Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong
Đăng vào: 12 tháng trước
Chạy hai ngày đường, phát hiện trái ớt cay sắc mặt càng ngày càng kém, tinh thần cũng biến thành lơ mơ, tựa hồ độc nàng trúng có xu hướng càng thêm không ổn định. Cho dù Tô Nguyệt cùng Lưu Huỳnh luôn ở chung quanh nàng tỉ mỉ chiếu cố, nhân viên y tế đi theo nghĩ hết biện pháp, cũng không chút nào hóa giải tình huống trở nên ác liệt.
Ta không khỏi trở nên dị thường cuống cuồng, nghĩ muốn ngừng lại để cho nàng nghỉ ngơi mấy ngày, hòa hoãn khí, nhưng lại sợ như vậy sẽ làm trễ nãi thời gian trị liệu tốt nhất, tạo thành hậu quả khó mà vãn hồi.
Đang lúc ta vạn phần lo âu, xe ngựa chúng ta lại đột nhiên ngừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng đao kiếm rút vỏ, cùng với tiếng hộ vệ lớn tiếng quở trách: "Người nào!"
Sặc! Chẳng lẽ lại là thích khách? Đám người này vẫn chưa xong sao! Ta cũng không phải đống gì đó, đám ruồi các ngươi làm gì cứ mãi đến bám trên người ta a! Cứ như trang bị cái GPS vậy, truy đuổi một cái chuẩn! Ta đặc biệt muốn nổi điên a! Con cọp không phát uy, ngươi nghĩ ta là hello kitty a!
Ta không để ý Tô Nguyệt ngăn trở, giận đùng đùng vén màn xe đi xuống, ta ngược lại muốn nhìn xem, là tên khốn kiếp nào còn dám tới gây chuyện! Ai biết, khốn kiếp không nhìn thấy, ngược lại nhìn thấy một viên "thịt viên"! Chỉ thấy một thứ giống như "thịt viên", bắn như tên rời cung, hướng vào ngực ta.
Ta không khỏi bị hù sợ trợn mắt há hốc mồm. Chòi má! Đây là loại ám khí kiểu mới nào? Lại có thể bén nhạy như vậy, tránh thoát hộ vệ truy kích, không tí ti ảnh hưởng phương hướng bố trí, nhắm về phía ngực ta. Đây là tiết tấu muốn dùng thịt đập chết ta sao? Hay là cục thịt trang bị hệ thống định vị theo dõi. Kiểu chết này có thể lưu danh sử sách hay không? Tử trạng có khó nhìn lắm hay không a?
Thời điểm ta còn phản ứng không kịp, "thịt viên" kia đã thỏa thỏa ở trong ngực ta, ta bị đụng lui về phía sau hai bước mới đứng vững thân hình. Lúc bọn hộ vệ muốn giơ đao xông lên, ta nghe được một cái thanh âm, vội vàng dừng lại hành động của bọn hộ vệ, kêu bọn họ ở yên tại chỗ.
"Hu hu hu ~ Hàn... Hàn Thanh ca ca a! Ngươi... Ngươi... Ngươi mau đi cứu Lâu Nhi sư tỷ đi! Oa hu hu hu..." Tiểu Hoàn Tử nâng lên đầu chôn ở trong ngực ta, mặt khóc tơi bời hoa lá nói.
Phải! Cục "thịt viên" này lại chính là Tiểu Hoàn Tử! Nếu không phải vừa rồi nghe được tiếng nàng khóc, không chừng sắp phát sinh cái gì! Tiểu cô nương này nha, cũng quá không dè dặt đi, cứ như vậy đối nam nhân đầu nhập vào lòng vậy à? Sao bảo trên dưới Lưu Ly Cung đối nam nhân ghét cay ghét đắng mà? Xem ra, Lưu Ly Cung không nắm vững giáo dục a, giáo dục bài xích nam nhân, phải dạy kỹ từ bé a! Nếu không, còn muốn ra bao nhiêu cái Đại Lâu Nhi nha!
