Chương 53: 53: Dưới Giường Có Người

Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Lý Hoài một thân một mình ngồi trước chồng văn kiện, thần sắc lãnh túc nhìn Tru Tà bảo kiếm trước mắt, hắn rút bảo kiếm từ trong vỏ kiếm ra, mũi kiếm bạc làm ánh sáng trăng chiếu vào lông mày của hắn.

Hắn mới rồi không nói tình hình thực tế cho Nguyên Tư Trăn, chỉ vì hắn từng lập lời thề trước mặt đạo sĩ tặng hắn bảo kiếm, sẽ không nói với bất kỳ ai việc này.

Đoạn ký ức này là ở ba năm trước, từng chi tiết trong lúc đó hắn đều nhớ rõ rõ ràng ràng, lão đạo sĩ kia cũng không phải là trực tiếp đem bảo kiếm đưa cho hắn, mà là cho hắn ba cái túi gấm, để khi nào hắn bị hãm sâu trong đại họa, không cách nào hóa giải được thì mới có thể mở ra xem để tìm đường thoát hiểm.

Mà cái túi gấm thứ nhất, liền nói cho hắn làm thế nào tìm được thanh bảo kiếm này.

Còn lại hai cái túi gấm, một mực bị hắn khóa ở trong mật thất, tối nay được bảo kiếm này cứu, Lý Hoài bỗng nhiên lên ý nghĩ muốn đi nhìn thử.

Bảo Ảnh vệ mở địa lao ra, hắn đi xuyên qua mấy cánh cửa ngầm đến trong mật thất.

Mấy túi gấm được cất trong một hộp sắt được khoá bằng Bát Long liên hoàn khóa, Lý Hoài giải khoá hồi lâu, mới mở được Bát Long liên hoàn khóa.

Hộp sắt tổng cộng có ba tầng, mỗi một tầng đều đặt vào một túi gấm, tầng trên nhất thì túi gấm đã bị mở rồi, nhưng khi Lý Hoài mở ra tầng thứ hai, lại phát hiện túi gấm ở tầng thứ hai cũng đã bị mở.

Hắn vội vàng mở ra túi gấm nhìn vào bên trong, sớm đã rỗng tuếch.

Trong lòng Lý Hoài run lên, lại tiếp tục mở tầng thứ ba ra, càng kinh ngạc phát hiện cái túi gấm thứ ba cũng giống như hai cái trước, dây đỏ đã được mở, không có vật gì bên trong.

Lý Hoài không khỏi kinh hãi, không nghĩ tới mấy năm mà hắn mất đi ký ức, hắn đã dùng xong hết toàn bộ túi gấm còn lại rồi.

Rốt cục là hắn đã phải rơi vào khốn cảnh như thế nào mới có thể như thế...!
Hắn xoa xoa túi gấm trong tay cố gắng nhớ lại, nhưng ký ức của ba năm này giống như bị cắt ra khỏi đầu, một tia tung tích cũng không để lại.

Sau khi mất trí nhớ, ngay từ đầu tuy hắn cũng có bối rối, nhưng rất nhanh lại nắm giữ được thế cục trong tay mình, nhưng lần này là lần đầu tiên hắn cảm thấy tình thế hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.

Không nán lại mật thất thêm nữa, Lý Hoài lại vội vàng trở lại thư phòng, đem mỗi ám cách ( Editor: vách ngăn ẩn) trong phòng đều lật ra, mỗi một phần văn kiện cũng mở ra, trong lòng ôm hy vọng may mắn, có lẽ hắn chưa kịp đốt tờ giấy trong túi gấm mà chỉ giấu ở nơi nào đó thôi.

Nhưng hắn tìm kiếm hồi lâu, lại không thu hoạch được gì.

Trong lòng Lý Hoài hơi bấn loạn, hắn đứng bên cửa sổ suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt lại rơi xuống trên Tru Tà bảo kiếm.

