Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Phác Thái Anh (KaiSa Team)
“Này này này, làm gì thế! Tôi không đánh 9 không đánh 9!”
Triệu Dương kêu la om sòm, muốn nhặt bài lên.
Con 9 này là át chủ bài của anh ta, không thể thiếu được. Anh ta có điên cũng không thể tùy tiện ném con bài tẩy của mình ra ngoài như vậy.
Trần Tinh Vũ cản lại, nói: “Cậu làm gì thế, rơi xuống đất là mọc rễ rồi!”
Thư Dương lập tức đánh một con Q nối tiếp.
Bài của Triệu Dương coi như bị hủy triệt để.
Ván bài kết thúc, Triệu Dương lấy chuyện này ra đay nghiến Giang Triệt, “Giang Triệt, cậu bị tôi thuận miệng nói trúng nên thẹn quá hóa giận đúng không?”
Giang Triệt lạnh lùng liếc anh ta, không lên tiếng.
“Cậu chưa thỏa mãn thì đi tìm em gái Cá Mực ấy, sao lại trút giận lên tôi?” Triệu Dương rót rượu, “Đúng rồi, Giang Tinh các cậu chẳng phải sắp họp thường niên à, đến lúc đó mời em gái Cá Mực nhảy một điệu, rót chén rượu, thế không phải xong sao? Cậu ở chỗ này bày vẻ mặt khóc tang có ích gì.”
Triệu Dương đánh bài thua, oán khí ngập trời, lải nhải một lúc lâu.
Giang Triệt chẳng biết có nghe lọt hay không, ánh mắt khẽ nhúc nhích, quơ quơ ly rượu.
Cuộc họp thường niên của Giang Tinh đúng thời gian cử hành. Trong hội trường người người quần là áo lượt, ăn uống linh đình.
Hôm nay Giang Triệt còn cố ý đi theo Trần Tinh Vũ làm tạo hình riêng. Lúc Trần Tinh Vũ ở trên sân khấu đọc diễn văn, anh vào hậu trường tìm Chu Vưu.
Chu Vưu chỉ mặc một chiếc áo lông màu kem mỏng, tóc buộc đuôi ngựa, vài sợi tóc nhỏ rủ xuống bên mặt, sắc môi hơi nhạt. Nhìn qua cô vẫn rất dịu dàng nhưng cũng gầy đi không ít, xương cổ tay nhô lên rõ ràng.
“Sao thế Giang Triệt?”
Chu Vưu một tay cầm kịch bản tiết mục, một tay cầm bộ đàm, bỗng nhiên bị Giang Triệt kéo sang bên không rõ nguyên do nên hỏi một câu.
Giang Triệt xích lại gần gò má cô hít một cái, “Không trang điểm?”
Chu Vưu ngẩn người, theo bản năng che môi, “Son của em trôi rồi sao?”
Sáng sớm cô đã phải chạy tới hội trường, chỉ bôi ít kem dưỡng và kem chống nắng rồi vội vã tô son môi.
Trong những trường hợp này, trang điểm coi như là một loại lễ nghi cơ bản, nhưng da cô đẹp nên chỉ cần tô son cũng rất khó nhìn ra có phải trang điểm nhẹ hay không.
Giang Triệt nhếch môi, “Trôi rồi, anh giúp em hôn cho đỏ lên.”
Nói rồi anh đè Chu Vưu lên vách tường, hôn xuống.
Chỗ này là hậu trường, luôn có người qua lại. Chu Vưu không ngờ Giang Triệt sẽ đột nhiên chơi trò lưu manh, sửng sốt mấy giây mới giãy giụa phản ứng lại, nhưng động tác cũng không dám mạnh quá.
Cũng may Giang Triệt không quá đà, chỉ hôn một lát rồi buông lỏng.
Chu Vưu xấu hổ mặt đỏ bừng, nhỏ giọng chất vấn: “Anh làm gì thế!”
Mặc dù Giang Triệt không hôn cô tiếp nhưng vẫn ôm người không buông tay, “Em ăn mặc như thế là muốn cả đêm ngốc ở hậu trường à?”
“Dĩ nhiên, cả tổ quan hệ công chúng chúng em đều phải hỗ trợ.”
“Vậy em không khiêu vũ với anh à?”
