Chương 37: Nhớ lại

Liệu Ta Có Thể Làm Lại Từ Đầu?

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Ở dưới, tất cả đã bắt đầu xì xào nhộn nhịp. Nhưng khuôn mặt ai cũng là hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ. Tất nhiên bọn họ còn nhớ đến một hoàng phi đang ở trong cung cấm kia, nên có chút bất đắc dĩ nhìn ta là phải. Mà ta giờ đây hai mắt lạnh lại, nhìn Menfuisu oán hận ngày một tăng. Chợt Menfuisu cầm lấy tay ta, lôi ta dậy đến gần hắn.


" Chị! Nếu chị đã nhớ lại, ta cũng không còn cách nào khác. Toàn quân Thượng Ai Cập chắc chắn là đã quá đủ để đến nơi Hạ Ai Cập kia!"


Hắn ghé sát vào ta, thì thầm. Từng câu nói khiến mặt ta đanh lại, nghiến răng nhìn con người trước mặt. Hảo! Quả nhiên ta với hắn không hổ cùng huyết thống, cả cách nghĩ cũng giống nhau.


Cười lạnh, ta làm như phớt lờ câu nói kia. Khẽ nhìn ra ngoài cửa điện, bóng hình quen thuộc dần xuất hiện. Mái tóc vàng toả sáng dưới nắng, Carol một thân bạch y bước vào khiến tất cả mọi người trong điện ngạc nhiên.


Phải nói, Carol trên danh nghĩa vẫn là con gái nữ thần, thân phận cao quý tột cùng. Cho nên khi nhốt Carol trong lãnh cung, hắn vẫn phải biện một cái cớ rằng nàng bị bệnh cần tĩnh dưỡng chứ không dám nói ra sự thật. Vì vậy, Carol ở đây xuất hiện trong lòng quần thần là kinh hỉ vui mừng, nhưng trong tâm Menfuisu lại là một cỗ hỗn loạn.


" Carol! Sao...không phải nàng đang tịnh dưỡng sao? Sao lại ra đây được?"


Menfuisu cười nói, có hơi miễn cưỡng kìm nén tức giận. Ta cười nhẹ, nhanh chóng thoát ra khỏi cánh tay kia bước về phía Carol, nắm chặt lấy cổ tay Carol định lôi ra ngoài.


" Là ta cho nàng ra đấy!"


Ta nói, ánh mắt lướt một vòng quanh rồi dừng mắt về phía Carol. Cô bé chỉ nhẹ gật đầu với ta một cái, rồi từ từ bước lên chính điện. Giờ đây trong ánh mắt Carol là lạnh nhạt, là thù hận dành cho Menfuisu.


" Phải nói là nhờ chị Asisu ta mới thoát khỏi được nơi thâm cung lạnh lẽo kia. Để đến đây xem ngươi bức chị mình thành thân, để xem ngươi là vô tình quên đi vị vương phi này!"


Carol nói, hai mắt hiện lên tia xót xa, giọng nói nhẹ nhàng mang đầy ý vị châm chọc. Mà ở dưới nghe cũng bắt đầu xôn xao, lời qua ý lại mỗi người một ý. Ta ở một bên nhàn nhạt nhìn, tay phe phẩy quạt chờ phản ứng của Menfuisu. Mà hắn lúc này có chút tức giận, có chút xấu hổ mặt đen lại nhìn người con gái trước mặt.


" Ngươi là cố ý làm ta mất mặt?!"


" Ta cố ý? Đúng đấy! Ngươi lại là định đánh ta giữa nơi này?"


Carol nói, liếc mặt xung quanh rồi lại ý vị nhìn Menfuisu. Hắn cũng á khẩu, một thân lửa hoả nhưng cũng không thể làm gì được. Mà ở dưới, ta cũng sáng mắt nhìn Carol. Quả nhiên là trải qua sóng gió mới khiến người ta trưởng thành, Carol thực sự đã thay đổi. Khôn ngoan hơn rất nhiều!


" Ngươi......Tất cả lui ra!"


Menfuisu chợt ra lệnh khiến tất cả quần thần ở dưới ngạc nhiên, bất chợt im lặng. Dù tất cả đều tò mò, nhưng là lệnh vua khó cãi nên cũng đành quay đầu. Ta bây giờ mới đứng trước cửa, khẽ cười nói:


" Ta không cho, ai dám lui!"


Giọng nói vang lên mang theo nụ cười , ta đứng gần bên Carol nói. Mà quần thần bên dưới cũng khó xử nhìn ta và Menfuisu, chần chừ không thôi.


" Menfuisu, trước mặt tất cả mọi người, ta muốn cùng ngươi làm rõ vài chuyện!"


Ta nói, tay chỉ thẳng vào mặt Menfuisu khiến hắn có chút ngạc nhiên trong đôi mắt, dần dần hoá thành lạnh lẽo. Ta hừ cười, một tay nắm chặt lấy tay của Carol nói.


" Ta đã cho ngươi không biết bao nhiêu cơ hội, ngươi lại cứ một mực như thiêu thân vào lửa. Vậy thì bây giờ ta với ngươi tình nghĩa đã cạn, đường ai nấy đi!"


Ta nói, xong phất tay lôi Carol đi, mà cô bé cũng ngoan ngoãn đi theo. Nhưng vừa bước ra trước cửa, lão Imhoptep đã đứng đó cản lại.


" Ngươi đây là có ý gì?"


