Chương 13: Tổng Tài Phu Nhân Ở Bên Trong

Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Đôi giầy bị hắn ném ra xa:" đỏ rồi....!chị đừng mang nó nữa".
Bây giờ, các đầu ngón chân của cô đều lộ ra trước mắt Hoắc Tiêu, Tang Hỷ Dao cảm thấy sượng sượng, theo góc nhìn Hoắc Tiêu, nếu bỏ qua những vết trầy đỏ hồng trên đôi chân ấy thì nhìn chung nó vô cùng đẹp đẽ.
Hắn cười cười, bây giờ hắn biết cô đang rất bối rối, Hoắc Tiêu đứng dậy, đi đến bàn làm việc, cầm đi động ấn nút gọi.
" mua một đôi giầy nữ thoải mái mang lên đây ".
Tang Hỷ Dao lúc thấy hắn đứng dậy thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, cứ nghĩ như thế đã xong, không biết hắn lại gọi điện thoại gọi người mang một đôi giầy khác.
Hoắc Tiêu vừa nói xong, nghe thư ký hỏi lại giầy muốn lấy số bao nhiêu, hắn đăm chiêu, lúc này quay lại nhìn chằm chằm chân cô.
Cô bị nhìn đến phát hoảng, hai chân trần cứ thế chà sát vào nhau.
Đợi hắn nhìn thõa mãn, lúc này mới nhìn cô cười cười, nói vào loa điện thoại:" lấy số 37 ".
Hoắc Tiêu lại nhìn cô thêm một lần nữa, nghiêng người nói vọng vào điện thoại:" tìm thêm một bộ váy".

Nói xong liền ngắt máy.
Thư ký Lưu lúc này ngợ ra, hắn không rành về mấy cái này, chỉ biết đi cầu cứu người, vừa vặn lúc đó mỹ nữ xinh đẹp Muội Tứ đi ngang qua, hắn hai mắt phát sáng đuổi theo xin giúp đỡ.
Muội Tứ Tầm Ly Ly nghe Thư ký Lưu thuật lại mọi việc về chuyện tổng tài ôm người và đặt mua quần áo, số giầy....thì liền hiểu ra rồi cười như không cười, cũng nguyện ý giúp đỡ, Tầm Ly Ly cũng đã gặp qua cô, vừa vặn phù hợp với một số phong cách đơn giản, trẻ trung cũng rất hợp với phong cách dễ thương.
Tầm Ly Ly liền chọn một cái váy suông nhạt không họa tiết dài đến bắp chân, giữa eo có dây buộc trong rất dễ thương, một đôi giầy quai mảnh hồng nhạt.
Thư ký Lưu rối rít cảm ơn Tầm Ly Ly, Tầm Ly Ly cũng vui vẻ:" không có gì, cô bé ấy dù sao cũng là chị dâu của tôi, tôi cũng nên làm việc này".
Muội Tứ nói xong liền cười ám muội đi mất, để lại Thư ký Lưu đang ngơ ngác tiêu hóa tin tức.
Thư ký Lưu lúc này mới ngợ ra, Tầm Ly Ly là em của tổng tài, mà cô ấy gọi người kia là chị dâu, nói như vậy.....!người kia chính là Tổng Tài phu nhân rồi...
Trở lại phòng làm việc, bên này, Tang Hỷ Dao không nghe được câu cuối Hoắc Tiêu nói gì cả, cô chỉ nghe câu đầu, lại ngạc nhiên thấy rõ, hắn sao lại biết cô mang giầy số 37 chứ, cô không tin nhìn vào đôi chân của mình, kì lạ, nhìn như thế có thể biết được số giầy vừa chân à?.
Cô thật sự không có nhìn ra...
Tang Hỷ Dao suy nghĩ cái này xong rồi lại ngồi trên ghế, mông muốn nóng như lửa đốt, cô không lẽ cứ ngồi đây mãi như thế?...!nhưng mà....!giầy của cô đã bị Hoắc Tiêu vứt đi rất xa, không lẽ bây giờ cô đi chân trần.
Nghĩ mà xem, Hoắc Tiêu đã ngồi vào bàn chuẩn bị làm việc, đợi cho đến khi hắn chính thức làm việc, còn cô thì ngồi không như thế này, thân là nhân viên, lại ngồi nhìn ông chủ làm việc...!như thế...!như thế....
Hoắc Tiêu nhìn cô đang mải mê nhìn đôi chân trần của mình, ánh mắt hắn lóe lên chút lửa nóng, thiên thần của hắn thật dễ thương, hắn hận không thể ngay lập tức trong lúc này tiến lên ôm chặt cô.
Nhưng quyết định cũng chỉ như vậy, hắn không muốn làm cho cô sợ, hắn biết cô rất nhát gan, nếu hắn vồ vập, mọi chuyện sẽ đổ vỡ....
Thực ra, ý định của Hoắc Tiêu lúc đầu là mang cô đến công ty, để cô trong tầm mắt hắn là được rồi, cô không cần phải làm gì cả.
Nhưng cô thật không biết đến sự việc này, chỉ nghĩ mình là phận làm công thì phải cố gắng.
Trong lúc cô đang đấu tranh lựa chọn việc ngồi lại hay là dùng chân trần xông pha khắp công ty thì điện thoại trên bàn làm việc reo lên.

