Chương 18: 18: Nửa Đêm Trở Về

Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Trong phòng ngủ to lớn ở Tấn Vương phủ, Lý Hoài một mình nằm trên cái giường lớn khắc hoa, trong phòng đen nhánh một mảnh, yên tĩnh không tiếng động.

Trên trán hắn vẫn còn dán lá bùa của Nguyên Tư Trăn, lá bùa này có thể làm Lý Hoài ngủ yên, sẽ không tự nhiên tỉnh lại, nhưng nếu như có gió thổi cỏ lay gì kinh động tới hắn, hắn vẫn sẽ tỉnh lại.

Nguyên Tư Trăn không dám làm hắn ngủ như chết, nói gì thì nói, cũng sợ hắn gặp nguy hiểm.

Màn lụa thêu uyên ương hí thủy còn treo cầu tử phù và trấn yêu phù ngày ấy, ban đêm gió lạnh không biết từ cái khe hở nào lùa vào trong phòng, Cầu Tử phù theo gió quơ quơ, hoa văn trên mặt bùa vậy mà lại chậm rãi đậm lên.

Liền ngay lúc có cái gì muốn phá bùa mà ra, thì trấn yêu phù cạnh bên đột nhiên loé lên ánh sáng đỏ, bảo kiếm tru tà treo ở đầu giường cũng phát ra một luồng âm thanh vù vù bén nhọn.

Lý Hoài lập tức mở mắt ngồi dậy, nhanh chóng rút bảo kiếm ra nhìn quanh bốn phía, lại không thấy trong phòng có bất luận cái gì dị thường, chỉ có hai lá bùa nhỏ đong đưa trên màn lụa mỏng.

Là gió thôi sao?
Ngay trong lúc hắn đang suy tư, lại thấy trước mắt có thứ gì bay xuống, nhặt lên vừa nhìn, thế nhưng là một lá bùa.

Trong lòng Lý Hoài cảnh giác, hoài nghi có người xâm nhập vào trong phòng hắn, vừa định gọi ảnh vệ, lại đột nhiên ý thức được còn có một chuyện càng không thích hợp hơn.

Trong căn phòng trống rỗng này, cũng không thấy thân ảnh Nguyên Tư Trăn đâu.

Khi hắn mới vừa tỉnh lại, trong ý thức vẫn là thói quen của ba năm trước đây, cũng không cảm thấy một mình ở trong phòng có gì không ổn, chờ tới bây giờ mới nhớ lại.

Trong lòng Lý Hoài không khỏi căng thẳng, chẳng lẽ có người có thể đột nhập nội viện vương phủ, bắt nàng đi hay sao?
Hắn đứng dậy, đang muốn ra khỏi phòng tìm người thì đột nhiên nhìn thấy trên cửa sổ thổi qua một bóng người, Lý Hoài cho rằng thích khách đi mà quay lại, lại lập tức nằm trở về trên giường nhắm mắt, định đánh cho tên thích khách trở tay không kịp.

Hắn nửa hí mắt nhìn về hướng cửa phòng, chỉ thấy dưới ánh trăng một hình bóng quen thuộc lén lén lút lút nhảy vào, rón ra rón rén đi đến trước giường, bắt đầu cởi quần áo.

Cái tên nhìn như tặc này đúng là Nguyên Tư Trăn mới từ ngoại ô trở về, nàng tay chân nhẹ nhàng cởi áo ngoài ra, xốc một góc chăn lên chui vào, lại nhịn không được rùng mình một cái, thầm nghĩ Lý Hoài không phải vẫn luôn ở trong ổ chăn sao, sao lại không thấy nóng ấm nhỉ.

Nàng quay đầu nhìn về phía Lý Hoài nằm bên sườn ngủ say, lại kinh ngạc phát hiện lá bùa dán ở trên trán lá hắn đã bị rớt lên trên giường, nhưng hắn vẫn đang nhắm hai mắt ngủ say, hẳn là chưa từng tỉnh lại.

Nguyên Tư Trăn thở phào nhẹ nhõm, cuốn cuốn lá bùa nhét vào dưới gối đầu của mình, lại siết chặt mép chăn, trong đầu lại suy tư lời con hồ ly già kia nói.

