Đăng vào: 12 tháng trước
Tác giả: Lâm Miên Miên.
Editor: Zi Zi.
Chu Kiến Quốc có nằm mơ cũng không nghĩ đến bí mật mà anh che giấu bao lâu nay lại bị La Bối dễ dàng phát hiện như vậy.
Anh vừa nhanh chóng suy nghĩ cách để trả lời La Bối vừa tiếc nuối vì La Bối không phát hiện ra chuyện anh đang thực sự băn khoăn.
Anh rất hiểu La Bối, nếu anh cố tình tránh né hoặc giả vờ bản thân có nỗi khổ riêng thì chắc chắn La Bối cũng không hỏi tiếp nhưng anh thực sự muốn làm như vậy sao? Chu Kiến Quốc không biết nhưng anh biết dù gặp bất cứ chuyện gì thì cô gái trước mặt này cũng đều lựa chọn tin tưởng anh, sự tín nhiệm này rất khó có được, vì vậy anh không muốn đánh mất và cũng muốn đáp lại sự tin tưởng đó.
Không có gì phải do dự, cứ nói sự thật cho cô ấy, cô đáng giá biết nhược điểm vô cùng quan trọng mà anh luôn che giấu.
"La Bối, câu chuyện mà tôi sắp kể với cô có lẽ sẽ rất khó tưởng tượng, thậm chí từ nay về sau cô có thể không tin tưởng tôi nữa thì tôi cũng không trách cô, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết, tôi nói cho cô không phải bởi vì tôi thành thật mà cô thật sự quá tốt." Chu Kiến Quốc rất nghiêm túc nhìn cô, "Tôi không biết mình là ai, chứng minh là giả, lúc ấy có người đưa tôi đến một phòng khám tư nhân, đến khi tôi tỉnh lại thì không nhớ gì cả, khắp người đều là vết thương giống như bị cành cây quệt qua. Đáng lẽ thì tôi nên đi đồn công an nhưng tôi không muốn làm như vậy nên mới mượn 100 tệ của bác sỹ ở phòng khám."
" Bác sỹ đó rất tốt, chỉ lấy tiền thuốc còn một trăm tệ kia thì tôi dùng để làm chứng minh giả. Cô đừng nhìn tôi như thế, tuy bây giờ tôi nói có vẻ rất bình tĩnh nhưng lúc ấy tôi phải vượt qua một thời gian rất mịt mờ, cảm giác ký ức trống rỗng đúng là không dễ chịu, nhưng tôi biết tôi phải sống sót, cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc thích hợp đó làm đi làm khuân vác ở công trường, đốc công trả tôi bằng tiền mặt còn bao ăn bao ở, vậy là tôi cứ tiếp tục làm ở đó."
"Sau đó tôi tiết kiệm được chút tiền, tôi cũng không muốn sống chung trong ký túc xá, đồng nghiệp giới thiệu cho tôi thôn Thành Trung, tôi đến đây rồi thuê phòng nhà cô, quen biết cô. Tôi không cam lòng cả đời chỉ làm công nhân ở công trường nên khi quen cô thì nhờ danh nghĩa của cô để kinh doanh."
Cuối cùng Chu Kiến Quốc thở dài một hơi, "Tôi không biết trước đây tôi là người như thế nào, từng có tiền sự tiền án không, La Bối, đó toàn bộ ký ức của tôi. Nếu cô cảm thấy không yên tâm thì có thể đưa tôi đến đồn công an."
La Bối cũng chưa bao giờ nghĩ đến trên đời lại có chuyện kỳ lạ như vậy.
Nhưng cô vẫn có thể nhận ra Chu Kiến Quốc không lừa cô nên nói: "Vậy anh không có ý định đi tìm người nhà của anh sao? Bây giờ rất nhiều người mất tích đều đăng tin tức để tìm kiếm."
Vẻ mặt Chu Kiến Quốc lập tức trở nên kỳ lạ, cười tự giễu nói: "Không, tôi không có cách nào để tìm vì tôi không có chút ký ức nào cả, có thể tôi quá xấu xa nên biến mất cũng không ai quan tâm."
La Bối không biết vì sao mà khi anh nói vậy thì trong lòng rất khó chịu, cô vỗ bả vai Chu Kiến Quốc, an ủi nói: "Cũng không nhất định, chắc anh chỉ chưa đọc được tin tức thôi."
"Ôi." Chu Kiến Quốc thở dài, " Tôi nói ra bí mật này với cô mà thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng tôi phải nói trước nhé, dù cô nắm nhược điểm của tôi nhưng cũng không có nghĩa cô độc chiếm hết lợi nhuận nhé."
