đang pha nước chấm, lại nhìn Chu Kiến Quốc đang nói chuyện vui vẻ với La Bối,anh cũng không biết phải nên cảnh cáo ai.
"Chị Phiên,chị nói xem rốt cuộc Bối Bối đang ở bên cậu ta." Chiêm Kỳ chỉ Tiểu Giang: "Hay là anh ta."lúc này lại chỉ Chu Kiến Quốc.
Triệu Phiên Phiên nhướng mày: "Sao không tính cả em vào?Chị thấy em cũng rất tốt mà."
Chiêm Kỳ cười: "Nhưng Bối Bối không thích em.Em đã sớm bị loại trừ rồi."
Triệu Phiên Phiên sờ cằm, vẻ mặt khó đoán: "Nếu Tiểu Giang ra tay trước khi Tiểu Chu thích Bối Bối thì còn có cơ hội nhưng nếu Tiểu Giang không nhanh bằng Tiểu Chu thì phần thắng của Tiểu Chu sẽ lớn hơn."
"Nếu bọn họ đồng thời cùng theo đuổi thì sao?"
Triệu Phiên Phiên cẩn thận ngắm nghía hai người kia,lập tức cũng có chút khó khăn: "Có thể chọn cả hai người không?"
Chiêm Kỳ khinh bỉ cô:  "Trùng hôn là phạm pháp đấy chị Phiên ơi!"
"Nhưng chị cảm thấy cả hai người đều được."
Chiêm Kỳ lắc đầu: "Con gái thật đa tình."
Còn ba người là nhân vật chính của câu chuyện thì trước mắt đều không có tâm tư yêu đương,mọi người xung quanh có lo lắng suông cũng vô dụng.
Sau khi bữa tiệc kết thúc và thu dọn xong,bọn người Chu Kiến Quốc ai về nhà nấy, Giang Tư Hàn và La Bối ngồi trên chiếu trúc ở sân thượng nói chuyện phiếm.
Bọn họ đã rất lâu không ngồi nói chuyện bởi vì hai người đều rất bận.
La Bối biết mấy tháng nữa Giang Tư Hàn sẽ nổi tiếng, đến lúc đó anh sẽ có rất nhiều fans cũng sẽ rất được phóng viên săn đón, cô suy nghĩ rồi không yên tâm dặn dò: "Bình thường anh có hay đăng tin trên weibo không?"
Giang Tư Hàn dứt khoát lấy di động đưa cho cô xem: "Tôi chỉ share một vài bài thôi."
Tuy biết con đường tương lai của anh sẽ rất thuận lợi nhưng La Bối vẫn lo lắng anh có chút lịch sử đen gì đấy.Cô nhìn kỹ Weibo của anh một lượt, không biết còn tưởng đây là một nick cương thi,anh còn không theo dõi ai,vậy thì cô cũng có thể yên tâm rồi.
"Anh không để chế độ công khai à?"
"Lúc mới lập nick,tôi quên không thay đổi."
Quả nhiên là thẳng nam sắt thép.
"Tôi nhớ rõ anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng dây dưa tình cảm với ai đúng không?" Lấy hiểu biết của La Bối đối với nhân phẩm của Giang Tư Hàn thì cô nghĩ có cho người này mượn 800 lá gan cũng không dám đi hẹn con gái nên chắc sẽ không có chuyện này.
Giang Tư Hàn lắc đầu: "Không."
La Bối vì đối thủ của Giang Tư Hàn mà đốt một ngọn nến.
Giang Tư Hàn dường như không có một chút tin tức để thỏa mãn lòng bát quái của quần chúng,anh không có người yêu cũ cũng không có tình cảm mập mờ và người yêu hiện tại,toàn tâm toàn ý đắm chìm trong thế giới âm nhạc,muốn tìm một chút điểm đen cũng không tìm được!
"Vậy thì được rồi, Tiểu Giang,tiếp theo anh phải càng nỗ lực hơn." La Bối càng tiếp xúc nhiều với Chu Kiến Quốc thì khi làm việc càng dụng tâm hơn nhiều so với trước kia.Dù là công việc trước kia cô không thích thì cô cũng làm một cách nghiêm túc,bà chủ đánh giá cô rất cao, nói cuối năm sẽ tăng tiền lương cho cô.Hiện tại hai ngày cuối tuần cô cũng không thích ngủ nướng,không cần Chu Kiến Quốc nhắc nhở,cô cũng rất tự giác đi làm việc.