“Em không có thời gian, mà có thì em cũng không nhảy đâu.” Mắt thấy Trần Tinh Vũ sắp đọc diễn văn xong, Chu Vưu vội vã gọi người bố trí sân khấu, “Kết thúc họp thường niên em lại tìm anh được không? Giờ em phải làm việc.”
Bỗng nhiên Chu Vưu nhớ ra gì đó, đưa bộ đàm cho Giang Triệt, “Đúng rồi, anh giúp em cầm cái này.”
Cô dùng một tay lấy son kem.
Nhưng son vừa mới cầm ra đã bất ngờ bị Giang Triệt đoạt mất, “Anh giúp em thoa.”
“Anh đừng làm rộn!”
Giang Triệt không quan tâm, nắm cằm cô, “Đừng động.”
Vẻ mặt anh chuyên chú, dùng chổi lông nhỏ nhẹ nhàng tô một đường ở môi trong của Chu Vưu, lại dùng ngón áp út tán ra cho cô.
Thoa xong, Chu Vưu tìm gương soi.
Có chút bất ngờ. Anh thoa rất đẹp, không ngờ cũng biết làm.
Chu Vưu nhìn mình trong gương, bỗng nhiên khóe môi bất giác cong lên.
Trần Tinh Vũ đọc diễn văn xong, buổi họp thường niên xem như chính thức bắt đầu.
Giang Triệt từ trước tới giờ không thích lộ diện phát biểu, lần này cũng không lên sân khấu. Anh tìm một chỗ ngồi uống rượu với người khác, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý luôn bám theo Chu Vưu.
Buổi họp thường niên mời vài ngôi sao có quan hệ hợp tác tới ca hát, chuyện này khiến lượng công việc vốn có của nhóm quan hệ công chúng tăng gấp mười lần. Mấy ngày nay họ thức trắng đêm bận rộn cũng bởi vì đoàn đội của ngôi sao rất khó hầu hạ.
Chu Vưu đang điều phối giữa hội trường, thực tập sinh Lạc Lạc bỗng nhiên gọi cô trong bộ đàm, “Không ổn rồi chị Zoe! Người đại diện của Lý Phiên Phiên vừa gọi điện tới nói bọn họ giờ mới ra khỏi sân bay, kẹt xe, có khả năng mất một tiếng nữa mới tới nơi.”
“Cái gì? Không phải một tiếng rưỡi trước đã nói đến sân bay Tinh Thành rồi à?”
“Em cũng không biết, những lời bọn họ nói đều hợp lý, em…”
Chu Vưu bưng trán, “Được, chị biết rồi, trước tiên em liên lạc với bên Lý Phiên Phiên yêu cầu bọn họ đưa ra câu trả lời rõ ràng, hỏi bọn họ một tiếng sau có thể đến không, trang điểm tự thực hiện được không. Những chuyện khác chị sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Hiện giờ truy cứu đối phương lúc nào tới sân bay đã không còn ý nghĩa, mấu chốt là phải biết người có thể đến hát hay không.
Lý Phiên Phiên là nữ ca sĩ thanh thuần mới nổi, từng hợp tác với Giang Tinh. Buổi họp thường niên đã dành thời gian cho cô ta hát hai bài, còn cố ý mời ban nhạc cô ta thường hợp tác tới biểu diễn, giá không rẻ.
Rất nhanh Lạc Lạc đã hồi âm lại, “Người đại diện của Lý Phiên Phiên khẳng định một tiếng sau sẽ tới. Lý Phiên Phiên tự mình nói cô ấy trang điểm trên xe được, đến đây chỉ cần thay trang phục, sẽ không mất quá nhiều thời gian.”
“Tốt lắm, chị sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian, để Lý Phiên Phiên lên sân khấu sau.”
Ngoài miệng trấn định như vậy nhưng thực tế Chu Vưu đã nóng lòng như lửa đốt.
Sớm không nói muộn không nói lại cứ chờ đến khi Trần Tinh Vũ phát biểu xong mới nói. Nếu không cô có thể nhờ Trần Tinh Vũ kéo dài thêm chừng mười phút, dù sao anh ta cũng có thể làm được.
Cô che trán hít sâu, cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại.
Hôm nay không chỉ là buổi tụ họp của nhân viên Giang Tinh mà còn có nhiều lãnh đạo cấp cao của các công ty đối tác đến góp vui. Dù thế nào cũng không thể để Giang Triệt mất mặt.