La Bối cười nhạo, "Yên tâm đi, nhân phẩm của tôi vẫn tốt lắm, tôi sẽ không lấy một đồng nào của anh đâu."
Sau khi kinh ngạc qua đi, La Bối nhanh chóng tiếp nhận chuyện này, cô nói đùa: " Biết đâu anh lại là một nhân vật lớn, khi nào anh khôi phục trí nhớ thì cũng đừng quên tôi đấy."
Đây có gọi là ôm đùi trước không?
Chu Kiến Quốc lườm cô một cái, nói: " Nếu tôi vĩnh viễn không nhớ ra thì sao?"
La Bối suy nghĩ, " Cũng chẳng sao, bây giờ thế nào thì sau này vẫn vậy đi."
"Vậy được rồi, vậy cô nghĩ giúp tôi, nếu về sau tôi vẫn không nhớ ra thì giải quyết vấn đề hộ khẩu như thế nào đây?"
" Đúng vậy, nếu không anh dùng chứng minh giả thì sau này không thể mua nhà, bị bệnh cũng không đi bệnh viện được, quan trọng nhất là anh còn không thể kết hôn."
Nếu trước kia thì Chu Kiến Quốc cũng không đồng ý, anh chấp nhận hai vấn đề trước còn kết hôn là cái quỷ gì?
Còn bây giờ?
Ôi, thôi không nhắc đến nữa.
Nhưng La Bối cũng nhắc nhở anh: không có hộ khẩu thì làm gì có tư cách nói chuyện yêu đương.
***
Sau khi nói rõ ràng chuyện này, quan hệ giữa Chu Kiến Quốc và La Bối càng kéo lại gần hơn.
Bây giờ thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, không có nhiều người bày quán bán trái cây mà nhiều hơn là quán ăn vặt. Mỗi lần Chu Kiến Quốc đi ngang qua sạp bánh rán hoặc quán nướng thì đều cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ qua mặt hàng kinh doanh này. Kinh doanh lĩnh vực ăn uống đặc biệt là buôn bán nhỏ thì mỗi nhà đã có sẵn bí quyết nấu ăn riêng, hoặc có tay nghề nấu ăn xuất sắc, vô cùng đáng tiếc là anh không có, La Bối cũng không có, nếu không hai người có thể hợp tác mở quán ăn, chỉ cần có hương vị riêng thì buôn bán chắc chắn không kém, lợi nhuận có thể cao hơn cửa hàng không người.
Bây giờ bọn họ chuẩn bị mở một cửa hàng không người ở bên ngoài thôn Thành Trung, cửa hàng đã tìm rồi, diện tích không lớn, tiền thuê cũng coi như hợp lý. Cửa hàng không người giờ đã không cần bọn họ bỏ thêm tiền đầu tư, lợi nhuận kiếm được hàng tháng muốn mở chi nhánh hoặc đặt máy bán hàng tự động tại khách sạn đều thoải mái. Chờ mở rộng đến quy mô nhất định, doanh số mỗi tháng của cửa hàng kiếm được chắc chắn phải được mấy vạn.
Lúc mua xe, La Bối chỉ thanh toán một phần còn vẫn giữ lại mấy vạn tệ, Chu Kiến Quốc cũng dùng tiền tiết kiệm để chơi cổ phiếu, trong thời gian này, nhờ sự nhanh nhạy của mình, anh cũng kiếm thêm được một khoản.
Đương nhiên số tiền này cách số vốn mà Chu Kiến Quốc cần để mở xưởng sửa chữa oto còn rất xa, muốn mở xưởng này thì cần số vốn nhiều gấp vài lần so với mở cửa hàng không người.
Bây giờ Chu Kiến Quốc gửi hy vọng vào việc cung ứng đồ dùng một lần cho khách sạn.
Chu Kiến Quốc cũng không biết có phải bản thân La Bối mang mệnh phú quý không mà bây giờ chỉ cần hai người kinh doanh cái gì thì dù thị trường có bão hòa, bọn họ vẫn có thể kiếm tiền, thậm chí anh còn tính toán phải mất một thời gian khá dài mới được nhận công việc cung ứng đồ dùng một lần thì ngay cuối tháng 11 đã có kết quả.
"Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu mọi việc thuận lợi thì trước ăn tết, chúng ta có thể khai trương được xưởng sửa chữa oto." Chu Kiến Quốc đã đi làm hai tháng ở xưởng sửa chữa oto kia, anh cảm thấy mình đã nắm khá vững rồi, hơn nữa anh cũng rất thân với công nhân trong tiệm nên cũng thăm dò hoạt động cơ bản rồi.
