Đăng vào: 12 tháng trước
Đêm qua, Thời Quang ôm Du Lượng cả đêm không buông, nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn không thể trấn tĩnh trái tim đang run rẩy của mình.
Cho đến bây giờ, cậu cuối cùng đã biết được cảm xúc của những kỳ thủ trước đây đấu với Lee Hoon, tại sao chỉ cần ngồi đối diện cũng đã vô cùng căng thẳng, nhưng lại không kìm được háo hức, trong lòng đè nặng áp lực.
Đó là Lee Hoon, một huyền thoại lưu truyền hơn mười năm, huyền thoại bất bại của cúp Nongshim. Đến giờ, Lee Hoon không còn là tên người nữa, nó đã trở thành một tính từ. Rất nhiều lúc, câu ‘Đó là Lee Hoon à nha’ đủ để mô tả một ván cờ, một con người.
Có vô số người đã ngồi đối diện để thách đấu Lee Hoon, một là thất bại thảm hại, hai là nhất chiến thành danh. Những con người vẫn đang bị mây mù bao phủ lén suy nghĩ về việc khi nào thời đại này sẽ kết thúc, nhưng họ lại không ngờ được, khi Lee Hoon vẫn còn ở thời kỳ đỉnh cao thì lại xuất hiện một Ko Young Ha?
Nên khi phát hiện Du Lượng đánh bại được Lee Hoon, trấn áp được Ko Young Ha, vô số người đã thở phào nhẹ nhõm. May quá, thật may quá, một người trong số chúng ta có thể dựa vào sức mình ngăn chặn mây mù biến đổi thời đại. Đáng tiếc, thật đáng tiếc, sao chỉ có một người, rốt cuộc vẫn quá yếu.
Cảm xúc mù mịt này không kéo dài bao lâu, Thời Quang đã đi đến ngày hôm nay. Thời Quang một đường vượt mọi chông gai trắc trở để ngồi đối diện với Lee Hoon.
Lee Hoon vững vàng như núi, cầm quân đen đặt xuống. Thời Quang hít thở sâu bình tĩnh lại, đặt quân trắng đuổi theo.
Xét cho cùng, anh ấy là một bậc thầy của thời đại này, những tính toán của Lee Hoon chính xác đến nỗi bỏ xa những kẻ học theo sau. Thời Quang vẫn kiên trì với bố cục của mình, quân đen mạnh mẽ và quyết liệt xâm nhập vào bên trong quân trắng. Thái sơn đè nặng, Thời Quang vài lần chùn bước, ngừng tốc độ đặt cờ.
Nếu còn không theo kịp tiết tấu của quân đen, cục diện bàn cờ sẽ sớm sụp đổ …
Nhưng một khi theo kịp tiết tấu của quân đen, cậu sẽ bị Lee Hoon điều khiển hoàn toàn …
Hai ý nghĩ không ngừng đấu tranh trong đầu Thời Quang, vào khoảnh khắc cuối cùng khi đặt cờ, Thời Quang vẫn kiên định ý nghĩ ban đầu.
Sau trận chiến với Tsukasa Hata ngày hôm qua, trong buổi phát sóng trực tiếp của Weida đã có thêm rất nhiều người ủng hộ, tuy nhiên mọi người vẫn bàn tán xôn xao.
“Thời Quang đang làm gì vậy! Quân đen đã chèn đến mức đó rồi! Khoét lên đi chứ!”
“Bố cục này để làm gì thế? Đánh bằng niềm tin hả?”
“Mị hoang mang quá mấy chế, không hiểu được nước cờ của Thời Quang.”
“Tôi cảm thấy cờ của Thời Quang thất đẳng hẳn là có ý nghĩa sâu xa riêng.”
“Vậy bà nói tôi biết, có ý nghĩa sâu xa gì?”
“Ừ thì … trước mắt vẫn nhìn chưa ra.”
“Xê ra đi má …”
Trong phòng hội thảo của đội Trung Quốc, mọi người đều tán thành với Du Lượng là người hiểu rõ về Thời Quang nhất, ngay cả Dương Hải cũng không đưa ra ý kiến gì, chỉ nhìn Du Lượng chân thành hỏi “Du Lượng, Thời Quang đang làm gì thế?”