Cô vừa lật xem các tiết mục solo vừa nhanh chóng điều chỉnh, “Lạc Lạc, đợi lát nữa MC xuống thì nói với cô ấy, vòng rút thăm trúng thưởng đầu tiên phải kéo dài hơn kế hoạch ba đến năm phút.”
“Tiết mục của Lý Phiên Phiên dời sang thứ hai, Nghiêm Noãn diễn cuối vẫn không thay đổi.”
Chu Vưu sắp xếp xong thì phát hiện thời gian vẫn không khớp. Nghiêm Noãn diễn cuối* không thể thay đổi, hôm nay dù có phải cắt tiết mục của Lý Phiên Phiên thì cũng không thể đắc tội Nghiêm Noãn.
(*) Tớ giải thích theo ý hiểu một chút về tiết mục diễn cuối show, hay còn gọi là “áp trục”. Thường trong một show diễn ca sĩ nổi tiếng hoặc chủ chốt nhất sẽ biểu diễn cuối cùng để hút khán giả ở lại show, vì vậy ai cũng muốn mình được “diễn cuối”.
Vốn dĩ chương trình chỉ kéo dài một tiếng, dù có dời tất cả lên trước thì vẫn không đợi được Lý Phiên Phiên. Chu Vưu ngẫm nghĩ, gọi điện cho Giang Triệt.
Tâm trạng Giang Triệt khó chịu, anh đang uống rượu thì nhận được cuộc gọi của Chu Vưu, ánh mắt hơi ngưng lại.
“Sao vậy?”
“Giang Triệt, có chuyện này em cần anh hỗ trợ…”
Chu Vưu kể đầu đuôi một lượt cho Giang Triệt.
Giang Triệt chỉ liếc mắt đã nhìn ra trò mèo của mấy nữ minh tinh này, lấy lý do nhiều như thế hơn phân nửa cũng chỉ vì tranh suất diễn cuối.
Anh vốn đang định bảo Chu Vưu hủy tiết mục của Lý Phiên Phiên, chẳng biết nghĩ đến gì đó, khóe môi lại cong cong, “Có thể, nhưng em phải đáp ứng một điều kiện của anh.”
Sau màn biểu diễn ảo thuật, đợt rút thăm trúng thưởng thứ hai sắp tới.
Rút thăm trúng thưởng hiển nhiên là tiết mục các nhân viên trông chờ nhất. Đợt thứ nhất là do MC thực hiện, nhưng lần này, MC nói còn có khách quý khác tới rút số may mắn.
Đám người đi lên sân khấu, mọi người tập trung nhìn, hóa ra là Giang Triệt.
“Đó là ai?”
“Tổng giám đốc Giang, CEO của công ty chúng ta đấy.”
“Đậu má, đẹp trai thế á?! Sao đến giờ tôi vẫn chưa từng gặp anh ấy? Từ từ, lúc trước group công ty thảo luận cực kỳ nhiều, có phải chính là chuyện của anh ấy và bạn gái không?”
“Đúng rồi, tổng giám đốc Giang không hay lộ diện. Cậu mới đến chưa lâu, không thấy cũng bình thường. Tôi cũng mới chỉ được gặp mấy lần thôi.”
“Tôi sợ thật rồi, tại sao lại đẹp trai như vậy! Bạn gái của anh ấy cũng làm trong công ty chúng ta à?”
“Đúng thế, cậu nhìn bên kia kìa… Người mặc áo lông màu kem chính là người yêu anh ấy, hình như cô ấy phụ trách điều phối hội trường.”
Lúc bên dưới còn xì xào bàn tán, Giang Triệt đã điều chỉnh xong micro.
Hôm nay anh mặc âu phục đúng tiêu chuẩn, nút thắt Windsor* tỉ mỉ, người vừa đứng lên sân khấu đã tỏa ra khí chất và giá trị nhan sắc xuất chúng.
(*) Một cách thắt nút cà vạt truyền thống, minh họa:
“Chào mọi người, tôi là Giang Triệt. Có lẽ vài đồng nghiệp mới không quen tôi, nhưng không sao, còn nhiều thời gian, mọi người có thể chậm rãi làm quen.”
“Giang Tinh là do tôi và Trần Tinh Vũ - tổng giám đốc Trần đồng sáng lập. Hai chúng tôi là bạn đại học, trước khi lập ra Giang Tinh…”
Chu Vưu ở dưới sân khấu vừa nghe Giang Triệt lưu loát kể lại hồi ức lập nghiệp vừa liên hệ với Lạc Lạc.