Mẹ thần linh! Tiểu Hoàn Tử, ngươi đây là muốn hù chết ta à! Ngươi lại cho ta mấy phát như vậy nữa, không chừng ngày nào đó ta đi tìm lão hắc lão bạch(*) đánh cờ nha! Ta có thể đổi một cách chào sân ôn hòa chút sao? Hoàn hảo ngươi không phải tới ám sát ta, hiệu suất này, quả thực quăng đám thích khách che mặt kia mấy con phố, làm bọn họ xấu hổ mà chết a.
(*) lão hắc lão bạch: ý chỉ hắc bạch vô thường làm việc cho âm phủ
Đầu não ta vẫn còn bị nàng hù dọa đến mờ mịt, nhất thời không nghe rõ, nàng rốt cuộc đang hàm hàm hồ hồ nói cái gì, vì vậy kiên nhẫn dỗ nàng: "Tiểu Hoàn Tử ngoan a! Không khóc ha, Hàn Thanh ca ca mua đường cho ngươi ăn. Rốt cuộc là chuyện gì. Ngươi nói rõ một chút a."
Động tĩnh bên này cũng kinh động tất cả mọi người trong đội ngũ, mọi người đều vừa đứng tại chỗ, vừa tò mò nhìn bên này. Tô Nguyệt cũng đi tới bên cạnh ta, giúp dỗ Tiểu Hoàn Tử. Tiểu Hoàn Tử hàng kia, vừa nhìn thấy mỹ nữ liền rời đi ngực ta, quay lại bám lên y phục Tô Nguyệt. Ta... Quả nhiên không hổ là người Lưu Ly Cung a, xem ra, không cần lo lắng nền giáo dục của các nàng.
Chỉ thấy Tiểu Hoàn Tử ở nơi đó hít hà nửa ngày, mới vững vàng hô hấp, dưới tình cảnh tất cả mọi người mặt nghiêm túc lắng nghe, từ từ nói: "Ta... Ta..." Ngươi cái gì a? Đây là muốn gấp chết chúng ta sao? Mọi người ánh mắt trở nên càng chuyên chú mà vội vàng.
"Ta không ăn đường, ta muốn ăn gà nướng." Tiểu Hoàn Tử cuối cùng ngập ngừng nói đi ra một câu.
"..." Mọi người ngã sạch.
"Chúng ta trước không nói chuyện này, trước tiên nói một chút về cái, ngươi vừa rồi nói cái gì?" Ta lấy tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói.
"Nga nga, Hàn Thanh ca ca, ngươi... ngươi nhanh đi cứu Lâu Nhi sư tỷ đi!" Đột nhiên Tiểu Hoàn Tử kịp phản ứng, buông ra tay bám y phục Tô Nguyệt, vội vàng bắt đầu lắc lắc cánh tay ta nói.
"Ngưng ngưng ngưng! Ngươi lắc ta đến đầu đều choáng váng, chúng ta hảo hảo nói chuyện! Ngươi trước nói cho ta, Đại Lâu Nhi rốt cuộc làm sao?" Ta đè lại tay nàng lắc lắc, chăm chú hỏi.
"Lâu Nhi sư tỷ, bởi vì cầm đồ vật của cung chủ, bị cung chủ phát hiện... Hu hu hu." Tiểu Hoàn Tử mới vừa ngừng tiếng khóc lại bắt đầu.
"Ngoan, Tiểu Hoàn Tử không khóc nga, đừng có gấp, hảo hảo nói cho Hàn Thanh ca ca rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Hàn Thanh ca ca nhất định sẽ đi cứu Lâu Nhi sư tỷ của ngươi, nàng không có việc gì, ngươi nói tiếp." Ta bận an ủi nói.
"Cung chủ đem nàng... Hu... Đem nàng đánh trọng thương, nhốt ở... nhốt ở bên trong thủy lao đã mấy ngày, cũng không cho cơm ăn... Hu... Còn nói muốn phế truất vị trí thiếu cung chủ của nàng, về sau cũng không để cho nàng làm cung chủ." Tiểu Hoàn Tử đứt quãng nói.