Du Lượng đang bày kỳ phổ trên ghế sô pha trước mặt “Đây là chiến thuật chúng tôi đã thảo luận từ lâu để đấu với Lee Hoon, rất khó tính qua được Lee Hoon, xác suất đợi được Lee Hoon lộ ra những sai sót là rất nhỏ. Tốt hơn hết, ngay từ lúc khai cuộc không đi theo lối suy nghĩ của Lee Hoon.”
Dương Hải đột nhiên gật đầu.
Du Lượng nói thêm “Nước cờ mà mọi người xem không hiểu, Lee Hoon cũng không thể hiểu.”
Những nước cờ của Thời Quang không phải là nước cờ hiểm, mà là những nước cờ không gây thiệt hại cho mình sau ngàn vạn tính toán, nhưng định thức suy nghĩ của Lee Hoon là những nước cờ không thể hiểu được. Nếu muốn chèn đất, rõ ràng có những nơi đặt cờ tốt hơn. Quân trắng bây giờ có thể đặt cờ ở đây, nhưng để làm gì?
Không hiểu.
Từng bước tưởng chừng như không hợp lý nhưng lại có thể khiêu khích tâm trạng đối thủ. Cho dù có là Lee Hoon, cũng sẽ không ngừng suy nghĩ, không ngừng nghi ngờ, quân trắng muốn làm gì?
Từng nước cờ nối tiếp nhau, trí não Thời Quang hoạt động không ngừng, nhìn chằm chằm vào thế cục mạnh mẽ của quân đen, tính toán được mất của quân trắng, phải tiếp tục kiên trì, không thể để quân trắng sụp đổ. Da gà nổi khắp người rồi lại biến mất, cả người không chỗ nào không căng thẳng, như thể đang đi trên rìa vực sâu. Thời Quang chiến đấu như vậy đến trung bàn, cậu nhướng mày liếc nhìn đối thủ, Lee Hoon đang lắc đầu.
Quân đen bắt đầu khó chịu.
Đến lúc rồi.
Quân trắng bất ngờ gây rối, bám sát quân đen, thề sẽ nuốt chửng những thứ đã nhượng bộ. Quân đen nhanh chóng phản ứng, đối đầu với quân trắng. Dù sao cũng là một bậc thầy, nhìn thấy một đứa hậu bối quậy phá nửa ngày trời ít nhiều cũng sẽ có tâm trạng buồn bực. Chờ cậu hơi lâu đấy, cuối cùng đã lộ ra sơ hở, dám giở trò quỷ trước mặt tôi, không dạy dỗ cậu thì không được.
Vì vậy, một ván cờ của Lee Hoon, được một dịp hiếm hoi bắt đầu giết rồng?
Phòng phát sóng trực tiếp và diễn đàn Weida đang sôi sục.
“Sống lâu thì cái gì cũng sẽ thấy được! Lee Hoon đang giết rồng kìa!”
“Cả Lee Hoon cũng không chịu nổi, đổi là tôi thì tôi đã sớm bị Thời Quang phiền chết rồi!”
“Tôi dường như hiểu tại sao Thời Quang lúc khai cuộc lại luôn dùng nước nhảy rồi!”
Trong phòng hội thảo của đội Trung Quốc, các kỳ thủ mắt sáng ngời cảm thán.
“Chiến lược này của hai em, thật là táo bạo! Cũng may là có đủ sức để chống đỡ phía sau, nếu không sẽ sụp đổ trong phút chốc.”
“Tôi biết Thời Quang chơi cờ có rất nhiều ý tưởng phong phú, nhưng hôm nay mới phát hiện cậu ấy lại giàu sức tưởng tượng như thế.”
Du Lượng cười nhẹ “Chiến lược là tổng kết kinh nghiệm, rèn luyện can đảm với sức mạnh.”
Đồng thời, phòng xem đấu cờ của viện cờ, các thầy đều cười lắc đầu.
“Lee Hoon chủ động bước ra khỏi lĩnh vực sở trường của mình để giết rồng! Có thể thấy anh ta rất khó chịu!”
“Không nghĩ tới Thời Quang là hậu bối mà lại can đảm như vậy … dám công khai khiêu khích gấp đôi trí lực và sức cờ của Lee Hoon!”
“Thằng nhóc Thời Quang này, thật là dám nghĩ.”
“Có vẻ như em ấy sắp thành công rồi.”