Nghe được Lý Phiên Phiên đã tới bãi đậu xe ngầm, Chu Vưu cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào.
Cô gọi điện cho Giang Triệt nhờ anh lên sân khấu làm khách quý rút thăm, giúp cô kéo dài thời gian.
Cân nhắc đến việc Giang Triệt chưa có chuẩn bị, cô bảo anh tùy tiện nói hai ba phút là được, sau đó khi rút thăm được người may mắn sẽ để MC đặt câu hỏi, kéo dài thêm mấy phút.
Không ngờ Giang Triệt chẳng chuẩn bị gì mà cũng nói rất trôi chảy. Dưới sân khấu không ít cô nàng đã giơ điện thoại nhắm ngay Giang Triệt mà điên cuồng chụp, còn gật gật đầu, bộ dạng “Tổng giám đốc Giang nói gì cũng đúng”.
Bài phát biểu kết thúc, dưới sân khấu vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt.
Ngoại trừ người của tổ quan hệ công chúng, dường như không ai phát hiện đây là tiết mục tạm thời chữa cháy chương trình.
Lý Phiên Phiên khi tới đã cho rằng mình sẽ diễn cuối, thật không ngờ Nghiêm Noãn vẫn đang chờ ở phòng trang điểm. Cô ta chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng, lên sân khấu.
Buổi họp thường niên đúng mười một giờ tối kết thúc, cực kỳ hoàn hảo.
Lúc kết thúc, Chu Vưu bất ngờ nhận được điện thoại của Trần Tinh Vũ, “Em gái Cá Mực, em đến phòng VIP bên này một chút. Giang Triệt uống nhiều quá, tôi sắp có chuyến bay, em mau đến đây đi.”
Uống nhiều quá?
Chu Vưu ngây ngốc, vội vàng chạy tới phòng nghỉ VIP.
“Cậu ta cùng mấy lãnh đạo cấp cao uống nhiều rượu quá, còn nhất định phải chờ em đi cùng. Tôi mặc kệ đấy, tôi đang vội, em chăm sóc cậu ta đi.”
Trần Tinh Vũ vội vàng bàn giao một câu rồi nhanh chóng rời đi.
“Giang Triệt, Giang Triệt?”
Chu Vưu lay lay, Giang Triệt không có phản ứng, ngủ như chết.
Cô còn phải thu dọn hậu chương trình, nào có thời gian chăm sóc một con ma men.
Cô chỉ biết số của Fiona, nhưng cô ấy không nghe máy.
Trong di động Giang Triệt chắc chắn có số điện thoại của mấy người trợ lý khác, nhưng… những người khác cô không quen, mà để phụ nữ trẻ tuổi đưa Giang Triệt về nhà thì cô cũng không yên lòng.
Đúng lúc này Giang Triệt chậm chạp mở mắt ra, giọng nói trầm thấp hô lên, “Vưu Vưu.”
“Giang Triệt, anh tỉnh rồi?” Chu Vưu hơi bất ngờ, duỗi ngón tay ra để gần trước mắt anh, “Đây là mấy?”
“…”
“Anh không say.”
Hơi rượu nồng nặc mà còn nói không say.
Giang Triệt nửa ngồi dậy, cau mày, “Em xong việc chưa? Chúng ta về nhà.”
Chu Vưu lắc đầu, “Còn chưa xong. Hay là thế này, anh đưa điện thoại cho em, em gọi lão Dương đưa anh về trước.”
Giang Triệt không hề nghĩ ngợi cự tuyệt luôn, “Không muốn, đừng quên anh lên sân khấu có điều kiện. Em phải dùng thân thể bù lại.”
“…”
Trái tim Chu Vưu đột nhiên nảy lên, cô vô thức liếc ra cửa một cái.
Cũng may, không có ai.
Xem cách nói chuyện của Giang Triệt hiển nhiên đã say.
Anh tỉnh lại còn có thể di chuyển, nếu ngủ như chết chắc chắn cô đưa đi không nổi.
Nghĩ đến chuyện này, Chu Vưu xin nghỉ, giao việc giải quyết hậu chương trình cho đồng nghiệp sau đó dỗ Giang Triệt đứng dậy, đi ra ngoài.
