Chương 16: Tỏ tình

Kế Hoạch Dụ Dỗ Tiểu Ngốc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tình Mặc tỉnh dậy đã là chuyện của ba giờ sau, cậu không làm ra bất cứ hành động gì cả, cứ nằm im như vậy,  đôi mắt thì ngần ngơ nhìn lên trần nhà


Tĩnh Ưng Mạnh đẩy cửa đi vào,  thấy cậu đã tỉnh dậy,  không nói nhiều lời,  nhẹ nhàng đến gần cậu,  ôm nửa thân trên của cậu vào lòng mình, ân cần hỏi thăm


- Tiểu Mặc, tỉnh rồi sao không gọi anh biết, nào còn đau lắm phải không. Mau ngước mặt lên để anh xem nào


Tình Mặc không nói gì,  chỉ lẳng lặng ngước mặt lên cho anh xem,  nhìn đến khuôn mặt vẫn còn sưng lên của cậu,  tim anh như bị hàng ngàn vết dao cứa vào.  Anh ôm chặt cậu hơn, dỗ dành cậu


- Tiểu Mặc! Là anh không tốt,  không nên để em ở nhà một mình,  Tiểu Mặc chịu nhiều ủy khuất lắm phải không. Nào ..là anh đáng chết , anh xin lỗi Tiểu Mặc, buổi tối anh đưa em đi siêu thị mua socola và gấu ôm tiểu bánh bao cho em được không?


Tiểu Mặc vẫn giữ im lặng .  Tĩnh Ưng Mạnh thấy vậy không khỏi thở dài


- Tiểu Mặc,  em đừng trầm mặc như vậy,  thật khiến anh lo lắng mà, có chuyện gì cứ nói đi


Tình Mặc lúc này mới dùng bàn tay nhỏ của mình,  bấu chặt vào tay áo của anh,  cậu nói chuyện với anh


- Đại Ưng ca ca!  Ngày mai em sẽ tìm phòng trọ mới


Tĩnh Ưng Mạnh nghe vậy,  khuôn mặt tối sầm lại,  nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh mà hỏi cậu


- Vì sao em lại muốn rời đi?


Tình Mặc lúc này một lần nữa rơi nước mắt,  nghẹn ngào nói với anh


- Tĩnh Ưng ca ca!  Anh nghĩ thử xem,  mọi người xung quanh anh không một ai thích em cả,  họ nghĩ em là hồ ly,  trai bao,  họ nói em quyến rũ anh. Nhưng mà em thật sự không có,  em không muốn mọi người làm khó anh nữa, cũng không muốn mọi người hiểu lầm em,  nên em sẽ dọn đi


- Không được..Anh không cho phép


Tĩnh Ưng Mạnh gầm gừ. Tình  Mặc vẫn ở trong lòng anh thút thít,  cậu nghẹn ngào nói


- Tại sao không được ?Em đem lại cho anh nhiều rắc rối như vậy,  mang đến phiền phức cho anh,  anh nhất định sẽ chán ghét em thôi..... Ưm


Ưng Mạnh không muốn nghe những lời cậu tự hạ thấp bản thân mình nữa,  anh quyết định đặt một nụ hôn lên môi cậu,  đến khi cậu sắp hết dưỡng khí anh mới buông ra.  Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu,  anh cười mắng


- Ngốc.. Sao không thở


- Sao anh lại hôn em?


- Bởi vì anh yêu em ,  muốn em làm bà xã của anh . Em có ý kiến?


Lời tỏ tình đột ngột của anh khiến cậu bất ngờ trợn to mắt, anh nhìn hành động của cậu mà bật cười,  anh ôm cậu chặt hơn mà thủ thỉ


- Tình Mặc,  em biết không ngay từ lần đầu tiên gặp em,  anh biết rằng yêu là thế nào,  em mang lại cho anh nụ cười. Bên cạnh em anh không còn muộn phiền,  xa em thì lại nhớ,  thì làm sao mà chán ghét em được. Tiểu Mặc em có thích anh không?