Quân đen đáng lẽ phải vội vàng trong trận giết rồng này, nhưng vì quân trắng đã lên kế hoạch từ trước, đầu dê của quân đen sắp bị vặn đứt nhưng vẫn chưa thoát khỏi sự săn đuổi của quân trắng.
Lee Hoon chỉnh lại tư thế ngồi, hít thở sâu. Đây là cảm xúc mà anh ta hiếm khi thể hiện trong lúc thi đấu.
Ngay cả khi mất hơn mười mấy mục, quân đen vẫn có phần thắng. Góc dưới bên trái vẫn còn trống, khi khai cuộc quân đen đã sớm đặt cờ, chỉ cần giữ được mảnh đất này, vẫn có thể giành chiến thắng. Lee Hoon lần nữa đặt cờ, kết nối các mảnh đất phía dưới bên trái và phía dưới bên phải.
Quân trắng bước vào khoảng thời gian suy nghĩ dài.
Trước mắt Thời Quang, có ba sự lựa chọn.
Đây là bước quan trọng, thậm chí có thể quyết định cục diện bàn cờ. Cả đường nghìn vạn khổ cực sẽ có kết quả như thế nào, chính là phụ thuộc vào nước cờ quan trọng này.
Nhưng mà, Thời Quang ngồi trước bàn cờ không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, trong đầu cậu suy tính nhiều lần khả năng của mỗi nước cờ, mỗi chỗ có thể đặt cờ cậu tính toán tận mười nước cờ sau đó, cậu không dám hấp tấp.
Tất cả người xem không tự chủ được mà gia nhập ván cờ, tranh nhau đoán.
“Có nên đi một nước áp sát vào bên trong không?”
“Không, không, tôi nghĩ nên là một nước nhảy bên cạnh quân đen vừa đặt.”
“Rõ là nước áp sát tốt hơn! Xâm nhập vào trong có thể tạo sống!”
“Một nước nhảy để cắt đường nối bên phải!”
Chỉ vì vị trí này mà nhiều người bắt đầu cãi vã.
Trong phòng hội thảo của đội Trung Quốc, các kỳ thủ cũng đang suy nghĩ.
Hứa Hậu lắc đầu “Tôi cảm thấy áp sát hay nhảy đều không đủ tốt. Nhưng lại không tìm ra nơi nào tốt hơn.”
Dương Hải lại nhìn Du Lượng “Cậu nghĩ có phương án thứ ba không?”
“Có.”
“Ở đâu?”
Du Lượng nhíu mày nghĩ “Nếu là lúc trước, em sẽ chọn nước nhảy. Nhưng bây giờ … em sẽ mạnh dạn hơn một chút, một nước đâm vai ở bên ngoài.”
Mọi người mở to hai mắt “Hả?”
Cuối cùng thì Thời Quang cũng kết thúc suy nghĩ kéo dài mười ba phút, nơi mà cậu chọn không phải là áp sát cũng không phải nhảy, mà là đâm vai.
Phòng truyền hình trực tiếp lại sôi sục.
“???”
“??????”
“Tại sao Thời Quang lại đặt ở đây? Đen trắng nối theo đường chéo?”
“Không biết……”
“Mắt chó của tui sắp mù rồi. Ai hiểu được không thế?”
“Tui cũng không hiểu, tại sao phải chiếm bên ngoài? Rõ ràng chiếm bên trong thì chắc chắn hơn.”
“Không hiểu +N, nhưng tôi cảm thấy có chút hứng thú.”
“Đúng vậy, cũng không thua thiệt gì, tiếp tục xem thử?”
Nước cờ này giống như một siêu tân tinh đột nhiên nổ tung trong vũ trụ của bóng đêm vĩnh hằng, ánh sáng lan tỏa mọi hướng với tốc độ vũ trụ. Chiếu sáng đến đâu cũng khiến những người xem cờ khơi dậy câu hỏi tại sao lại đặt ở đây?
Các thầy trong phòng xem đấu cờ của viện cờ ngồi quanh bàn cờ, vừa bày cờ vừa thảo luận rất sôi nổi.
Sự nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt Lee Hoon.
Trong phòng hội thảo của đội Hàn Quốc và Nhật Bản, các kỳ thủ cũng chìm vào nghiên cứu và suy đoán căng thẳng.
Một khả năng chưa từng có đang bày ra trước mắt mọi người.