Nếu phía sau màn còn có người hạ cổ, vì sao hắn phải ám sát Ngô Vương chứ? Có lẽ là lại vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thôi, cũng không biết bên Lý Hoài tra được cái manh mối gì chưa......!
Nhớ tới cô nương Phượng Yên trong Hàm Hương Các kia, Nguyên Tư Trăn không khỏi cảm khái cổ độc này quá tàn nhẫn, nàng định ngày mai lại đảo qua chỗ nấm mồ, an táng những bộ da người còn phơi ở trên cây, trả lại cho bọn họ một cái an bình.

Nguyên Tư Trăn mới vừa rồi liền cảm thấy hình như mình đã quên cái gì, giờ nhớ tới Phượng Yên, đột nhiên ý thức được, bây giờ Phượng Yên chạy đi đâu rồi nhỉ?
Con hồ ly kia sau khi khoác lớp da Phượng Yên vào, nếu là muốn đi ám sát Ngô Vương, thì sao lại ném thi thể nàng ta ở Hàm Hương Các để cho người khác phát hiện? Chẳng lẽ người hạ cổ người có âm mưu khác?
Nguyên Tư Trăn nghĩ không ra được ẩn tình phía sau chuyện này, mơ hồ một lúc liền ngủ.

Đợi nàng ngủ say không lâu, Lý Hoài bên cạnh lại mở bừng mắt, mặt hắn trầm như nước, trong mắt hiện lên một tia đen tối......!
Ngày thứ hai khi Nguyên Tư Trăn tỉnh lại, Lý Hoài đã không còn bên người, nàng xoa xoa đôi mắt, nghĩ thầm có nên uyển chuyển nhắc nhở hắn một chút hay không, hai người bọn họ giả thành thân nửa năm nay, hắn thường xuyên không đi lâm triều hoặc là đi chậm hơn nửa canh giờ, hiện tại đột nhiên trở nên cần cù như vậy, có khi nào làm người nghi ngờ hay không?
Tuy nàng không biết Lý Hoài làm như vậy là có dụng ý gì, nhưng dù sao thì làm vậy cũng có lý do của hắn, nếu mất trí nhớ rồi lại không tiếp tục, có khi nào làm hỏng an bài của hắn không?
Nhưng làm sao mới có thể tự nhiên nhắc nhở hắn việc này, cũng không thể mỗi ngày sáng sớm liền lôi kéo hắn không cho đi? Nếu nàng thật sự làm như vậy, hiện tại Lý Hoài sợ là sẽ lạnh lùng gỡ tay nàng ra, gió mặc gió, mưa mặc mưa mà đi thượng triều.

Nguyên Tư Trăn không khỏi thở dài một hơi, trấn an mình nghĩ, người này xem nàng là quân cờ, dùng xong còn định hủy diệt, vậy nàng sao phải nghĩ cho hắn chứ, chỉ cần diễn tốt cái vai Vương phi này, sớm ngày công đức viên mãn, sớm ngày chuồn đi, quan tâm Lý Hoài hắn thu thập cái cục diện rối rắm gì làm gì!
Mặc dù đã buông tâm chuyện này của Lý Hoài, hôm nay tâm tình Nguyên Tư Trăn cũng không vui vẻ gì, nàng bận bịu mấy ngày, vậy mà công đức đều bị Lăng Tiêu cầm đi, hiện tại nghĩ đến vẫn có chút buồn bực.

Nhưng cố tình chuyện làm người đau luôn nối gót nhau mà tới, nàng mới vừa dùng xong bữa sáng, lại nhìn thấy Ngọc Thu bưng một chén thuốc đen như mực tiến vào.

"Vương phi, đây là thuốc bổ ngày hôm qua bốc về, ăn xong nhân lúc còn ấm uống vào mới được hiệu quả tốt nhất." Ngọc Thu đẩy chén thuốc đến trước mặt Nguyên Tư Trăn, cung kính nói.

