Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: OnlyU
“Gần đây em có bận việc gì không?” Lạc Kỳ hỏi Giang Thiếu Bạch.
Hắn lắc đầu đáp: “Tạm thời không có việc gì cả.” Nghỉ hè đến hai tháng, nếu không có chuyện gì làm thì chán lắm, hắn nói tiếp: “Anh có chuyện gì muốn em giúp một tay hả?”
Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ, nếu em rảnh thì đúng là có một việc muốn làm phiền em.”
“Anh nói rõ đi.”
Lạc Kỳ tùy ý ngồi xuống sô pha nói: “Tập đoàn chúng ta có một công ty điện ảnh, thỉnh thoảng sẽ đầu tư vài bộ phim, gần đây công ty vừa đầu tư một bộ phim cổ trang.”
“Phim cổ trang, võ hiệp hả anh?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Anh lắc đầu đáp: “Không phải, là cung đấu.”
Dạo này các bộ phim võ hiệp phần lớn là xào lại, liên tục remake các bộ phim kinh điển, làm vậy sẽ không thất bại thảm hại nhưng cũng không có gì hot. Tuy nhiên gần đây các bộ phim cung đấu rất được yêu thích.
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu nói: “Đúng là thói đời ngày nay! Mọi người không thích xem hiệp khách giang hồ mà lại thích xem mấy người phụ nữ tranh giành một người đàn ông.”
Lạc Kỳ cười cười: “Trào lưu luôn luôn thay đổi mà.” Ratings quyết định tất cả, còn về tam quan, đó là cái gì, còn không ăn được.
“Nói tóm lại, đoàn phim thường xuyên bị mất đồ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ quay phim.”
Tập đoàn Thiên Kỳ là một trong những nhà đầu tư của bộ phim này, cứ tiếp tục như vậy thì có khả năng đầu tư của Lạc Kỳ sẽ đổ sông đổ biển.
Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Mất thứ gì vậy anh?”
Lạc Kỳ xoa cằm nói: “Nghe nói mất mấy thứ rất kỳ quái, chủ yếu là mấy loại như trâm cài tóc, vòng tai, *kỳ đầu… Thật ra có nhiều đạo cụ trong đoàn phim không đáng bao nhiêu tiền, như trâm cài tóc, mấy đồng là mua được một cái, nhưng cũng có đạo cụ là đồ cổ mượn từ viện bảo tàng.”
*Kỳ đầu
“Tên trộm cũng rất kỳ quái, đồ rẻ tiền hay đồ đắt tiền gì cũng chôm hết. Hiện tại bị mất vài món quý, một cái kỳ đầu châu báu, đó là đồ cổ có giá hai chục triệu, một chiếc nhẫn của nữ diễn viên chính, hình như mua từ buổi đấu giá, trị giá hơn năm chục triệu, nam diễn viên chính mất một cái đồng hồ, là loại đắt tiền số lượng có hạn, giá sáu triệu…”
Giang Thiếu Bạch: “…” Nam nữ diễn viên chính đều giàu quá! Tùy tiện một món trang phục và đạo cụ đã đáng giá như vậy, thảo nào nhiều người muốn làm minh tinh.
“Nếu vẫn tiếp tục bị mất trộm sẽ ảnh hưởng không tốt.” Trong đoàn phim có một tên trộm sẽ làm mọi người cảm thấy bất an, khiến bầu không khí trong đoàn không tốt.
Giang Thiếu Bạch xoa cằm nói: “Em biết rồi, em sẽ đến đó xem sao. Mà em đến đó có gặp được minh tinh nào không?”
“Em có hứng thú với minh tinh à?”
Hắn gật đầu nói: “Vâng!”
Hồi hắn còn sống trong thôn, trong lớp học của hắn có một học sinh đi xem concert, sau đó về kể lại suốt mấy tháng. Nếu hắn được chụp hình chung với minh tinh, vậy cả thôn sẽ hết hồn luôn.
Lạc Kỳ cười cười: “Minh tinh đa số như người thường thôi, chủ yếu là dựa vào vẻ ngoài.”
Giang Thiếu Bạch gật gù: “Nói cũng đúng. Nhiều người khen em giống nam thần, nam chính kia chưa chắc soái bằng em đâu.”
“Ừ ừ, em đẹp trai nhất.”
Giang Thiếu Bạch chớp mắt, dáng vẻ của anh hắn nhìn rất qua loa có lệ.
***
Diệp Đình Vân nghe nói Giang Thiếu Bạch muốn đến *phim trường, cậu cũng hứng thú muốn đi.
*影视城 phim trường rộng lớn như Hoành Điếm.
Cậu còn mang theo một xấp hình minh tinh, Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn thấy bèn hỏi: “Cậu muốn xin chữ ký à?”
Cậu gật đầu đáp: “Ừ, thuận tiện thì xin vài chữ ký, nam nữ chính của bộ phim này rất nổi tiếng, đông fan lắm. Sau này hậu bối trong nhà có đến chơi thì tặng hình có chữ ký minh tinh cũng không tệ.”
