Đăng vào: 12 tháng trước
Tống giám thừa - Tống Tắc
Từ biệt viện của Giang Hạ hồi cung, về tới nơi đã là buổi chiều ngày hôm sau. Sửa soạn một phen, Đường Oanh liền ngồi vào án xử lý tấu chương còn tồn. Ngay ngày hôm sau chư công cũng đã hồi kinh, triều chính lại trở về quỹ đạo như cũ.
Cuối năng không có đại sự cần lo liệu, trừ Đông thú[1] thì cũng chỉ còn có một dịp tiếp đãi sứ thần phiên quốc tới chúc bái. Hồng Lư tự quản việc đối ngoại, Tiết Giai nắm chức Hồng Lư tự khanh, những ngày gần đây thường xuyên ra vào Tuyên Thất điện nghị sự vói Hoàng đế, trình lên danh sách cống phẩm.
Tỉ như, Ô Thát chiếu theo hiệp nghị, viết thư gửi tới nói rằng dê, bò, ngựa cần phải quá quan là biên cảnh trước rồi mới có thể tiến cống vào kinh, nhưng đến hôm nay vẫn bặt vô âm tín. Tiết Giai nói tới đây có chút sầu lo: "Ô Thát quỷ quyệt, hắn không tuân thủ theo hiệp ước, chắc chắn là không chịu an phận, chỉ e có biến." Năm ấy quân của triều đình và Ô Thát đình chiến ở ghềnh Ngư Nhi, Tiết Giai là người phụng chiếu tiếp kiến sứ thần Ô Thát ở biên quan. Nhìn nô biết chủ, dù Tiết Giai chưa tận mắt diện kiến Ô Thát Hãn, nhưng là vẫn có thể đoán ra tính tình.
Đường Oanh nghe, lại nói với Trì Tái: "Truyền Nhạc Mậu."
Nhạc Mậu chấp chưởng Binh bộ, đã nhiều dịp phụng chỉ đốc quân, đã từng giao chiến với quân Ô Thát trên chiến trường. Không bao lâu sau, Nhạc Mậu vào điện, nhìn thấy Tiết Giai ở đây đã liền hiểu có chuyện gì.
Trì Tái phân phó cho hai nội thị mang bản đồ ra, trước tiên đặt lên giá gỗ bên tường, sau đó mới tháo dây, từ từ mở cuộn vải ra. Trên bản đồ, nơi giáp với Định Châu, Lương Châu chính là Ô Thát, nơi ấy có một dấu đen, biểu thị tình trạng đình chiến, giao hảo hữu nghị, mà nay chưa được tới một năm, Ô Thát đã bắt đầu có dấu hiệu đơn phương hủy bỏ hiệp ước.
Đường Oanh nhìn lướt qua bản đồ một cái, liền nhìn về phía Nhạc Mậu, nghe hắn nói: "Mùa này mặt sông đóng băng, vị trí này dễ công khó thủ, quân Ô Thát đã quen với khí hậu vừa khô vừa lạnh, rất có khả năng sẽ dàn trận ở đây, mai phục tập kích." Hắn chỉ ngón tay, "Ô Thát từng thất bại ở đây, nhưng thần cho rằng bản tính quân Ô Thát thiện chiến ngang ngạnh, cũng có thể thất bại năm ấy khiến cho bọn chúng còn càng hiếu thắng."
Chuyện binh gia, Đường Oanh cũng chỉ là xem qua mấy cuốn binh thư, đến tư tưởng lý thuyết còn không thuộc lòng rành rọt, cho nên lúc này cũng chỉ lẳng lặng lắng nghe mà thôi. Nhạc Mậu giải thích một hồi, một lát sau đó nói xong xuôi mới quay sang đối diện với nàng, "Có là hổ là lang thì có phòng bị vẫn còn hơn không. Thần xin điều binh đóng giữ, trạm gác dọc biên quan cần tăng binh lực, phòng thủ ngày đêm."
Đường Oanh suy tư, gật đầu: "Lệnh cho Chỉ huy sứ Định Châu vệ Nhan Tông Nhâm lĩnh binh, Chỉ huy sứ Lương Châu vệ Nhan Mục hỗ trợ." Nhan Mục tiếp quản Lương Châu vệ chưa đầy một năm, vẫn còn đang lúc lòng tướng lòng quân chưa hoàn toàn ăn ý, cũng không so được với Nhan Tông Nhâm kinh nghiệm đầy mình.