Chu Kiến Quốc cười gật đầu: "Phải nỗ lực như vậy chứ, Bối Bối,cô làm rất tốt,phải vừa làm tốt công tác vừa làm tốt cả buôn bán."
***
La Bối cảm thấy hiện tại một ngày 24 tiếng đồng hồ không có lúc nào là lãng phí thời gian!Cô đã bị ảnh hưởng sâu sắc từ tư tưởng của Chu Kiến Quốc,bây giờ cô cảm thấy chỉ nằm xuống lên Weibo cũng là một việc rất lãng phí sinh mệnh, có thể thấy được công lực tẩy não của Chu Kiến Quốc lợi hại như thế nào.
Nhưng mặc dù như vậy, Chu Kiến Quốc cũng vẫn tìm việc làm cho cô làm cô vội đến chân không chạm đất.
Hiện tại Chu Kiến Quốc làm bất cứ buôn bán gì cũng thích lôi kéo La Bối cùng nhau làm.Anh cảm thấy La Bối là một đối tác đáng tin cậy, vô điều kiện tín nhiệm anh,chắc chắn không có ai tìm được một đối tác phù hợp như anh.
"Người nhà một đồng nghiệp của tôi trồng mía,tôi đã thương lượng tốt giá cả,chắc chắn sẽ rẻ hơn những người khác."
Anh đột ngột nói như vậy.
La Bối ngẩn ra: "Cây mía?Anh muốn bán cây mía sao?"
"Không phải tôi, là chúng ta."
"Bán thế nào?"
Chu Kiến Quốc đưa La Bối đến phòng anh cho cô xem máy cắt mía mà anh mới mua: "Chính là cái này,tôi làm mẫu cho cô xem một chút."
Sau đó anh ngay lập tức tước một cây mía, rồi ngồi một bên cắt mía, tốc độ rất nhanh cũng rất thuận tiện,chỉ một lát sau đã biến một cây mía dài thành một túi toàn từng miếng nhỏ vừa miệng.
"Trên đường về nhà,tôi nhìn thấy có người vừa ăn mía vừa oán giận, sau đó ở nơi khác nhìn thấy cái máy này còn ở chỗ chúng ta không có." Chu Kiến Quốc nói có sách mách có chứng làm La Bối không thể cãi lại, chỉ có thể khẽ nhếch miệng tỏ vẻ kinh ngạc. "Ở đây là nội thành,dân cư rất đông,thật ra rất nhiều người đều thích gặm cây mía, người già và trung niên thì không ngại nhưng rất nhiều người trẻ tuổi đều cảm thấy bất tiện vì sẽ bị bẩn tay.Chúng ta lột vỏ rồi cắt sẵn ra,bán giống nơi khác, mười đồng tiền một túi cũng không đắt,chắc chắn là làm ăn được đấy."
"Tôi đã tính một chút trừ phí tổn đi thì một túi chúng ta có thể kiếm lãi tám tệ." Chu Kiến Quốc giải thích: "Tích tiểu thành đại,bắt đầu làm buôn bán đều là như vậy, nếu một buổi tối chúng ta bán được 30 cây, vậy thì lãi được hai trăm bốn mươi tệ,tất nhiên không phải chỉ có vậy,hai ngày nghỉ chúng ta còn thể bán thêm buổi chiều và buổi tối nữa,chắc chắn sẽ lãi nhiều hơn."
"Nhưng chúng ta có thời gian để làm cái này không?" Ngày thường La Bối còn phải đi làm,anh cũng vậy ,còn phải kinh doanh cả cửa hàng không người nữa.
Bộ dáng của Chu Kiến Quốc hận sắt không thành thép lại giáo dục cô: "Con người có nhiều nhất một ngày chính là thời gian!Lúc cô tan việc cũng vừa lúc tôi tan làm ở công trường, ăn cơm nhiều nhất cũng hơn bảy giờ,bán đến hơn mười giờ thì về tắm rửa,vậy còn không có thời gian sao?"
La Bối cứ như vậy bị thuyết phục,cô tính toán lịch làm việc một ngày của mình, đột nhiên cảm thấy,có lẽ cô không cần bàn tay vàng như những người bên cạnh mà chỉ cần cứ đi theo Chu Kiến Quốc làm buôn bán như thế này thì chắc chắn có ngày cô sẽ trở mình thành phú bà.