Quân đen đáp trả, quân trắng lại đặt. Hai bên đen trắng bắt đầu chiến đấu quyết liệt trên mảnh đất cuối cùng.
Khi đen trắng đã dày đặc trên bàn cờ, mọi người phát hiện trên chiến trường được mở rộng gấp mấy lần này, hai bên đen trắng vẫn không mắc sai lầm gì, quân trắng đặt tại vị trí đâm vai trở thành cây đinh sắc bén bóp nghẹt cổ họng quân đen.
Chỉ khi nghĩ xa, xa nữa, xa mãi, đủ xa để không bị giới hạn ở một phía của mảnh đất, thì mới có thể khám phá ra giá trị của nước đi này.
Thời Quang sau hơn ba tiếng căng cơ, cuối cùng cậu thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Lee Hoon trầm ngâm suy nghĩ.
Lúc này, không còn gì để bàn cãi, mọi người đều có thể thấy thắng thua đã được phân định.
Lee Hoon đặt hai quân đen lên bàn cờ.
“Quân đen nhận thua trung bàn, đội Trung Quốc bảo vệ thành công.” trọng tài đứng lên công bố kết quả “Xin chúc mừng đội Trung Quốc đã giành được cúp Nongshim.”
Cuối cùng, trên hành trình dài, leo núi khó khăn, đã đợi được kết quả này!
Thời Quang thắng rồi!!!
Cảm xúc nóng rực ngay lập tức bùng cháy trong tất cả mọi người.
Trong phòng xem đấu cờ của viện cờ, dù là tiền bối trong giới cờ vây đã qua tuổi tứ tuần hay là một bậc thầy đã ngoài năm mươi, đều nắm chặt tay, mắt đỏ hoe.
Lee Hoon bình tĩnh gật đầu, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Thời Quang cúi đầu, chắp tay, sắp nhịn không được nữa, nhưng cậu không muốn ngẩng đầu, không muốn nước mắt của cậu bị máy quay truyền ra thế giới. Cậu mới 19 tuổi, với tuổi 19 kiêu ngạo và không chịu khuất phục.
Những tiếng đặt cờ khô khan vẫn vang lên lúc nửa đêm.
Những kỳ phổ bị lật đến rách nát từng góc từng cạnh.
Sự không cam lòng cứ dồn dập kéo đến sau từng trận thua cờ.
Một trái tim đã được tôi luyện, củng cố để đáp lại sự chế giễu và khinh miệt của thế gian.
Tất cả cảm xúc dâng trào đều nhanh chóng bị dập tắt trong vòng hai phút, Thời Quang nhanh chóng lau đi khóe mắt, ngẩng đầu đứng lên, nở một nụ cười rạng rỡ!
Đồng đội nhanh chóng đến sau lưng, Thời Quang nhìn thoáng qua đã thấy Du Lượng rảo bước tới.
Cả hành trình này, chỉ có cậu ấy mới hiểu hết những nỗ lực của cậu.
Không quan tâm gì nữa, Thời Quang bước nhanh, lao vào người Du Lượng!
Du Lượng bắt được Thời Quang, ôm chặt cậu vào lòng, nghe cậu hét lớn “Tôi thắng rồi!”
“Ừ! Cậu thắng rồi!” Du Lượng vỗ nhẹ vào lưng Thời Quang, cười nói vui vẻ.
Khoảnh khắc cuối cùng khi lên đến đỉnh núi, họ kề vai cùng ngắm nhìn khung cảnh vô tận dưới ngọn núi.
Tại buổi họp báo sau cúp Nongshim lần thứ 10, những ánh đèn dưới đài liên tục nhấp nháy, nhắm vào các thành viên của đội Trung Quốc ngồi trên khán đài, những chủ nhân mới giành được cúp Nongshim.
“Xin hỏi các kỳ thủ, mọi người cảm thấy thế nào khi lần đầu tiên giành được cúp Nongshim cho Trung Quốc?”
“Rất vui.”
“Rất phấn khích. Đây là vinh dự của tập thể.”
Mọi người giải thích cảm nhận của mình.
“Cả quá trình của giải đấu, chúng tôi nhận thấy Du Lượng cửu đẳng và Thời Quang thất đẳng đã liên tiếp thể hiện sức mạnh đáng ngạc nhiên. Chúng tôi rất tò mò, cũng thay mặt cho đa số người hâm mộ hỏi một câu, ai là người có ảnh hưởng sâu sắc nhất đến kĩ năng chơi cờ của hai vị, cũng như kinh nghiệm khi học cờ? Xin hai vị chia sẻ một chút.”
