Đăng vào: 12 tháng trước
Thái phi nghĩ như vậy cũng rất bình thường, thái phi thích nghe ngọt, thích tôn tử hiếu thuận.
Bởi vì Dương phi trước khi chết luôn khiến thái phi phiền lòng, bởi vậy còn một chuyện thái phi không nói cụ thể tỉ mỉ với Khương Lộ Dao…
Đó chính là sau khi Dương phi chết, đúng là án oan Dương gia che trời lấp đất liên lụy rất nhiều người.
Tuy có thái hậu che chở những người còn lại trong Dương gia, nhưng lúc ấy hoàng thượng tru sát toàn tộc tất cả những người có quan hệ cùng Dương Soái.
Hoàng Thượng có" khúc mắc" với Tần vương phủ, cho nên đoạn thời gian đó, trong lòng Tần vương cùng thái phi đều run sợ.
Bọn họ đối với chuyện Dương phi ôm tử tự sát, từ trong tâm mà nói, cũng không phải bất ngờ hay hối tiếc.
Lúc nói với Khương Lộ Dao về tình hình cụ thể lúc ấy, thái phi cũng không thể nói bọn họ vô tình ngóng trông Dương phi tự sát.
Sau đó thái phi thậm chí còn nghĩ, nếu Triệu Đạc Trạch cũng theo Dương phi cùng đi, Tần vương phủ mới có thể hoàn toàn vượt qua cửa ải khó khăn.
Bởi vì Triệu Đạc Trạch được cứu, nên thái phi cũng không để tâm, đem hết thảy sự tình giao cho nhũ mẫu...
Hạ nhân vương phủ có thể hiểu tâm tư của chủ tử, không có thân mẫu che chở, Triệu Đạc Trạch chính là một cây cỏ, một cây cỏ không người quan ái.
Khương Lộ Dao nằm trên giường, như thế nào cũng không ngủ được, lúc tỉnh lúc mê, nàng suy nghĩ cẩn thận đến thái phi đang dấu diếm chân tướng, chân tướng này, khiến Khương Lộ Dao đau lòng Triệu Đạc Trạch.
Bi kịch của hắn không phải một người tạo thành, mà là một đám người hợp lực mà thành, nhìn hắn giống như có rất nhiều thân thích, rất nhiều người quan tâm, nhưng tất cả mọi người đều ngóng trông hắn chết!
Hắn sinh đã có tội, trên lưng đeo nguyên tội.
( Yul: bi kịch bắt đầu nói rõ từ chương này trở đi. Các nàng sẽ hiểu tại sao kiếp trước a Trạch tàn bạo. Số ảnh khổ quá mà còn lấy phải bà Kỳ bánh bèo vô dụng, hố ảnh)
- Dao Dao, Dao Dao…
- Ô ô.
Triệu Đạc Trạch chậm rãi cúi đầu hôn trán Khương Lộ Dao, có nàng, hết thảy cũng không đáng chê cười, không phải sao?
Nếu hắn không phải là Tần vương thế tử, sao có thể thú được Khương Lộ Dao.
Khương Lộ Dao rõ ràng cảm giác Triệu Đạc Trạch đang ở trước mặt, nhưng như thế nào cũng không bắt được hắn, mí mắt trầm trọng, lẩm bẩm nói:
- A Trạch, A Trạch…
- Chờ ta trở lại.
Triệu Đạc Trạch hôn môi Khương Lộ Dao, rồi xoay người rời đi, ở cửa phòng phân phó Nguyễn ma ma chiếu cố Khương Lộ Dao.
- Thế tử gia muốn đi nơi nào?
- …Phụ vương có việc cần ta hổ trợ, có lẽ sẽ rời kinh thành hai ngày, Dao Dao đang nóng sốt, ngươi để nàng nghỉ ngơi thật nhiều.
- Thế tử gia đi sớm về sớm.
- Ừ.
Triệu Đạc Trạch leo lên ngựa rời khỏi Tần vương phủ, người của hắn đưa tới tin tức, đã tìm được hạ nhân năm đó hầu hạ Dương phi.
Vừa rồi Triệu Đạc Trạch đi đến thư phòng của Tần vương chính là nói cho Tần vương biết, hắn sẽ có nhiều ngày không ở vương phủ, có việc gấp phải ra ngoài.
Tần vương nhắc nhở sắp đến ngày giỗ của Dương phi, Triệu Đạc Trạch tỏ vẻ hắn sẽ tận lực gấp rút trở về.
Tần vương vẫn luôn không quản được Triệu Đạc Trạch, tuy trong lòng có bất mãn, nhưng Triệu Đạc Trạch nói nghe ý chỉ của hoàng thượng, còn nói trung hiếu không thể lưỡng toàn…
Tần vương cũng không có khả năng đi hỏi hoàng thượng ý chỉ Triệu Đạc Trạch ra kinh làm cái gì, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, dặn dò Triệu Đạc Trạch cẩn thận.
