Chương 15: Anh xin lỗi

Kế Hoạch Dụ Dỗ Tiểu Ngốc

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tĩnh Ưng Mạnh ôm Tình Mặc vẫn còn đang hoảng sợ vào lòng, đem cậu đến ghế sofa mà ngồi xuống, cậu vì quá hoảng sợ chỉ biết lặp đi lặp lại một câu nói


- Đại Ưng...hức..hức...cứu em...em..không..phải..trai...bao....không..phải...hồ...ly...tinh...


-Đúng! Em không phải trai bao, em là bảo bối của anh.. Ngoan ngoan, đừng khóc nữa.. Sẽ khiến anh đau lòng đó


Anh ôm Tình Mặc chặt hơn, trong lòng đau xót đến không chịu được, hắn luôn cố gắng bảo vệ Tình Mặc, thế mà ngay lúc này đây, kẻ gần hắn nhất lại dám làm ra việc này. Đáng chết!


- Úc Nhân! Mau lấy hộp y tế đến đây, Tình Mặc chảy máu rồi, Nghiêm Phong lấy khăn lau mặt cho tôi, còn Mạc Lâm tống cổ tên này ra khỏi nhà tôi ngay, hôm sau đích thân tôi xử tội hắn. Các cậu hiểu chứ?


- Ân! Đã biết


Tất cả đồng loạt trả lời, lúc này Ấn Linh đứng lên, vẫn còn mạnh miệng mà đưa tay chỉ vào Tình Mặc mà quát to


- Anh! Anh! Anh bị tên hồ ly này bỏ bùa rồi. Em là đang giúp anh thôi, anh đừng đối xử với em như vậy. Tên hồ ly chết tiệt, mau buông anh ấy ra, không thì tao sẽ giết mày


Mọi người trong nhóm Tính Phong gồm Mạc Lâm, Úc Nhân Nghiêm Phong đều lạnh sống lưng vì câu nói ngu ngốc của Ấn Linh, thầm mắng hắn


- Ngu ngốc, cái này là chính em tự tìm đường chết, bọn anh hết cách cứu sống rồi


Tĩnh Ưng Mạnh khuôn mặt tỏa ra sát khí, anh cúi đầu xuống vuốt lưng Tình Mặc mà nói nhỏ với cậu


- Tình Mặc, anh đặt em ngồi đây một chút, anh đi khóa miệng tên này lại rồi quay lại ôm em được không??


Tình Mặc không nói gì, chỉ có điều nước mắt lại chảy nhiều hơn thôi. Tĩnh Ưng Mạnh đặt cậu qua bên cạnh mình, lấy áo mình bao bọc thân thể bảo bối nhỏ lại, đưa gối đến cho cậu ôm, lúc này anh tiêu sái đi đến chỗ Ấn Linh


Ấn Linh nhìn anh đi đến chỗ mình, tưởng rằng anh đã hiểu lời mình nói, khuôn mặt giương giương đắc ý mà hướng anh nói chuyện


- Tĩnh Ưng.......


Chát


Một bạt tai của Tĩnh Ưng Mạnh làm hắn choáng váng, hắn ôm mặt trợn mắt ngạc nhiên mà nhìn người trước mặt, anh liếc mắt nhìn hắn lại nói


- Xem ra cậu chán sống nên mới chọc đến tôi nhỉ, bao năm qua nể tình cậu là đứa em út trong nhóm, cậu muốn làm gì chúng tôi đều không cản, nhưng mà hôm nay cậu cả gan dám đánh em ấy, còn ở ngay trước mặt tôi mà nói em ấy là hồ ly tinh. Có phải cậu chán sống ở trần gian quá nên muốn tìm đến thú vui ở địa ngục đúng không?


