Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về việc sau khi chúng ta rời đi, đám quần chúng ăn dưa kia rốt cuộc nói những gì, chúng ta không biết, cũng không muốn quan tâm. Dù sao, chúng ta nên làm đều đã làm, nên lấy đều đã lấy, cũng không có gì đáng giá chúng ta lưu luyến. Ta hiện tại quan tâm nhất, ước chừng chỉ có một vấn đề, nếu như không có được đáp án, trong lòng ta như mèo cào, không yên ổn được.
Ta nhìn Tô Nguyệt khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, mặt tìm tòi nghiên cứu hỏi: "Kỳ thực, nàng đã sớm đoán được câu đố thứ 100 đúng không?"
Tô Nguyệt mỉm cười nhìn ta, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, ôn nhu nói: "Đúng thì sao, không đúng thì sao?"
Ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Nguyệt, đột nhiên ha ha cười lớn nói: "Ta biết ngay mà! Tô Nguyệt, nàng là cố ý đợi đến khi tiểu tử kia nghĩ ra đáp án, sau đó ở thời điểm hắn vừa muốn nói, giành trước hắn một bước nói ra! Ta đã nói mà, làm sao có chuyện canh giờ chuẩn như vậy a! Nàng quả nhiên là cố ý."
"Chàng không cảm thấy, ở thời điểm cách thành công gần nhất, cũng chính là thời điểm hy vọng lớn nhất, thời điểm ước chừng chỉ còn cách một tí tẹo liền có thể biến mong muốn trở thành sự thực, cấp hắn một kích trí mạng, hiệu quả càng tốt hơn sao? Cái loại cực độ vui sướng biến thành cực độ không cam lòng, mới là đả kích người nhất." Tô Nguyệt mặt giảo hoạt nhìn ta cười, ta đột nhiên cảm giác lúc này Tô Nguyệt giống như tiểu hồ ly giảo hoạt, trong mắt ta lại đáng yêu như vậy. Ta chỉ có thể yên lặng vì người nào đắc tội Tô Nguyệt mặc niệm ba giây. Cạp cạp cạp!
Ta cố ý làm ra bộ dáng khó mà tiếp nhận, cau mày nhìn Tô Nguyệt, mặt kích động nói: "Tô Nguyệt, không nghĩ tới nàng lại... lại là một người như vậy, thật là... thật là..."
Tô Nguyệt nguyên bản tươi cười trên mặt, tức thì cứng lại, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, khẩn trương nhìn ta, dè dặt cẩn thận.
"Thật là quá hợp khẩu vị của ta! Ha ha!" Ta trong nháy mắt đổi ngữ khí, rất là vui sướng nói.
Tô Nguyệt như thở phào nhẹ nhõm, bực bội trừng mắt nhìn ta một cái, thưởng ta một cái "xoay tròn vô địch bên hông ba trăm sáu mươi độ ", đau đến ta nhe răng toét miệng. Tiểu Trung cầm "Hoa đăng vương" cùng Lưu Huỳnh ở một bên líu ríu lít rít hưng phấn nói không ngừng, bọn họ thấy được cảnh tượng bên này, đều rối rít che miệng cười trộm, cũng không vạch trần.
Từ từ, chúng ta đi tới kênh đào hộ thành, tối nay trên kênh không cô tịch như ngày hôm qua, dưới ánh đèn ấm áp chiếu hạ, tỏ ra đặc biệt xinh đẹp. Chung quanh tụ tập rất nhiều người tới thả đèn, mỗi cái hà đăng xinh đẹp đem con sông nhỏ trang điểm dị thường rực rỡ tươi đẹp, giống như ngân hà trên bầu trời sáng chói mắt, làm người ta nhìn mãi không rời.
"Thật xinh đẹp a!" Tô Nguyệt một đôi mắt lấp lánh nhìn con kênh đào, nhìn người bên bờ tựa sát vào nhau, không tự chủ được cảm thán.
"Ha ha, là vô cùng xinh đẹp a! Hay là chúng ta cũng đi thả hà đăng đi?" Ta nhìn cảnh tượng duy mỹ trước mắt, trong lòng cũng không khỏi có chút ý động, giựt giây hỏi.
