Đăng vào: 12 tháng trước
Tô Mã sửng sốt.
Thật ra nàng cũng muốn tin tưởng, nhưng mấy ngày nay Bách Lý Kiêu biểu hiện lãnh đạm, thái độ đối với “Tiểu Lê” lại giữ kín như bưng, nàng không đoán được.
Nàng phất phất tờ giấy, mặt mày tỏ vẻ: Đây là chuyện gì?
Mặt dày như nàng, rõ ràng biết Tiểu Lê cũng là nàng, rõ ràng biết hiện tại nàng cùng Bách Lý Kiêu vẫn chưa “Tu thành chính quả”, lại bưng lên vẻ mặt của chính thất chất vấn trượng phu vì sao có tiểu tam, còn không hề chột dạ.
Bách Lý Kiêu quay đầu đi:
- Tình cảm là thứ phức tạp khó phân biệt, lời này không thể coi là thật.
Còn chưa chờ Tô Mã phản bác, thanh âm bên trong mành nói:
- Công tử lời này sai rồi.
Trước giờ Truy Mật Tông vẫn bán tin tức mà sống, đối với chuyện ba phải cái nào cũng được, tuyệt đối không bán ra.
Vừa rồi vị tiên tử này hỏi vấn đề, chúng ta căn cứ theo những gì Bách Lý Kiêu trải qua, quan sát từng chi tiết kỹ càng tỉ mỉ khi hắn ở cùng người nọ, không có khả năng có...
Lời còn chưa dứt, đột nhiên im lặng.
Bách Lý Kiêu thu hồi tầm mắt, nói:
- Ngươi không phải là Bách Lý Kiêu, sao ngươi biết tâm hắn thế nào?
Sau một lúc lâu, người bên trong nói:
- Tin tức là như thế, Truy Mật Tông bán ra tin tức bí ẩn dù thật hay giả, cũng không được lùi đổi, nhị vị thỉnh đi.
Tô Mã bỏ tờ giấy vào trong tay áo, thấy sắc mặt Bách Lý Kiêu hơi khó ở, không dám nói thêm gì nữa:
- Vậy...Chúng ta đi thôi.
Hai người ra khỏi phòng tối, ngoài viện gió đêm phất qua, nhưng lại không phất được độ ấm trên mặt Tô Mã.
Nàng cảm giác tờ giấy mà nàng đang nắm chặt trong tay áo đang nóng lên.
Nàng không biết nên tin hay là không tin.
Tin, chính là chứng minh lần trước nàng nỗ lực thành công, không tin, lần này công lược mất đi một chút lực cản.
Chỉ là bỏ qua chuyện công lược, trong lòng nàng lại có một loại vui sướng, giống như uống một chén dược chua xót, lại có người đưa cho một khối điểm tâm.
Nàng không biết ăn vào là ngọt hay đắng, nhưng chỉ cần ngậm trong miệng, liền thấy thỏa mãn vô cùng.
Nàng quay đầu lại, thấy khuôn mặt Bách Lý Kiêu ẩn trong mũ choàng, trong bóng đêm càng hiện thần bí.
- Công tử...Tờ giấy này có phải thật.
Người trong lòng ngươi thật sự là Tiểu Lê?
Bách Lý Kiêu dừng bước, hắn quay đầu:
- Ngươi nói nó là thật hay là giả.
Sao lại hỏi nàng?
Nàng ngẩn ra, thử nâng mắt:
- Là...Giả?
Bách Lý Kiêu cúi đầu yên lặng nhìn nàng.
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng:
- Vậy chính là giả.
Gì mà chính là giả?
Tô Mã cũng không biết nên mừng hay lo, nàng nhanh chân đuổi theo hắn:
- Nếu là giả, vậy không phải chứng tỏ những gì bọn họ nói là không đáng tin?
- Tin hay không ở chính mình.
Tô Mã bĩu môi:
- Vừa rồi ngươi còn dùng ngọc bội đổi lấy tin tức, ta còn mất một cái khăn tay, không biết lão nhân kia dùng khăn tay của ta làm gì...
Nàng vừa dứt lời, đối phương đột nhiên xoay người quay trở lại, Tô Mã sửng sốt, nhìn khí thế này chẳng lẽ là bị nàng “Xúi giục” muốn đi lui hàng? Nhưng vừa rồi lão nhân kia đã nói một khi bán ra, sẽ không lùi đổi?
- Công tử, ngươi muốn đi đâu?
- Chờ ở đây.
