Chương 47: quen nhau

Không Ngoan

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)
 

 
"Lặp lại lần nữa."
 
“Em thích anh...”
 
"Lặp lại lần nữa."
 
“...Em, em thích, em thích anh.”
 
“Ngoan lắm, lặp lại lần nữa.”
 
“...”
 
Đêm nay, Chu Vưu cũng không biết mình đã có ý hay vô tình lặp lại ba chữ “Em thích anh” bao nhiêu lần nữa. Dục vọng của Giang Triệt như nước lũ vỡ đê, dâng trào theo câu tỏ tình cực nhỏ này.
 
Mặc dù Chu Vưu đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không ngờ lại kịch liệt như vậy.

 
Đêm khuya yên lặng như tờ, trong phòng ngủ còn quanh quẩn tiếng va chạm no đủ và tiếng ngâm nga khe khẽ.
 
Chu Vưu sớm đã từ bỏ việc giãy dụa, khép hờ đôi mắt để kệ người nào cần thì cứ đến.
 
Điều đáng mừng duy nhất là có lẽ Giang Triệt vẫn còn sót lại chút lương tâm, dù động tác mạnh mẽ vẫn nhớ rõ tránh mắt cá chân bị sái của cô.
 
Sau khi kết thúc, cả người Chu Vưu hiện lên màu hồng nhàn nhạt. Nghiêng người né tránh sự đụng chạm của Giang Triệt, cô từ từ nhắm hai mắt, run rẩy nức nở.
 
Giang Triệt hôn vành tai rồi lật cô qua ôm vào lòng, cọ xát bên tai cô hỏi bằng giọng nói mập mờ khàn khàn.
 
“Thoải mái không?”
 
“Mệt à?”
 
“Anh tắm cho em nhé?”
 
Chu Vưu đã sớm lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ không còn ý thức, nức nở là phản ứng vô thức, cổ họng sớm đã khàn đi dưới sự ‘chăm sóc’ của Giang Triệt, dù cô có tỉnh táo thì cũng không thể trả lời câu hỏi không biết xấu hổ của Giang Triệt.
 
Cô yếu ớt co rúm trong ngực Giang Triệt không lên tiếng. Anh coi như cô ngầm thừa nhận, lại ôm cô vào phòng tắm.
 
Phòng tắm nhà Giang Triệt có một bồn tắm lớn hình tròn, ngày thường anh đều tắm vòi sen, rất ít dùng đến nhưng dì dọn vệ sinh vẫn cực kỳ cần mẫn, dù anh có cần hay không vẫn lau sạch sẽ toàn bộ.
 
Xả nước ấm vào trong bồn, Giang Triệt cẩn thận đặt Cá Mực trẹo chân ngủ say trong ngực mình xuống.
 
Chân cô không được dính nước, người lại ngủ như chết, nhấc ngón tay thôi cũng đã tốn phân nửa sức lực của cô.
 
Giang Triệt cảm giác mình tự làm tự chịu, chỉ có thể ôm cô từ sau lưng, đưa tay ra cầm bông tắm tắm cho cô.
 
Điểm chết người chính là anh lại có phản ứng với một nàng Cá Mực đã không còn tri giác.
 
Chu Vưu quá mệt mỏi, trong lúc ngủ say chỉ có thể cảm nhận được nóng lạnh luân phiên, căn bản không biết sau khi vào phòng tắm lúc ba giờ sáng Giang Triệt đã thay mấy lần nước nóng, lại làm chuyện gì xấu.
 
Dù sao khi cô bị bọc thành cái bánh chưng nhét vào ổ chăn sạch sẽ thì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã dần sáng, đúng lúc đồng hồ trên màn hình LCD treo tường nhảy đến năm giờ.
 
——
 
Khi Chu Vưu tỉnh lại, trước mắt có một mảng ánh sáng mờ ảo, nhắm mở mắt  vài lần mới bắt đầu nhìn rõ.
 
Cô nhìn lồng ngực trước mắt, ngây ra vài giây, lại hơi quay đầu nhìn lên trần nhà.
 
Tầm mắt cô nhanh chóng bị hấp dẫn bởi ngọn đèn trần xoắn ốc rất có hơi thở nghệ thuật, suy nghĩ dần quay về...
 
(*) Là đèn này nè cả nhà:

 
Cô nhớ rõ tối qua bị làm đến không chịu nổi, khi cô cầu xin Giang Triệt dừng lại, ngọn đèn này treo lủng lẳng, đong đưa làm cô choáng váng.
 
Rèm cửa chỉ kéo một lớp, rèm che nắng treo cao, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ.
 
Cô cử động, phát hiện mình bị thứ gì đó bao lấy, loay hoay trái phải nhiều lần mới giãy dụa rút tay ra khỏi khăn tắm mềm mại được, nhưng trên người cô vẫn còn một tầng ‘gông xiềng’ nặng nề hơn nữa.
 
“Giang Triệt, Giang Triệt...”
 
Cô khẽ gọi hai tiếng.
 
Giang Triệt ngủ rất say, không có phản ứng.
 
