Chương 5: H 2

Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Ngày hôm sau, sau khi Tang Hỷ Dao tỉnh giấc đã ngồi suy tư rất lâu, hình như tối hôm qua....cô mơ thấy mộng xuân thì phải.
Ý nghĩa này lập tức làm cho cô đỏ mặt, Tang Hỷ Dao cũng thường xuyên đọc tiểu thuyết nên cũng biết được chút ít, nhưng ngượng ngùng nhất là từ trước đến giờ cô chưa bao giờ mơ thấy như vậy, lần đầu tiên ngạc nhiên về mộng xuân, cô không biết mộng xuân sẽ như vậy, cảm giác vừa thích vừa khó chịu, làm cho người ta muốn dứt rồi lại tiếc nuối.
Mà ngượng ngùng hơn, năm chính trong mộng lại là Hoắc Tiêu.
Tang hỷ Dao cảm thấy khuôn mặt bừng nóng, lại cảm thấy kinh khủng chính mình, cô sao lại biến thái như vậy cơ chứ, Hoắc Tiêu là em trai của cô...!vậy mà...!vậy mà...
Đáy lòng của Tang Hỷ Dao cảm thấy tội lỗi, cô vậy mà đem Hoắc Tiêu để tư xuân.
Tang Hỷ Dao ngồi sắm hối một lúc lâu cũng không dám bước ra khỏi phòng, nếu bước ra lại gặp được Hoắc Tiêu, cô lại rất khó xử và áy náy, nhưng không thể không bước ra.
Trong lúc Tang Hỷ Dao còn rối rắm trong phòng, bên ngoài, hắn đã thong thả từ phòng tắm bước ra, bên hông treo một chiếc khăn tắm mỏng manh.
Người bị hại đang ngốc nghếch buồn bực, còn người lập âm mưu lại có vẻ thờ ơ.
Hai bộ quần áo, bây giờ lại quên mất quần áo sạch đã để hết bên phòng máy giặt.
Hoắc Tiêu nhìn đồng hồ treo trên tường, thầm nghĩ giờ này thiên thần của hắn chắc chắn chưa tỉnh giấc, vì vậy, chỉ mặc quấn một chiếc khăn tắm bước qua phòng bên cạnh lấy quần áo, tiện thể cầm theo quần áo bẩn bên cạnh.
Tang Hỷ Dao đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt, cuối cùng mới quyết định bước ra, cô quyết định giả vờ như không biết, không nhớ chuyện mộng xuân, tất cả chỉ là mơ.
Cửa hé mở, Tang Hỷ Dao ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước ra, trong đầu niệm hết tất cả các câu thần chú mà bản thân tự bịa ra.
Cô đi đến cầu thang, cùng lúc đó, Hoắc Tiêu cũng vừa vặn xuất hiện ngoài cửa phòng.
Khuôn ngực thiếu niên rắn chắc đập vào mắt Tang Hỷ Dao, lại nhớ đến cảnh xuân mất hồn đêm qua, sắc mặt ngày càng đỏ, cô vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Hoắc Tiêu thấy được cô, hắn cũng khá ngạc nhiên, thấy cô nhìn mình rồi quay đầu đi hướng khác, hắn liền nhận ra được cô ngượng ngùng, vì thế cũng nhanh chóng bước vào phòng, mọi chuyện cứ từ từ, hắn không thể vội, nếu bước tiến quá nhanh, sẽ nhất định làm cô sợ.
Tang Hỷ Dao cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa phòng mới thở nhẹ nhàng, dáng vẻ bước vào phòng của Hoắc Tiêu, lọt vào tâm tư của cô lại là dáng vẻ ngượng ngùng.
Cô gật đầu, nghĩ cũng Phải, Hoắc Tiêu nhỏ như thế, ngượng ngùng cũng là hợp lý.
Tang Hỷ Dao tự suy tư rồi lại tự mình tự cho là đúng, cô gái ngốc nghếch...!luôn nghĩ mọi thứ đơn giản.
Tang Hỷ Dao ngồi trên ghế sofa đấu tranh tư tưởng mình một lúc lâu, lại chờ Hoắc Tiêu hơn 15 phút, vẫn không thấy người bước ra khỏi phòng.
Từ bước chuẩn bị tâm lý nhanh chóng chuyển sang lo lắng, không lẽ có chuyện gì xảy ra rồi, hay bởi vì nhóc con ngượng quá nên không dám gặp mặt cô.