Triệu Đạc Trạch ngồi trên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn thoáng qua tấm biển Tần vương phủ, nếu hết thảy…
Hết thảy chỉ là hiểu lầm, hắn nguyện ý ở trước linh bài của Dương phi quỳ gối sám hối, nếu hết thảy…
Hết thảy không phải là hiểu lầm, hắn sẽ không bỏ qua đám người tính kế hắn, lợi dụng hắn, khiến hắn trở thành người chê cười.
Dương gia, Tần vương phủ, còn có Triệu Đạc Dật…Người Triệu Đạc Trạch không thể tha thứ nhất chính là Triệu Đạc Dật.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì lúc hắn gian nan chịu khổ, lúc hắn có được phú quý, là lúc Triệu Đạc Dật cướp đi tất cả?
Triệu Đạc Dật thua thiệt hắn.
Triệu Đạc Dật dựa vào cái gì có được nhiều người yêu thương?
Mà hắn Triệu Đạc Trạch chỉ có thể chịu khổ lại giống như chiếm tất cả tiện nghi.
…
- A a, tiểu tế, tiểu tế ngoan, ngươi muốn đi đâu?
Nếu Khương nhị gia đã đáp ứng Khương Lộ Dao sẽ hỗ trợ trông chừng tiểu tế, thì hắn đã sớm cắm rễ bên ngoài cửa Tần vương phủ.
Đang suy nghĩ, nếu không gặp được Tần vương thế tử, hắn sẽ đem đồ vật mà Khương Lộ Dao yêu cầu đưa vào Tần vương phủ, không ngờ mới đứng một hồi liền thấy Triệu Đạc Trạch cưỡi ngựa chạy nhanh qua.
- Nhạc phụ đại nhân?
- Chính là ta.
Khương Nhị gia giục ngựa tiến lên, không vui nói:
- Như thế nào? Thú được Dao Dao nhà ta liền giả bộ không quen biết người? Mày nhăn đến như vậy, là không muốn nhìn thấy ta?
- Sao người lại đến đây?
- Đến đưa cho Dao Dao một ít đồ vật.
Khương Nhị gia đâu dám nói hắn đang mai phục ở Tần vương phủ để giám thị Triệu Đạc Trạch.
- Ngươi muốn đi đâu? Nhìn dáng vẻ giống như muốn đi xa nhà?
Triệu Đạc Trạch không biết nên nói thế nào với Khương Nhị gia.
- Hoàng thượng…Hoàng thượng có lệnh, khiến ta rời kinh thành một chuyến, chờ ta hồi kinh sẽ mang lễ vật cho nhạc phụ, cũng thỉnh người đi uống rượu.
- A, ra kinh?
Khương nhị gia biết Khương Lộ Dao không phải buồn lo vô cớ, thế tử thật sự không thích hợp, oán trách nói:
- Hoàng thượng cũng thật là, chuyện gì khổ cực cũng phái ngươi đi, nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định nơi muốn đến không phải là địa phương tốt, nào có thứ gì tốt đem về làm lễ vật? Ta nói thế tử tiểu tế, ngươi sẽ không lừa ta.
- Sẽ không, sẽ không, dù có vội thì ta cũng mang lễ vật trở về.
- Vậy ngươi nói thử xem, ngươi mang lễ vật gì cho ta? Nếu ta không thích, chẳng phải sẽ uổng phí một phần khổ tâm của ngươi sao?
- Cái này…
Triệu Đạc Trạch suy nghĩ đến nơi sắp sửa đi.
- Cái chặn giấy cùng đồ sứ nhất định mang thứ tốt nhất cho người, ta đưa cho người một bộ tách rượu tốt nhất.
- Nhạc phụ đại nhân, hẹn gặp lại.
- Đi đường cẩn thận, ngươi đi sớm về sớm, dọc theo đường đi nhớ chú ý một chút, đừng quá bận tâm mua đồ vật cho ta mà mệt mỏi.
- Biết rồi.
Trong lòng Triệu Đạc Trạch ấm áp, giục ngựa rời khỏi thành.
Khương Nhị gia ngồi trên lưng ngựa, lẩm bẩm tự nói:
- Dao Dao đưa việc thật tốt cho ta, đổi lại là người khác nhất định sẽ không đoán được tiểu tế muốn đi nơi nào, ai bảo ta là lão nhị ăn chơi trác táng đâu, xa hoa hưởng thụ đã quen nghề, nơi có đồ sứ tốt nhất trừ Ô Trấn ra, ta không thể nghĩ đến địa phương nào khác. Hai ngày trước Triệu vương vừa tặng ta một bộ Ô Trấn đồ sứ.
Vận khí, thật sự là vận khí.
Khương Nhị gia sai tùy tùng về hầu phủ truyền tin, hắn lặng lẽ đuổi theo Triệu Đạc Trạch, trong lòng ngực không biết từ nơi nào moi được tấm bản đồ, hắn không muốn để Triệu Đạc Trạch phát giác, liền chọn đường nhỏ mà đi.