"Được a!" Tô Nguyệt hơi xoay người lại, nhìn ta thản nhiên cười một tiếng, trong nháy mắt ấm áp một mảnh đêm đen, cũng ấm áp "ngân hà nhân gian" phía sau lưng. Trời sao, ngân hà, mỹ nhân, ánh đèn, hết thảy đều hòa hợp như vậy, tốt lành như vậy, bất giác, liền chìm đắm trong ánh hà đăng, cũng say lòng mọi người bên dưới ánh đèn đó. Rất nhiều năm sau nhớ tới, một khắc yên tĩnh tốt đẹp kia, đều thật sâu khắc ở trong lòng chúng ta.
Lưu Huỳnh xung phong nhận việc chạy đến sạp nhỏ bên bờ sông, mua được rất nhiều hà đăng đủ loại đủ dạng, sau khi được ta tỏ ý cho phép, nhảy cẫng lên hoan hô cùng Tiểu Trung cầm mấy cái chạy đi, Lệ Đao ở một bên đối hành động của chúng ta khịt mũi coi thường, như cũ lạnh lùng dò xét chung quanh, để ngừa tặc nhân đánh bất ngờ.
Ta cùng Tô Nguyệt, mỗi người chọn một cái hà đăng hình hoa sen, nắm tay đi tới bờ sông, nhẹ nhàng đốt hà đăng đẩy vào bên trong nước. Nhìn hai ngọn hà đăng kia, lưu động cùng sóng nước, từ từ trôi về phương xa, biến mất bên trong rất nhiều hà đăng khác, ánh mắt chúng ta vẫn còn không muốn thu hồi, tựa hồ muốn xác nhận hai ngọn đèn kia luôn luôn cùng một chỗ, mới chịu yên tâm.
Làn gió nghịch ngợm nhẹ nhàng thổi qua, tung bay sợi tóc chúng ta, làm chúng nó dây dưa lẫn nhau, không rời xa không phân biệt. Ta cùng Tô Nguyệt cứ như vậy từ từ song song ngồi trên mặt đất, cảm thụ phần yên tĩnh khó có được này. Tô Nguyệt nhẹ nhàng đem đầu nàng tựa vào trên vai ta, tay ta, cũng yên lặng vòng qua eo nàng.
Chúng ta đều biết, tường hòa cùng yên lặng như bây giờ, sau ngày hôm nay, sẽ không còn tồn tại một đoạn thời gian rất dài. Chúng ta rời khỏi mảnh đất này, rời khỏi nhà chúng ta, chúng ta ôm tâm tình thấp thỏm, bước lên con đường không biết đích đến, nơi đó, tràn đầy nguy hiểm cùng quỷ kế, mà chúng ta ai cũng không muốn nói ra. Để cho chúng ta tham lam hưởng thụ một chút nữa yên tĩnh của giờ phút này, cảm thụ một chút nội tâm bình tĩnh.
Hồi lâu, Tô Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng, tràn đầy cầu xin hỏi: "Chúng ta cứ như vậy vĩnh viễn cùng một chỗ có được không? Bất kể con đường phía trước có cái gì, chúng ta đều như vậy không rời không bỏ, có được không?"
Ta quay đầu nhìn về phía đôi mắt xinh đẹp của Tô Nguyệt, ánh mắt kiên định nói: "Được, chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, không rời không bỏ. Cho dù là cái chết, cũng không thể đem chúng ta tách ra. Ta trả lời như vậy, nàng có hài lòng?"
"Ừ!" Tô Nguyệt trên mặt đầy ý cười hạnh phúc mà thỏa mãn, dùng sức gật đầu một cái bày tỏ hài lòng.
Ta nhìn chung quanh đèn đuốc xán lạn, nhìn ánh mắt Tô Nguyệt dưới ánh đuốc chiếu hạ đặc biệt sáng ngời, đột nhiên liền nghĩ đến trước kia đã nghe qua một câu vô cùng đẹp —— Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu lại, người ở ngay đó nơi ngọn đèn tàn. Người mà ta vẫn luôn khổ khổ tìm kiếm, không phải vẫn luôn ở nơi ánh đèn này sao? Ta may mắn biết bao, có thể ở trong cuộc đời thứ hai này, thật sớm liền gặp được nàng, miễn đi ta nửa đời lưu lạc.
Dưới sự che chở của đêm đen, ta không kiềm được cúi đầu hướng về môi Tô Nguyệt, hôn xuống, cảm thụ mềm mại của nàng, ngọt ngào của nàng...
Đến khi chúng ta trở lại trong phủ, đã là trễ lắm rồi, ta cùng Tô Nguyệt song song nằm trên giường, đều không buồn ngủ. Nếu đã đều không ngủ được, trăng thanh gió mát như vậy, chúng ta liền làm một ít chuyện có ý nghĩa đi!