Micro được đưa cho Du Lượng và Thời Quang.
Thời Quang liếc nhìn Du Lượng, muốn Du Lượng nói trước.
Du Lượng suy nghĩ một lúc rồi nói “Trên con đường cờ vây của tôi, người ảnh hưởng đến tôi nhiều nhất là bố tôi, Du Hiểu Dương cửu đẳng, là người đã dạy tôi chơi cờ. Còn có sư huynh Phương Tự cửu đẳng, anh ấy giúp đỡ tôi rất nhiều, là người đưa bàn cờ tới cạnh tôi. Còn có Thời Quang thất đẳng, cậu ấy cùng tôi chơi cờ, là người ngồi đối diện bàn cờ của tôi.”
Bài phát biểu của Du Lượng luôn đơn giản và rõ ràng. Vừa đặt micro xuống, dưới khán đài đã xôn xao bàn luận. Đội tuyển Trung Quốc dù đã giành quán quân nhưng mọi người vẫn còn nhớ những tin đồn trên mạng cách đây ít ngày. Du Lượng và Thời Quang nhiều năm trước đã không hợp nhau, các phóng viên khá ngạc nhiên khi nghe Du Lượng nói điều này.
Nhưng Thời Quang vẫn chưa nói, mọi người hướng sự quan tâm của mình đến Thời Quang.
Thời Quang giơ micro lên, mím môi “Người dạy tôi chơi cờ là … là…” trái tim cậu như sóng cuộn trào, lời đến môi thì cậu nhận ra vẫn cần sự can đảm lớn lao. Cậu nhìn sang Du Lượng, cậu ấy đưa cho cậu ánh mắt khích lệ, Thời Quang hạ quyết tâm “là Chử Doanh.”
Những phóng viên Trung Quốc có mặt dưới khán đài xôn xao, những người lâu năm đều nhớ có một tài khoản bí ẩn tên Chử Doanh từng xuất hiện trên mạng, đánh bại hầu hết các kỳ thủ chuyên nghiệp trong nước, duy trì thành tích chiến thắng đáng sợ, sau đó biến mất một cách bí ẩn. Nhiều phóng viên phấn khởi, vội vàng hỏi “Chử Doanh là sư phụ của cậu sao? Hiện giờ ngài ấy ở đâu? Chúng tôi có thể gặp mặt được không?”
“Mọi người không gặp được đâu, nhưng tôi muốn nói với mọi người.” Thời Quang hít một hơi thật sâu, nhấn mạnh từng chữ “Chử Doanh là một kỳ thủ cờ vây vĩ đại với tính cách cao thượng, tôn trọng cờ vây, đáng được tôn kính. Cảm ơn anh đã dẫn em bước vào hội quán cờ đó.”
“Vâng, vâng.” các phóng viên lần lượt gật đầu, ghi lại lời phát biểu của Thời Quang. Khi cuộc họp báo kết thúc, nhiều bản thảo khác nhau ghi lại câu nói này sẽ xuất hiện trên các trang phương tiện truyền thông lớn, lan truyền đến mọi ngóc ngách của giới cờ vây, để những người theo dõi cờ vây sau một nghìn năm nữa vẫn sẽ thấy câu:
Chử Doanh là một kỳ thủ cờ vây vĩ đại với tính cách cao thượng, tôn trọng cờ vây, đáng được tôn kính.
Kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, Thời Quang quay sang bên cạnh, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Du Lượng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói tiếp “Trên con đường trưởng thành của tôi, thật may mắn khi được chơi cờ với Du Lượng cửu đẳng, tôi muốn chơi với cậu ấy… ” vốn dĩ cậu muốn nói đến kiếp sau, nhưng đột nhiên cậu nghĩ, lỡ như xảy ra hiện tượng siêu nhiên, người chết vẫn có thể chơi cờ thì sao. Nên Thời Quang đã thay đổi lời nói của mình “Vũ trụ tồn tại bao lâu, thì chúng tôi sẽ chơi cờ đến bấy lâu!”
Các phóng viên đồng thanh thốt lên ‘wow’, rồi bất chấp giơ tay đặt câu hỏi.
