Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong
Đăng vào: 12 tháng trước
Không biết qua bao lâu, ta tỉnh lại, từ từ ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt lấp lánh phía giường trên. Thời điểm ta vẫn còn ở trong mơ màng, chủ nhân đôi mắt ôn nhu nói: "Tỉnh rồi à?" Ta ngơ ngác nhìn nàng không nói một lời, nàng cũng lẳng lặng nhìn ta không lại nhiều lời nữa, toàn bộ quá trình thần trí của ta cũng không biết đi đâu mà mãi không trở lại.
Qua một hồi thật lâu, chỉ nghe "Phụt" một tiếng cười khẽ xách thần trí ta trở về, sau lưng một thanh âm thanh thúy vang lên: "Ha hả, hóa ra Vương gia cũng có lúc mớ ngủ a, thật buồn cười." Ta hơi xoay người lại nhìn, ra là Lưu Huỳnh. Ta thuận thế nhúc nhích người, đột nhiên cảm giác tựa hồ có vật gì trên người trượt xuống, ta đưa tay tiếp lấy, í, ở đâu ra áo khoác ngoài? Áo nam, vải vóc thượng thừa, đường kim tỉ mỉ, là loại nền trắng hoa văn ngân bạc mà ta thích. Ta nghi hoặc nhìn nó, ta hình như không có cái áo khoác ngoài này a. Chẳng lẽ là có gian phu?! Nhưng mà Tô Nguyệt không giống loại người như vậy a! Trong nháy mắt trong đầu các loại kịch tình máu chó thay nhau diễn ra. Không đợi ta não bổ xong, Lưu Huỳnh liền cướp lời nói: "Đây là chủ tử nhà ta đặc biệt làm cho Vương gia nà, bắt đầu từ hôm đi thắp hương trở về, một mạch làm đến tận hôm qua, đang định trong vòng hai ngày tới đưa sang cho Vương gia ngài, lại vừa đúng lúc hôm nay dùng tới, từng đường kim mũi chỉ trên đó đều là tâm ý của chủ tử a, Vương gia ngài phải quý trọng đó nhé. Ha hả."
Nghe vậy, ta ngơ ngác nhìn Tô Nguyệt một cái, Tô Nguyệt không biết từ lúc nào đã sớm ngồi dậy, sợi tóc hơi tán loạn thoáng có vẻ lười biếng, đầu thấp thấp cúi xuống, gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ một mảnh đỏ bừng. Ta xin lỗi nàng a, Tô Nguyệt! Ta sẽ không lại rút đầu teo não nghĩ bậy nàng nữa nha! Ta nhìn áo khoác tinh xảo trên tay, cảm giác trong lòng ấm áp, cảm động nói: "Cám ơn."
"Đây là ta nên làm, nghĩ đến thời tiết dần đổi lạnh, có lẽ ngày nào đó sẽ có tác dụng." Tô Nguyệt giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Vì để che giấu lúng túng, ta tiện tay cầm ăn khối điểm tâm trên bàn trà nhỏ, vốn dĩ cũng không để ý nhiều, ai biết vào miệng tan đi, là mùi vị ta chưa từng ăn qua, ăn ngon không chịu nổi a, vì vậy liền không tự chủ được ăn thêm mấy khối.
"Hì hì, chủ tử, ta đã nói Vương gia khẳng định thích ăn mà!" Lưu Huỳnh cười hì hì cấp ta rót ly trà, tiếp tục nói: "Ngài còn ngại ngùng không đưa qua, thấy cái tướng ăn hiện tại của Vương gia, nên yên tâm rồi đi!"
Tô Nguyệt hơi có vẻ xấu hổ trách Lưu Huỳnh một cái nói: "Ngươi nói thật nhiều!" Thấy ta ném tới ánh mắt hỏi thăm, sắc mặt càng thêm đỏ hồng, nhưng vẫn tiếp lời nhẹ giọng nói: "Cám ơn Vương gia, cây hoa quế trong viện rất tốt, nở hoa cũng rất thơm, ta liền thuận tay lấy một ít làm mấy khối quế hoa cao, nghĩ để cho ngài cũng nếm thử một chút, lại sợ ngài cảm thấy đơn điệu không thích." Thật là cô nương tốt a, hóa ra còn nhớ chuyện lần trước ta dời cây hoa quế trồng vào cho nàng, có đồ tốt liền nhớ ta! Chậc chậc, thật không tệ a!
"Ha ha, thích, sao lại không thích, ăn ngon như vậy ta dĩ nhiên thích, ta mới phải cám ơn nàng a!" Ta ha hả cười ngây ngô, miệng nhét đầy điểm tâm. Mải mê ăn điểm tâm, ta thiếu chút nữa quên mất mục đích tới đây, may mà nhớ ra rồi. Ta ngay sau đó đứng dậy, sửa sang lại áo khoác, cố ý đưa lưng về phía nàng nói: "Ngày mai Trương quản gia sẽ cho người tới đo đạc cho nàng, làm mấy bộ đồ mới, nàng, nàng cũng chuẩn bị thật tốt chuyện sắp sửa dự tiệc trung thu đi." Nói xong ta nhanh chóng bỏ đi, rất sợ nàng đối với chuyện trước kia của nguyên chủ có oán khí mà sinh nhiều rắc rối, ta cũng không biết làm sao giải thích chuyện trước kia của nguyên chủ. Vẫn là bôi dầu lòng bàn chân nhân lúc nàng còn phản ứng không kịp chạy thoát đi, xem như nàng ngầm thừa nhận là được rồi.
"Vương gia, ngài lúc này sao lại đi, cũng sắp ăn cơm tối a, ngài ăn cơm rồi đi đi!" Lưu Huỳnh ở phía sau vui thích hô.
"A, không được không được, hôm nay bổn vương buổi tối còn có việc, liền không ăn ở đây, tự các ngươi ăn đi." Ta chột dạ qua loa đáp trả. Nói giỡn chơi! Mục đích của ta là chạy thoát, sao có thể lưu lại!