Không đúng, cô nghĩ không phải do ngượng, mà chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi.
Không phải nói nhiều, chắc chắn là như thế, vừa nghĩ đến nhiều chuyện không hay, Tang Hỷ Dao càng ngày càng hoảng loạn, vội vàng chạy đến cửa phòng áp tai vào sát cửa nghe ngóng.
Vẫn không có động tĩnh gì...
Tang Hỷ Dao càng ngày càng loạn, vì vậy không nghĩ ngợi nhiều mà nhấc tay gõ cửa.
" Hoắc Tiêu....Em có ổn không?".
Hai hồi, vẫn không có người trả lời....
" Hoắc Tiêu..."
Lại hai hồi khác...!vẫn không.
Cuối cùng, Tang Hỷ Dao đánh liều mở cửa.
Cô ngớ ra, Cửa phòng không khóa...
Tang Hỷ Dao mở cửa, chỉ thấy bên trong trống không, nhìn kỹ lại một lúc mới thay Hoắc Tiêu vẫn quấn khăn tắm ngồi nép sát vào một góc, có vẻ rất khó chịu.
Cô nhíu mày, lo lắng bước đến, Hoắc Tiêu nhìn thấy cô, khuôn mặt đáng thương ngước nhìn cô, lại ôm bụng xoay mặt đi hướng khác.
Lúc này, chuyện mộng xuân lúc sáng và không mặc quần áo gì đó cô đều vứt sạch, chỉ vừa ngạc nhiên vừa lo lắng:" làm sao vậy ?".
Hoắc Tiêu ngoảnh đầu, ánh mắt long lanh như thủy triều nhìn cô, lại miễn cưỡng lắc đầu.

Vẻ mặt đáng thương như vậy làm cho cô ngày càng sốt ruột, nhất định là có chuyện rồi.
" em khó chịu ở đâu à?".
Hoắc Tiêu không đáp, chỉ cuối đầu:" .....không có ".
Có quỷ mới tin....
Tang Hỷ Dao nhíu mày:" em có...!mau nói ra ".
Hoắc Tiêu nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, người khác nhìn vào cũng đau lòng, huống chi là cô.
Cô không biết gì, chỉ thấy Hoắc Tiêu hít mũi rồi cho cô xem tòa núi nhỏ nhô lên phía dưới bụng.
" khó chịu...."
Tang Hỷ Dao cũng hiểu được một chút chuyện về cái này, nhìn liền nhận được một mặt đỏ bừng.
Không khí ngưng tụ đầy xấu hổ, nhưng nhanh chóng Tang Hỷ Dao lại trở lại bình thường, vì căn bản, Hoắc Tiêu chuyện gì cũng đều ngây thơ không hiểu nên cô cũng đỡ ngại.
Hoắc Tiêu lại sụt sùi, thấy cô như vậy lại không rõ cảm xúc gì, chỉ có đáng thương ngồi lại vị trí cũ.
" có phải em sắp chết rồi không?".
Tang Hỷ Dao cứng họng, câu trả lời này, khó ghê, cô nghĩ, Hoắc Tiêu còn nhỏ, chuyện không hiểu cũng là bình thường, nhưng mà,,, nhưng cô lại không biết phải giúp như thế nào.
Cô được học ở trường môn học này nhưng chỉ là học, còn thực hành thì cô không hề biết...!phải làm sao đây?.
Hoắc Tiêu sẽ biết cách giải quyết chứ?, đây là chuyện bình thường à?....!nhưng, cô lại thật khó suy nghĩ.
" chị...!chị không biết phải làm gì cả, hay là chị đưa em đi bệnh viện nhé?".

Nói rồi định ôm hắn đứng dậy, Hoắc Tiêu nhanh chóng cản lại, đi bệnh viện gì chứ, hắn đương nhiên biết rõ, công chúa của hắn quá ngây thơ.
Hắn lí nhí nói.
" không cần, em có biết một chút".
Tang Hỷ Dao liền gấp rút hỏi:" vậy phải làm sao đây?".
Hoắc Tiêu liền nói ra, Tang Hỷ Dao nghe xong mặt càng ngày càng đỏ, cô không biết sẽ còn như thế, cô cùng lắm chỉ biết bộ phận đàn ông sẽ có dạng lớn như thế, còn làm sao để giúp nhỏ lại thì không hình dung được.
" chị giúp em với, em thật khó chịu, tay của em vô lực rồi ".