Người tặng hắn túi gấm chính là đạo sĩ, Tru Tà bảo kiếm có thể tru yêu trừ tà, vậy nội dung của hai túi gấm khác, có phải cũng có chỗ liên hệ với Đạo Môn hay không?
Mà Nguyên Tư Trăn lại xuất thân từ Đạo Môn, có khi nào nàng sẽ biết thứ gì không?
Nghĩ đến đây, Lý Hoài lập tức nắm ba cái túi gấm kia lên, đi thẳng hướng phòng ngủ.

Nguyên Tư Trăn đang nằm trên giường, như thường lệ, nàng đốt nến xem thoại bản, lại thấy Lý Hoài đầy bụng tâm tư đi tiến đến, bước vào nhìn thẳng nàng.

"Vương Gia?" Nguyên Tư Trăn buông thoại bản xuống, hơi nghi hoặc hỏi.

Lý Hoài đi đến bên giường ngồi xuống, cầm túi gấm trong đưa tới trước mặt Nguyên Tư Trăn, thận trọng hỏi: "Cái túi gấm này nàng có ấn tượng gì không?"
Nguyên Tư Trăn cầm lấy túi gấm vào tay thưởng thức, lắc lắc đầu nói: "Không có ấn tượng gì, làm sao vậy?"
Trong mắt Lý Hoài lóe lên một tia thất lạc, tròng mắt hơi chuyển, một lát mới nói: "Cũng không phải chuyện đại sự, chỉ là tìm được trong thư phòng, lại không nhớ ra, mới đến hỏi nàng."
"Vậy thì tốt." Nguyên Tư Trăn có chút hoài nghi gật đầu, còn nói: "Ta thấy hoa văn và cách thức túi gấm này rất bình thường, có lẽ dùng để để ngọc thạch hay gì đó thôi."
"Ừm." Lý Hoài thu túi gấm lại vào trong tay áo, như có điều suy nghĩ mà ngồi tại bên giường, hồi lâu mới đứng dậy đi phòng bên cạnh rửa mặt.

Nguyên Tư Trăn nhìn theo bóng lưng của hắn, nghĩ thầm cái túi gấm kia khẳng định là có vấn đề gì, Lý Hoài mới coi trọng như vậy.

Nàng vội vàng cẩn thận nhớ lại trong đầu, thật sự là không có chút ấn tượng nào đối với cái túi gấm đó.

Vẻ mặt này của Lý Hoài là lần đầu tiên nàng mới thấy được, chẳng qua cho dù cái túi gấm kia trọng yếu đến mức nào đi nữa, chỉ cần là không liên quan gì đến thân phận của nàng, nàng liền không có gì phải quan tâm.

- ------------------------------------
Đêm khuya, Ngự Y Viện còn đốt một ngọn đèn, tiểu công công mới vừa vào cung không lâu đem một bát thuốc đã nấu xong cất vào hộp đựng, mặt không đổi sắc giơ đèn lồng, đi về hướng Bách Linh Cung.

Thánh thượng chừng ba năm nay chưa từng bước vào Bách Linh Cung, lại thường xuyên đem phi tử không hợp ý ném tới nơi này để ăn năm sám hối, cũng làm cho cái Bách Linh Cung này thành lãnh cung trong miệng mọi người.

Lãnh cung tất nhiên là quạnh quẽ, Hoa Lân dọc đường không chỉ có không gặp được mấy cung nhân, càng cảm thấy ban đêm gió mát từ giữa hành cung thổi tới, âm lãnh vô cùng.

Nàng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa cung chưa khép lại ra, thấy trong viện Bách Linh Cung không có lấy một cung nhân hầu hạ, chỉ theo phép tắc kêu lên "Ngự Y Viện đưa thuốc", cũng không đợi người trả lời, trực tiếp đi thẳng vào phía trong.