Giang Thiếu Bạch: “Thật ra nam chính còn không soái bằng tôi.”
Diệp Đình Vân liếc hắn một cái: “Nhưng anh Lâm là nam thần trong mộng của rất nhiều cô gái, tốt nhất cậu đừng nói mấy câu này, cẩn thận bị fan người ta phun cho chết đuối.”
Giang Thiếu Bạch cắn răng, mơ hồ có cảm giác trên đầu *xanh biếc. Với gương mặt và vóc dáng này của hắn, nếu debut thỏa đáng chắc chắn ăn đứt mấy tiểu sinh đang ăn khách!
*Ý chỉ bị cắm sừng.
Phim trường rất đông người, mấy diễn viên quần chúng đang ngồi dưới đất, cầm quạt điện mini thổi gió xua tan thời tiết nóng bức, nhưng quạt nhỏ công dụng có hạn, tựa hồ chả có ích gì.
Giang Thiếu Bạch nhìn mấy diễn viễn quần chúng cực khổ, hắn thở dài thầm nghĩ bất kỳ nghề nghiệp nào, người có thể kiếm nhiều tiền nhất luôn là người đứng trên đỉnh cao!
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi vào đoàn phim, phó đạo diễn nhìn thấy hắn lập tức tiến lên đón tiếp.
Lạc Kỳ không nói cho đoàn phim biết là Giang Thiếu Bạch đến phá án, anh chỉ nói em trai tò mò về giới giải trí, đồng thời muốn gặp minh tinh nổi tiếng nên đến xem.
Đạo diễn, phó đạo diễn đang bận sứt đầu mẻ trán, nghe Lạc Kỳ nói thế thì hơi hoài nghi, không biết có phải Lạc tổng nghe nói đoàn phim gặp rắc rối nên muốn rút vốn, sau đó phái nhị thiếu gia tới xem tình hình hay không.
Trong đoàn phim có mấy người vốn không biết Giang Thiếu Bạch là ai, còn tưởng là người mới debut nên không coi ra gì, sau khi biết là phía nhà đầu tư, cả đám lập tức trở nên nhiệt tình.
Sau khi Diệp Đình Vân đến đoàn làm phim, cậu lập tức đi tìm nữ chính Hứa Đồng. Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân và Hứa Đồng cười cười nói nói mà buồn bực không thôi.
Vài diễn viên quần chúng tò mò nhìn Giang Thiếu Bạch.
“Đó là Giang Thiếu Bạch!”
“Nghe nói là em trai Lạc Kỳ, vừa mới tìm được đó, tốt số ghê!”
“Mà sao hắn ta lại đến đây? Xem ngoại hình của hắn, không phải muốn debut vào showbiz đó chứ?”
“Nếu Giang Thiếu Bạch muốn tham gia showbiz, không biết đạo diễn sẽ cho hắn ta vai diễn nào nhỉ?”
Mấy diễn viên quần chúng vô cùng hâm mộ bàn luận về Giang Thiếu Bạch, trong showbiz, muốn leo lên cao không dễ, không ít người bị quy tắc ngầm, nhưng nếu mấy cậu ấm cô chiêu nhà hào môn muốn vào giới giải trí thì lại khác.
“Nhà hắn ta nhiều tiền như vậy, hẳn là không cần lăn lộn trong showbiz đâu.”
“Hình như Giang Thiếu Bạch đến vì vụ mất trộm đó, nếu Thiên Kỳ rút vốn thì phiền phức to.”
“Rốt cuộc thằng nào ăn trộm? Đúng là khó đề phòng.”
“Chúng ta bị mất đồ mà truyền thông còn nghi ngờ chúng ta tạo scandal cho hot, mé nó chứ.”
Giang Thiếu Bạch nghe mấy diễn viên nhỏ giọng bàn tán, còn khen hắn đẹp trai khiến hắn vui vẻ không thôi, vẫn có người tinh mắt đó.
“Đạo diễn Lý, đã tìm được mấy thứ bị mất trong đoàn chưa? Có manh mối gì không?” Giang Thiếu Bạch hỏi thẳng vào vấn đề.
Hắn đã đi một vòng quanh đoàn phim, đã phát hiện đại khái sự tình.
Đạo diễn Lý là phó đạo diễn, ông cười gượng nói: “Tuy cảnh sát đang tích cực điều tra nhưng tên trộm này rất liều lĩnh. Mà hắn cũng rất kỳ quái, có hứng thú với đủ loại đồ vật, thứ hắn thích nhất chính là các loại trang sức bằng kim loại. Thật ra chúng tôi nghi ngờ tên trộm không phải là người, tôi đang định tìm đại sư đến trừ tà…”
Giang Thiếu Bạch híp mắt, thầm nghĩ phó đạo diễn khá lợi hại! Hắn vừa đi một vòng quanh đoàn làm phim, phát hiện nơi này còn lưu lại mùi yêu khí thoang thoảng. Hắn không ngờ một người bình thường như đạo diễn Lý mà cũng phát hiện ra tên trộm không phải là người.