Cậu ngay ngốc gật đầu, hít hít cái mũi của mình quệt đi nước mắt còn vươn vãi,  cậu đáp lại lời anh


- Đại Ưng ca ca,  em rất thích anh. Rất! Rất thích anh, chỉ cần là anh em đều vui vẻ.  Nhưng chúng ta không thể đến với nhau! Hức


- Hửm!  Tại sao?


- Anh là một tổng tài của công ty,  ai nấy đều kính trọng anh,  anh lại giàu có.  Nhưng anh nhìn bản thân em đi,  nhà cũng là anh cho em ở cùng, việc làm cũng là anh tạo cho em,  trên người chỉ có vài đồng lẻ,  đầu óc thì ngốc ngốc!!  Bên em,  anh sẽ gặp nhiều phiền phức


Bàn tay anh lần xuống phía sau của cậu,  vỗ lên mông cậu một cái thật nhẹ


- Ai! Bảo bối của anh à! Khi em bước vào nhà này,  căn nhà thuộc về em,  tiền của anh chỉ cần em nói,  anh sẽ cho em hết.  Đặc biệt,  em giàu hơn người khác rất nhiều,  em có được trái tim của anh,  điều đó cũng đã khiến em giàu rồi


Tiểu Mặc định mở miệng phản bác,  anh tiếp tục chặn lời cậu


- Không được tự chê bản thân mình nữa!  Nào nói anh nghe...Em có muốn ở bên anh không? em đừng vì những lời nói của người ngoài mà đánh mất hạnh phúc chính mình,  giàu chẳng sao,  nghèo cũng đừng nghĩ đến,  chỉ cần nghĩ đến tình cảm hai ta dành cho nhau là được,  em hiểu chứ


Trầm Mặc một lát,  cậu đưa mặt lên cổ anh,  hít lấy mùi hương của anh,  nước mắt lại rơi.  Nhưng mà lần này không phải là nước mắt của ủy khuất,  đây là nước mắt của hạnh phúc.  Cậu vừa khóc vừa nói


- Đại Ưng..? Em yêu anh. Em muốn ở cạnh anh mãi mãi


Anh cười cười,  hôn lên trán cậu một cái thật nhẹ,  sau đó,  kéo cậu ra khỏi người mình,  hai tay lau đi hàng nước mắt của cậu,  một lần nữa hôn lên môi cậu,  anh nói


- Sau này,  nếu có chuyện gì cứ nói anh,  không được im lặng,  càng không được bỏ đi,  không được tự ti về bản thân mình,  nếu qui phạm anh đánh mông nhỏ của em


Tình Mặc bĩu mỗi,  ánh mắt hiện lên nét cười mà gật đầu


- Ân.. Em sẽ nghe lời anh.  Đại Ưng em yêu anh


- Anh cũng yêu em!  Nào ngoan, bảo bối, chắc đói rồi,  Để anh bế em xuống ăn chút cháo nhé


- Dạ≧﹏≦


Cậu ngại ngùng nhẹ hôn lên má anh,  sau đó lại rúc vào cổ anh, anh nhìn loạt hình động của cậu mà cười lớn,  hôn hôn lên cái đầu nhỏ đang trốn trong ngực mình,  bế cậu lên chuẩn bị đi xuống bếp


Nghiêm Phong cùng Úc Nhân nãy giờ  đứng bên ngoài nghe lén cuộc nói chuyện của hai người,  trong lòng gào thét


- Thiên a!  Sao quỷ vương Tĩnh Ưng Mạnh của bọn tôi thay đổi quá vậy,  tên này sao lại có thể nói ra những lời buồn nôn đến thế.  Thật là kinh dị nha


Biết được anh đi sắp đi xuống bếp,  hai tên nghe lén liền phóng xuống lầu trong tình trạng da gà đang nổi khắp người