Xuyên qua mấy cái sân viện, cuối cùng cũng nhìn thấy có một gian tẩm điện còn lóe lên ánh nến, trong nội viện này có một cái giếng nước, bên giếng nước có một tiểu cung nữ đang buồn bực ngán ngẩm ngồi, Hoa Lân lặp lại lời mới rồi đã nói, "Ngự Y Viện đưa thuốc."
Tiểu cung nữ lúc này mới ỉu xìu ngẩng đầu, mắt nhìn nàng nói: "Ngươi đến rồi."
"Đây." Hoa Lân giơ hộp cơm lên, ra hiệu cho tiểu cung nữ tới lấy.

Tiểu cung nữ lại cúi đầu xuống chơi chơi cây cỏ dại trong tay, trầm giọng nói: "Tự ngươi đi đi, nương nương ở bên trong chờ ngươi."
Hoa Lân bất đắc dĩ, đành phải bỏ hộp đựng lại trước cửa, quay người liền muốn đi ra ngoài.

Ai ngờ bên trong tẩm điện lại truyền đến một giọng nữ thanh thúy, "Tiểu Lân Tử, ngươi tiến vào đây!"
Bước chân Hoa Lân dừng lại, cũng không thể giả vờ như không nghe thấy, thở dài một hơi thật sâu, mới xoay người cúi đầu đi vào, cung kính nói: "Mục Tài Nhân có gì phân phó?"
Dưới đèn, nữ tử trên đầu cài môt cành hoa mai, nàng đưa tay vuốt ve búi tóc, lười biếng ưỡng người đạp lên ghế mềm, ngữ điệu vũ mị nói: "Chờ công công đã lâu, sao muộn như vậy mới đến?"
"Sắc thuốc chậm trễ chút canh giờ." Hoa Lân nhìn cũng không nhìn nàng ta một chút, nhàn nhạt đáp.


"Vậy ngươi còn không mau bưng thuốc tới!" Mục Tài Nhân thay đổi nét mặt, mới rồi còn thân mật, bỗng nhiên giận dữ nói.

Hoa Lân đành phải giơ khay lên trước mặt nàng ta, mặt không thay đổi "Thỉnh" một tiếng.

Ai ngờ mục Tài Nhân được một tấc lại muốn tiến một thước, không ngờ thái độ lại trở nên mềm mỏng, nũng nịu nói: "Ta bị bệnh này rất nặng, ngay cả uống thuốc cũng không có sức, công công đút ta nha? Hở?"
Hoa Lân cuối cùng cũng nhịn không được, ngẩng đầu nhìn thẳng nàng ta, đôi mắt mang theo trêu tức, lạnh mặt nói: "Tài Nhân bị phong hàn, không phải gãy tay, huống chi nô tài là người của Ngự Y Viện, không chịu trách nhiệm đút thuốc cho Bách Linh Cung."
Nàng chống đối như vậy, mục Tài Nhân không những không tức giận, còn đưa tay sờ lên bờ vai của nàng, thuận theo cổ áo sờ đến mặt nàng, "Công công là dùng yên chi loại gì vậy, sao da mềm như vậy chứ, mặt còn trơn bóng hơn cả mặt của ta nữa, không tin ngươi sờ thử xem." Dứt lời, còn muốn đưa tay nắm lấy tay nàng đưa lên mặt mình.
Ai ngờ khí lực Hoa Lân cực lớn, Mục Tài Nhân nói nhảm nửa ngày cũng không có kéo được tay nàng nửa phần.

Hoa Lân không có tâm tư nào chu toàn với nàng ta, cầm chén thuốc để xuống trên bàn một cái, ánh mắt cũng không lưu lại liền đi ra ngoài.

"Nha, lúc này đi rồi sao?" Mục Tài Nhân che miệng cười nói: "Giả vờ đứng đắn, vậy đừng có ban đêm lại chạy tới gõ cửa sổ ta."
Hoa Lân chỉ coi là nàng ta nói mê sảng, không để ý tí nào, nhấc hộp đựng thuốc của mình lên, liền muốn ra khỏi viện.

Tiểu cung nữ đang một mực thưởng thức cỏ dại bên giếng nước lại đột nhiên nói với nàng: "Đêm nay còn tới không?"
"Không tới." Hoa Lân ngữ khí lãnh đạm trả lời.

