Chương 41: Hải Cảng- Đợt Tấn Công Thứ Hai

Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Theo tính toán, lúc trước thế lực của Sở Lưu sẽ chia làm ba phe, hai phe lớn, môt là bên cạnh gã và trông coi giàn khoan dầu, và một phe nhỏ để hỗ trợ phía bên ngoài, hắn đang ở đây, tất nhiên Sở Lưu sẽ gộp lại thành hai phe lớn để đề phòng và canh giữ nghiêm ngặt hơn.
Trực thăng đáp xuống một nơi hẻo lánh để không bị phát hiện, lần này hắn quyết chí phải lấy lại cho được hải cảng, dọn sạch sẽ bang của Sở Lưu.
Một phần do Gã thách thức quá nhiều sự nhẫn nại của hắn, Phần khác bởi do cá cược.
Hoắc Tiêu chia ra một top những tay súng bắn tỉa thiện xạ đi trước, trốn vào các vị trí bảo mật để đề phòng bất trắc và mở đường, sau đó kéo theo một nhóm người lên trực thăng đến điểm trọng tâm, địa hình hải cảng dễ thủ khó tấn công, mà người ở bên ngoài rất khó tiếp cận được người bên trong, hắn có mục đích sẽ lên đầu để đánh úp, đầu tiên chia ra làm 6 nhóm, chú Đinh gấp gáp đem người đi sắp xếp.

hải cảng một nữa là nước, một nửa là đất liền, từ đất liền đến khoan dầu xây dựng thành một cái cầu lớn bắc ngang, nhóm đầu và nhóm 2 và 3 sẽ đến đó trong tối hôm nay, lợi dụng trời tối mà trà trộn vào trốn dưới gầm cầu, diệt xong thủ hạ của hắn liền lên tàu đi chiếm lại mỏ dầu, hắn không dám dùng bom, nếu bình thường thì chỉ một quả là đủ giải quyết, nhưng đây là dầu thô, vẫn rất dễ kích cháy nổ.
Sau khi sắp xếp xong, nơi này liền giao cho Lão Ngũ và Jakk lo liệu, còn hắn và Lão Tam sẽ dẫn theo 3 nhóm người đi bắt sống Sở Lưu.
Vị trí hiện tại của gã được xác định là tại một khu hầm bí mật phía tây hải cảng 5km, bên ngoài được bảo vệ rất nghiêm ngặt, Hoắc Tiêu dẫn đầu đi trước, trong đầu có rất nhiều mâu thuẫn lớn bé, lúc trước không có xuất hiện tình tiết Sở Lưu này, chỉ là như trước theo trình tự diệt hết kẻ thù, từ đầu dến cuối vẫn không có phát sinh ra gã.
Hắn nghĩ nghĩ, có lẽ do hiệu ứng khi hắn sống lại, cũng có khả năng khi hắn chết thì sau này mới gặp, nếu có gặp thì hắn rất tò mò khi đó vị lão nhị Jakk này sẽ làm gì với Sở Lưu, lúc trước giao lại quyền Lão đại cho Jakk cũng chỉ là bất đắc dĩ, ba người kia biết trước tin đã cao chạy xa bay trước khi hắn đến tóm người mất rồi.
Rẽ qua mấy dãy phố đang náo nhiệt ánh đèn, quán bar tấp nập, tiếng người huyên náo rộn ràng, trong xe không khí lại tĩnh lặng như tờ, có người còn đang kiểm tra nòng súng.
Mỗi thuộc hạ của Hoắc Tiêu đều trang bị khẩu trang đặc biệt để phòng tránh, một chốc nữa bọn họ sẽ sử dụng thuốc đặc chế của Lão Tam, Hoắc Tiêu bỏ qua phương án gây đổ máu, thiệt hại nhiều người, bởi vì Lão Tam đã nói, anh ta muốn hôn lễ cận kề của anh ta không thiếu một người nào và cũng không có ai bị thương.
Lời nói rất cao ngạo.....!mà bọn họ có đủ tự tin để cao ngạo.
Có thể tiến hành một cách hoàn hảo tuy nhiên bước tiếp cận thì không khả thi cho lắm, chỗ này khá cao, người của Hoắc Tiêu từ từ tiến đến, Hoắc Tiêu nheo mắt, ánh nhìn sắc bén trong bóng tối, xung quanh đều trống trải không có chỗ ẩn nấp thích hợp, nhìn từ phía xa cũng có thể thấy được vô số tên áo đen đang đi tuần tra, mọi người đều cảnh giác đề phòng.

Hoắc Tiêu nấp bên cạnh một bụi cỏ thấp lùn, khẽ ra hiệu cho Lão Tam, anh ta hiểu ý, rút ra một mẩu súng được chế tạo đặc biệt, nhắm hướng về đám người canh gác, sau đó bắn đi một phát súng trong thầm lặng.
Âm trầm chờ đợi, cái chờ dài đằng đẵng im lặng đến đáng sợ, Lão tam tăng dược liệu trong thuốc lên gấp 3 lần, nên 20 người kia thì 5 phút, còn liều này chỉ cần chưa đến 2 phút là gục ngã.
Âm thầm đánh chiếm, cũng âm thầm thắng lợi, đám người liền chạy vào bên trong.
Cách một vách tường, camera reo trên đầu tường phát ra ánh nháy đỏ quan sát khắp con đường, Hoắc Tiêu nép vào vách, mắt đối mắt qua lại, một thuộc hạ phía sau gật đầu, anh ta lùi người về phía sau một chút, lấy ra một chiếc máy tính mini gấp nhỏ, sau đó hai tay đặt trên bàn phím bắt đầu uốn lượn, chỉ nghe trong máy tính mini phát ra một tiếng ting, camera đã được mã hóa, anh ta liền nhìn Hoắc Tiêu khẽ gật đầu, sau đó Hoắc Tiêu liền dẫn trước lướt qua, cứ như thế mà tiến vào phía trong.
Phần lớn thuộc hạ của Sở Lưu đều bị hạ gục, có hai tên phát hiện, chưa kịp đánh trả hay hét lên thì đã bị tiêu diệt.
Sau đó, giết xong 4 tên canh gác cuối cùng, Hoắc Tiêu liền tiến đến khuôn viên hồ bơi, hắn cởi ra bao tay, sau đó vỗ hai cái, Sở Lưu đang tắm phía dưới giật mình, quay đầu trong mắt đều là khiếp sợ, gã nói lắp bắp:” mày....!mày....!người đâu...!tụi mày đâu hết rồi?”.

Hoắc Tiêu cười lạnh, thong thả ngồi xuống bên ghế tựa của Sở Lưu, sau đó nói:” ngạc nhiên lắm phải không?, Sở Tổng, tôi đã nói rồi, tôi cược cả dòng họ anh vào đó”.
Sở Lưu tím tái nhảy lên bờ:” mẹ mày, biết thế tao đã cho người giết chết mày trước”.
Hoắc Tiêu nghiêng đầu:” sai lầm của anh chính là không giết tôi, để tôi ra bước ra ngoài dễ dàng như thế, và.....!anh bị kiêu ngạo của anh hại chết”.