Nguyên Tư Trăn liếc mắt một cái nhìn chén thuốc đầy đến muốn tràn ra, nhàn nhạt nói: "Trong phủ chúng ta không có nhãn tuyến (Editor: như nằm vùng, điệp viên,..) của Quốc công phu nhân chứ?"
"Hả?" Ngọc Thu đầu tiên là sửng sốt, lại lập tức hiểu được ý của Nguyên Tư Trăn, có chút do dự nói: "Vậy không tốt lắm đâu?"
Nguyên Tư Trăn gợi khóe miệng nhìn nàng ta, đưa mắt ra hiệu, bộ dáng kiên quyết không uống.

Ngọc Thu thở dài, nhìn quanh bốn phía một chút mới đứng dậy lén đổ chén thuốc vào chậu hoa ở chính sảnh.

"Vương phi sợ đắng có thể ăn đường, đổ đi như vậy thật lãng phí." Ngọc Thu nhỏ giọng nói, "Huống hồ nếu Vương phi có thể sớm có thai, không phải cũng là một hỉ sự sao?"
Nguyên Tư Trăn cười cười, cố ý nói: "Thế nào? Ngươi cũng cảm thấy là thân thể ta có vấn đề, mới không hoài thai được?"
Ngọc Thu vội vàng lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi phủ nhận, "Nô tỳ tuyệt không có ý này."
"Vậy ngươi......" Lời Nguyên Tư Trăn ghẹo nàng ta còn chưa nói xong, liền nghe phía ngoài ngạch cửa vương phủ truyền đến tiếng la của Quốc công phu nhân.

"Nguyên thị!" Quốc công phu nhân vậy mà không chờ được hạ nhân vương phủ thông báo, đã hấp tấp đi đến.

Nguyên Tư Trăn thấy lại là Quốc công phu nhân, không khỏi có chút đau đầu, không phải hôm qua mới có thái độ tốt chút với nàng hay sao, sao mới sáng hôm nay đã có một bộ muốn tới giáo huấn nàng vậy?.

Nàng miễn cưỡng xả ra một gương mặt tươi cười tiến lên đón, vừa định hành lễ lại bị Quốc công phu nhân lôi kéo đi ra ngoài, "Ngươi mau mau cùng ta lại đi một chuyến đến chùa Hồng Phúc!"

Nguyên Tư Trăn bị Quốc công phu nhân kéo, một đường chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân bà, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Vì sao sáng sớm đã phải đi chùa Hồng Phúc vậy?"
"Ngươi làm Vương phi như thế nào vậy, tin tức còn không linh thông bằng ta!" Quốc công phu nhân kéo người lên xe ngựa, quở trách nàng nói, "Ngươi có biết trắc phi của Ngô Vương có thai rồi hay không?"
Nguyên Tư Trăn luôn chỉ giao tiếp với Ngô Vương phi, cái trắc phi này thật ra nàng chưa gặp được mấy lần, chỉ biết là họ An, là đích nữ của một quan viên lục phẩm, người có vẻ như văn văn tĩnh tĩnh, đọc đủ thứ thi thư.

Ngô Vương phi tuy không phải quá hoà hợp với Nguyên Tư Trăn, nhưng cũng luôn có ý vô tình mà lộ ra vẻ chán ghét An thị ở trước mặt nàng.

Nghĩ đến tính cách nóng nảy của Ngô Vương phi kia, Nguyên Tư Trăn không khỏi hỏi: "Ngô Vương phi còn chưa có động tĩnh, An thị liền trước nàng một bước hoài thai, Ngô Vương phủ chẳng phải sắp loạn lên một trận?"
Quốc công phu nhân đưa ánh mắt phức tạp mà nhìn nàng nói: "Ngươi cũng biết chính thê mà không có con trong phủ sẽ loạn, vậy bản thân mình sao lại không hề nóng nảy?"
Nguyên Tư Trăn thấy bà chưa nói hai câu lại quay đầu trở về chuyện này, đành phải xấu hổ cười, cúi đầu nhận sai nói: "Là ta sai."
"Biết sai thì phải nhớ!" Quốc công phu nhân vỗ vỗ tay nàng, lời thấm thía mà nói: "Hoài nhi hiện giờ tuy tâm tư đều đặt trên người ngươi, nhưng một Vương gia như hắn có thể nào vô hậu được, nếu ngươi không chú ý, ngày sau có người áp đến trên đầu ngươi thì biết cũng đã chậm.