Tiểu cung nữ nghĩ nghĩ, còn nói: "Nếu ngươi còn tới, có thể tới sớm một chút hay không? Cứ mỗi lần chờ khi nằm ngủ rồi mới gõ cửa sổ, ồn ào chết người."
Hoa Lân lúc này mới cảm thấy hai người này có chút kỳ quái, quay người hỏi: "Ta gõ cửa sổ?"
"Ừm, gõ cửa sổ." Tiểu cung nữ gật đầu nói, " đừng có nói dối, tối hôm qua còn đến mà."
Hoa Lân không đáp lại lời nói của nàng ta, lại nhìn quanh cái viện tử hoang vu này một chút, cuối cùng cũng rời khỏi nơi thị phi này.

Tiểu cung nữ thấy nàng đi, buồn bực ngán ngẩm khe khẽ xướng khúc một chút, vừa hát vừa múc nước từ trong giếng lên, mang lên đến bên cạnh giặt xiêm y.

Trong lãnh cung này người hầu hạ nương nương không nhiều, nhưng nương nương lại là người khó chiều, bình thường nàng ta bận đến tối mắt, cho nên mỗi năm ngày mới gom xiêm y giặt một lần, đợi nàng ta giặt xong đống xiêm y chồng chất như núi, trăng đã lên đến đầu cành.

"Đến lúc rồi đó." Nàng ta lẩm bẩm nói, mỗi khi tiểu thái giám kia đến tìm Mục tài nhân, nàng ta đều tránh về trong phòng mình, không muốn nhìn thấy gì.

Trở lại trong phòng mình, cũng không lâu sau nàng ta quả nhiên nghe được trong sân có tiếng gõ cửa "Cộc cộc cộc", nhưng ngay sau đó liền nghe tiếng sào phơi đồ ngã xuống.

Tiểu cung nữ xuống giường tiến đến bên cửa sổ nhìn vào trong viện, thấy xiêm y mình vừa mới phơi xong đều rơi trên mặt đất, liền chờ sau khi Tiểu Lân Tử tranh thủ thời gian đi vào trong tẩm điện, nàng ta mới ra ngoài thu xiêm y.

Ai ngờ Tiểu Lân tử vẫn đứng trước tẩm điện không nhúc nhích, ngay cả tay cũng không nhấc lên một chút, lại nghe từ bên trong tẩm điện tối như bưng truyền đến tiếng Mục tài nhân: "Đồ quỷ, cửa không khóa, ngươi tiến vào là được."
Tiểu Lân tử như được đáp ứng, gấp gáp gấp gáp bước tới, lại thẳng tắp đẩy cửa trước, xông vào bên trong tẩm điện, lại nói tiếp, cũng không còn nghe được bất kỳ thanh âm nào.


Tiểu cung nữ lưu ý động tĩnh bên trong, rón rén đi về viện tử, vội vàng nhặt toàn bộ quần áo lên, lại lưu ý thấy dưới đất có một mảng nước đọng lớn, một đường chảy về hướng bên trong tẩm điện, nàng ta nghĩ đại khái là do tiểu Lân tử dẫm phải đống nước giặt xiêm y của nàng ta đi.

Không chờ nàng ta suy nghĩ nhiều, cửa tẩm điện chợt mở ra, một bóng người mặc y phục thái giám nhảy ra.

Tiểu cung nữ không nghĩ tới hắn nhanh như vậy liền xong việc, vội vàng quay đầu đi trở về, thầm nghĩ quả nhiên là tên thái giám, không có bao nhiêu chiêu thức, không biết Mục tài nhân muốn cái gì ở hắn!
Nhưng còn chưa kịp rút vào trong phòng, chợt nghe "Phù phù" một tiếng, nàng ta quay đầu nhìn lại, tiểu Lân tử đã không còn trong viện, mà giếng nước kia lại bắn lên bọt nước không nhỏ.