Đêm tất niên xe taxi rất ít, giá còn cực đắt.
Chu Vưu xem qua, phát hiện đường tới nhà mình tương đối gần, cũng khá rẻ.
Cô gọi xe, định vị địa chỉ nhà mình.
Đợt thi cuối kỳ của Chu Kỳ đã kết thúc, con bé nghỉ rồi nhưng công việc của Chu Vưu còn chưa xong. Hai chị em đương nhiên muốn cùng nhau về Lư Nguyên. Mấy hôm nay Chu Vưu bận bịu làm việc, không có sức lực chơi cùng Chu Kỳ, Chu Kỳ bèn cùng bạn học tới cổ trấn bên cạnh du lịch.
Nếu không phải vậy Chu Vưu cũng chẳng dám đưa Giang Triệt về nhà.
Mất sức chín trâu hai hổ mới đưa được Giang Triệt vào phòng, Chu Vưu cảm giác toàn thân đã rã rời.
Giang Triệt nửa tỉnh nửa say, chuếch choáng nằm trên chiếc giường nhỏ, lau trán, ấn đường thình thịch nảy lên.
Anh an phận nên Chu Vưu tạm thời không lo cho anh nữa, lấy quần áo đi tắm trước.
Đợi khi cô ra khỏi phòng tắm, Giang Triệt đã đứng dậy, đi tới cạnh bàn đọc sách dò xét đồ vật trên đất.
“Đây là cái gì?”
“Bạt nhún, em gái em mua về.”
Chu Vưu bất đắc dĩ trả lời.
Vừa bắt đầu kỳ nghỉ là Chu Kỳ đã không chịu ngồi yên, nhà vốn không có chỗ xoay người mà cô bé còn mua cái bạt nhún tròn về, nói cái gì bình thường cô đi làm ngồi lâu, ở nhà nên vận động nhiều hơn. Còn nói gì mà… gần đây rất thịnh hành làm tình trên bạt nhún nên con bé mua riêng cho cô để rèn luyện thân thể.
Cái bạt nhún này có một tấm lưới đàn hồi ở giữa, theo hướng dẫn thì nó có thể chịu trọng lượng 100kg. Bên cạnh mặt lưới là dây xích lò xo, lần lượt chụp lên giá đỡ tròn.
Chỉ lắp ráp cái bạt nhún nhỏ này thôi mà hai chị em đã mệt bở hơi tai.
Sau khi lắp xong, Chu Vưu chưa từng dùng thử. Thứ nhất cô không rảnh, thứ hai là căn phòng này không thể nhảy cao được, luôn có cảm giác nhảy hai lần sẽ đụng tới trần nhà.
Giang Triệt chắc là đã quá say, không nói một lời bỗng nhiên đứng lên tấm bạt nhún.
Chu Vưu căng thẳng, dừng động tác thoa mỹ phẩm dưỡng da, “Giang Triệt, anh làm gì vậy, anh đừng nhảy! Anh cao như thế, cẩn thận đụng đầu.”
Giang Triệt hoàn toàn bỏ ngoài tai, giống thằng ngốc nhà quê, mặc âu phục, cà vạt còn chưa tháo, nhảy tưng tưng trên chiếc bạt nhún.
Chu Vưu choáng váng.
Lực đàn hồi của bạt nhún có hạn, Giang Triệt một mét tám mấy nhảy lên chỉ cách trần nhà một khoảng tương đương.
Ban đầu Chu Vưu còn lo anh bị đụng đầu, bây giờ càng nhìn càng buồn cười. Lúc lơ đãng liếc thấy điện thoại trên đầu giường, đầu óc cô khẽ động. Cô cầm máy lên, mở camera vừa chụp vừa nín cười.
Không hề báo trước, mặt đất bỗng nhiên truyền đến một tiếng “rầm” vang dội.
Hoạt động nhún nhảy của Giang Triệt tuyên bố kết thúc.
Chu Vưu đứng hình ba giây, đặt điện thoại xuống rồi nhìn về phía bàn chân Giang Triệt đã bị anh nhảy đâm xuyên qua bạt nhún, mắt trợn tròn.
Trời ạ.
Cô chỉ lo nhảy cao quá đụng đầu, Giang Triệt lại mặc luôn bạt nhún vào người…?
“Giang… Giang Triệt, anh còn ổn chứ?”