Huống chi, ta không muốn Tấn Vương phủ cũng giống như Ngô Vương phủ, mất quy củ thể thống."
Nguyên Tư Trăn gật gật đầu, nàng tất nhiên nghe hiểu ý của Quốc công phu nhân, cũng biết chuyện con nối dõi đối với một hoàng tử có ý với ngôi vị hoàng đế có ý nghĩa gì, Thánh Thượng chưa có hoàng trưởng tôn, nếu trắc phi của Ngô Vương sinh được nam hài, cho dù không phải con vợ cả, cũng có thể chiếm được vị trí trưởng tôn này.

Bất quá chuyện con nối dõi nàng thật sự là thương mà không giúp được gì, chỉ có thể vuốt mồ hôi trong lòng giùm nữ nhân nào về sau tiếp nhận vị trí của nàng.

"Phu nhân là thấy Ngô Vương phủ có hỉ, mới muốn kéo ta lại đi bái phật?" Nguyên Tư Trăn tiếp tục hỏi, nghĩ thầm Quốc công phu nhân cũng hơi quá nóng vội.

"Đó là một chuyện, còn chuyện nữa là chùa Hồng Phúc mới nở một đoá hoa chín đế, dấu hiệu tốt đó."
Nguyên Tư Trăn nhịn không được ngạc nhiên, "Lúc này mới đầu xuân mà đã có hoa sen?"
Quốc công phu nhân gật gật đầu, "Đúng là vì hiếm thấy mới được cho là điềm lành phúc triệu hiếm có, hôm nay chùa Hồng Phúc sợ là biển người tấp nập, còn may sáng sớm ta liền tới kêu ngươi."
Không đến một chén trà nhỏ, xe ngựa đã đi đến trước cửa chùa Hồng Phúc, quả nhiên như Quốc công phu nhân nói, trước sân đã có rất nhiều phụ nhân y phục hoa hoè cẩm tú đều chờ canh giờ vừa đến, liền vào chùa thưởng hoa, sợ chậm một bước, phúc triệu đều để cho người khác đoạt đi.

Nguyên Tư Trăn thấy cảnh tượng như vậy có chút sợ hãi, nàng lo lắng trong chốc lát nữa phải chen vào biển người ngắm hoa sen, Quốc công phu nhân tuổi lớn, không cẩn thận bị thương thì thật không xong.

Nhưng Quốc công phu nhân không chút nào lui bước, bà túm lấy Nguyên Tư Trăn kéo xuống xe ngựa, nhắm thẳng vào cửa chùa Hồng Phúc chạy đi.

Khi hai người bắt đầu khó di chuyển, Quốc công phu nhân nhịn không được nhỏ giọng oán giận nói: "Những người này ngày thường không thấy tới dâng hương, hôm nay ân cần như vậy, Phật Tổ làm sao phù hộ chứ."
Nguyên Tư Trăn thấy thần sắc bà nôn nóng như vậy, thầm nghĩ nếu không phải Phật môn là nới không nói đến thân phận tôn ti, bà chắc chắn bày ra cái giá cáo mệnh phu nhân cùng Tấn Vương phi để giành trước những người này đi vào cửa.

Cũng may chưa được bao lâu, chú tiểu chùa Hồng Phúc liền mở cửa chùa ra, dẫn nhóm phụ nhân đứng trước đi vào chùa.


"Ai nha Nguyên thị!" Quốc công phu nhân hô, "Ngươi cọ tới cọ lui chờ cái cái gì vậy!"
Nguyên Tư Trăn mới vừa rồi không cẩn thận bị ngạch cửa vướng một chút, cho nên bị người bên cạnh chen tụt lại phía sau, nàng mặt đầy đáng thương mà nhìn Quốc công phu nhân nói: "Hiện giờ cũng đã tụt lại phía sau rồi, không bằng chờ sóng người này tan đi, chúng ta lại đi thưởng hoa?"
"Ngươi đúng là không có tiền đồ!" Quốc công phu nhân nhịn không được nói, "Còn chưa tới trước mặt đã liền lùi bước."
Nguyên Tư Trăn còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy một luồng mùi thơm hoa lan, "Còn không phải sao, Tấn Vương phi có thể nào lại lùi bước như vậy?"
Thanh âm của Ngô Vương phi cố ý làm ra vẻ uyển chuyển thanh thuý vang lên, từ trong lối đi hạ nhân khó khăn chen ra, tư thái ưu nhã mà bước vào chùa Hồng Phúc.