Nhảy giếng rồi?
Tiểu cung nữ giật mình kêu lên, vội vàng chạy đến miệng giếng đi xem, liền thấy trong giếng quả nhiên có một bóng người, vội vàng hô: "Đừng nha! Ngươi chết chỗ này xúi quẩy lắm! Ta về sau còn phải lấy nước ở đây dùng mà! Tiểu Lân Tử!"
"Ai chết vậy?" Trên đỉnh đầu nàng ta bỗng nhiên truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Hoa Lân êm đẹp đứng ở đằng kia.

Tiểu cung nữ kinh ngạc há hốc miệng, chỉ chỉ nàng, vừa chỉ chỉ giếng nước, "Ngươi không phải mới vừa nhảy giếng sao? Không phải ngươi? Vậy người nhảy là ai?"
Hoa Lân một chân giẫm lên bên miệng giếng, cúi người nhìn quanh xuống dưới, thân ảnh người vừa nhảy xuống đã chậm rãi chìm hẳn, hiện nay chỉ có thể nhìn thấy một điểm đen loáng thoáng.

Hoa Lân không chút do dự cúi hẳn người vào trong nước, đưa tay chộp về hướng người mới nhảy kia, mắt thấy không với tới hắn, liền bấm một pháp quyết khuấy động nước giếng lên, muốn để tên kia nổi lên, khi sắp bắt được, không nghĩ tới người kia lại ngẩng đầu lên, cắn vào cánh tay nàng một cái.

Trong giếng đen nhánh lại chật hẹp, Hoa Lân nhất thời không xoay xở được mới bị hắn cắn bị thương, lập tức cảm giác một cơn đau nhức kịch liệt lại nóng rực đánh tới, không thể không bỏ hắn mà đi, nhấc người ra khỏi giếng.

Vết thương kia rời khỏi mặt nước liền bốc lên khói đen, Hoa Lân nhất thời đau đớn khó nhịn, còn nghe được một mùi thi thối khó chịu, đành phải cắn răng nhìn tiểu cung nữ nói: "Đậy nắp giếng lại, ta chưa trở lại thì đừng mở ra."
Tiểu cung nữ còn muốn nói thêm gì, thì đã thấy Hoa Lân lập tức liền biến mất trước mắt, đành phải trợn mắt há hốc mồm mà gật gật đầu.

Hoa Lân bóp lấy cánh tay bị thương, nhanh chóng vượt qua tường cung cấm, một đường chạy về hướng Tấn vương phủ.

Vết thương này đã bị độc thi xâm nhập, phải dùng chân hoả của đèn hoa sen mới có thể tiêu trừ, nếu còn chần chờ, chỉ sợ độc thi nhập thể.

Trong phòng ngủ Tấn vương phủ, Nguyên Tư Trăn còn nằm ở trên giường xem thoại bản, nàng liếc phòng bên cạnh, thầm nghĩ Lý Hoài hôm nay tắm rửa sao lâu như thế, hay là không đợi hắn nữa, ngủ trước vậy.

Nàng vừa định buông thoại bản xuống, chợt nghe trên cửa truyền đến một tiếng đập cực nhỏ, Nguyên Tư Trăn vội vàng nhìn sang, thấy một bóng chim lướt qua, liền thu lại ánh mắt.

Ai ngờ ngay khi nàng muốn nằm vào trong ổ chăn, một bóng người cực nhanh đẩy cửa vào, lẻn đến trước mặt nàng.

"Ngươi..." Nguyên Tư Trăn trừng lớn mắt nhìn Hoa Lân trước mắt, vội vàng lại nhìn sang nhĩ phòng, hạ giọng nói: "Ngươi trèo tường Vương phủ còn chưa đủ, nay muốn trèo vào phòng ta luôn?"
Hoa Lân cũng không nói nhiều với nàng, trực tiếp đem nâng cánh tay bị thương đến trước mặt nàng.
"Sao vậy??" Nguyên Tư Trăn giật mình, trên cổ tay Hoa Lân có vết thương đã chuyển sang màu đen, da thịt đã bắt đầu thối rữa, còn truyền đến mùi thi thối rất nồng nặc.