Nhạc Mậu nghe vậy, tán dương: "Bệ hạ anh minh." Xong, liền lĩnh mệnh rồi rời khỏi.
Đường Oanh cho Trì Tái cuộn bản đồ lại, quay sang tiếp tục chuyện tiếp đãi sứ thần phiên quốc dịp cuối năm với Tiết Giai, cũng không quên nhắc tới Ô Thát: "Mậu dịch biên cảnh thông thương, quan khẩu không chặt, khanh cho người dò hỏi nghe ngóng động tĩnh bên Ô Thát xem."
Tiết Giai gật đầu, trước khi cáo lui lại như nhớ ra điều gì, do dự một lát mới bẩm: "Bệ hạ, năm ngoái ngài lệnh Phách Tư không được tiến cống nam sủng nữa, Phách Tư đồng thuận rồi, nhưng mà..."
Đường Oanh nâng mắt nhìn hắn: "Nhưng cái gì?"
Tiết Giai bị nàng nhìn chằm chằm, cúi đầu nói tiếp: "Sứ thần Phách Tư nói Phách Tư cũng không có vật phẩm nào khác đặc sắc hơn, cũng chỉ có mỹ nhân mà thôi. Năm ngoái nam sủng được tiến cống là nam tử, ngài... ngài nói không cần, cho nên năm nay quan viên tiếp đãi sứ thần Phách Tư ở biên quan đã báo lại, nam sủng năm nay là... nữ tử."
Nói xong lại không nghe Hoàng đế lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lên một cái, thấy Hoàng đế vốn đang nhíu mày nhìn mình lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ khác, cự tuyệt quyết đoán: "Nữ tử cũng không cần."
Tiết Giai gật gù vâng dạ, đây cũng là điều hắn muốn. Phách Tư tiến cống nữ sủng, thê tử hắn, Giang Hạ người này chắc chắn không chịu để yên.
Trong tất cả các cung phòng đều có hệ thống than sưởi dưới sàn gỗ, thực chất là một mạng lưới thông nhau, chỉ cần đốt than ở một nơi, khí nóng cũng sẽ theo đường ấy truyền khắp cung phòng. Thời tiết càng lúc càng lạnh, gần đây cũng đã bắt đầu phải đốt than sưởi. Những ngày này, đi trong nội cung không khó bắt gặp các đoàn nội thị áo xanh đang vận chuyển phân chia than củi. Loại than dùng để sưởi cho những người có địa vị tôn quý nhất là than Hồng La, than này chịu được lửa mạnh, không nặng mùi khói, rất dễ chịu.
Việc tốn thể lực, nội thị vừa làm vừa thở, hơi thở hóa thành làn khói. Đường Oanh nhìn thấy bọn họ chợt nhớ tới một chyện, quay đầu hỏi Trì Tái: "Vệ Dung đã dọn ra khỏi Hàn Lâm viện hay chưa?"
Trì Tái đáp: "Mấy ngày trước đã dọn ra rồi, gia dụng nội thất đều nghe theo ý Bệ hạ. Có lẽ là Vệ đại nhân e ngại không muốn từ chối."
Thực ra Đường Oanh cũng không chỉ quan tâm chiếu cố Vệ Dung, nàng vốn để ý tới đệ tử hàn môn. Vừa hỏi chuyện của Vệ Dung vừa thong thả bước đi, chớp mắt đã tới đại môn Vị Ương cung. Chưa vào tới nơi đã nghe được tiếng bước chân đi ra, nàng ngẩng đầu nhìn, nụ cười nhợt nhạt bên môi thoáng chốc biến mất, khí tức chìm xuống mấy phần.
Tống Tắc được cung nga tiễn ra khỏi Vị Ương cung, hắn nâng bước chân bước qua ngưỡng cửa, thấy Hoàng đế liền hành lễ: "Thần, Tống Tắc tham kiến bệ hạ." Tống Tắc là nam sủng của Trường An công chúa, không có quyền ra vào nội đình, vào được tới đây chính là do dựa vào Trường An. Trường An vào cung thăm Thái hậu, thuận tiện mang hắn theo, hắn qua lại ra vào thành thói, cho rằng là điều dĩ nhiên.