Tô Mã dừng bước, thấy hắn đi vào trong viện.
Nàng bất đắc dĩ đành tìm chỗ ngồi đợi.
Ở trong góc có một bàn đá, nàng mới vừa ngồi xuống, liền ngửi được hương thơm, vừa ngẩng đầu, phát hiện trên đỉnh là cành cây lê.
Cây lê này từ cách vách nhô ra, cành lá bị trái lê uốn cong, yếu ớt đong đưa trong gió.
Nhìn cành lá tươi tốt, chắc chắn hoa lê nở rộ rầm rộ.
Nàng khẽ chớp mắt, không biết nghĩ tới gì đó, có chút hoảng hốt.
Đột nhiên nghe tiếng bước chân, nàng vừa quay đầu lại, liền thấy Bách Lý Kiêu đã đứng phía sau nàng, hắn cũng ngẩng đầu nhìn cây lê, trầm mặc như hòa hợp vào bóng đêm.
Tô Mã không thấy rõ mặt hắn, lại có thể ở trong trầm mặc cảm nhận được một loại ý vị khác.
Nàng có chút không được tự nhiên:
- Lê, cây lê kết trái.
Gió đêm phất qua, cành lá bay xuống.
Sau một lúc lâu.
- Ừ.
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, như sợ đánh vỡ bóng đêm.
Cúi đầu nhìn nàng...nàng thật sự cảm giác hắn đang nhìn nàng, vì đôi mắt của hắn ở trong bóng đêm cũng rực rỡ lấp lánh.
Tô Mã bị hắn nhìn, chân tay luống cuống.
Nàng phát hiện mấy ngày nay Bách Lý Kiêu luôn dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, dù ở trên đường, hay ở trong khách điếm, hắn luôn thừa dịp nàng không chú ý, liền dùng ánh mắt này nhìn sau lưng nàng.
Như đang quan sát, lại như đang xuyên thấu nàng nhìn thấy người nào đó.
U oán mà lại lâu dài, rồi lại đen tối khiến nàng đoán không ra.
Đặc biệt là hiện tại, ánh mắt hắn như bóng đêm vô biên vây nàng lại.
Mang theo gió đêm ôn lương cùng trọng lượng, đè ép trái tim nàng đập nhanh hơn.
Nàng muốn nói gì đó, lại cảm thấy nghèn nghẹn yết hầu.
Dừng một chút, hỏi:
- Vừa rồi ngươi đi làm gì?
Hắn móc ra khăn tay trong vạc áo, đưa cho nàng:
- Giữ lấy.
Tô Mã kinh ngạc:
- Sao lại ở trong tay ngươi?
Nàng suy nghĩ càng sợ hãi, nhỏ giọng hỏi:
- Có phải ngươi đã hủy tất cả bên trong...
Bách Lý Kiêu nói:
- Không có, ta chuộc lại.
- Chuộc lại?
Tô Mã cầm khăn tay, hỏi:
- Trên người ngươi rốt cuộc mang theo bao nhiêu bạc?
Bách Lí Kiêu ngẩn ra, hắn nhìn thoáng qua sắc trời, nói:
- Canh giờ sắp đến, nên xuất phát.
Hắn không nói, Tô Mã cũng đoán được.
Nàng dùng khăn phất lên người hắn:
- Nếu ngươi muốn khăn tay của ta cứ nói với ta là được, không đáng tốn nhiều như vậy...
Lời còn chưa dứt, Bách Lý Kiêu quay đầu lại, nhìn nàng thật sâu.
Tô Mã ngoan ngoãn câm miệng, cũng không dám nói nữa.
Hai người đạp bóng đêm đi tới biên thành Phong thành.
Ở dưới cây cổ thụ, có một chiếc xe ngựa lẳng lặng dừng ở đó, xa phu ngồi trên xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bách Lý Kiêu để nàng đứng phía sau, lắc mình một cái hạ xuống trước mặt xa phu, rút ra trường kiếm:
- Đến một nơi.
Xa phu cả người chấn động, vừa nâng mắt định rút đao, lại sửng sốt.
Tuy Bách Lý Kiêu không lộ mặt, nhưng khí thế sẽ không gạt người, xa phu vội mềm giọng:
- Thiếu, thiếu hiệp, xe này không đi đường lộ, chỉ có thể đến sau núi...chỉ cần một kim.
Bách Lý Kiêu nói:
- Không có.
- Ngọc bội, trang sức cũng có thể...
Bách Lý Kiêu:
- Không có.