Khương nhị gia rất ít kỵ mã thời gian dài như vậy, xóc nảy đau hết cả người, nhưng vì hoàn thành chuyện Dao Dao giao phó, hắn nỗ lực đuổi theo Triệu Đạc Trạch.
Thường ngày hắn lăn trộn trong phố phường, tam giáo cửu lưu nhận thức không ít, bởi vậy khí chất của Khương nhị gia tương đối thân dân, hỏi thăm tin tức cũng dễ dàng.
Người lười biếng ở phố phường phần lớn đều nguyện ý cung cấp cho hắn tin tức có giá trị, nên hắn không bị Triệu Đạc Trạch bỏ xa, mà Triệu Đạc Trạch đang nóng lòng đi tới Ô Trấn cũng không phát giác Khương Nhị gia đang đi theo.
Triệu Đạc Trạch cho rằng nhạc phụ sợ mệt sẽ không thể rời khỏi kinh thành nơi có tửu lầu mua say, chơi đùa, hắn căn bản không ngờ Khương Nhị gia sẽ vì lời hứa hẹn đối với nữ nhi, mà ngàn dặm truy tung.
……
Khương Lộ Dao ngủ suốt một ngày, chờ đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, mới biết Triệu Đạc Trạch đã sớm rời khỏi kinh thành.
Đáng chết, Triệu Đạc Trạch sợ nàng đi theo hắn!
Nhìn phụ thân đưa tới đồ vật là dây dọi, ánh mắt Khương Lộ Dao thay đổi, chỉ có thể hy vọng Khương nhị gia có thể đuổi kịp Triệu Đạc Trạch.
Nàng áp xuống tâm hoảng ý loạn, kiểm tra dược liệu, sai Nguyễn ma ma dựa theo chỉ thị của tẩu tử, đem dược liệu bỏ vào dược bổ mà nhũ mẫu thường dùng.
Tuy Nguyễn ma ma tò mò, nhưng cũng không dám hỏi gì, bởi vì vương phủ do thế tử phi chưởng quản, Khương Lộ Dao muốn động vào vị trí hạ nhân là rất khó, Tần vương phi sẽ biết tin tức.
Nhưng nàng động vào hạ nhân bên người nhũ mẫu, đối với Tần vương phi mà nói là đã ngoài tầm tay.
Triệu Đạc Trạch vẫn luôn hiếu thuận với nhũ mẫu, còn với Tần vương phi thì phòng bị rất nghiêm, cho người hầu hạ bên người nhũ mẫu đều là người của Tần vương thế tử.
Nếu ngẫu nhiên có một hai cái vì Tần vương phi mà truyền tin, cũng sẽ bị nhũ mẫu phát hiện, tuy đôi mắt nhũ mẫu mù, nhưng cảm giác vẫn còn nhạy bén.
Nhũ mẫu trung phó như vậy, như thế nào sẽ nhìn vừa mắt Tần vương phi?
Tần vương phi tới chiếm cứ tất cả của chủ tử, nhũ mẫu có bản năng bài xích Tần vương phi.
Nàng đem Triệu Đạc Trạch dạy dỗ đến nổi thù Tần vương phi sâu như biển, nếu nàng còn thân cận với Tần vương phi, chỉ sợ đã sớm bị Triệu Đạc Trạch phát hiện.
Hứa đổi lấy lợi, Nguyễn ma ma tìm được người đem dược liệu bỏ vào dược bổ của nhũ mẫu.
- Không phải là quá trung thành, mà là ích lợi không đủ đại.
Khương Lộ Dao cảm thán một câu, đột nhiên có một loại ý tưởng xông ra, Tần vương phi cũng có thể thu mua người bên cạnh nhũ mẫu, nhưng nàng vẫn không có động thủ…
Tùy ý nhũ mẫu căm thù nàng, nói như thế, có phải nàng cũng biết cái gì đó?
Nếu không, sao nàng phải đau Triệu Đạc Dật?
Dùng thứ tử cùng nguyên phối đích tử đánh đối, loại chuyện ngu xuẩn này, Tần vương phi sẽ làm?
Hai người bọn họ căn bản không thể so sánh, cho dù Tần vương phi xem Triệu Đạc Dật như tấm mộc, thì Tần vương phi dùng Triệu Đạc Dật cũng quá lâu rồi.
Vì trong lòng có hoài nghi, cho nên Khương Lộ Dao nhìn cái gì cũng thấy có vấn đề, xoa xoa trán, này không phải chuyện tốt, nếu nàng hiểu lầm Dương phi thì sao? Nếu hết thảy chỉ là vô cớ suy đoán?
Chuyện còn không biết rõ ràng, Khương Lộ Dao không để bản thân nghi thần nghi quỷ nữa, nhưng nàng chắc chắn, trong vương phủ này không có người tốt.