Lịch sử thiếu gì chuyện đem nam sủng ái thiếp của mình tiến cống vào tay người quyền cao chức trọng, coi như là dùng niềm vui để đổi lấy quyền lợi. Tâm tư của Trường An rõ rành rành.
"Lại muốn hồ đồ quấy phá cái gì nữa đây!" Mấy vị cô mẫu ở Yến Kinh, Đường Oanh không ưa thích nhất chính là Trường An vị này. Bây giờ như thế, e là đã nhìn trúng điền sản ở nơi nào, hoặc là môn hạ gây chuyện thị phi, có như thế mới nghĩ tới việc vào cung thăm Thái hậu.
Tống Tắc đi rồi, Trì Tái đã theo Đường Oanh bước vào đến nửa hành lang, chỉ cách chính điện còn có một đoạn. Hoàng đế nổi giận, Trì Tái sao lại nghe không ra, thận trọng đáp: "Nô tài nghe được, hình như là muốn cầu xin Điện hạ đề bạt Tống Tắc." Nam sủng thường xuyên mang theo bên người, xuất thân thấp hèn quá cũng không được mấy phần thể diện.
"Dùng sắc hầu người há có thể được lâu dài? Uổng phí nam nhi thân cao bảy thước."
Trì Tái không dám nhiều lời, chỉ âm thầm lấy làm lạ - Quý nhân ở khắp Yến Kinh này đâu có ít người dưỡng nam sủng nữ sủng, cớ gì Bệ hạ lại trách Tống Tắc?
Cây cối cành lá ngoài đình uyển đã dần khô héo, chỉ còn rừng trúc vẫn ngạo nghễ thẳng lưng trong gió rét. Gió thổi, trúc đưa ào ào, một màu xanh biết khiến người ta hiểu thế nào là ngoan cường.
"Trời lạnh, chính sự bận rộn, ngài ít tới đây một chút." Thái hậu nắm lấy bàn tay của Đường Oanh, xoa xoa. Bên nàng có đặt một chậu than, than củi đỏ rực lên chói mắt, ngồi xuống bên cạnh lập tức cảm thấy ấm áp. Than nồng, vừa có thể dùng để sưởi ấm, vừa có thể dùng để pha trà hâm rượu. Một nồi nước nhỏ đặt phía trên, sôi lăn tăn, gợn bọt nước, hơi nóng bốc lên, lượn lờ trên không trung. Đường Oanh mở hộp trà đã đặt sẵn trên án, lấy ra một chút trà, lúc ấy mới đáp: "Hôm nay xong việc rồi ta mới tới, muốn dùng bữa ở đây."
Nhìn hộp trà tinh xảo đẹp đẽ, lại hỏi: "Trà lan tuyết?"
Thái hậu gật đầu: "Tống giám thừa vừa tặng." Tống giám thừa này chính là Tống Tắc.
Ngữ khí của nàng thản nhiên, ánh mắt nhìn ngọn lửa nhảy nhót cũng thản nhiên, nhưng Đường Oanh lại không được thản nhiên như thế. Trường An muốn tiến nam sủng, Thái hậu lại ban ân cho phép Tống Tắc ra vào Vị Ương cung. Theo như nàng nhớ, vài năm nay ngoài Tống Tắc ra không có ai được Thái hậu ban cho đặc quyền này.
Đường Oanh nhìn xuống, đầu ngón tay lần theo đường hoa văn trên nắp hộp trà, lại nghĩ đến bộ dáng của Tống Tắc kia. Mày kiếm mắt sáng, trường thân ngọc lập, hiểu y đạo biết kiếm thuật, nổi danh phong lưu phóng khoáng đã lâu. Khi nãy bước ra khỏi Vị Ương cung còn rạng rỡ như thế, Đường Oanh chợt cảm thấy thực không yên lòng.
Im lặng một hồi, lát sau mới hỏi: "A nương, ngài... thích hắn sao?"
- -- Hết chương 45 ---