Nàng ta hướng về phía Quốc công phu nhân hành lễ xong, lại nhìn Nguyên Tư Trăn nói: "Nếu gặp rồi, liền cùng Tấn Vương phi đi vậy."
Ở chùa Hồng Phúc lại trùng hợp gặp Ngô Vương phi, nhưng thật ra Nguyên Trăn Trăn cũng không kinh ngạc, cứ tưởng rằng chuyện An thị có thai sẽ làm nàng ta lòng dạ không thuận, lấy tính nết cao ngạo của nàng ta, tuyệt đối sẽ không thản nhiên tới nơi Cầu Tử này để cầu phúc.

"Ngươi có biểu tình như vậy là ý gì?" Ngô Vương phi thấy Nguyên Tư Trăn đánh giá mình, khóe miệng treo lên nụ cười nhạt, "Ngươi sẽ không cho rằng ta ghen ghét An thị, lại sĩ diện, cho nên tuyệt đối sẽ không đến nơi này đi?"
Nguyên Tư Trăn thấy suy nghĩ trong lòng bị nàng ta vạch trần, có chút xấu hổ mà nói: "Thì sao? Chỉ là cảm thấy gặp ngươi ở đây cũng thật lạ thôi."
Ngô Vương phi cười lạnh một tiếng, nhìn phía sau chỉ chỉ, "Ngươi nghĩ như vậy thật đúng là xem nhẹ ta, ta còn mang An thị theo làm lễ tạ thần đây này."
Chỉ thấy trên cỗ xe ngựa phía sau Ngô Vương phi, An thị một thân áo váy xanh nhạt, trang dung thanh lệ, đang tựa vào tay vài hạ nhân, thật cẩn thận xuống khỏi xe ngựa, bước về hướng chùa Hồng Phúc m.

Nàng ta cụp mi rũ mắt mà đứng phía sau Ngô Vương phi, sắc mặt trầm tĩnh, khóe miệng mỉm cười, Nguyên Tư Trăn cẩn thận quan sát, không khỏi cảm khái khí sắc nàng ta thật quá tốt, da căng mịn như ngọc lại hồng hào, thật là bộ dáng người có phúc khí.

Quốc công phu nhân lại không quá nguyện ý đồng hành cùng hai người các nàng, liền đứng bên cạnh ngữ khí lãnh đạm mà nói: "Trắc phi của Ngô Vương làm lễ tạ thần, ngươi đi theo sao tiện, không bằng cùng ta đi thưởng hoa, ta còn mấy lời muốn nói với ngươi đây."
Dứt lời, liền xoay người đi về hướng hồ hoa sen, Nguyên Tư Trăn đành phải nói câu cáo biệt cùng Ngô Vương phi, đuổi theo bước chân Quốc công phu nhân, đi đến gần hồ hoa sen, tìm nơi thưa người một chút mà ngồi xuống.

"Ngươi đúng là một đứa quá vô tâm đi, Hoài nhi ngày thường để tâm đủ thứ, sao lại hoàn toàn không dạy được ngươi chút gì vậy!" Quốc công phu nhân với ngữ khí trách cứ mà nói.

Nguyên Tư Trăn khó hiểu, nàng đã làm gì chọc tới Quốc công phu nhân vậy?
Quốc công phu nhân nhỏ giọng, biểu tình nghiêm túc tiếp tục nói: "An thị mới có thai, thai tượng bất ổn, tới chỗ này người đông mắt tạp, lỡ như có bất trắc gì, không tránh được đổ cho ngươi."
Nguyên Tư Trăn lúc này mới hiểu rõ ý của bà, nàng là Tấn Vương phi, nếu như có dính líu gì đến những việc này, nhất định sẽ đấy Tấn Vương phủ vào một vị trí nan kham.