Tô Mã đi qua:
- Không có? Trên người ngươi không phải có rất nhiều...
Đột nhiên, nàng ngẩn ra, tất cả vàng bạc của Bách Lý Kiêu....Có phải đã giúp nàng chuộc lại khăn tay?
Hắn liếc nhìn nàng một cái, rồi quay đầu uy hiếp xa phu:
- Có đi hay không?
Xa phu thấy thu bạc không được, nhưng mệnh quan trọng hơn, vội gật đầu:
- Đi! Đi! Người nói đi đâu liền đi đó!
Bách Lý Kiêu bỏ kiếm vào bao, duỗi tay kéo Tô Mã lên xe, nói:
- Đến sau núi.
- Ta biết người muốn đến sau núi, yên tâm đi, đường đến đó ta đã đi hơn mười năm, thành thục vô cùng!
Theo một tiếng tiên vang, đánh vỡ đêm yên tĩnh.
Xe ngựa lay động, Tô Mã vẫn thất thần, Bách Lý Kiêu thật sự vì một cái khăn tay tiêu hết bạc trong người?
Không, không có khả năng.
Nàng cẩn thận trộm nhìn đối phương, sao có thể?
Bách Lý Kiêu đối với nàng luôn không có sắc thái, sao có thể vì một cái khăn tay liền tiêu hết ngân lượng, chỉ là vừa rồi rõ ràng hắn đã giúp lấy khăn tay lại.....!Chẳng lẽ lại là một vòng thử? Giống như Tiểu Trác Tử cùng Tiểu Lê, thừa dịp nàng tự cho là thành công, liền cho nàng một đòn trí mạng?
Nàng vẫn chìm đắm trong rối rắm, khăn tay bị vo muốn nát.
Bách Lý Kiêu vẫn bất động như núi, như không thấy nàng rối rắm.
Sau một lúc lâu, nàng hạ quyết tâm, vừa định mở miệng dò hỏi, đột nhiên nghe xa phu hỏi:
- Hai vị khách quan, cũng muốn đi tìm Luyện Nhận Cốc sao?
Tô Mã nghe ra trong giọng nói từ “Cũng” có ý vị khác, hỏi:
- Trong khoảng thời gian này có rất nhiều người đi sao?
- Tiên tử không biết, vì giang hồ đồn đãi thần kiếm ở trong tay Diệp Minh, nhưng người này sinh tử không rõ, cho nên tất cả mọi người muốn đến Luyện Nhận Cốc thử thời vận, thử xem có thể tìm được cửa vào, lại may mắn nhặt được của hời gì đó.
- Vậy có ai tìm được cửa vào không?
- Không có.
Xa phu thở dài:
- Cửa vào Luyện Nhận Cốc vô cùng bí ẩn, nếu muốn tìm thì nói dễ hơn làm, huống chi nhiều năm như vậy ta chỉ nhìn thấy người đi vào, chưa thấy ai đi ra.
Trong lòng Tô Mã trầm xuống:
- Xem ra nơi đó rất nguy hiểm.
Bách Lý Kiêu tháo mũ choàng, trong bóng đêm biểu tình lạnh nhạt, không hề dao động.
- Đúng vậy.
Có thể ở Phong thành làm xa phu nhiều năm, người này cũng là một cao thủ...chỉ tiếc đụng phải Bách Lý Kiêu, nghe thấy Tô Mã nỉ non liền trả lời:
- Nghe nói bên trong có rất nhiều cơ quan, dù có vào được cũng sẽ chết không toàn thây, nếu nhị vị thật sự muốn đi vào, cần suy xét nhiều hơn.
Đặc biệt là tiên tử, yếu đuối mong manh như vậy, nếu bị thương tổn rất đáng tiếc a.
Tô Mã liếc nhìn Bách Lý Kiêu, thầm nghĩ nếu hắn đã hạ quyết tâm sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nếu đã như thế, núi đao biển lửa nàng cũng xông theo hắn.
Nàng nói:
- Có gì cần suy xét.
Nói xong, cố ý ngã người về phía Bách Lý Kiêu:
- Đi theo công tử, ta nguyện ý lên núi đao xuống biển lửa.
Xa phu cười lớn:
- Tiên tử thật si tình.
Si tình, nàng đương nhiên si tình.
Tô Mã tranh công nhìn về phía Bách Lý Kiêu.
Còn nghĩ hắn sẽ đẩy ra nàng, vì tính tình hắn lạnh nhạt, đừng nói là nàng, người thân cận nhất cũng không thể đến gần hắn.
