Chương 55: 55: Lệ Quỷ Vòng Bạc

Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Ban đêm, gió lạnh luồng qua khe hở trên tường thành cung, thổi tan ánh trăng trong giếng, mặt nước vốn dĩ bình tĩnh liền nổi lên gợn sóng, yên lặng trong lãnh cung cũng bị đánh vỡ.

Sắc mặt Nguyên Tư Trăn ngưng trọng ngồi bên cạnh giếng, múc nước giếng bị thổi dạt dạt ra lên ngửi ngửi, nhưng không nghe được mùi thây thối, nàng hỏi Hoa Lân nói: "Ngươi xác định cương thi đã vào chỗ này?"
Hoa Lân gật gật đầu, lại giơ vết thương lên, "Xác định, trong giếng quá chật, không thi triển được mới bị cắn."
"Sau đó cương thi cũng không hề ra tới?" Nguyên Tư Trăn lại dẫn một luồng lửa tím quăng vào trong giếng, "Tiểu cung nữ có khi nào rời đi một lát hay không?"
"Không có đâu, nàng ta bị bệnh ngốc, người khác nói gì sẽ làm theo y hệt." Hoa Lân lại dùng quạt xếp chỉ chỉ bãi nước đọng trên đất, ra hiệu Nguyên Tư Trăn nhìn xem.

Bãi nước đọng kia một đường từ bên cạnh giếng kéo dài đến trong tẩm điện của Mục tài nhân, mà nên cạnh giếng, bãi nước đọng có dấu hiệu tung toé lên như có vật nặng giẫm vào, bọt nước tứ tán ra.

Nguyên Tư Trăn nhíu mày, nói ra suy đoán của mình: "Xem ra là từ dưới đáy chạy ra."
"Chỉ có thể là vậy." Hoa Lân cũng thăm dò nhìn lại về hướng đáy giếng, "Sư tỉ có biết nguồn nước ở chỗ nào không?"
Nguyên Tư Trăn vừa muốn mở miệng, lại nghĩ tới cái gì, lắc lắc đầu nói: "Bên cạnh thành Trường An có mấy con sông lớn, mạch nước trong thành rắc rối chằn chịt như mạng nhện ấy, nếu muốn đuổi theo đến đầu nguồn thì thực sự khó."
Nàng suýt chút liền đem chuyện hoài nghi ở con suối trên Phong Minh Sơn nói ra, lại chợt nhớ tới quan hệ cạnh tranh cháy bỏng của nàng cùng Hoa Lân, liền quyết ý giữ lại cho mình.

"Mùi thây thối cũng ngửi không thấy, cái nước giếng này có lẽ tốc độ lưu động khá nhanh, hay do chúng ta dán bùa vàng trấn trụ chỗ này, cương thi kia có khi nào từ trong giếng khác trong cung chui ra ngoài không?" Nguyên Tư Trăn chuyển hướng câu chuyện, nói.

Hoa Lân không tiếp lời nàng, chỉ trực tiếp dán mấy đạo bùa vàng nữa lên trong giếng, còn cố tình nhét vào trong mấy khe đá, không dễ dàng bị người phát giác, cũng không dễ bị nước cuốn trôi.

"Ài!" Nguyên Tư Trăn thấy nàng ta động tác nhanh như vậy, vội vàng hô: "Hiện tại liền đóng lại sao, ngươi không định ôm cây đợi thỏ nữa hả?"
"Không đợi." Hoa Lân nhìn nàng một cái, chắc chắn nói, " biện pháp đó không tốt, dễ hại tính mạng người, huống hồ, ta không muốn Mục tài nhân hiểu lầm là ta đến gõ cửa sổ nàng ta nữa."
Nguyên Tư Trăn thấy tiểu sư muội vẫn ngay thẳng như trước kia, bỗng nhiên nghĩ lại thấy mình có hơi quá mức xảo trá, "Được, vậy những ngày này ngươi phải lưu ý chút, coi chừng có giếng khác trong cung cũng có dị động.

Nói đến cái này, vì sao cương thi lại muốn đến Bách Linh Cung, chẳng lẽ hắn và Mục tài nhân có gì đó sâu xa, sau khi chết còn tâm tâm niệm niệm tới gặp nàng ta?"
Hoa Lân cũng nghĩ không thông việc này, đành phải cùng Nguyên Tư Trăn bày qua loa mấy cái tụ dương trận giản dị ở trong viện, xua tan khí âm tà.

Hai người cùng nhau trở về, trên đường đi cũng chỉ nhìn nhau không nói gì, đi tới một ngã ba, Hoa Lân liền không có biểu cảm gì mà nói: "Chúng ta tách ra ở chỗ này đi, ta muốn về Ngự Y Viện."
"Còn tưởng rằng ngươi sẽ đưa sư tỷ ra khỏi cung chứ, dù sao thì tránh thủ vệ buổi tối cũng không dễ dàng." Nguyên Tư Trăn nghiêng nghiêng đầu, ngữ khí mang theo một tia tiếc nuối.