Ta từ từ quay đầu lại nhìn về phía Tô Nguyệt, Tô Nguyệt như phát giác động tác của ta, cũng xoay đầu lại lẳng lặng cùng ta nhìn nhau. Ở trong đêm tối, nhìn thấy hai đôi mắt hiện lên u quang, ở nơi đó dị thường sáng ngời. Ta hướng về phía Tô Nguyệt, đôi mắt sáng long lanh nhấp nháy hai cái, Tô Nguyệt cong lên đôi mắt đẹp sáng không thua gì ta, cũng nhấp nháy hai cái.
Ta như lấy được khích lệ, trong lòng một tiếng hoan hô, xoay mình một cái, liền đặt ở trên người Tô Nguyệt, hướng về cánh môi non mềm của nàng cứ như vậy hôn xuống, tiếp tục chuyện vừa rồi ở bên ngoài còn chưa hoàn thành.
Ta kỹ lưỡng mô tả hình môi nàng, liếm cánh môi nàng, tham lam hô hấp khí tức thuộc về nàng. Ta trước nay chưa từng có thời khắc nào, nghiêm túc giống như bây giờ, tựa như đối diện ta không phải là cánh môi của Tô Nguyệt, mà là một kiện trân bảo hiếm có trên đời, ta chính là hôn nghiêm túc như vậy, cẩn thận như vậy, dè dặt cẩn thận như vậy, vô cùng thương yêu quyến luyến như vậy.
Ta từ từ trở nên tham lam, trở nên tình khó tự kiềm chế, ta dần dần không tự chủ được làm sâu hơn nụ hôn này. Đầu lưỡi linh hoạt đỉnh một tia nghịch ngợm, nhẹ nhàng gõ mở ra hàm răng Tô Nguyệt, không ngừng công thành chiếm đất. Ta lưu luyến quên về thăm dò mỗi một chỗ, mỗi một xó xỉnh, trêu chọc đầu lưỡi nàng cùng ta lẫn nhau truy đuổi, lẫn nhau vui đùa. Ta tùy ý mà thỏa mãn thưởng thức mùi vị của nàng, quấn quít hơi thở của nàng.
Toàn thân ta trở nên khô nóng khó nhịn, lộn xộn kéo quần áo trên người mình, muốn cùng nàng cách gần hơn, gần hơn. Thanh âm vạt áo toạt ra, vang lên trong đêm tối yên tĩnh, dị thường rõ ràng, lại không người để ý tới. Ta dứt khoát một không làm hai không nghỉ, cũng giống như vậy ác ý kéo rách y phục Tô Nguyệt, để cho nàng và ta càng đến gần nhau. Vì vậy, trong đêm tối, hai cỗ thân thể nóng bỏng, cứ như vậy không trở ngại dán vào nhau.
Tô Nguyệt hơi cong khóe môi, không ức chế được phát ra một tiếng cười khẽ, lại lập tức biến mất giữa răng môi, bị nuốt mất vào trong bụng ta. Ta tà tà nhếch mép lên, đôi tay làm chuyện xấu, vô tình cố ý đụng chạm chỗ ngứa của nàng.
Giờ thì Tô Nguyệt không bình tĩnh được nữa, không ức chế được tiếng cười càng ngày càng nhiều, phía trước còn chưa kịp biến mất, phía sau đã nổi lên, thân thể cũng bắt đầu quay cuồng muốn chạy trốn.
Cuối cùng, Tô Nguyệt bị chọc xù lông! Nàng từ từ mở ra cặp mắt hơi nước tràn ngập, xoay mình một cái muốn đổi khách thành chủ, đoạt lại địa vị điều khiển. Ta há có thể để cho nàng như nguyện! Thật vất vả "nông dân xoay mình làm chủ", há có đạo lý lại trở về làm nông dân! Có câu nói hay hơn, tiết kiệm biến xa xỉ dễ, xa xỉ thành tiết kiệm khó a! Mới vừa nếm được tư vị làm "chủ nhân", sao có thể tùy tiện chắp tay nhường cho người?
Vì vậy, tràng chiến tranh không có khói súng này, trở nên càng ngày càng kịch liệt. Ta mở ra đôi mắt lấp lóe ám trầm u quang, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, cũng không buông ra mỹ vị trên môi nàng, đồng thời sử dụng sức lực từ khi bú sữa mẹ gắt gao đè Tô Nguyệt, cũng không quên chú ý phân tấc, tránh cho nhất thời lỡ tay làm đau nàng.
