Chương 50: Vương Gia Tại Thượng (7)

Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lễ hội Giảo Lan đối với vương tôn quý tộc vừa là một lễ hội xem mắt, vừa là một lễ hội giao dịch. Ai ở phe ai, ai phản bội ai, ai thuộc về ai đều nhanh chóng được quyết định. Sau đó chính là phần dâng lễ vật. Thẩm Manh là hoàng hậu, không có thái hậu hắn là to nhất hậu cung, dĩ nhiên phần lớn các bảo vật đều thuộc về hắn. Phượng Cảnh Nhâm không quá quan tâm mấy thứ này, đều phân phát đi hết cho nhóm hậu cung. Hết các màn giả lả chào hỏi chúc phúc lá phải lá trái rồi đến tiết mục thưởng hoa, thưởng mỹ nhân.
Thẩm Manh âm thầm nhìn trái nhìn phải, ngó mãi vẫn chưa thấy vị Diêu Tuyết công chúa kia đâu. Nói tốt lên sàn rồi cơ mà, chẳng lẽ chưa ăn cơm nên ngồi ở góc nào đó ăn?
Phượng Ly Mặc thu hết hoạt động của Thẩm Manh vào đáy mắt, sắc mặt hơi trầm xuống, ngón tay thon dài khẽ siết chặt cái ly bạch ngọc lại, tạo thành một vết nứt dài mảnh trên ly. Y biết hắn đang tìm cái gì? Rốt cuộc hắn vẫn là nam nhân, sẽ động tâm với nữ nhân thôi đúng không? Vậy thì y sẽ làm những nữ nhân đó vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa. Tuy ả ta giết rồi sẽ rất phiền toái, nhưng y có hàng vạn cách không cần giết vẫn khiến Thẩm Manh hết hy vọng. Ví dụ như cho ả mất đi lần đầu tiên chẳng hạn.
Thẩm Manh vẫn không biết, Phượng Ly Mặc xử lý xong Diêu Tuyết từ đời nào. Chắc giờ này năm sau không biết nàng có được làm hoàng hậu Vân Nam quốc không, thái tử Vân Nam quốc diện mạo tốt, lại vừa vặn thích nàng. Rất xứng đôi không phải sao?
Yue: nam nhân tốt.
Cecil:nam nhân tốt.
Lucis:nam nhân tốt.
Lam Uyên: nam nhân tốt.
Trên màn hình hệ thống đột nhiên bốc ra một đám câu nói như vậy khiến Thẩm Manh chẳng hiểu cái moẹ gì. Cơ mà chẳng hiểu sao hắn thấy hơi bất an ấy, hình như hắn quên gì rồi thì phải.
Lucis: thân ái, Phượng Ly Mặc sắp đủ 18 tuổi nha.
Thẩm Manh chẳng hiểu chuyện gì, hỏi: "Thì sao?"
Yue: long tộc hậu duệ muốn hoá rồng khi đủ 18 tuổi.
Cecil: cưng à, còn 3 phút 9 giây nữa y đủ 18 tuổi rồi.
Lam Uyên: chúc em may mắn.
Lucis: chúc em may mắn.
Cecil: chúc em may mắn.
Yue: chúc em may mắn.
Chúc em may mắn.
Chúc may mắn.
May mắn.
Mắn.
....
May mắn cái con mẹ nhà anh a!!! Phượng Ly Mặc muốn hoá rồng? Ngay chỗ này? Còn 2 phút 40 giây? Hắn sao ngăn nổi bây giờ?
Từng câu từng chữ spam liên tục nhảy nhảy trên màn hình, Thẩm Manh hốt hoảng không thôi. Yue xuất thân âm dương sư, y biết rõ nhất lúc hoá rồng đau khổ như thế nào. Toàn thân rực cháy, đau rát khó tả, xương cốt bị bẻ vụn rồi lại trùng tố, cuối cùng hoá rồng. Thẩm Manh đọc đến đây mà sởn gai ốc, tình cha bắt đầu lan tràn, hắn làm gì bây giờ, Phượng Ly Mặc sẽ bị đau chết mất. Làm gì đây?
Yue ha ha cười, nói rằng y cũng không có yếu như vậy. Nhưng vì tránh để Thẩm Manh quá lo lắng, cuối cùng đưa cho hắn một tờ bùa trận pháp, giúp đẩy nhanh quá trình hoá rồng. Đau dài không bằng đau ngắn, nhanh càng tốt. Lam Uyên thiên tài y học, đưa cho hắn một ống nghiệm đựng chất lỏng bạch sắc, thuốc giảm đau liều siêu mạnh. Rốt cuộc cũng khiến hắn an tâm.