Hai mắt Hoa Lân trong suốt nhìn nàng, dường như cũng nhìn thấu được nàng, "Lúc sư tỷ cùng ta đi vào, đều đã nhớ đi đường hết rồi mà, về phần thủ vệ, sư tỷ có thuật che mắt còn gì."
Nguyên Tư Trăn thấy tiểu sư muội này thực sự không dễ chơi, đành phải phất phất tay, cười nói: "Cáo từ."
Hoa Lân khẽ vuốt cằm, liền quay người đi đường khác.

Nguyên Tư Trăn dựa vào đường đi đã nhớ kỹ quay trở về, trong đường đi có một đoạn trèo qua mái hiên của một tòa cung điện không biết tên, nàng không vội vã trở về, nên đứng trên chỗ cao hào hứng thưởng thức cảnh đêm, chỉ cảm thấy dưới ánh trăng, cung Đại Minh mái cong xen vào nhau, tạo ra một cảnh trí thật đặc biệt.

Ngay lúc đang muốn từ trên mái hiên nhảy xuống, khóe mắt bỗng nhiên liếc về một sợi khói trắng, nàng ngừng chân hướng về phía kia nhìn lại, lờ mờ có thể nhìn thấy vài bóng người đang ở trong sân làm cái gì đó.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Nguyên Tư Trăn lại quay trở lại, núp theo mái hiên, cẩn thận từng li từng tí đi về phía tiểu viện kia.

Nàng nửa ngồi sau lưng con thú đá trên mái cong, giấu thân thể dò xét tràng cảnh trong viện.

Hoàn toàn khác biệt với Bách Linh Cung, cái viện này ngay cả gạch ngói cũng biểu hiện ra thân phận người trong cái này tôn quý, Nguyên Tư Trăn suy đoán nhất định là tẩm điện của vị quý phi nương nương nào đó.

Nhưng nếu là tẩm điện của m quý phi nương nương, thì chuyện người trong viện làm lại quá mức kỳ quái.

Chỗ khói trắng bốc lên kia đúng là do mấy đạo sĩ vừa múa kiếm gỗ đào vừa đốt lá bùa mà ra.


Trong lòng Nguyên Tư Trăn ngạc nhiên, từ sau khi sự kiện Vu Cổ trong Đông cung diễn ra, thế nhân đều biết Thánh thượng cực kỳ kiêng kị những chuyện quỷ thần, chỉ cần ai nói đến thôi đều có chút bài xích, cũng chính bởi vì vậy, sau khi Lý Thanh bị điềm dữ bám vào thân, Thánh thượng mới có thể vừa đề phòng lại chán ghét.

Vị quý phi nương nương trong cung này vậy mà dám lén đón đạo sĩ vào làm phép trong đêm, đến tột cùng là muốn làm chuyện gì?
Nàng híp mắt nhìn về phía treo cờ trắng, đã thấy bên trên viết đều là kinh chú trừ tà, mà trên bàn lại đặt một vòng tay bạc của nữ tử.

Khu trục nữ quỷ? Chẳng lẽ vị nương nương chỗ này từng gây ra chuyện gì trái với lương tâm cho nữ quỷ?
Ý tưởng này mới vừa nhảy ra trong lòng, liền thấy một lão thái giám có vẻ quen mắt vội vã cuống cuồng đi đến trong viện, nói khẽ với mấy đạo sĩ nói: "Chư vị đạo trưởng, như thế nào rồi?"
Lão thái giám này chính là Phúc công công bên cạnh Cao Quý Phi, lúc trước chẳng biết tại sao bệnh nặng một trận, hiện nay tốt rồi, lại trở về hầu hạ Cao Quý Phi.

"Đã đánh cho vị Quý Nhân hoá thành lệ quỷ kia vào Địa Phủ, sẽ không đến quấy rối nương nương nữa." Một vị lão đạo sĩ trong đó thu kiếm gỗ đào lại sau lưng, hành lễ đáp.

Lời này mới ra, Nguyên Tư Trăn không khỏi nhíu nhíu mày, nàng nhớ kỹ vị Diêu quý nhân kia là chết trong cung Cao Quý Phi, đây ý là, nàng ta lại hóa thành lệ quỷ trở về rồi?
Nhưng mấy tên đạo sĩ này đốt phù múa kiếm cũng không phải là đang trừ quỷ, chẳng qua làm chút trò mèo trừ tà mà thôi.

Nguyên Tư Trăn không khỏi cong miệng cười một tiếng, xem ra cái vị Cao Quý Phi này không may rồi, mời mấy tên đạo sĩ gà mờ đến đuổi quỷ.