Vòng eo nhỏ nhắn của Chu Vưu bị một tay Giang Triệt ôm lấy, đầu cô chống dưới cằm anh, cả người đều bị anh bá đạo giam cầm trong ngực.
 
“Giang Triệt, dậy đi.”
 
Lần này Chu Vưu hơi nâng tông, nhưng cổ họng đã bắt đầu đau nhức.
 
Giang Triệt vẫn không có phản ứng.
 
Chu Vưu một mực muốn đi làm, bất đắc dĩ co đầu gối lại cọ xát giữa hai chân anh.
 
Cái cọ này cũng khó lường, Giang Triệt không biết tỉnh lại từ bao giờ bỗng nhiên khống chế cái chân quấy phá của cô vòng qua hông mình.
 
Chu Vưu ngây ra, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lười biếng của Giang Triệt, “Sáng sớm ngày ra em làm gì vậy, muốn nữa hả?”
 
Chu Vưu im lặng như tôm luộc.
 
Giang Triệt buông chân cô ra, lại ôm eo cô xốc lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
 
Giang Triệt cười như không cười, còn chưa quá tỉnh táo, thấy mặt Chu Vưu đỏ bừng, chỉ dám liếc anh một cái rồi vội vàng rũ mắt, anh xích lại gần hôn lên mặt cô.
 
Mắt Chu Vưu run lên, cô nhỏ giọng nhắc nhở, “Giang Triệt, em phải đi làm.”
 
“Có phải em bị làm đến choáng rồi không, hôm nay là thứ Bảy, làm cái gì mà làm?”
 
“...”

 
Chu Vưu ngẫm lại ngày giờ, đúng thế thật.
 
Có thể do ngây người ở Gia Bách quá lâu nên cô vẫn chưa thích nghi được với lịch trình làm việc của Giang Tinh được nghỉ hai ngày cuối tuần, muốn đi làm theo phản xạ.
 
“Vậy, vậy em đi tắm đây.”
 
Giang Triệt lại nói, “Tối qua anh tắm cho em rồi mà, em không nhớ sao? Có phải em thật sự không có lương tâm không hả, em có biết anh tắm cho em mệt thế nào không?”
 
Chu Vưu không còn chỗ dung thân.
 
Cái người này thật sự không có chút e lệ nào à?
 
Tối qua cô trăm ngàn lần không ngờ hôm sau lại lúng túng xấu hổ như vậy.
 
Trái lại Giang Triệt cực kỳ tự nhiên, tối qua mới xác nhận quan hệ, sáng sớm nay đã trực tiếp chuyển sang khuôn mẫu tình nhân, ôm Chu Vưu không buông tay, thỉnh thoảng còn nói vài lời ân ái, động tay động chân khiến người ta mặt đỏ tim đập.
 
Chu Vưu không có kinh nghiệm yêu đương, chẳng biết đây có phải tiến độ tiêu chuẩn không mà trong tiềm thức cứ cảm thấy hơi... nhanh thì phải?
 
Cô không biết có phải nhanh quá hay không, chân tay luống cuống, Giang Triệt nói gì thì là vậy.
 
Cuối cùng dính nhau đến lúc rời giường, Chu Vưu mới phát hiện không thấy quần áo mình đâu.
 
“Quần áo em đâu rồi?”
 
Giang Triệt nhớ lại, “Tối qua anh tắm cho em rồi ném hết quần áo vào máy giặt rồi.”
 
“...Vậy, vậy em mặc gì đây?”
 
Giang Triệt nói rất đàng hoàng chững chạc, “Em không mặc gì cũng được mà.”
 
“...”
 
Chu Vưu co vào trong chăn, khóc không ra nước mắt, nhìn thật tội nghiệp.
 
Giang Triệt độc miệng nhưng thật ra vẫn còn vài phần tính người, anh mở tủ lấy áo choàng tắm dài ra, ước lượng rồi lắc đầu.
 
Áo choàng tắm này quá lớn với cô, đi đứng dễ dẫm phải vạt áo lại ngã mất.
 
Anh lại lấy một cái áo sơ mi ra, ném lên giường, cười như không cười nói: “Áo sơ mi của bạn trai.”
 
“...”
 
Hiểu biết nhiều phết nhỉ.
 
“Em mặc trước đi, anh gọi người mang quần áo tới.”
 
Cũng chỉ có thể như vậy.
 
Chu Vưu rời giường rửa mặt, Giang Triệt vào phòng khách tìm điện thoại, gọi cho trợ lý.
 
Vết thương ở chân Chu Vưu không nghiêm trọng lắm, nhưng tối qua vận động trên giường quá kịch liệt, cô xuống giường đi lại rất kỳ quái.
 
Cô mặc áo sơ mi đi loạng choạng, không dám suồng sã quá mức. Thấy Giang Triệt vừa vào phòng là cô mau chóng chui lại lên giường, ngồi tựa đầu giường, đắp chăn đàng hoàng kín mít.
 
Trải qua tối hôm trước, cô hơi đề phòng Giang Triệt.
 