Sặc! Cái cung chủ này không làm cũng được! Ai thèm nà! Ai cho các ngươi lạm dụng tư hình, có còn vương pháp hay không a!
"Hạ Thiên sư tỷ, len lén... đưa đồ ăn cho Lâu Nhi sư tỷ, bị... bị phát hiện, hu hu hu, cũng bị phạt, bị đánh trọng thương, hôn mê trên giường không đứng dậy nổi." Ai, đại yêu quái đáng thương! Bất quá vẫn là thật có nghĩa khí mà!
"Cung chủ còn nói... Còn nói nếu có người quan tâm sư tỷ nữa, kết quả sẽ thảm hại hơn. Hu hu, hiện tại các sư tỷ khác thấy chúng ta đều tránh xa xa, cũng không để ý chúng ta. Lâu Nhi sư tỷ thật thê thảm a! Bị thương nặng như vậy, nước trong tù kia lạnh như vậy, bẩn như vậy, còn có sâu gián, còn không có cơm ăn. Oa hu hu!" Ta vội vàng vỗ lưng Tiểu Hoàn Tử thuận khí cho nàng.
Ta nhổ vào, mất công ta ban đầu còn cho rằng sư phụ nàng tốt, còn muốn nhận cái sư phụ giống như vậy. May chưa có nhận! Nếu không, còn không bị bẫy chết sao! Đó chính là tên biến thái, lão biến thái!
"Cung chủ còn nói... còn nói, chỉ cần Lâu Nhi sư tỷ giao ra vật kia, hoặc là nói ra tung tích của nó, nàng liền không nhắc chuyện cũ, Lâu Nhi sư tỷ liền... liền vẫn là Lưu Ly Cung thiếu cung chủ, người thừa kế của nàng. Nhưng mà Lâu Nhi sư tỷ chính là không nói, cung chủ lục soát khắp Lưu Ly Cung cũng không tìm được. Lâu Nhi sư tỷ một ngày không nói, nàng liền một ngày không có ăn, không thể ra thủy lao. Hu hu, ta không biết nên làm cái gì? Hạ Thiên sư tỷ lại... Hu... lại hôn mê, ta chỉ nhận biết ngươi. Ta liền trộm lén chạy ra ngoài tìm ngươi. Ngươi nhất định phải giúp một tay ta a! Lâu Nhi sư tỷ không phải bằng hữu ngươi sao? Ngươi nhất định phải mau cứu nàng a!" Tiểu Hoàn Tử cuối cùng là vừa khóc, vừa đem chuyện nói rõ ràng.
Đại Lâu Nhi, cô đây là tội gì a! Không cần hỏi, ta cũng biết thứ sư phụ cô muốn tìm, nhất định chính là "La Phương". Nhìn Tiểu Hoàn Tử bộ dáng này, khẳng định không biết chút nào chuyện cô đem "La Phương" cho ta. Tất cả khổ nạn đều bị một mình cô lặng lẽ nhận xuống, nếu không phải Tiểu Hoàn Tử hoang mang lo sợ, trời xui đất khiến tìm tới ta giúp đỡ, ta còn phải bị che giấu chẳng hay biết gì bao lâu a! Cô bảo ta làm sao chịu nổi!
Rõ ràng lúc chia tay, cô vẫn như cũ quyến rũ đa tình, đối ta vẫn quan tâm như vậy, trong nháy mắt, cô liền một mình đi chịu đựng khổ nạn. Cô trước khi chia tay lưu luyến không thôi, còn không chán ghét phiền phức dặn dò, từng tiếng kêu gọi kia, liệu có phải, đã sớm thành từ biệt, coi như vĩnh viễn.
Cô nói cô cam tâm tình nguyện, liền dùng sinh mệnh mình đi tế điện, ta nói chúng ta là bằng hữu, lại họa lây một mình cô đi chịu đựng. Cô hỏi ta có thể nhớ cô hay không, ta muốn nói, ta ngày đó nói đều không tính cái gì hết! Nếu như cô thật bởi vì chuyện này mà chết, ta vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ cô! Sẽ không nhớ, có cái đồ ngốc như vậy, dùng sinh mệnh tới làm thứ chuyện đánh rắm này!