Carol cuối cùng không nhịn được cũng lên tiếng hỏi, vẻ mặt giờ đây có chút tức giận. Tất nhiên Carol phần nào ngẫm lại vẫn là hận nhất Imhoptep. Vì ông ta vừa gặp đã luôn miệng nói cô nữ thần gì đó, nói cô chắc chắn phải cưới Menfuisu. Thậm chí không để cho cô một lời giải thích đã phong cô làm con gái nữ thần sông Nin. Nếu khi trước là cô vô cùng cảm kích, thì giờ ngược lại là uất hận.


" Hoàng Phi...người không thể bỏ Ai Cập. "


Imhoptep nói, hai tay chấp lại nhìn về phía xa. Carol biết hiện tại là Ai Cập đang trong tình thế nguy hiểm, nếu giờ cô cùng Asisu bỏ đi thì chắc chắn sẽ có biến loạn.


" Tại sao....tại sao ta không thể bỏ. Ta cũng không phải người Ai Cập, ta vốn cũng không thuộc về nơi này. Thứ ta luyến tiếc ở nơi này cũng đã mất, vậy tại sao ta không bỏ được?!"


Carol cười nói, ánh mắt đưa về phía Menfuisu. Ta đứng im nhìn về phía Carol, chỉ nhẹ lắc đầu. Một nụ cười đau khổ như vậy thì làm sao khiến người ta tin được.


" Nữ hoàng, người.....đây là Ai Cập, là quên hương của người!"


Minue giờ này cũng bước ra, run lên hỏi ta. Ta chỉ nhẹ quay đầu lại, nhàn nhạt gật đầu.


" Đúng! Đây chính là quê hương của ta, nhưng ta đã vì nó mà chịu quá đủ rồi!"


Đúng, ta đã vì nó mà đau khổ cả hai kiếp người, vậy là quá đủ rồi.


" Các người muốn đi? Không dễ vậy!"


Menfuisu lúc này mới lên tiếng, cùng đó là ý cười châm chọc. Hắn vừa dứt lời thì một loạt vệ binh đã nhanh chóng bao quanh điện khiến tất cả quần thần bên trong ngạc nhiên. T cũng có chút bất ngờ, không thể nghĩ hắn lại phòng sẵn như vậy.


" Pharaong! Người...người đang tính làm gì?!"


Quần thần bắt đầu xôn xao hỏi, nhưng Menfuisu chỉ khẽ nhíu lông mày thì tất cả lập tức im lặng. Bầu không khí ngột ngạt khiến căn phòng như thiếu cả Oxi.


Hắn chậm rãi tiến về phía ta, từng bước một khiến ta cũng sợ hãi trong lòng. Kali giờ đã mai phục ở cổng thành, trong chốc lát chắc chắn sẽ trnf vào. Nhưng điều ta lo lắng là ta có đợi được cái thời gian gọi là chốc lát ấy hay không.


" Ngươi lại tính làm gì?!"


Carol đứng trước chắn cho ta, lạnh cười nhìn về phía Menfuisu. Mà hắn cũng khựng lại, nhìn thẳng mắt Carol. Hai người cứ như vậy một hồi lâu, Menfuisu mới chợt bật người cười ta.


" Tránh ra!"


Hắn nói khiến ta có chút run sợ, nhưng Carol thì vẫn không chịu lùi bước. Giờ đây các quần thần đều đã sợ hãi mà chạy hết, chỉ còn lại là Unasu, Minue và Imhoptep.


" Pharaong, sao người lại nói với Hoàng phi như vậy?"


Unasu cuối cùng cũng lên tiếng thắc mắc hỏi. Hắn luôn biết Menfuisu và Carol là cặp đôi trời sinh, vậy mà giờ lại mặt đối mặt làm kẻ thù. Đáp lại câu hỏi của hắn là thân thể Carol bị Menfuisu hất ra. Carol ngã về phía hắn, khiến hắn bất đắc dĩ ôm Carol vào lồng ngực để bảo vệ.


" Menfuisu! Ngươi...!"


Ta giật mình nghiến răng nói, hai mắt giờ đã trợn lên nhìn. Carol lúc này cũng định thần lại, nhìn về phía Menfuisu.


" Menfuisu! Ngươi bạc tình bạc nghĩa, ngươi là tên hôn quân! Bức hôn chị mình, ruồng bỏ thê tử, hại chết thai nhi của ta!"


Carol hét lên, lúc này ta cũng ngạc nhiên nhìn Carol đang uất hận mà nói. Hái mắt đã đỏ lên, một tay ôm bụng. Menfuisu cũng bỗng chốc đen mặt, không nói gì mà chỉ đăm chiêu nhìn.


Ta sợ hãi run người, hai tay giờ đã như không kiềm chế nổi. Một cỗ hận trong lòng, lại có chút đau xót nhìn Carol.


" Ngươi! Ngươi không xứng đáng làm Pharaong!"


Ta hét lên, tay chỉ thẳng mặt Menfuisu, chợt đầu cảm thấy đau nhói. Một loạt hình ảnh chợt hiện về trong tâm trí ta. Là gì? Hình ảnh người con gái mơ hồ cùng dòng sông Nin, cả người con trai với nụ cười ấm áp kia nữa.


" Đúng! Hắn không xứng!"


Một tiếng hét vang vọng từ bên ngoài vào, theo sau là tất cả binh lính, quần thần đều bị trói chặt lại. Tiếng va chạm của kim loại cũng bắt đầu nổi lên. Sau tiếng nói, một thân hình quen thuộc bước vào khiến ta có chút mơ hồ. Chợt từng giọt nước mắt của ta bắt đầu rơi xuống, ngày một nhiều.


Ta nhớ ra rồi! Nhớ ra Izumi rồi!