Lại nghĩ đến tư thế nhất phái thong dong vừa rồi của Ngô Vương phi, thật không chút nào giống bộ dáng ngày thường, trong lòng Nguyên Tư Trăn trầm xuống, chẳng lẽ nàng ta thực sự có tính toán gì hay sao?
"Ngươi chắc cảm thấy lão bà tử ta tâm nhãn nhiều, nhưng những việc này ta thấy cũng quá nhiều rồi, phải đề phòng khi nó chưa xảy ra." Quốc công phu nhân thấy nàng có vẻ nghe vào tai, tiếp tục nói, "Nha, không cần phải để ý đến mấy người của Ngô Vương phủ, chúng ta tới đây là muốn xem cái hoa sen chín đế nhiều con cháu nhiều phúc vận kia mà."
Nguyên Tư Trăn nhón mũi chân, tầm mắt lướt qua đám người nhìn nhìn xung quanh, miễn miễn cưỡng cưỡng mới thoáng thấy được hoa sen giữa hồ.

Mùa đông khắc nghiệt làm toàn bộ mặt hồ đông lại thành mặt băng, hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn tan hết, chỉ có chỗ đoá hoa sen kia nở ra là có một mảng nước lưu động, trên mặt hồ còn có sương mù bay nhàn nhạt, từ xa nhìn lại, thật đúng là tiên khí phiêu phiêu.
Nguyên Tư Trăn lần đầu thấy hoa sen mà có thể nở ra trên mặt băng, không khỏi lòng sinh tò mò, cũng muốn đứng sát lại nhìn xem, lại thấy mấy tiểu hài tử đang rượt đuổi đùa giỡn, chạy tới chạy lui trong đám người, còn nhặt đá trên mặt đất lên ném nhau.

"Đông ——"
Một hài tử thấy đồng bọn chạy quá xa, định dùng hết lực đá hòn đá qua khỏi hồ Thái Hồ, nhưng sức lực nó quá nhỏ, chỉ có thể đẩy cục đá tới trước một chút, dưới chân lại trượt tới, vậy mà trực tiếp làm cục đá văng mạnh xuống hồ.

Hòn đá liền đập ra một lỗ thủng lớn trên mặt băng không dày của Thái Hồ, vụn băng lẫn với bụi băng lạnh lẽo trong hồ nước bắn lên, người chung quanh đều vội vàng né tránh.

Nguyên Tư Trăn vốn định tiến lên nhìn xem hài tử kia có bị ngã không, lại đột nhiên cảm nhận được từ trong cái lỗ trên mặt băng bay ra một tia oán khí cực nhạt, nàng vội vàng đẩy hài tử ra sau người, nhìn lại xuống mặt hồ.

Hồ nước không sâu, ánh nắng cũng rực rỡ, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy dưới đáy hồ bày đầy những cục đá bầu dục lớn lớn bé bé, vẫn chưa nhìn thấy cảnh tượng gì kỳ quái.

Sau khi kia oán khí kia tiêu tán đi, hết thảy mặt hồ đều trở về như lúc ban đầu, làm Nguyên Tư Trăn có chút hoài nghi, có khi nào là do mình cảm giác sai hay không.

Tiểu hài tử kia cũng tiến đến bên hồ, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Để ta đi vớt cục đá lên."
Nguyên Tư Trăn ngăn nó lại, lắc đầu, "Các sư trong chùa sẽ tự xử lý, ngươi mau về bên cạnh người nhà đi."
Nàng đứng cạnh bên hồ trong chốc lát, tầm mắt không khỏi bị đoá hoa sen chín đế giữa hồ hấp dẫn, hoa sen kia một thân dài thẳng tắp, lại vì chín đài sen gắt gao ôm vào nhau một khối, cánh hoa có chút hỗn độn, xiêu xiêu vẹo vẹo không đoan trang nhã tĩnh giống như những đoá hoa sen bình thường.

Bên dưới hồ nước chỗ hoa sen cũng có đầy đá hồ, chỉ là những viên đá đó không giống như những viên đã ban nãy nàng nhìn qua lỗ thủng trên mặt băng, đều được bày biện chỉnh chỉnh tề tề, vờn quanh bên cạnh hoa sen.