Giang Triệt cảm thấy buồn cười, “Chạy gì mà chạy, có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy à.”
 
Thật sự muốn khâu miệng anh lại...
 
Giang Triệt cầm hòm thuốc trong tay, ngồi xuống mép giường vén chăn lên, quen cửa quen nẻo bôi thuốc cho Chu Vưu.
 
Anh vừa bôi thuốc vừa hỏi: “Hôm nay em muốn đi đâu không? Khó lắm anh mới có ngày rảnh rỗi, dù sao cũng là ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, em quyết đi.”
 
“Muốn đi dạo phố không? Hình như con gái các em đều thích đi dạo phố phải không. À đúng rồi, hôm qua túi em bị trộm rạch nhỉ? Đúng lúc hôm nay mua cái mới luôn, em muốn mua gì nữa không, mua hết cho em đấy.”
 
Chu Vưu không nói gì, hơi nghĩ sang chuyện khác, “E là hôm nay không được... Có kết quả vụ án của em gái em rồi, có lẽ em phải đến đồn cảnh sát một chuyến.”
 
Giang Triệt hững hờ hỏi: “Có gì phức tạp à?”
 
“Người dùng thẻ căn cước của Chu Kỳ là một đứa em họ của em, mà còn không chỉ vay mượn của mỗi em gái em đâu.”
 
Chu Vưu nói qua loa cho anh biết quan hệ thân thích của mình và Chu Vân Vân.
 
Lúc này Giang Triệt mới lộ ra một chút biểu cảm ngạc nhiên, “Vậy anh đi cùng em.”
 
Chu Vưu vô ý thức muốn từ chối nhưng chợt nhớ ra hiện giờ hai người đã là người yêu, lời từ chối đến miệng lại bị cô nuốt xuống, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
 
“Phải rồi, điện thoại của em đâu?”
 
Giang Triệt bôi thuốc xong đứng lên, “Để anh đi lấy cho.”
 
Hôm qua coi như Chu Vưu may mắn, điện thoại mang ra quay video chưa cất đi, giấy tờ và thẻ ngân hàng đều để ở ngăn túi khác, thật ra vật thiệt hại duy nhất là cái túi xa xỉ bị rạch và ví tiền bị trộm.
 
May mà trong ví chỉ có hai trăm tệ tiền mặt.
 
Giang Triệt lấy điện thoại cho cô nhưng máy đã hết pin.
 
Giang Triệt vừa tìm dây sạc cho cô vừa trêu chọc, “Em thân là bạn gái tổng giám đốc Giang Tinh, cũng là nhân viên PR bên ngoài của Giang Tinh mà dám không dùng điện thoại Giang Tinh? Lá gan to nhỉ.”
 
Chu Vưu chột dạ, “Vẫn chưa hỏng mà.”
 
Công ty cũng không có quy định nhân viên nhất định phải dùng sản phẩm của công ty.
 
Nhưng có lẽ cũng chỉ có một người dám trắng trợn cầm điện thoại hãng khác nhờ boss tổng sạc pin giúp ——
 
Trợ lý nhanh chóng đưa quần áo đến, Chu Vưu vốn đang nơm nớp lo sợ, hạ quyết tâm giả ốc sên ở trong phòng, nhưng trợ lý người ta vốn không đi vào phòng, chẳng cần phải chào hỏi.
 
Chu Vưu thở phào.
 
Cô thay quần áo, ăn bữa sáng trợ lý Giang Triệt mang tới, lượng pin sạc vào cũng đã có thể khởi động điện thoại.
 
Chu Vưu vừa khởi động máy, chỉ thấy số lượng tin WeChat chưa đọc màu đỏ không ngừng nhảy lên.
 
Trong WeChat, có rất nhiều người khen video tối qua cô đăng lên vòng bạn bè, mấy group làm việc cũng đầy tin nhắn mới chưa đọc, mặt khác Chu Kỳ cũng nhắn cho cô rất nhiều tin.
 
Chu Kỳ: 【Chị, bác gái lại gọi điện đến không ngừng, như bị thần kinh ấy, nên em không nghe máy.】
 
Chu Kỳ: 【Chị, chị chưa dậy hả?】
 
Chu Kỳ: 【Mợ cũng gọi điện đến, em cũng không nghe.】
 
Chu Kỳ: 【...】
 
Chu Kỳ: 【Chị vẫn chưa dậy à???】 
 
Chu Kỳ nhắn tin WeChat từ tám giờ sáng, bây giờ đã mười giờ rưỡi.
 
Chu Vưu đang chuẩn bị gọi điện thoại cho con bé, bỗng nhiên có một số điện thoại mã vùng Lư Nguyên gọi đến, cô nhanh chóng ấn nhận máy...
 
Giang Triệt đang mang một ly sữa vào phòng, thấy sắc mặt cô trắng bệch mới hỏi: “Sao vậy?”
 
Chu Vưu cúp điện thoại, hoảng hốt, có chút khó tin, “Bác gái... của em... tìm đến Tinh Thành, bây giờ đang ở trước cửa nhà.”