Kế Hoạch Dụ Dỗ Tiểu Ngốc
Đăng vào: 12 tháng trước
Từ ngày xảy ra vụ việc giữa Nghiêm Phong và Tống Bạch đến bây giờ có lẽ cũng đã thấm thoát trôi qua hai tháng, hai người nhiều khi vẫn sẽ vô tình mà chạm mặt nhau trong công ty của Tĩnh Ưng Mạnh, nhưng hầu hết Nghiêm Phong đều sẽ lạnh lùng tỏ ra không quen như lúc trước đã nói với Tống Bạch
Về phần Tống Bạch, tâm trạng cậu bây giờ dần dần không còn tự kiểm soát được mình nữa, mỗi lần thấy hắn không thèm quan tâm đến mình , trái tim liền hụt hẫng đến khó chịu
Cậu nhìn bó hoa hồng hắn tặng đã khô héo đến ngả vàng mà trái tim nhiễu loạn, cậu không dám vứt nó đi, chỉ sợ đây chính là món quà cuối cùng hắn đã tặng cậu, nếu vứt đi rồi thì đồng nghĩa với việc sẽ không còn bất kì vật dụng gì liên quan tới hắn, lúc đó sẽ ra sao??? Cậu cũng không biết được câu trả lời chính xác
Buổi trưa, khi nhìn dĩa cơm dành cho nhân viên, Tống Bạch cảm thấy không có tinh thần nuốt trôi nữa, vô tri vô thức cậu thẫn thờ dùng đôi đũa đào bới những hạt cơm trắng tinh lên, nhưng lại không bỏ vào miệng mình. Cậu nhớ Nghiêm Phong, nhớ hắn chết đi được, cậu nhớ hắn mỗi lần đem cơm đến đều dùng gương mặt vô sĩ đến đáng ghét mà cười nói
- Tiểu Bạch..Hôm nay anh dậy rất sớm để hầm gà cho em đó. Em nhìn xem, canh gà rất ngon, mẹ anh còn phải khen nữa đó. Mau ăn đi
Lúc đó ai biết được rằng tuy cậu tỏ ra chán ghét đến cùng, nhưng trong lòng lại vui vẻ ăn hết một hộp canh lớn như vậy
Nhưng chính vì lòng tự tôn quá cao, sự phòng bị quá lớn, thói quen không thể tin tưởng ai của cậu che mắt, cậu không cho phép mình nói lời xin lỗi với hắn
Mang tâm trạng nặng trĩu về văn phòng mình, tinh thần cậu sa sút đến nỗi nhìn những con số cũng thật đau đầu đến không thôi, nằm dài trên bàn làm việc, cậu thì thầm
- Mình làm như vậy là đúng hay sai?
Đúng lúc này, điện thoại liên thông với phòng chủ tịch reo lên, cậu nhướn người dậy bắt máy, trong điện thoại chính là giọng nói uy nghiêm của Tĩnh Ưng Mạnh
- Thư kí Tống, cậu lên văn phòng gặp tôi một lát
- Vâng thưa chủ tịch
Đôi chân từng bước nặng nề bước đến phòng Tĩnh Ưng Mạnh, vừa bước vào trong đã thấy y nhắm mắt ngón tay gõ nhẹ lên bàn. Giọng nói trầm tĩnh vang lên
- Tống Bạch cậu biết tôi gọi cậu đến làm gì không?
Cậu mang bộ dạng nghiêm túc mà nói
- Chủ tịch..Tôi đã làm sai cái gì về văn kiện sao??
- Đúng.. Nhưng không phải là việc của công ty, mà là chuyện tình cảm của cậu
- Tôi có chuyện gì về tình cảm ?
Cậu giả vờ trấn tĩnh hỏi ngược lại Tĩnh Ưng Mạnh, nhưng y vẫn bình tĩnh nói
- Những bức hình tôi gởi đến cậu, hòng chỉ muốn trả thù tên kia một chút, nhưng thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, tôi biết Nghiêm Phong đã giải thích với cậu, nhưng có lẽ vẫn vô dụng nhỉ??