Hai người mới vừa thương lượng xong giá cả đồ dùng một lần cùng người bán hàng giá sỷ, tính chênh lệch giá mà bọn họ có thể kiếm được, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười vui vẻ.
Trên thế giới này còn có chuyện gì tốt đẹp hơn so với kiếm tiền không? Tất nhiên là không.
Bọn họ cùng lúc hợp tác cung ứng cho mấy khách sạn, nếu cứ thế hợp tác lâu dài, sau đó lại phát triển ngành khác, cứ như vậy lại thu thêm một khoản nữa, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn.
La Bối nghiêm túc suy nghĩ nếu cứ tiếp tục phát triển như thế này thì có lẽ không đến một hai năm nữa, một tháng kiếm mười vạn cũng không phải khó, không nói đến bọn họ còn muốn kinh doanh nghiệp vụ khác, vậy thì cô trở thành tiểu phú bà cũng không phải chỉ là nằm mơ nữa rồi!
"Chờ cửa hàng sửa chữa oto của chúng ta khai trương thì tôi sẽ từ chức." Sau khi La Bối đã suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định, " Tuy việc kinh doanh của chúng ta không lớn nhưng anh xem, quy mô cửa hàng không người muốn khuếch trương còn cả cung cấp đồ dùng một lần cho khách sạn, chúng ta thật sự không có thời gian, anh lại còn phải xem cửa hàng sửa chữa oto, không thể để anh quá vất vả, hơn nữa thời gian dài, tôi cũng không thể tập trung làm việc, đến lúc đó tạo ra sai lầm cũng không tốt."
Chu Kiến Quốc cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Như vậy cũng tốt, về sau tôi xem cửa hàng sửa chữa oto còn cô quản lý cửa hàng không người và đồ dùng một lần, La Bối, dã tâm của tôi không phải chỉ có vậy. Về sau tôi có thể muốn mạo hiểm hơn, cô có nguyện ý làm cùng tôi không?"
"Tôi không làm với anh thì anh làm một mình kiểu gì?" La Bối cười anh, "Dùng thân phận giả của anh sao?"
Chu Kiến Quốc cảm thấy có lẽ những người còn đang bối rối trong các mối quan hệ nam nữ rất rảnh rỗi. Bây giờ, anh sẽ không suy nghĩ về tình cảm với La Bối nữa, thích đến đâu thì đến, dù sao bây giờ anh cũng đâu có rời được La Bối, anh đâu thể tìm được đối tác nào tốt hơn La Bối, dù nghĩ như thế nào thì tiếp tục hợp tác với La Bối cũng tốt hơn còn chuyện tình cảm thì cứ nên để thuận theo tự nhiên đi.
Lái xe trở lại thôn Thành Trung, La Bối mới vừa dừng xe thì nhìn thấy bên cạnh có một chiếc siêu xe thể thao màu đỏ vô cùng bắt mắt, không thể bỏ qua.
Tuy thôn Thành Trung cũng có người giàu có nhưng trước nay cô chưa thấy xe này bao giờ.
La Bối xuống xe rồi tò mò nhìn thoáng qua, hỏi: " Đây là xe gì?"
"Porsche."
La Bối táp lưỡi, chỉ nghe thấy chữ Porsche cô đã có chút hối hận đỗ cạnh chiếc xe này, nếu chẳng may cô cọ vào một chút thì có bán cô đi cũng không đủ bồi thường.....Sợ hãi.
La Bối đi cùng Chu Kiến Quốc trở về nhà, còn chưa đi tới cửa đã nhìn thấy một cô gái cao gầy trang điểm thời thường cúi đầu xem điện thoại đứng ở cửa.
Không phải vị này cũng đến thuê nhà đó chứ?
La Bối lập tức phủ định suy nghĩ này, cô đi theo bà chủ nhiều nên cũng có hiểu biết nhất định, biết tay cô ta đang cầm là túi Hermes, đây là một cô gái có tiền, chắc chắn không thể thuê nhà ở đây được, vậy thì cô ta đến đây làm gì chứ?
Cô còn chưa mở miệng hỏi thì cô gái kia đã ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy cô.
" Cô là La Bối sao?"
"...... Đúng vậy, xin hỏi......" Cô còn chưa nói xong thì đã nghe thấy cô gái kia nói: "Tôi muốn nói chuyện với cô một lúc, có chuyện rất quan trọng."