Chu Vưu tiến lên dìu anh, đỡ người ngồi xuống cạnh giường.
Mi mắt Giang Triệt cụp xuống, anh chậm rãi nhắm mắt nói, “Đau chân.”
Anh chỉ nói hai chữ nhưng nghe lại có chút tủi thân, con mắt anh nhắm chặt, bờ môi căng ra thành một đường thẳng.
Chu Vưu ngồi xuống xem xét.
Cũng may không chảy máu, chỉ hơi đỏ, có thể do nhảy sưng lên.
Giang Triệt say thành bộ dáng nửa tỉnh nửa mê thế này, cô không có cách nào đưa người vào phòng tắm rửa, nhỡ mà trượt chân té ngã liệt nửa người thì lỗi lầm của cô lớn lắm.
Chu Vưu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng dụ dỗ, “Giang Triệt, em múc nước lau người cho anh được không?”
Giang Triệt yên lặng một lát, trong lỗ mũi phát ra một tiếng “ừ” qua loa.
Chu Vưu thu dọn “thi thể” của bạt nhún, tạm thời vứt ra ngoài phòng, còn cực kỳ chột dạ nhìn xung quanh một phen.
Người tầng dưới có lẽ không ở nhà, không có dấu hiệu muốn lên trên gây rắc rối.
Cô an tâm trở lại phòng, múc nước, giúp Giang Triệt cởi quần áo, lau mình.
Giang Triệt rất ngoan, công việc lau mình của Chu Vưu tiến hành thuận lợi lạ thường.
Nhưng lúc cô chuẩn bị đứng dậy vắt khăn thì Giang Triệt bỗng mở mắt, giữ chặt tay Chu Vưu, dùng sức nhấc cô lên giường, đặt dưới thân nghiêm túc nói: “Vưu Vưu, em phải thực hiện lời hứa.”
…?
“Chờ một chút! Giang Triệt chờ chút! Ưm…”
Giang Triệt uống say nhưng sức lực vẫn khá khỏe. Hơn nữa anh rất cố chấp, không để ý Chu Vưu mà cứ thế hôn.
Nụ hôn từ môi kéo dài mãi xuống dưới, một đường như đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhóm lửa trên người Chu Vưu.
Trong đầu Giang Triệt có lẽ chỉ còn lại lời hứa lúc tình thế cấp bách của Chu Vưu, dụ.c vọng thức tỉnh trở nên mãnh liệt.
Tục ngữ nói rượu say làm liều, Giang Triệt vốn không làm liều nhưng bình thường vẫn có chút thiết tha muốn thử, lại nghĩ đến cảm xúc của Chu Vưu nên vẫn không dám làm. Hiện giờ anh chẳng còn cố kỵ nào nữa.
Nói chuyện cũng lớn mật hơn ngày thường rất nhiều.
Chu Vưu quá thẹn, bịt tai không muốn nghe, Giang Triệt còn đẩy tay cô ra, nhất định phải nói bên tai cho cô nghe.
Nhất thời Chu Vưu mặt đỏ đến tận mang tai, muốn nói nhưng lời thốt ra lại không đầy đủ. Điều duy nhất cô có thể làm là tìm đến công tắc đầu giường, tắt đi ánh đèn trong phòng.
Cuộc vui kéo dài đến nửa đêm. Trước khi ngủ, Chu Vưu mơ màng nghe được Giang Triệt nói bên tai: “Chúc mừng sinh nhật, Vưu Vưu.”
Chu Vưu dừng lại, hơi tỉnh táo hơn.
Đã qua 12 giờ.
Đúng, hôm nay là sinh nhật cô, gần đây bận rộn đầu tắt mặt tối nên ngay cả sinh nhật mình cô cũng quên béng luôn…
-
Hai người ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Phòng nhỏ không tốt ở chỗ không thông gió. Tỉnh dậy chóp mũi vẫn tràn ngập hương vị khó nói.
Đầu Giang Triệt hơi đau nhưng ký ức tối qua vẫn còn như mới.
Ban đêm Chu Vưu đưa lưng về phía anh ngủ. Anh hướng về phía trước ôm lấy Chu Vưu, hôn lên xương hồ điệp (xương bả vai) của cô.
Chu Vưu cũng đã tỉnh, không nhịn được run rẩy.
“Tỉnh rồi?”
Chu Vưu không lên tiếng.
