Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Lạp Lệ Sa (Kai’Sa Team)
Giang Triệt đang đứng trên ranh giới “sắp bị block” bồi hồi thăm dò thử, thấy Chu Vưu đã lâu còn chưa trả lời, nhiều lần đều cho rằng mình bị xóa bạn bè rồi.
Buổi chiều xem thí nghiệm chạy thử sản phẩm mới ở trung tâm nghiên cứu phát minh, thỉnh thoảng anh lại lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Chu Vưu.
Có nhân viên to gan trêu chọc hỏi: “Tổng giám đốc Giang không phải đang yêu đương đấy chứ? Mặt mày hớn hở thế.”
Có người đáp lời, “Đúng vậy, tổng giám đốc Giang, có phải anh đang nhắn tin với bạn gái không?”
Giang Triệt nhíu mày, “Rõ ràng vậy sao?”
…?
Nụ cười treo trên mặt mọi người đột nhiên cứng ngắc, ào ào hóa đá.
Trực tiếp vậy luôn, thật sự yêu đương rồi?
Không đợi thí nghiệm kết thúc, tin tức “Tổng giám đốc Giang có bạn gái” đã mọc cánh bay khắp mọi ngóc ngách công ty.
Bộ phận thương hiệu cũng ngầm thảo luận sôi nổi. Chu Vưu và đồng nghiệp cùng đi tới phòng trà nước lấy nước, nghe mọi người trò chuyện hăng hái, trên mặt cô duy trì nụ cười xấu hổ nhưng vẫn không thất lễ, còn đáy lòng đã yên lặng cắt Giang Triệt thành từng miếng.
Buổi tối Chu Vưu được sắp xếp đi cùng Giang Triệt tham dự hoạt động kỷ niệm của Kim Thịnh. Lúc sắp hết giờ làm việc, trợ lý tổng giám đốc Fiona thông báo qua điện thoại nội bộ, “Zoe, sáu giờ tổng giám đốc Giang đợi cô ở cổng công ty.”
“Ok, cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Hôm nay Giang Triệt không tự lái xe, Chu Vưu đợi một lát mới bất giác phát hiện một chiếc xe MPV sáng đèn gần đó.
Ngồi vào ghế sau, Chu Vưu liếc nhìn lái xe, lại hỏi Giang Triệt bên cạnh, có chút thận trọng, “Sếp Giang, em mặc thế này… hình như không phù hợp lắm, em có thể về nhà đổi quần áo một lát được không?”
Giang Triệt thuận miệng chê bai, “Quần áo trong nhà em chỉ sợ cũng không có cái nào phù hợp.”
Chu Vưu: “…”
Cũng may Giang Triệt phát hiện không đúng, còn biết phải cứu vãn kịp thời, “Không cần thay, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Chu Vưu ngoan ngoãn đáp lời “Vâng”, rồi lại yên lặng lấy điện thoại ra, gửi cho Giang Triệt một cái gif Anime cắt cổ kèn kẹt.
Giang Triệt trả lời, “Đối xử tàn nhẫn với chồng em như vậy?”
Trong nháy mắt tai Chu Vưu liền phiếm hồng, cô yên lặng trừng Giang Triệt một cái.
Nhưng ngại phía trước còn có lái xe, cô cũng không dám làm quá rõ ràng.
Giang Triệt dường như cảm thấy dáng vẻ muốn đánh người lại không thể xuống tay này của cô rất thú vị, nhanh chóng gửi mấy tin nhắn cho cô.
Giang Triệt: [Đúng rồi, có phải em quên chuyện gì không?]
Giang Triệt: [Lần trước em còn đồng ý, cho dù anh hỏi cái gì em cũng sẽ thành thật trả lời anh. Sao đến giờ em còn chưa trả lời, nói không giữ lời?]
Giang Triệt còn giấu bài, lại gửi ảnh chụp màn hình lúc ấy cho cô xem.