Nguyên Tư Trăn cứ cảm thấy những cục đá đó có chút cổ quái, nhưng thị lực nàng hữu hạn, nhìn thấy không rõ lắm, liền lặng lẽ bắt cái pháp quyết minh mục.

Chỉ thấy những viên đá hồ tròn trịa vây quanh hoa sen đều được điêu khắc thành hình la sát, thần thái cũng khác nhau, có người trợn mắt nhíu mày, có người nhu thuận tường hòa.

Nguyên Tư Trăn thu hồi pháp quyết, thầm nghĩ chùa Hồng Phúc này còn rất có tâm tư, đáy hồ thôi đã đặt nhiều hòn đá tinh xảo như vậy vòng quanh hoa sen, thời gian trước mặt nước còn đóng băng mỏng, thật sự là thành một cảnh trí hiếm có khó tìm.

Nàng chiếu theo lời Quốc công phu nhân nói, đứng trước hoa sen, chắp tay trước ngực, một bộ thành kính hứa nguyện, trong lòng lại cực kỳ có lệ mà đếm số, chờ đếm đến mười lăm liền định xoay người trở về.

Ai ngờ mới vừa quay người lại liền nhìn thấy Ngô Vương phi dẫn An thị đi tới, Nguyên Tư Trăn còn chưa kịp mở miệng, liền thấy An thị một chân dẫm lên vụn băng mới vừa rồi bắn đến trên bờ, hạ nhân bên cạnh sơ sẩy không đỡ được, làm An thị ngã xuống trên mặt đất.
"A!" An thị kêu thảm thiết một tiếng, ôm bụng ứa mồ hôi lạnh.

Ngô Vương phi cũng bị nàng ta làm cho hoảng sợ, vội vàng tiến lên hỏi: "Làm sao vậy! Sao lại bị ngã, có trúng bụng hay không?"
An thị nằm trên mặt đất lạnh lẽo, lại đột nhiên cảm thấy giữa hai chân nóng lên, nàng ta không rảnh lo mất mặt trước công chúng, vội vàng nhấc viền váy lên, lại thấy được màu đỏ tươi chói mắt.

"Mau mau!" Ngô Vương phi cũng có chút hoảng loạn, đỡ An thị đứng dậy, phân phó hạ nhân nói: "Mau đưa nàng về phủ gọi thái y!"
Nguyên Tư Trăn vốn định tiến lên hỗ trợ, nhưng có thể thấy được với một đám hạ nhân vây quanh như vậy, cũng không tới phiên nàng nhúng tay, lại nghĩ tới những lời Quốc công phu nhân nói với nàng, đành phải đứng tại chỗ nôn nóng mà nhìn.

Cũng may không trong chốc lát, An thị được hạ nhân nâng trở về trên xe ngựa, chỉ để lại đầy đất máu loãng.

Dòng máu loãng ấm áp vẫn chưa bị đông lại mà là theo khe rãnh trên mặt đất chảy về phía trong hồ.

"Tách tách ——"
Nguyên Tư Trăn thấy máu loãng kia nhỏ giọt trên mặt băng, lại chảy vào lỗ thủng mới vừa rồi, lọt vào trong hồ không còn nhìn thấy bóng dáng.

Quốc công phu nhân thấy một màn như vậy, cũng không có tâm tư tiếp tục viếng chùa, liền cùng Nguyên Tư Trăn vội vàng ra khỏi chùa Hồng Phúc, trước khi lên xe ngựa, bà vẫn nhịn không được nói một câu, "Ngươi nhìn đi, thật đúng là bị lão bà tử ta nói trúng rồi."
Nguyên Tư Trăn không trả lời bà, tâm tư hoàn toàn vẫn còn để trên chuyện mới vừa rồi.

Trong lòng nàng cực kỳ nghi hoặc, sau khi thai bị chết lưu, trẻ sơ sinh kia chưa ra đời liền chết non hẳn sẽ có oán khí rất nặng, sao nàng không phát hiện ra được chút gì chứ?.