Thẩm Manh lén lút đi đến bên cạnh Phượng Ly Mặc, chưa kịp đợi y hỏi gì liền đưa cho y ống nghiệm kia, vội vàng nói:
"Mau uống đi."
Phượng Ly Mặc chẳng hiểu gì, nhưng vẫn cầm lấy một ngụm uống hết. Y lờ mờ đoán được, sức mạnh trong cơ thể đang thay đổi khiến y cảm thấy hơi đau đớn. Định lực mạnh mẽ khiến Phượng Ly Mặc có thể nhịn xuống như thường, uống xong ống nghiệm kia khiến y cảm thấy nhẹ nhàng hẳn. Trong lòng vô cùng ấm áp như sắp nở hoa, chẳng lẽ hắn biết y đang đau đớn sao? Thế nhưng chưa kịp nói gì, cơn đau đột nhiên ập đến khiến y đau đến quặn thắt lại, bữa tiệc ồn ào bỗng chốc bị hấp dẫn sang bên này. Phượng Ly Mặc đau đến không khống chế được, ngã uỵch xuống đất, thế nhưng tâm trí y vẫn còn rất tỉnh táo.
Phượng Ly Mặc nhìn rõ Thẩm Manh đang lo lắng y, nhìn rõ vài nét hân hoan của nhóm phi tần. Nhìn rõ cả nét mặt chờ đợi xem kịch của đám quan viên thiên kim, công tử. Nét vui vẻ của hoàng tử, cũng thấy rõ Phượng Duệ đang lo lắng sắp khóc, muốn nhào qua lại bị giữ chặt. Y nghe rõ Thẩm Manh rõ ràng gấp đến sắp khóc, lại liên tục vỗ về y, hắn nói:
"Đừng lo, ngươi không sao đâu. Chỉ là hoá rồng thôi, chỉ là hoá rồng thôi."
Phượng Ly Mặc thật sự rất cạn lời, mặc dù đau đến sắp chết nhưng y vẫn chưa chết. Vậy mà Thẩm Manh cứ lo giống như y sắp chết thật. Thuốc vừa nãy phát huy tác dụng khiến y bớt đau một phần. Cơ thể chợt phát ra bạch quang chói lọi, trận pháp hiện lên, soi sáng cả một vùng. Tất cả mọi người, ai cũng nhìn không rời mắt, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác muốn quỳ lạy. Họ như đang thấy thần minh, không ai bảo ai tự giác im lặng, sau đó thì thật sự quỳ xuống.
Bạch quang chiếu sáng cả hoàng cung trong đêm tối, ánh sáng chói loà khiến cả Kinh Đô thành nhìn thấy, như một điềm phúc lành giáng lâm, tất cả thần dân vô thức mà quỳ lạy nó. Ánh sáng càng lúc càng mãnh liệt, thế nhưng lại không làm tổn thương mắt ai, trái lại còn khiến cho người ta cảm thấy khoẻ mạnh hơn. Tất cả mọi người đều quỳ xuống, tôn sùng một tiếng thần linh.
Có hai người duy nhất ở sát hiện trường không có quỳ, đó là Thẩm Manh và Lam Diệu. Thẩm Manh được Phượng Ly Mặc đặt trong tâm, chỉ có bạch quang quỳ lạy hắn chứ hắn nào phải quỳ lạy bạch quang. Lam Diệu trong thân xác Phượng Cảnh Nhâm mang thần lực ngang ngửa với thiên đạo, không bị ảnh hưởng, cho nên hắn không phải quỳ, đây là quy tắc cho hắn thần lực đó.
Từ trong hào quang sáng chói, có một thứ chợt bay vụt lên, mang theo ánh sáng bay thẳng lên bầu trời đen. Thân hình thon dài uốn lượn trong màn đêm, đôi mắt xanh thẳm như thâm lam, sừng trắng mọc trên đầu, kích thước to lớn khổng lồ cùng tiếng ngâm rung trời. Trong đêm đó, mọi người đã được diện kiến long tộc trong truyền thuyết. Ngân sắc bạch long. Đỉnh cấp sức mạnh từ thời thượng cổ.