Cái tay của Giang Triệt bỗng nhiên bắt đầu không an phận.
Chu Vưu giật mình, xoay người đè tay anh lại khẽ mắng: “Anh muốn làm gì?”
Giang Triệt vẻ biếng nhác nhưng lại dễ dàng tránh thoát khỏi trói buộc của cô, ôm người vào ngực, “Tỉnh rồi còn vờ ngủ, em muốn làm gì?”
Chu Vưu không muốn nói chuyện với anh.
Giang Triệt yên lặng một lúc rồi nói, “Trong nhà anh đã chuẩn bị bánh sinh nhật và rượu vang, lúc đầu định sau khi họp thường niên kết thúc sẽ đưa em về nhà. Nhưng không cẩn thận uống nhiều quá.”
“Đúng rồi, sinh nhật năm nay của em… là hai mươi hai, phải không, đã đến tuổi được kết hôn.”
Chu Vưu không nhịn được phản bác, “Có phải anh mù chữ không, nữ giới hai mươi tuổi đã được kết hôn rồi.”
Bị cô phủ đầu, Giang Triệt sờ sờ mũi cô, “Hóa ra… em gấp không kịp đợi muốn kết hôn với anh?”
Chu Vưu đạp anh.
“Được rồi được rồi, anh sai rồi.” Giang Triệt mau chóng xin khoan dung, nói sang chuyện khác, “Nói lại thì họp thường niên đã qua rồi, lập tức sẽ đến kỳ nghỉ. Năm nay em về nhà ăn tết?”
“Nếu không thì có thể đi đâu.”
“Em có thể tới nhà anh, hoặc là… có thể đi du lịch cùng anh.”
Chu Vưu xem như đã nhận ra, trên giường anh đều nói lời không đứng đắn. Cô lười đấu khẩu lại nên chuẩn bị đứng dậy.
“Aiz, anh nói thật, họ hàng nhà em đã như thế em còn về làm gì.”
Giang Triệt đè Chu Vưu lại, không cho cô đứng lên.
Chu Vưu bất đắc dĩ nói, “Em muốn đi thắp hương cho ba mẹ. Về nhà cũng không chỉ có mỗi việc đón tết, còn Kỳ Kỳ nữa.”
“Vậy lúc nào em đi?”
“Mua vé ngày kia rồi.”
“Nhanh thế à? Em còn chưa nói với anh?”
Thấy bộ dạng bất mãn của Giang Triệt, Chu Vưu nghĩ nghĩ, chủ động tiến lên hôn anh một cái coi như trấn an.
Việc này là cô không đúng, gần đây bận quá nên quên nói cho Giang Triệt một tiếng khi nào về nhà.
Lúc hai người rời giường đã hơn mười hai giờ. Chiếc giường giờ trở thành một đống lộn xộn hoàn toàn không thể nhìn vào.
Chu Vưu dọn dẹp giường chiếu, Giang Triệt đánh răng bên cạnh bị cô sai đi mở cửa sổ thông gió.
“Căn nhà này của em quá nhỏ, tết đến nói với em gái em một tiếng. Tuổi của em gái em cũng không còn nhỏ, một mình sống không có vấn đề gì chứ? Em chuyển đến ở chỗ anh đi, anh sắp xếp cho em em một căn phòng trọ.”
Chu Vưu mệt mỏi không nói nên lời, dứt khoát không trả lời.
Giang Triệt là thiếu gia, ngoại trừ chuyện nhỏ nhặt như mở cửa sổ thì rất nhiều việc không thể làm giúp Chu Vưu, có làm cũng gây trở ngại chứ chẳng giúp gì.
Giang Triệt quần áo không chỉnh tề rảo bước trong phòng xem Chu Vưu quét dọn vệ sinh, thi thoảng thuyết phục dăm ba câu, ý đều muốn bảo Chu Vưu dọn vào sống chung với anh.
Đang lúc tinh thần thuyết phục của Giang Triệt dâng cao, tiếng khóa cửa bỗng nhiên vang lên.
Chưa đến hai giây sau, Chu Kỳ đã đẩy cửa bước vào, còn cúi đầu lải nhải, “Chị, cái bạt nhún kia sao đã hỏng rồi, chị nhảy mạnh thế? Em nói này em quả đúng là một cô em tốt, biết hôm nay là sinh nhật chị nên em đã cố ý về sớm, mua bánh kem cho chị, chị…”