Trên ảnh cắt màn hình hiện lên đối thoại giữa hai ngươi, câu cuối cùng rõ ràng là: Đối tượng mộng xuân của em có phải anh không?
Gửi xong, Giang Triệt nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ, cười như không cười thưởng thức Chu Vưu xấu hổ giận dữ bùng nổ.
Chu Vưu chưa từng nghĩ tới, Giang Triệt còn có thể chờ đến lúc này!
Tay cô luống cuống tắt điện thoại rồi mở cửa sổ ra thông khí, đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sống chết cũng không chịu quay lại, chỉ là phần cổ đã nhiễm một tầng ửng đỏ nhàn nhạt.
Cũng may Giang Triệt không đùa nữa, yên phận đến studio tạo hình. Anh còn vô cùng lịch thiệp vòng qua bên kia mở cửa cho Chu Vưu.
Tóc Giang Triệt ngắn nên tương đối dễ xử lý, Chu Vưu tóc dài thì phức tạp hơn chút, kiểu tóc bới phồng trang nhã đơn giản cũng làm mất một tiếng.
Để tạo hiệu ứng xõa tung tự nhiên lại ưu nhã mà bên trong tóc không biết bị nhét vào bao nhiêu cái kẹp nhỏ định hình, cũng không biết phun lên bao nhiêu keo.
Làm xong, Chu Vưu cảm thấy trên đầu rất không thoải mái, trong óc quanh quẩn suy nghĩ sau khi kết thúc phải gội đầu thật sạch.
Lễ phục Giang Triệt đã chọn xong từ lâu, là váy dài hai dây đuôi cá màu trắng, kiểu dáng đơn giản trang nhã, thiết kế dây áo vừa vặn làm nổi bật lên đường cong vai cổ ưu việt của Chu Vưu, nhưng lại không đến mức quá hút mắt, giọng khách át giọng chủ—— dù sao bọn họ cũng chỉ là người tham dự tiệc rượu, không phải người tổ chức.
Giang Triệt chờ bên cạnh một lát, Chu Vưu thay quần áo bước ra, ánh mắt anh rời khỏi điện thoại, đóng đinh trên người Chu Vưu.
Nhà tạo hình quan sát trên dưới, còn khen một câu, “Chu tiểu thư mặc chiếc váy này vô cùng xinh đẹp, kích thước cũng vừa vặn, rất vừa người.”
Cô ấy coi Chu Vưu là bạn gái dự tiệc bình thường của Giang Triệt, khen ngợi sơ sơ một chút, trọng tâm vẫn tập trung vào Giang Triệt, “Ánh mắt tổng giám đốc Giang thật tốt, rất biết chọn quần áo.”
Giang Triệt hoàn hồn, dặn dò, “Đúng rồi, vòng tay đâu?”
“Tôi lập tức đi lấy, tổng giám đốc Giang chờ một lát.”
Nhà tạo hình nhanh chóng cầm hộp trang sức nhung màu lam ra.
Giang Triệt lấy vòng tay ra, rồi nâng cổ tay Chu Vưu lên, đeo lên cho cô.
Vòng tay làm từ bạch kim, nhỏ nhắn tinh xảo, tạo hình quấn quanh vô cùng đặc biệt, phía trên còn khảm không ít kim cương nhỏ. Cổ tay Chu Vưu nhỏ nhắn, đeo cái vòng tay này lên rất vừa vặn, lắc nhẹ một cái những viên kim cương nhỏ sẽ chớp sáng, làm nổi bật ánh bạc lấp lóe.
Lúc rời đi, Chu Vưu không nhịn được lắc cổ tay, “Chiếc vòng tay này đẹp quá.”
Giang Triệt lười biếng “ừ” một tiếng, “Đẹp thì đeo nhiều vào.”
“Cái này… không phải… mượn sao?” Chu Vưu ngạc nhiên giương mắt, không biết là nghĩ đến gì đó, âm thanh càng ngày càng nhỏ, “Quần áo giày…”
“Mượn?” Giang Triệt ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, đến khi anh kịp phản ứng lại tức quá hóa cười, “Anh keo kiệt đến mức phải để bạn gái mình mặc đồ người khác từng mặc sao…?”