Sớm biết kết quả như vậy, ta coi như dùng hết tất cả biện pháp, cho dù không có được "La Phương", ta cũng sẽ không đi phiền toái cô! Ta Hàn Thanh cuộc sống hạnh phúc, không phải đạp xương trắng người khác mà đi lên! Cô sống thật khỏe cho ta, chờ ta tận mặt hỏi cô: Có ngốc hay không a!
Lửa giận trong lòng ta, quả là tới một mức không cách nào tưởng tượng, cháy đến mắt ta đều trở nên hơi ửng đỏ. Nhìn thấy ta cúi đầu trầm mặc không nói, chung quanh khí ép quả thực có thể nổi lên một trận gió bão, mọi người không tự chủ được cùng ta kéo ra khoảng cách, ngay cả Tiểu Hoàn Tử đều ngừng khóc, đầy mắt kinh khủng nhìn ta.
Chỉ có Tô Nguyệt, nàng không lùi mà tiến tới, ôn nhu nhìn ta, nhẹ nhàng kéo lại tay ta, nói: "Vô luận chàng muốn làm cái gì, ta đều ủng hộ chàng, ta sẽ luôn luôn phụng bồi chàng, vô luận con đường phía trước là cái gì." Nói xong, hướng ta ấm áp cười một tiếng, như một dòng suối trong, gột rửa tâm linh ta.
Ta trầm mặc một chút, do dự nói: "Nhưng mà, Giang Ly..."
"Độc của Giang Ly muội muội, mọi người đều đang nghĩ biện pháp áp chế, chỉ cần đến kinh đô, sẽ không còn đáng ngại nữa, dẫu sao kinh đô nhiều nhân tài dị sĩ như vậy." Tô Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng nói.
Ngay lúc ta còn đang quấn quít, Tiểu Hoàn Tử hung hăng nuốt nước miếng một cái, mở hai mắt thật to, yếu yếu hỏi: "Độc, các ngươi có ai trúng độc sao? Có thể cho ta nhìn xem hay không?"
"Ngươi biết giải độc?" Ta cùng Tô Nguyệt đều mặt khiếp sợ hỏi.
"Ngươi trước cho ta nhìn xem rồi nói sau." Tiểu Hoàn Tử cúi đầu chơi hai ngón tay, nhát nhát nói.
Ôm thái độ hy vọng trong vô vọng, ta đem Tiểu Hoàn Tử dẫn tới chỗ Giang Ly trên xe ngựa. Tiểu Hoàn Tử liền xoay vòng quanh nhìn Giang Ly, vừa trợn mí mắt, vừa há miệng, vừa bắt mạch, nhìn cũng có vẻ có nghề. Không thể không nói, Lưu Ly Cung cung chủ mặc dù là một biến thái, nhưng giáo dục đệ tử vẫn là không tệ, Tiểu Hoàn Tử nhỏ mà đã lợi hại như vậy, quả thực là đạo đức trí tuệ thân thể y học toàn diện phát triển a! Ách, nói sai rồi, loại trừ cái phần "trí tuệ".
Chúng ta khẩn trương nhìn chằm chằm Tiểu Hoàn Tử động tác, mặt mong đợi chờ kết quả, ngay cả nhân viên y tế đi theo cũng đều nín thở chờ đợi, muốn chứng kiến một thiên tài y học ra đời.
Ai biết, Tiểu Hoàn Tử nhìn xong ra sức lắc đầu. Ta khó tránh khỏi có chút thất vọng, bất quá vừa nghĩ tới nàng cũng mới bốn năm tuổi, cũng bình thường lại, là ta kỳ vọng quá lớn. Ta thở dài, hỏi: "Ngươi cũng không có biện pháp chứ gì. Aiz, được rồi, vẫn là chờ đến kinh đô lại xem một chút đi."
Tiểu Hoàn Tử bực tức nói: "Ai nói ta không có biện pháp a?"