Còn nữa, Diêu quý nhân là bị oán linh hại chết, cũng sẽ không hóa thành lệ quỷ đến tìm Cao Quý Phi báo thù, Cao Quý Phi là đang sợ cái gì?
"Vậy thì tốt rồi, nương nương lão nhìn thấy con lệ quỷ kia trong phòng một hồi, bị doạ đến ngủ không được, nếu có thể xua được con lệ quỷ kia giùm nương nương, chắc chắn sẽ hậu tạ mấy vị đạo trưởng đây thật phong phú." Phúc công công sai người thu dọn vật phẩm trong viện, định dẫn các đạo sĩ ra ngoài.

Mấy đạo sĩ cất kiếm gỗ đào xong, đều ra vẻ tiên phong đạo cốt, còn chỉ vào vòng tay bạc nói: "Cái vòng tay lệ quỷ lưu lại này nhớ đặt ở nơi có ánh sáng lớn nhất trong viện vào giữa trưa, để ánh nắng chiếu hơn một canh giờ là được rồi."
Phúc công công vừa ngoài miệng đáp ứng, vừa định quay đầu phân phó cung nhân, đã thấy vòng tay bạc trên bàn lại biến mất không thấy tăm hơi.


"Vòng tay đâu?" Phúc công công kinh ngạc nói, hắn chỉ vào cung nhân trong viện m hỏi: "Các ngươi cầm rồi?"
Mấy tiểu cung nữ liền vội vàng lắc đầu, một người còn nhỏ giọng nói: "Vòng tay của nữ quỷ, ai dám đụng."
Phúc công công sốt ruột nhìn về phía lão đạo sĩ, lão đạo sĩ kia mới rồi cũng là một mặt kinh ngạc, hiện giờ lại cực nhanh trầm tĩnh lại, phất cây Phất trần nói: "Không cần lo lắng, vòng tay bạc đã theo lệ quỷ mà đi."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!" Phúc công công đưa tay lên vỗ vỗ ngực, thở một hơi dài nhẹ nhõm nói: "Đạo trưởng mau theo ta xuất cung, chậm trễ canh giờ liền không tốt."
Mấy đạo sĩ đi sau lưng Phúc công công hai mặt nhìn nhau, đều bất an đưa mắt liếc chỗ lúc nãy vốn là cái vòng tay bạc.

Nguyên Tư Trăn tựa vào sau cây cột, cầm trong tay vòng tay bạc kia mà lúc lắc, đầy mắt khinh miệt nhìn đám đạo sĩ nửa vời kia ra khỏi viện tử, mới lại chuồn qua nóc nhà bên trên, nhanh chóng đi về hướng ngoài cung.

Vừa rồi nàng nghe Phúc công công nói, liền cảm giác không phải là lệ quỷ quấy phá, Quỷ Hồn làm gì có chuyện để lại vòng tay bạc chứ, có lẽ không cẩn thận cũng gặp phải cương thi như Mục tài nhân thôi.

Nghĩ đến đây, nàng liền thừa dịp người trong viện phân tâm, nhanh chóng thi thuật che mắt, nhảy xuống mái hiên câu vòng tay đi.

Đợi trở lại Vương phủ, cách bình minh đã không bao nhiêu canh giờ, Nguyên Tư Trăn bôn ba bên ngoài hơn nửa đêm, tiến phòng liền cảm giác cơn buồn ngủ đánh tới, vội vàng đổi quần áo liền chui vào chăn, sắp ngủ vẫn không quên xé lá bùa vàng trên trán Lý Hoài xuống.

Trong lòng nghĩ tới chuyện vòng tay bạc, Nguyên Tư Trăn không ngủ đến lúc mặt trời lên mấy sào giống ngày thường, khi Lý Hoài đứng dậy rửa mặt, nàng cũng tỉnh lại theo, tinh thần uể oải ngồi trước gương để Ngọc Thu trang điểm cho nàng.

Lý Hoài thấy nàng sắc mặt không tốt, đáy mắt còn có quầng thâm xanh đen, nhịn không được hỏi: "Đêm qua ngủ không ngon sao?"
Nguyên Tư Trăn lắc đầu, trong tay vuốt vuốt cái vòng tay bạc kia, vì giấu diếm chuyện hôm qua của Hoa Lân, nàng liền quyết chí không nói chuyện tối qua đột nhập vào bên trong hoàng cung một chuyến ra.

Hành động của nàng như vậy càng làm cho Lý Hoài cảm thấy kỳ quái, hắn nhìn vào ảnh phản chiếu trong kính, đã thấy nàng một mực cúi đầu nhìn xem một cái vòng tay bạc tinh mỹ.