Lễ phục của minh tinh cũng đều mượn tới mượn lui, keo kiệt chỗ nào.
Đương nhiên những lời này Chu Vưu không dám nói trước mặt Giang Triệt, cái tính tình mắt cao trên trời kia, đoán chừng lại muốn nhục nhã người ta là tuyến 18.
Sắp tới trước xe, cô nói lảng sang chuyện khác: “Kích thước này rất chuẩn, nếu em béo hơn một chút thì khóa kéo bên cạnh có thể không kéo lên được.”
“Đương nhiên rồi, còn không nhìn xem là ai đo.”
Giang Triệt nói vô cùng tự nhiên, vừa nói vừa quan sát cô từ trên xuống.
Chu Vưu không hiểu, ngồi vào xe mới bừng tỉnh hiểu ra.
Cô che ngực theo bản năng, thẹn đến mức cả người hít thở không thông, lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, từ chối nói chuyện với Giang Triệt.
Giang Triệt lười biếng ngồi đó, nghiêng đầu nhìn cô, còn cố ý bắt chéo chân, duỗi đến trước chân cô, mũi chân lắc lư.
“…”
Bản tính lưu manh không sai mà.
Tám giờ tối, ánh đèn hiên nhà hội trường rạng rỡ, đèn flash camera chớp nhoáng đan xen với ánh sáng óng ánh của trang sức lễ phục dạ hội, buổi tiệc tối chậm rãi mở màn.
Dạ tiệc “0o” lần trước làm vô cùng xa hoa, nhưng Chu Vưu không ngờ sự kiện của một doanh nghiệp bất động sản như Kim Thịnh cũng không kém, còn có không ít minh tinh tới cổ động.
Giang Triệt hơi nghiêng đầu, “Đi thôi, tới chào hỏi cậu anh.”
Cậu Giang Triệt – Lục Sơn, chủ tịch đương nhiệm tập đoàn bất động sản Kim Thịnh.
Theo như tin tức, cổ phần cá nhân của Lục Sơn ở tập đoàn Kim Thịnh cao hơn 67%, có được quyền khống chế tuyệt đối với Kim Thịnh. Các thành viên khác của Lục gia cũng có không ít cổ phần ở Kim Thịnh, toàn bộ cổ phần có được cộng lại cao hơn 85%, được coi là doanh nghiệp loại hình gia tộc lớn danh xứng với thực.
Chu Vưu nhớ lại thông tin đã xem trên mạng, trong lòng có chút căng thẳng.
Đằng trước Lục Sơn và phu nhân Bùi Nguyệt trong tay đều cầm ly rượu đỏ, đang trò chuyện gì đó với người khác, nét mặt lộ ra ý cười ôn hòa.
Giang Triệt kéo Chu Vưu tiến lên, gọi: “Cậu, mợ.”
“A Triệu, cháu đến rồi à.” Bùi Nguyệt cười híp cả mắt, cái cằm giương lên như dâng vật quý, ra hiệu anh nhìn cô gái ngồi trước dương cầm, “Tinh Nhược nhà mợ đàn dương cầm không tệ đúng không?”
Giang Triệt và Chu Vưu nhìn theo ánh mắt Bùi Nguyệt theo bản năng, đều có chút khó hiểu.
Lục Sơn trò chuyện vói người ta xong, đi tới vỗ vai Giang Triệt.
Giang Triệt cảm thấy kỳ lạ, “Cậu, hai người còn có con gái nhỏ lưu lạc bên ngoài sao?”
Lục Sơn đánh đầu anh một cái, “Nói hươu nói vượn gì đấy thằng ranh con này, con gái của lão Thẩm!”
Thẩm gia.
Giang Triệt nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra, gật đầu, gần như đã hiểu rõ.