Giang Thiếu Bạch hỏi lại: “Không phải người?”
Phó đạo diễn cho rằng Giang Thiếu Bạch không tin, vội vàng nói: “Nhị thiếu, không phải tôi nói nhảm đâu, việc này thật sự tà môn.”
Hắn hứng thú hỏi: “Tà môn, tà như thế nào?”
Phó đạo diễn thấy Giang Thiếu Bạch đã tin vài phần, cân nhắc một chút rồi nói: “Đồ đạc quý giá không phải lập tức bị mất, mới đầu chỉ bị mất trâm cài tóc giá sỉ, mọi người không để ý lắm, tưởng là diễn viên quần chúng nào đó tiện tay lấy đi, nhưng sau khi chiếc nhẫn của Hứa Đồng bị mất, mọi người bắt đầu căng thẳng.”
“Từ khi bắt đầu mất đồ, chúng tôi kêu gọi mọi người chú ý đồ đạc tùy thân, nhưng vẫn thường xuyên bị mất trộm, một giây trước vẫn còn, giây sau đã không thấy tăm hơi. Thủ đoạn kiểu này khó mà đề phòng.”
“Tên trộm ngông cuồng như vậy, chúng thể không thể không dụ rắn ra khỏi hang.”
Đạo diễn Lý cho Giang Thiếu Bạch xem một đoạn video, trên bàn trong phòng trang điểm không người có để một vài cây trâm cài và *hộ giáp, bỗng có một bóng đen hiện lên, tất cả đồ đạc trên bàn lập tức biến mất không thấy đâu.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ đây chính là thuật di chuyển không gian, là yêu thú ra tay, có vẻ đây là thiên phú không gian cực kỳ xuất sắc! Nhưng tên này nhìn đồ kiểu gì thế này, nếu hắn nhìn không lầm thì cây trâm kia có bán trong siêu thị 2 tệ, 2 tệ một cây, chỉ bày mấy thứ rẻ tiền mà tên kia đã cắn câu.
Nhưng ánh mắt có vấn đề cũng không sao, chỉ cần may mắn có thể mèo mù vớ được chuột chết.
“Mấy đoàn phim khác có mất đồ không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Đạo diễn Lý đáp: “Cũng có đoàn phim bị mất đồ, nhưng ít thôi.”
Ông nghĩ việc này quá kỳ quái, giống như cùng một người ra tay, thỉnh thoảng còn xảy ra vài vụ trong thời gian ngắn. Nếu là người bình thường, trộm được đồ đắt tiền thì sẽ không có hứng thú với đồ rẻ tiền trong đoàn phim nữa.
Giang Thiếu Bạch đứng bên này hỏi đạo diễn Lý tình hình cụ thể, bên kia Diệp Đình Vân đã xin chữ ký xong.
Hắn nhìn cậu nói: “Cậu và cô gái kia nói chuyện vui quá nhỉ.”
Diệp Đình Vân cười nói: “Hứa tiểu thư rất dí dỏm.”
“Cậu không nhận ra tôi cũng rất hài hước sao?”
“Không.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Nam thứ sáu trong đoàn phim té bị thương, nhân vật tạm ngừng, Hứa tiểu thư nói nếu tôi mà diễn thì sẽ rất xuất sắc.”
Giang Thiếu Bạch bĩu môi: “Nam thứ sáu lận! Chỉ là một vai phụ nhỏ, có bao nhiêu phần diễn chứ.”
Diệp Đình Vân cười nói: “Không thể nói như vậy, đôi khi đóng phim không nằm ở phần diễn nhiều ít mà ở chính nhân vật có xuất sắc hay không.”
Trong nhiều bộ phim, nhân vật hot nhất là nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem chứ không nhất thiết là nhân vật chính.
“Không nói chuyện này nữa. Cậu có manh mối gì chưa?” Diệp Đình Vân hỏi.
Hắn gật đầu: “Biết đại khái rồi, chờ tối nay ra tay.”
Diệp Đình Vân hứng thú hỏi: “Cậu phát hiện được gì?”
Giang Thiếu Bạch giơ một sợi lông màu trắng lên.
Cậu tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là lông của yêu thú nào đó.”
Chỉ dựa vào một sợi lông thì hắn không thể phân biệt được đây là yêu thú gì, nhưng dùng công cụ hiện đại thì sẽ phân tích được. Có điều không cần phiền phức như vậy, có được sợi lông, hắn sẽ vận dụng thuật truy tung ngàn dặm, tìm được vị trí hang ổ tên trộm rồi bắt nó. Chỉ cần bắt được yêu thú là biết được nó là thứ gì.
Đoàn phim thường xuyên bị trộm đồ, Giang Thiếu Bạch thầm đoán hang ổ tên yêu thú chỉ gần đoàn phim mà thôi.
Hết chương 171