Cậu nghe nhắc đến tên Nghiêm Phong, trong lòng không khỏi chua xót, cậu cất giọng cắt ngang lời hắn
- Chủ tịch! Nếu là chuyện của Nghiêm Phong thỉnh xin ngài đừng nói với tôi, tôi và hắn bây giờ không có quan hệ gì cả
- Cậu nói không có quan hệ thật dễ dàng? Tôi thực sự không muốn nhúng tay vào chuyện của cả hai người cậu, nhưng xét cho cùng lỗi vẫn là ở tôi, dẫu sao Nghiêm Phong cũng là người anh em giúp tôi nhiều nhất, bây giờ nhìn hắn vậy tôi cũng không đành lòng, cậu biết không ngày cậu nói những lời vô tình với hắn, ngay đêm đó hắn liền hẹn tôi đi uống rượu, Nghiêm Phong nói rằng cậu là người hắn thương nhất, cậu khiến hắn vui, khiến người kia nỗ lực thật nhiều, nhưng cậu cũng là người vô tình giết chết con người hắn,cả đêm đó ai biết được tên kia vừa khóc vừa gọi đến tên cậu như một kẻ điên
Cậu nghẹn hòng mà thì thầm
- Chủ tịch....
- Cậu vô tình nói rằng cậu và hắn không có quan hệ, vậy cậu có biết rằng hai tháng nay hầu như trong dạ dày của hắn chỉ có rượu trong đó, Nghiêm Phong muốn quên đi đoạn tình cảm này nhưng thật sự đâu phải dễ, tên đó một khi yêu ai dễ dàng gì hắn buông bỏ, mỗi lần vô tình chạm mặt cậu, Nghiêm Phong luôn cố gắng giả vờ tỏ ra mình không sao nhưng có ai biết được rằng những cú va chạm vô tình ấy lại khiến hắn càng thêm suy sụp không?
- Chủ...tịch hắn và tôi thật không phải như ngày nghĩ đâu
Tĩnh Ưng Mạnh nhếch môi cười nói tiếp
- Được !nếu thật sự cậu đã ích kỷ đến như vậy, tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng tôi chỉ muốn nói thêm điều này, lúc đó nếu như thật sự cậu thấy không cần thiết cho bản thân, có thể bỏ mặc hắn. Nghiêm Phong vì bị cậu ruồng bỏ, bây giờ như kẻ bất cần, hắn chẳng còn tin tưởng tình yêu nữa, hắn xem tình cảm bây giờ chỉ như một trò đùa, mặc kệ mẹ sắp xếp hôn sự của hắn ra sao, Nghiêm Phong vẫn nhắm mắt đồng ý mà không một lời phản kháng,tối ngày mai tại biệt thự của Nghiêm gia hắn sẽ làm lễ đính hôn với tiểu thư nhà họ Kim, nếu không có gì bất trắc, chắc chắn tháng sau hắn và Kim Mẫn Nhi sẽ kết hôn với nhau
Nghiêm Phong sắp kết hôn, Tống Bạch sững sờ, đau lắm nhưng cậu một mực cố chấp giả vờ bình tĩnh mà nói
- Vậy... Thay tôi nói lời chúc phúc đến anh ấy. Tôi về phòng tiếp tục xử lí văn kiện đây
Xoay người bước nhanh ra khỏi phòng chủ tịch ,tim cậu đau đến chịu thở không được, hóa ra là cậu sai, nhưng sự việc đã đi quá xa, cậu không thể cứu vãn được nữa, cậu mất hắn thật rồi. Mất thật rồi ... Vừa bước đến văn phòng của mình, nước mắt cậu liền rơi xuống
- Hóa ra cậu là một tên ích kỉ, một tên chỉ biết nghĩ cho bản thân, một tên tham lam đến vô cùng, bây giờ mất hết rồi cậu biết trách ai???
-----------*****--------
Spoil chap sau
Tình Mặc tức giận gào qua điện thoại mà nói
- Tống Bạch, không gì là không thể cứu vãn, anh vẫn có thể đi cướp anh ấy về!! Em không can tâm nhìn hai người chịu đau khổ, đừng để đến phút cuối tiếng yêu đã không nói được còn mang trong mình sự hối hận Bạch ca ca à
Tống Bạch nghe cậu nói vậy, con mắt khóc đã mỏi liền lóe sáng
- Đúng... Cậu vẫn có thể đến bữa tiệc, cậu phải xin lỗi hắn, cậu phải nói yêu hắn, cho dù hắn không đồng ý, dù có ra sao,cậu vẫn sẽ nói yêu hắn. Như vậy cậu mới không hối hận
--------****-------
Tích cực vote đi, nếu được vote nhiều tối nay liền up chap mới :v