Nàng lập tức hiểu rõ vì sao Hoa Lân đến tìm mình, vừa định tế ra đèn hoa sen, lại nghe được trong nhĩ phòng bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa.

Nguyên Tư Trăn vừa sốt ruột, vừa nôn nóng đẩy Hoa Lân về hướng dưới giường, nhanh chóng vuốt phẳng chỗ nàng ta mới vừa ngồi qua, mỉm cười nhìn về phía Lý Hoài đã tắm rửa thay xiêm y xong.

"Làm sao vậy?" Sợi tóc Lý Hoài còn dính hơi nước, thấy nụ cười Nguyên Tư Trăn có chút cứng đờ, không khỏi hỏi.

"Vương Gia hôm nay nhanh như vậy?" Nguyên Tư Trăn nghĩ một đằng nói một nẻo, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách làm sao đẩy Lý Hoài đi.

Lý Hoài nhíu mày nhìn nàng một cái, thấy trong tay nàng còn cầm thoại bản, cho là nàng là xem quá mức nhập thần, cho nên mới cảm giác thời gian trôi nhanh.

Hắn vừa ngồi vào trên giường, lại nghe Nguyên Tư Trăn nói: "Vương Gia, chàng có đói bụng không?"
Nguyên Tư Trăn vốn là muốn bảo Ngọc Thu làm chút đồ ăn mang đến, sau đó cố gắng tìm cách làm vung vãi lên người Lý Hoài, để hắn không thể không đi tắm lại một lần nữa, ai ngờ Lý Hoài lại thẳng thừng nói: " Không có đói."
Dứt lời, còn vòng qua nàng leo lên giường, nói khẽ: "Không còn sớm nữa, nên đi ngủ đi."
"À, dạ." Nguyên Tư Trăn cảm thấy sốt ruột, nhìn vết thương của Hoa Lân có vẻ như không thể trì hoãn được, liền cũng nằm lên giường theo, ghé sát vào bên tai Lý Hoài nói: "Vương Gia, chàng thật sự không đói?"
Lý Hoài nhắm mắt lại, gật gật đầu.

"Thế nhưng mà, Trăn Trăn đói." Nguyên Tư Trăn có chút ủy khuất nói.

Lý Hoài vừa định nói vậy không bằng bảo người đi chuẩn bị chút đồ ăn khuya, lại đột nhiên nghĩ đến Nguyên Tư Trăn từng đóng vai hồ ly tinh ăn thịt người trên giường, còn nói bọn hắn thường xuyên diễn cái trò này, nói mấy lời mê sảng đó, nhưng tuy là nói đói, chứ thật ra là...!
Nghĩ đến đây, Lý Hoài lập tức cảm thấy trên mặt như bị phỏng, lại hơi nghiêng đầu, không dám nhìn tới mặt Nguyên Tư Trăn.

"Trăn Trăn đói." Nguyên Tư Trăn thấy hắn không hiểu sao còn xoay đầu đi, lại sốt ruột lặp lại một lần.

Lý Hoài vẫn là không đáp lời nàng, Nguyên Tư Trăn lại đột nhiên liếc về bên tai phiếm hồng của hắn, thầm nghĩ cái người này đột nhiên sao lại xấu hổ vậy?
Ngay lúc nàng còn muốn nói mình đói thêm lần nữa, bỗng nhiên đoán được nguyên do vì sao Lý Hoài như vậy.