Hoắc Tiêu nghe máy, nói được, có thể bước vào.
Cuộc gọi kết thúc chưa tới một phút, thư ký nam ngoài kia liền gõ cửa phòng rồi bước vào, trên tay còn có một cái hộp lớn và một bộ váy được đóng gói cẩn thận.
Đóng gói kỹ như vậy, cô dù sao cũng là con gái, rất nhạy cảm đến hàng hóa, đặc biệt là quần áo, nên nhìn sơ đã đoán được dó chính là quần áo, còn cái hộp kia....!cô vẫn chưa đoán ra, nhìn dáng vẻ xinh xắn như thế, hẳn là bánh kem đi, hoặc có lẽ là hộp quà.
Hay là ....!Tang Hỷ Dao nhớ lại một chút, cũng cảm thấy kích thước hộp này rất vừa vặn...!chắc có lẽ là giầy.
Giầy sao?...!nếu là giầy thì thời buổi này hộp đựng cũng tinh xảo, đẹp như vậy.
Thư ký Lưu bước vào, mắt cũng không dám nhìn nghiêng, bước thẳng đến cung kính đưa cái hộp cho Hoắc Tiêu rồi cũng như thế một đường thẳng bước ra.
Nhưng trước khi ra khỏi phòng, vào thời điểm Thư ký Lưu đến gần bên cô đã xẹt mắt qua một chút, mình thấy cô như được thõa mãn rồi mới bước ra ngoài.
Hoắc Tiêu mở nắp hộp giầy, lấy ra một đôi giầy đế bằng, quai nhung rất dễ thương.
Tang Hỷ Dao nhìn, liền biết mình đã đoán đúng, mệt cho cô còn nghĩ nó là hộp quay hay hộp đựng bánh.
Hoắc Tiêu đi đến bên cô, lấy giầy ra, thuần thục như đã làm nhiều lần mà cầm chân cô, nhẹ nhàng mang nó vào.
Giầy thật êm, cũng vừa vặn....
Tang Hỷ Dao nghĩ, đôi này cũng có thể rất cao giá, không biết bao nhiêu, cô nghĩ trả nổi hay không?.

Mặc kệ, dù bây giờ cô không trả nổi thì mỗi tháng cô sẽ cố gắng trả, trả cho đến khi hết nợ thì thôi.
Giầy dép như thế, cô vừa nhìn đã thích...!hy vọng nó không đắt bao nhiêu.
Lúc này, hắn lại cầm đến bộ váy kia:" chị, mau đi thay ".
Cô trố mắt nhìn, lúc này mới nhớ ra cảm giác khó chịu khi bị váy búp chì bó sát, ấp úng:" cái này...!cái này.....".
Không thể thay được, cái váy....!cô có thể chịu đựng được mà.
Hoắc Tiêu vẫn kiên trì đưa cho cô:" chị ~ chị không thấy quần áo, khó chịu như thế sẽ không tập trung làm việc được đâu ".
Tang Hỷ Dao nghe thế thì nghĩ cũng đúng:"...nhưng mà...".
" không nhưng, chị mau đi thay đi".