Tô Nguyệt mấy lần xoay mình không có kết quả sau, ta đắc ý hướng nàng nhích nhích lông mày, Tô Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười nhìn ta. Nói giỡn! Vì vị trí này, ta đặc biệt có chuyên môn luyện qua nha! Há có thể để cho nàng lần nữa như ý? Ta phải thề chết bảo vệ địa vị "chủ nhân" thật vất vả mới có được này!
Đột nhiên, một nụ cười giảo hoạt từ từ leo lên gò má Tô Nguyệt, lúc ta còn chưa kịp nghiền ngẫm ý vị của nó, hành động của nàng, liền cho ta giải đáp tốt nhất. Chỉ thấy Tô Nguyệt cắn răng một cái, hung hăng cắn đầu lưỡi ta không chịu nhả, rất có xu hướng một lời không hợp liền hạ khẩu.
Ta không biết làm sao cứ như vậy cương đầu lưỡi nhìn Tô Nguyệt, trong mắt có nhàn nhạt cầu xin. Tô Nguyệt mắt lộ ý cười nhìn ta, học bộ dáng vừa rồi của ta, nhích nhích lông mày thanh tú, ta tức thì thiếu chút nữa nổi đóa. Quả nhiên, làm cái gì, cũng phải trả giá! Nữ nhân vĩnh viễn không đắc tội nổi!
Mấy phen giao thiệp không có kết quả sau, ta ngoan tâm, thừa lúc Tô Nguyệt không chú ý, trực tiếp mở cửa mà vào. Tô Nguyệt tức thì khẽ hô một tiếng, đầu lưỡi ta thuận thế được giải thoát, lui về trận địa. Ta từ từ động tác, đồng thời còn không quên đắc ý cười khẽ ra tiếng. Tô Nguyệt nhẹ nhàng vỗ một cái vào eo ta, bày tỏ kháng nghị, liền không để ý tới biểu tình đắc ý của ta nữa, nhắm lại cặp mắt đẹp, từ từ chìm đắm vào bên trong phần cảm giác tuyệt vời kia.
Nhiệt độ trong phòng dần dần lên cao, ta vừa tiếp tục động tác trên người, vừa không quên ôn nhu hôn nhẹ Tô Nguyệt, lông mày thanh tú, lông mi thật dài, sóng mũi cao xinh xắn, cánh môi mềm mại, gương mặt xinh đẹp, rái tai trong suốt, cổ thon dài... mỗi một bộ phận trên người Tô Nguyệt, đều làm ta say mê như vậy, chìm đắm như vậy. Ta cứ như vậy dung nhập vào trong thân thể ấm áp của nàng, bắt đầu từ linh hồn cùng hết thảy của nàng tất cả đều hợp hai thành một.
Bên tai vang lên thanh âm đứt quãng dễ nghe của nàng, từng tiếng kêu kia, tựa hồ đều gõ vào lòng ta, làm ta kích động đến không cưỡng lại được, trở nên càng điên cuồng, càng tình khó tự kiềm chế, càng quên hết tất cả. Mồ hôi hột trong suốt, cùng với hai cỗ thân thể quấn quít, chảy xuống, rơi vào trên giường, cũng rơi vào bóng hình triền miên cõi lòng khô nóng, tưới ướt thấm nhuần hai kẻ yêu nhau.
Bên trong nhà hai bóng dáng kia vẫn còn không biết mệt mỏi đòi lấy đối phương, cảm thụ đối phương ấm áp, đối phương thâm tình, tựa như vĩnh viễn cũng không đủ. Thanh âm động tình kia, cùng với những lời tỏ tình đoạn đoạn đứt quãng, bồng bềnh trong trời đêm yên tĩnh, truyền ra rất xa, rất xa, khuấy loạn một hồ xuân thủy, cũng khuấy loạn lòng người.
Ngoài cửa sổ mặt trăng cũng mắc cỡ đỏ mặt, trở nên mơ hồ, trời sao dầy đặc kia, lóe lên ánh sáng không biết mệt mỏi, chứng kiến phần tình cảm sâu nặng thâm trầm...
- ----------------
Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần,
Bỗng nhiên quay đầu lại,
Người ở ngay đó nơi ngọn đèn tàn.
[Thanh Ngọc Án - Tân Khí Tật ]