- Không phải .... Là nó dụ dỗ anh, em chỉ muốn tốt cho anh thôi! Anh phải nghe em


- Không nói nhiều... Mạc Lâm, không cần nhân nhượng, nhốt hắn vào phòng kín, tập trung anh em của tôi lại, mặc họ tra tấn kiểu gì, ba ngày sau tôi sẽ đến


Nghe đến phòng kín, Ấn Linh dường như hoảng hốt mà gào thét


- Không ..... Em không muốn! Đừng! cứu em


Mặc Lâm không nói gì trực tiếp túm cổ của hắn đẩy vào xe mà chở đi


Tĩnh Ưng Mạnh trở lại ôm Tình Mặc vào lòng, nhận khăn mặt từ Nghiêm Phong đưa đến, nhẹ nhàng lau khóe máu bên miệng cậu, tiếp đó anh lấy thuốc bôi vết thương ra, bôi đến chỗ bị móng tay của Ấn Linh cào xé, một loạt động tác ôn nhu khiến Úc Nhân lẫn Nghiêm Phong trợn mắt. Anh hôn hôn cái đầu của cậu, lại dỗ dành cậu


- Tiểu Mặc đau lắm phải không! anh xin lỗi, là anh không tốt, không nên bỏ em ở nhà một mình, em đừng khóc, em mà khóc tim anh cũng đau theo nha! Bảo bối đừng khóc!


Tình Mặc nước mắt giàn dụa, hai tay bấu chặt lấy tay anh mà kể lể


- Người ta đánh em, người ta đá vào bụng em, em sợ, anh ơi... Em không phải kẻ xấu. Sao ai cũng đổ oan cho em vậy. Anh.. Đại Ưng tại sao


- Mẹ khiếp, tên Ấn Linh chết tiệt


Nghiêm Phong lên tiếng


- Trước tiên, cậu mau dỗ dành Tình Mặc đi, giận dữ gì tính sau, em ấy đang hoảng sợ, chúng ta cần trấn an tâm tình của nhóc con


Nghe đến đây, anh dường như bình tĩnh lại hơn một chút, ôm cậu chặt hơn


- Vết thương mặt của em còn sưng lắm, bụng vẫn còn tức lắm, mau nằm nghỉ chút đi, đừng khóc nữa, sắp thành thỏ khóc nhè rồi


Úc Nhân nói với Tĩnh Ưng Mạnh


- Chuyện của Ấn Linh, chúng tôi quyết không nương tay, cậu cứ yên tâm, bà xã của cậu, cũng chính là người của chúng tôi


- Được rồi, đừng nói nữa, để em ấy nghỉ ngơi. Tình Mặc ngủ đi em, anh sẽ ôm em có được không, nín nào.. Ngủ nhé


- Tĩnh Ưng,Em mệt...muốn ngủ


-Ân ! Ngủ được là tốt! Mau ngủ đi anh ở bên em


Tình Mặc lúc này đã khóc đến mỏi cả mắt, bụng lại đau đến khó chịu, không nói một hai lời liền nặng nề nhắm mắt


Cứ như vậy ba mươi phút trôi qua, 4 con người chỉ biết im lặng không nói gì, Tình Mặc nhẹ nhàng tựa vào người anh ngủ say, Tĩnh Ưng Mạnh thì một lúc lại xoa lưng cậu, một lúc thì lại hôn hôn cái đầu cậu, trên mặt hiện lên những nét đau lòng khó thấy. Nghiêm Phong cùng Úc Nhân nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng đều biết, cơn giận bão tố sắp đổ ập đến, quỷ vương của họ lại chuẩn bị xuất hiện rồi


Tĩnh Ưng Mạnh biết Tình Mặc đã ngủ say, liền nhìn đến khuôn mặt bị đánh đến sưng húp của cậu, lửa giận nung nấu trong lòng. Anh nhẹ hôn lên miệng cậu, sau đó lại thì thầm với cậu


- Bảo bối..Anh xin lỗi! Thương thế em bị như thế nào, anh trả cho tên kia gấp mười lần. Bảo bối, lại phải để em rơi nước mắt rồi, anh thật đáng chết mà