Nàng chỉ nghĩ dựa một cái là được, không ngờ hắn cúi đầu nhìn nàng, cũng không phản ứng.
Trong xe lập tức an tĩnh.
Tô Mã dựa vào lòng Bách Lý Kiêu, trong bóng đêm trầm mặc nhìn hắn.
Ánh mắt hắn đen tối, lại không lạnh băng, như là vầng sáng vòng quanh minh nguyệt, trong lạnh băng mang theo mông lung mềm nhẹ.
Nàng cố gắng không lùi bước, trong đầu điên cuồng lên án, hắn là như thế nào? Vì sao bất động không nói một lời?
Trước kia không phải hắn luôn lãnh đạm với nàng sao? Hận không thể khiến nàng cách hắn ba thước? Sao lúc này lại bất động? Không phải nên đẩy nàng ra, rồi dùng cặp mắt lạnh như băng nhìn nàng sao?
Vì sao lại an tĩnh nhìn nàng?
Nàng nên làm gì bây giờ? Tiếp tục bò lên trên? Hay là tiếp tục nói lời " cợt nhả” trêu chọc hắn?
Không biết vì sao, trong đầu nàng có rất nhiều lời nói liêu nhân, có rất nhiều động tác ái muội, lúc này lại như người mất hồn, quên hết tất cả.
Nàng cương cứng tay chân, ngậm chặt miệng lưỡi, sau một lúc lâu chỉ có thể nghe tiếng tim đập càng ngày càng kịch liệt.
Nhất định là do người hắn quá lãnh, nên mới đông lạnh nàng như người gỗ.
Tuy nghĩ như vậy, trên trán lại ra mồ hôi.
Đúng lúc này, Bách Lý Kiêu chậm rãi đẩy nàng ra:
- Ngồi yên.
Nàng muốn nói gì đó, lại cảm thấy nói gì cũng không kéo được mặt mũi, liền ngậm miệng, kéo bức màn phân tán nhiệt khí trên mặt.
Ngoài xe, xa phu còn nói:
- Ai, ta nhìn tiên tử như vậy mới hảo tâm khuyên các ngươi, chớ có cậy mạnh.
Đi tìm thần kiếm có ích lợi gì, không phải Bách Lý Kiêu không có thần kiếm cũng xưng bá thiên hạ đó sao?
- Bách Lý Kiêu?
Tô Mã liếc nhìn Bách Lý Kiêu một cái, nhướng mày.
- Đúng vậy.
Xa phu quăng roi:
- Tuy hiện tại hắn là cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng ai có thể không cảm thán một tiếng thiếu niên kiêu hùng.
Hiện tại hắn làm phong chủ Vô Thượng Phong, nghe nói còn có một tuyệt thế mỹ nữ khiến người trong thiên hạ cực kỳ hâm mộ chủ động dâng lên...
Tô Mã đột nhiên có tinh thần:
- Tuyệt thế mỹ nữ?
Chẳng lẽ nói nàng?
Ở cấp độ “Mỹ”, Tô Mã ở trình độ tự luyến khiến người khác theo không kịp.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng một cái.
- Đúng vậy.
Xa phu thổn thức một tiếng:
- Trên giang hồ truyền khắp nơi, nói là Vân Hoan tông dâng cho Bách Lý Kiêu một nữ tử.
Nàng kia mỹ đến khuynh quốc khuynh thành, chính là vưu vật nhân gian, còn nghĩ rằng Bách Lý Kiêu là người hung tàn sẽ không thu nàng, không ngờ sáng hôm sau, có người nhìn thấy nàng kia từ trong phòng hắn bước ra...
Trong trầm mặc, Bách Lý Kiêu nhấp môi thành một đường thẳng.
Tô Mã rất tự hào với “Chiến tích” này, đắc ý liếc nhìn Bách Lý Kiêu một cái.
- Chỉ là...
Xa phu giọng nói vừa chuyển:
- Cũng không biết Bách Lý Kiêu ăn phải dược gì, ngươi nói xem hắn đường đường là phong chủ, muốn cái gì có cái đó, rõ ràng Vân Hoan tông dâng lên rất nhiều mỹ nhân, vậy mà hắn chỉ muốn một mình cô nương kia, rốt cuộc cô nương kia có gì khác những cô nương khác?
Bách Lý Kiêu:
- Có lẽ là vì nữ tử này si tình.
Tô Mã:.