Nguyên Tư Trăn không khỏi nhếch miệng, thầm nghĩ xem ra cái dư âm lần trước đóng vai hồ ly tinh trên giường vẫn còn trong đầu hắn, lại nghĩ lại, giờ mà bảo muốn ăn uống thì phải kêu dưới bếp làm, không biết còn phải mất bao lâu, chậm trễ thì thương thế của Hoa Lân cũng không chịu nổi, chẳng bằng...!
"Vương Gia, chàng ngủ rồi?" Nguyên Tư Trăn thả thân thể mềm mại vào trên lồng ngực Lý Hoài, ngữ khí êm ái nói: "Sao lại không hề để ý gì đến thiếp vậy? Thiếp thật thương tâm quá à."
Nàng nhạy cảm cảm giác được biên độ chập chùng trên lồng ngực Lý Hoài hơi lớn, lại tận lực ép thân thể của mình dính sát vào, nhìn Lý Hoài đang hai mắt nhắm chặt, nói: "A..., lỗ tai Vương Gia lại đỏ rồi?"
Dứt lời, liền nghiêng đầu sang hướng vành tai của hắn, nhẹ nhàng khẽ cắn, Lý Hoài quả nhiên nghiêng đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt thâm thúy lấp lóe, còn mang theo một tia hơi nước.

"Làm sao vậy?" Nguyên Tư Trăn lộ ra một nụ cười quyến rũ, không chút kiêng kỵ nhìn Lý Hoài, lại đưa tay xoa xoa trên vành tai của hắn một chút, "Không đỏ há."
Đôi mắt Lý Hoài âm trầm, lại đưa tay nắm eo thon của nàng, thanh âm mang theo một tia khàn khàn, nói: "Xuống dưới."
Nguyên Tư Trăn không chỉ không nghe hắn, còn trở tay lôi kéo hai tay của hắn đẩy lên trên, lại hôn hôn gương mặt của hắn một chút, nói: "Thiếp cứ thích ở trên đó."
Vừa dứt lời, liền cảm giác hai tay xiết chặt bên hông mình nóng hổi, trực tiếp kéo theo nàng lật người xuống, ép nàng dưới thân.

Nguyên Tư Trăn thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, trong mắt mông lung, thầm nghĩ nàng vì sư muội hi sinh nhan sắc một lần, vậy thì nhất định phải tìm nàng ta lấy thù lao mới được.

Lý Hoài nhìn Nguyên Tư Trăn dưới thân tóc tai tán loan, cặp mắt phượng đào hoa khé híp lại mê hoặc người, lại làm cho hắn thêm rối loạn trận cước, dù ở trong lòng hắn một mực khuyên bảo bản thân mình không thể như vậy, nhưng vẫn khống chế không nổi.

Nguyên Tư Trăn nhìn khuôn mặt Lý Hoài gần trong gang tấc, lại phát giác được sự khác thường của hắn, liền biết thời cơ đã đến, bỗng nhiên đổi sắc mặt, áo não nói: "Ai nha, Trăn Trăn quên! Hôm nay không được!"
Lý Hoài hơi sững sờ, tay vẫn đặt ở trên lưng nàng, thanh âm tiếng có tiếng không, nói: "Làm sao vậy?"
Nguyên Tư Trăn liền vội vàng ưỡn người đẩy hắn từ trên thân ra, không dám nhìn thẳng ánh mắt hắn, cúi đầu nói: "Hôm nay thân thể không tiện."
Lý Hoài nhíu mày, hơn nửa ngày mới hiểu được Nguyên Tư Trăn nói là ý gì, hắn vội vàng đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác, trong lòng lại dâng lên một tia thất lạc.

"Vương Gia?" Nguyên Tư Trăn liếc một cái hắn, ủy khuất nói: "Chàng đừng nóng giận mà."
"Ta sao lại tức giận chứ." Lý Hoài thấy nàng nói như thế, đành phải đem cái u oán không rõ kia nuốt vào trong bụng, vội vàng nhìn nàng một cái, còn nói: "Nàng đi ngủ trước đi, ta...!Ta đi phòng bên cạnh chút."
Dứt lời, liền lập tức từ giường đứng dậy, mấy bước đi nhanh phòng bên cạnh.

Nguyên Tư Trăn lúc này mới thở phào một hơi, không kịp nghĩ nhiều liền xoay người nhìn xuống gầm giường, chỉ thấy khắp khuôn mặt Hoa Lân là mồ hôi, bờ môi cũng hơi trắng bệch, lại làm khẩu hình miệng nói với nàng: "Sư tỷ thật bản lãnh.".