Lục Sơn lại đến gần bên tai Giang Triệt, thấp giọng nói: “Cháu cũng biết rồi, mợ cháu bị thằng nhóc Lục Tinh Diên kia chọc tức, nằm mơ cũng muốn có con gái nhỏ để tăng thể diện cho mình. Hôm nay bà ấy đưa Tinh Nhược tới để tăng thể diện, cháu khen Tinh Nhược nhiều chút cho mợ cháu vui vẻ!”
Giang Triệt lại gật đầu một cái, thuận theo Lục Sơn, khen cô gái nhỏ hai câu nhạt nhẽo với Bùi Nguyệt.
Quả nhiên Bùi Nguyệt cười vui vẻ hơn nữa.
Giang Triệt thừa dịp bà đứng không, đột nhiên giới thiệu, “Đúng rồi, cậu, mợ, đây là Chu Vưu, bạn gái cháu.”
Chu Vưu đang chăm chú xem Thẩm Tinh Nhược đánh đàn dương cầm, bỗng nhiên bị Giang Triệt kéo lại, còn hơi ngẩn người.
——Đây là Chu Vưu, bạn gái của cháu.
Đầu Chu Vưu bất giác nổ tung.
Cô không ngờ Giang Triệt sẽ trực tiếp giới thiệu mình là bạn gái, tai lập tức đỏ lên, nhìn về phía Lục Sơn và Bùi Nguyệt, có chút bối rối, kêu lên theo bản năng, “Chào cậu mợ…”
Không phải!
Nói sai rồi, đầu Chu Vưu trống rỗng ba giây, càng bối rối hơn nữa. Cô xua tay, vội vàng đổi giọng, “Không, chào chủ tịch Lục, chào Lục phu nhân.”
Cô cúi thấp đầu, mặt đỏ thành cà chua.
“Gọi không sai, gọi không sai,” Bùi Nguyệt cười dịu dàng, cho dù trong lòng có nhận một tiếng mợ này không thì trên mặt cũng chẳng tìm ra chút thất lễ nào, “Đều do A Triệt, đưa bạn gái đến cũng không báo trước một tiếng, nếu không thì mợ đã chuẩn bị quà rồi.”
Bà lôi kéo Chu Vưu nói chuyện vài câu đã tỏ ra thân thiết, cũng không truy vấn ngọn nguồn quá sâu, đúng mực vừa phải.
Chào hỏi xong, rời khỏi, cuối cùng Chu Vưu cũng nhẹ nhàng thở ra. Cô nhỏ giọng chất vấn Giang Triệt, “Anh muốn hù chết em sao?”
Đột nhiên không kịp chuẩn bị đã tới gặp người lớn.
Bộ dạng Giang Triệt như không có gì đáng kể, “Em căng thẳng cái gì, tố chất tâm lý của em như thế mà còn làm được PR à.”
“Cái này liên quan sao?”
“Sao không liên quan?”
Hai người nhỏ giọng cãi cọ vài câu, cuối cùng vẫn là Giang Triệt chịu thua.
Đi ngang qua dương cầm, Chu Vưu nhìn cô gái nhỏ bắt mắt lại mang đầy tiên khí kia, hỏi Giang Triệt, “Đây có phải là em họ anh không?”
“Không phải,” Giang Triệt liếc một cái, lắc đầu, “Cậu mợ anh chỉ có một đứa con trai, cô gái nhỏ này có lẽ là con dâu nuôi từ bé của em họ anh.”
“…”
Con dâu nuôi từ bé?
Nghiêm túc sao?
Giang Triệt tiện tay bưng ly cocktail lên đưa cho Chu Vưu, bản thân cũng cầm lấy một ly, chậm rãi lắc nhẹ.
Bỗng nhiên, anh hững hờ nói một câu, “Đúng rồi, có chuyện quên nói với em.”
“Chuyện gì?”
“Mẹ anh cũng tới, anh mới nhớ ra.”
Nói xong, Giang Triệt dùng ly rượu chỉ một phương hướng nào đó trong sân tiệc.