Cô ngập ngừng, cô biết hành động này rất ngượng ngùng, nhưng mà nhìn Hoắc Tiêu thống khổ như thế, cô không đành lòng...
Thấy Hoắc Tiêu co rúm như vậy, cô lại không nỡ, vì thế, chỉ biết dùng hết can đảm của bản thân mình mà đến gần Hoắc Tiêu.
" ...!chị...!chị không biết phải làm ra sao".
" em làm cho chị xem nhé ".
Hắn vô tội nói.
Trong lúc Tang Hỷ Dao đang suy tư phân vân suy nghĩ giải thích sao cho hợp lý thì bên này, khuôn mặt sắp khóc của Hoắc Tiêu lại chuyển khác, chỉ thấy hắn âm thầm nhếch môi, cười một nụ cười khi người thợ săn cài bẫy được con mồi.
Đúng, hắn cố ý....
\-\-\-\-
Tang Hỷ Dao như hít thở không thông, Lần đầu tiên cô thấy hình ảnh thật của bộ phận đàn ông đó, cô cảm giác nóng bức, ngượng ngùng muốn chết, lại chứng kiến người khác an ủi bản thân trước mặt mình, mà đây còn là người khác giới.
Cô nhìn Hoắc Tiêu đang dao động tay giữa vật hai chân, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tang Hỷ Dao nghĩ mình sắp chết rồi, hai mắt mở lớn đến như vậy...!không ổn rồi.
Hoắc Tiêu tỏ vẻ tò mò vừa làm theo lời của cô, khăn tắm quấn quanh hông đã vứt qua một bên từ lúc nào, chỉ biết lúc này, tay hắn đang hầu hạ vật thô to giữa hai chân mình, miệng thở dốc ồ ồ làm cho Tang Hỷ Dao ngồi đối diện chỉ muốn chết.
Cô cố gắng khép chặt chân, chỉ biết, cả cơ thể đột nhiên khó chịu và nóng lên bất ngờ, làm cho cô thập phần bất an.
Tâm cô giờ phút này dao động theo động tác của Hoắc Tiêu, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hoắc Tiêu đang giải quyết, đột nhiên dừng tay, nhìn cô, vẻ mặt lại muốn khóc.
" vẫn khó chịu...".
Tang Hỷ Dao trợn mắt, khó khăn trả lời:" lại...!lại làm sao?"
Hoắc Tiêu đến gần cô:" giúp em...!thật khó chịu...".
Cô lại cứng người, giúp....!giúp như thế này sao?.
".......!chị.....".
Cô ngạc nhiên, cái này cô không nghĩ là giúp được nha.
Hoắc Tiêu nhìn cô, dưới sự ngạc nhiên của cô, tay hắn khẽ cầm lấy tay cô, đặt lên vị trí quang trọng, từ từ bao trọn rồi chuyển động.
Hoắc Tiêu thở dốc ngày càng đậm, còn cô giờ phút này đã hóa đá, chỉ để mặc Hoắc Tiêu điều khiển.
Tay cô nhỏ nhắn, không nắm trọn được tất cả nhưng trái ngược, nó mang lại kích thích rất lớn làm cho hắn nhớ lại cảm giác tối hôm qua.
Hoắc Tiêu nghĩ thầm, tay của cô thật gây cho hắn nhiều thích thú....
Công chúa của hắn....
Tay hắn lồng lên tay cô giúp cô chuyển động nhanh hơn nhằm tăng khoái cảm cho mình, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Tang Hỷ Dao cảm thấy mình chạm vào thứ gì đó mềm mềm nhưng lại cứng rắn, nó đang trơn ướt đi chuyển trong tay cô.
Tất cả mọi thứ đều đóng băng.
Không biết Hoắc Tiêu áp vào cô từ lúc nào, chỉ là bây giờ hắn đang đè lên người cô, thứ trong tay cô đột nhiên theo sự dẫn dắt của Hoắc Tiêu đi chuyển nhanh hơn, cô nghe thấy hắn thở rất nặng nhọc, di chuyển hông nhanh hơn, thứ trong tay tiết ra một chút dịch thể đục, làm tay cô ngày càng ươn ướt.
Cuối cùng, hắn gục đầu vào hõm cổ của cô nằm bất động, hơi thở nóng rực phả vào cổ làm cô nổi da gà và đón nhận một trận ngứa ngáy.
Tang Hỷ Dao cũng cảm thấy thật mệt, nhất là tay, có vẻ như bị liệt rồi..