Chương 27: Song Sinh Thiên Tài (12)

Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không quá mấy giây sau đó, từ trong thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài bước ra một nam nhân dáng người cao lớn, hoàn mỹ. Giống y hệt Lucis đang đứng ngoài sảnh, nhưng khí thế cường đại, lãnh đạm trên người y khiến mọi người không thể nhầm tưởng y với Lucis được, nhất là mái tóc vàng kim kia.
Chỉ cần liếc một cái, Cecil lập tức nhìn thấy thân ảnh Thẩm Manh cùng Lucis đứng ở đại sảnh. Ánh mắt Cecil lúc nhìn về phía Thẩm Manh liền không tự chủ được mà trở nên nhu hoà, dịu dàng đến mức ai cũng muốn đắm chìm trong đó. Y bước nhanh về phía Thẩm Manh, ở ngay trước mặt mọi người mà hôn hắn một cái, tự nhiên mà hỏi hắn:
"Sao em đến không báo trước cho anh?"
Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua đã thành công khiến Thẩm Manh mặt đỏ như cà chua chín. Hắn hơi cúi đầu, lí nhí đáp:
"Không được sao?"
Cecil cảm thấy tim mình bị Thẩm Manh làm cho nhũn hết cả ra. Rất dung túng mà nói:
"Được. Đi đường có mệt không?"
Lucis ở bên cạnh thầm liếc mắt khinh bỉ anh trai mình. Có y đưa đón tận nơi còn mệt được sao? À hôm qua đúng là có hơi quá đà.
"Sáng nay em đã cho uống thuốc rồi, không sao. Em còn có việc đi trước. Bồi thân ái cho tốt, em ấy mà sao thì..."
Cecil: "... mau đi đi."
Lucis mỉm cười, làm một động tác hôn gió. Tiêu sái rời đi. Không ít em gái trong công ty bởi vì động tác này của y mà đổ đứ đừ, còn lại một ít hoặc là tình cảm thâm hậu với chồng hoặc là chân ái với sếp.
Thẩm Manh ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của Lucis khuất mãi sau cửa kính. Cecil đứng cạnh thu hết biểu tình của Thẩm Manh vào đáy mắt, trong lòng lập tức chua như đổ giấm. Dù biết Lucis với y là chỉ khác mỗi một chút ngoại hình cùng thân xác, bản chất vẫn là một người vẫn không ngăn nổi cơn ghen trào lên trong lòng.
"Người đã đi rồi. Đừng lưu luyến nữa."
Giọng nói của Cecil có chút lành lạnh, nhẹ nhàng đem tâm trí Thẩm Manh kéo về. Cecil có vẻ có chút không vui, nhưng y cũng không giữ tâm tình đó quá lâu, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Thẩm Manh. Dịu dàng kéo hắn vào trong thang máy.
Cho dù hiện tại Cecil và Lucis là một linh hồn nhưng dù sao cũng đã gãy làm đôi. Trong linh hồn y cũng sẽ có gì đó khác. Cecil không thích cười nhưng sẽ vĩnh viễn dành hết sự ôn nhu cùng kiên nhẫn cả đời này cho Thẩm Manh.
Có phải hắn có hơi bất công đối với Cecil không?
Ting. Thang máy dừng lại, số hiển thị trên tấm biển đen là 20. Đây là tầng cao nhất, chỉ dành riêng cho Cecil. Thẩm Manh nhìn cửa thang máy mở ra, nghĩ nghĩ một chút liền làm bộ mệt mỏi mà dựa vào Cecil:
"Cecil... em đau chân."
Dù sao hiện tại cũng đã là chồng chồng với nhau. Còn ngại cái đếch gì? Người kia có thể làm mọi cách khiến hắn vui vẻ. Chẳng lẽ hắn không thể hy sinh một tý sao?
Cecil hình như có chút kinh ngạc, y vội vàng đỡ lấy Thẩm Manh. Có lẽ là thật sự sợ hắn đau mà không nhận ra hắn đang diễn kịch:
"Đau lắm không? Anh đỡ em nhé?"
Y ôm chặt Thẩm Manh, có vẻ như thực sự muốn đỡ lấy hắn. Thẩm Manh á khẩu, rốt cuộc không làm bộ nữa mà huỵch toẹt ra luôn:
"Bế em. Bế kiểu công chúa ý. Em thích anh bế em."
Khuôn mặt của Cecil hiện lên vẻ mặt có chút không tin nổi. Sau đó là vui mừng mà dùng hai tay ôm lấy Thẩm Manh, nhẹ nhàng dùng tư thế bế kiểu công chúa mà ôm hắn. Y nở nụ cười hiếm hoi, dịu dàng hỏi hắn:
"Như vậy đã được chưa?"
Thẩm Manh không đáp, chỉ khẽ hừ một tiếng. Ôm chặt lấy cổ Cecil, dựa hẳn vào ngực y, cảm giác rất an tâm. Cứ thế mà để Cecil ôm lấy hắn đi vào văn phòng.
Vài vị quản lý cùng thư ký trên hành lang thấy cảnh này mà há hốc mồm. Chủ tịch khuôn mặt băng lãnh vạn năm bất biến vậy mà lại cười nha, lại còn cười vô cùng dịu dàng cơ chứ. Aii, chỉ tiếc là không chụp được.
Hai tay Cecil đang bận bế Thẩm Manh, không thể đóng cửa. Lần đầu tiên trong đời y phá lệ mà làm ra một hành động cực kỳ bất nhã, dùng chân đạp cửa vô cùng thô bạo. Thẩm Manh nhìn mà xót xa cho cánh cửa kia, mong nó không bị hỏng.
Phòng làm việc của Cecil thực rộng lớn, chỉ có duy nhất hai màu đen trắng cùng bài trí đơn giản. Giống hệt con người y, nghiêm túc như vậy. Tường kính đằng sau cái bàn làm việc như một màn hình lập thể 3D cỡ lớn, chiếu lên từng bảng thông báo cùng ghi chép của Cecil. Từ đây cũng có thể nhìn thấy phía dưới thành phố đường xá tấp nập, cứ như một đài quan sát cỡ lớn.
Cecil nhẹ nhàng đặt Thẩm Manh lên ghế sopha  dài màu trắng, cúi đầu để trán mình khẽ cụng vào trán Thẩm Manh. Chỉ một cái rất nhẹ như biểu đạt tình yêu của y rồi nhanh chóng tách ra.
Thẩm Manh nào có thể để cho Cecil rời đi, hắn còn chưa có "bồi thường" đủ. Đôi tay vòng qua cổ Cecil đột nhiên dùng thêm chút lực khiến Cecil không thể rời đi, cứ thế theo quán tính mà bị ép cúi đầu xuống. Ngay sau đó là một nụ hôn, một nụ hôn nóng bỏng.
Môi lưỡi dây dưa cuồng nhiệt, đảo lộn mà quấn quýt lấy nhau. Ban đầu còn dịu dàng một chút nhưng Cecil lại giữ chặt lấy Thẩm Manh, gia tăng thêm nụ hôn nóng bỏng. Ngay khi Thẩm Manh cảm giác hắn thở không nổi, Cecil liền buông hắn ra. Đôi mắt có chút mê ly mà mờ lên ánh nước, thở gấp cố gắng hít vào không khí. Thẩm Manh cảm thấy bản thân thực sự không thẳng nổi nữa rồi. Hắn thế mà bị Cecil hôn đến cương.