Những ngày này, Nguyên Tư Trăn từng mang đồ trang sức gì hắn đều có chút ấn tượng, mà những thứ nàng chưa từng mang, thì hắn khi vừa mất trí nhớ cũng tìm ra xem một lần hy vọng có thể khôi phục đầu óc, nhưng cái vòng tay bạc này thì hắn chưa từng thấy qua.

Lý Hoài từ trong tay nàng cầm vòng tay bạc qua, thản nhiên nói: "Vừa mua?"
"À!" Nguyên Tư Trăn đầu óc mê man, nhất thờ không kịp phản ứng đã bị hắn cầm đi, lại không tiện cướp về, liền đáp: "Đồ cũ, tình cờ cầm lên thôi."
Nàng cũng không biết Lý Hoài nhớ kỹ đồ trang sức của nàng, chỉ là thuận miệng đáp, lại làm cho Lý Hoài nổi lên một tia nghi hoặc.

Nguyên Tư Trăn sợ âm khí lưu lại trên vòng tay làm tổn thương hắn, vội vàng đoạt lại từ trong tay hắn, "Cái vòng tay này của ta có gì mà chơi, nhanh trả ta!"
Lý Hoài tạm thời chỉ coi mình nhìn sót, hắn quay người đã thấy Mạnh Du sáng sớm liền đứng ở trong viện, dường như có việc phải bẩm báo, liền ra phòng ngủ.

"Chuyện gì?" Lý Hoài vốn là muốn đi thư phòng, nhưng lại nghĩ đến Nguyên Tư Trăn lập tức sắp trang điểm xong, hai người có thể cùng nhau đi dùng bữa sáng, liền trực tiếp hỏi Mạnh Du ngay trong viện.

Hai bên vai Mạnh Du còn dính sương sớm, sắc mặt trông có vẻ như đã thức cả một đêm, hắn tiến đến trước mặt Lý Hoài, thấp giọng nói: "Đêm qua Vương phủ có người xâm nhập."
Sắc mặt Lý Hoài lập tức trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Ai?"
"Thuộc hạ thất trách, đêm qua gác một đêm cũng không nhìn thấy gì, chỉ buổi sáng hôm nay có nhìn thấy một sợi chỉ xiêm y trên tường, còn có dấu chân giẫm trong rừng trúc, nhìn hoa văn thì là giày quan, lại không phải to như chân nam tử bình thường, thuộc hạ suy đoán, là một thái giám." Mạnh Du thần sắc ngưng trọng bẩm báo.

Lý Hoài nghe được lời nói này xong, ngược lại là nhẹ nhàng thở ra, hắn nghĩ tới sắc mặt Nguyên Tư Trăn có phần mệt mỏi, liền đoán nhất định là nàng đi đêm lại giấu diếm hắn, chuồn ra khỏi Vương phủ, liền tùy ý nhìn Mạnh Du nói: "Ừ, cứ từ từ tra xét."
Ai ngờ Mạnh Du dừng một chút, ánh mắt cổ quái nhìn hắn một cái.

"Nói đi." Lý Hoài tất nhiên nhìn ra được hắn chưa nói hết lời, hơi không kiên nhẫn nói.

Mạnh Du dường như giãy giụa một phen, nhanh chóng liếc về hướng phòng ngủ một cái, mới hạ giọng nói: "Dấu chân trong rừng trúc ngoại trừ dấu chân thái giám, còn có dấu chân nữ tử, hoa văn dưới giày...!là...!chữ Tấn."
Mạnh Du nói vừa xong liền cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Hoài, hắn đợi đã lâu, thẳng đến khi không thể chịu nổi ánh mắt lạnh lùng trên đỉnh đầu, mới rốt cục nghe Lý Hoài từ tốn nói: "Việc này coi như chưa từng thấy."
"Dạ!" Mạnh Du vội vàng đáp, như được đặc xá mà nhanh chóng biến mất ở trong viện.

Có thể mang giày có chữ Tấn trong Tấn vương phủ, ngoại trừ Lý Hoài, liền chỉ có Nguyên Tư Trăn, ngụ ý của Mạnh Du, Lý Hoài tất nhiên là nghe hiểu.

Hắn chỉ cảm thấy Nguyên Tư Trăn là có chuyện giấu diếm hắn, chứ cũng không phải như Mạnh Du đoán vậy, có lẽ dấu giày nữ tử kia là dấu giày là nàng, mà cái dấu giày thái giám kia cũng là của nàng.

Tuy nghĩ như vậy, Lý Hoài lại vẫn là có chút sa sút, vì sao Nguyên Tư Trăn lại giấu giếm chuyện tối hôm qua nàng ra ngoài chứ?
Hắn ôm tâm sự nặng nề lại đi vào trong phòng ngủ, thấy Nguyên Tư Trăn còn chuyên tâm ngắm nghía vòng tay bạc, chẳng biết tại sao hơi buồn phiền phát hoảng..