“Thời Quang thất đẳng, thời gian trước, trên mạng có đồn rằng cậu và Du Lượng cửu đẳng không hợp nhau, như nước với lửa, có đúng vậy không?”
Suy nghĩ một hồi, cậu thành thật trả lời “Quả thật là như nước với lửa, nhưng cũng khá hòa hợp đó.”
“Hả?” các phóng viên cũng không hiểu lắm, mặc dù có chút hơi bà tám nhưng vẫn không nhịn được hỏi “Vậy thì quan hệ của cậu và Du Lượng cửu đẳng là gì?”
Thời Quang nở nụ cười rực rỡ “Vừa nãy nói rồi đó thôi, cùng nhau chơi cờ đến tận cùng của vũ trụ.”
Dù vẫn chưa hiểu lắm nhưng phóng viên vẫn xúc động nói “Quả đúng là lời hứa hẹn của người trẻ tuổi, không biết đây có phải là chiến thư của Thời Quang thất đẳng không. Xin hỏi Du Lượng cửu đẳng, cậu có gì bổ sung thêm không?”
Du Lượng cầm micro lên, vẫn đơn giản và rõ ràng “Mọi thứ đều theo những gì mà Thời Quang thất đẳng nói.” sau đó đặt micro xuống.
Trong phòng xem đấu cờ của viện cờ, các thầy vẫn chưa giải tán mà còn đang tươi cười theo dõi buổi truyền hình trực tiếp cuộc họp báo trên tivi.
Du Hiểu Dương nhìn Du Lượng và Thời Quang kẻ tung người hứng trả lời câu hỏi, thở dài một hơi. Tận cùng vũ trụ, aizz. Hai năm qua, ông đã gác lại việc theo đuổi thắng thua trong cờ vây, tập trung khám phá những khả năng vô tận trên bàn cờ, nói cách khác, giống như việc nhìn lên các vì sao để khám phá vũ trụ. Hôm nay, ông nhìn thấy nước cờ vô cùng ảo diệu kia, giống như việc khám phá ra một ngôi sao mới chưa được biết đến trong vũ trụ, sự hưng phấn vốn có trong máu của một kỳ thủ vượt xa tất cả.
Bỏ đi, hai đứa chúng nó muốn khám phá vũ trụ, thì cứ để tụi nó đi vậy.
Vài người xung quanh không để ý tới sự im lặng của Du Hiểu Dương, Triệu Băng Phong cửu đẳng cười vui vẻ “Ha ha ha, tận cùng vũ trụ, người trẻ tuổi đúng là nhiều trò thật.”
Kỳ thánh Tang Nguyên thở dài “Ba ngọn núi lớn trong lòng tôi, cúp Thu Lan, cúp Nongshim, cuối cùng đã dời được hai ngọn núi, chỉ còn lại một ngọn núi thôi.”
Lâm Lệ cửu đẳng đột nhiên nghĩ “Thầy Tang, ý của thầy là?”
Kỳ thánh Tang Nguyên cười “Năm nay là năm gì, chẳng lẽ mọi người quên rồi à?”
“À à đúng rồi, là năm nay! Cúp Anh sẽ tổ chức vào năm nay!”
Giải cờ vây chuyên nghiệp thế giới cúp Anh chỉ được tổ chức bốn năm một lần sau Thế vận hội Olympic. Số tiền thưởng rất lớn, được gọi là Thế vận hội Olympic trong giới cờ vây. Thật đáng tiếc, vì khi tổ chức bốn lần đến nay, đã mười sáu năm chưa có một quán quân Trung Quốc nào.
“Vậy ý của thầy Tang là …”
“Cúp Anh năm nay, chúng ta có thể được đảm bảo gấp đôi!” Kỳ thánh Tang Nguyên gõ gõ quạt trong lòng bàn tay, nói với vẻ thích thú.
“Đúng, đúng, tại sao tôi không nghĩ tới, được bảo đảm gấp đôi là tốt rồi!”
“Tôi nghĩ lần này chúng ta chắc chắn sẽ đoạt được! Bảo đảm gấp đôi, rất tốt, tốt lắm, hahahahaha.”
“Thầy Du này, nửa ngày không nói một câu nào thế, ông nghĩ thế nào?”
“Ờ ờ, rất tốt, rất tốt.”
Viện cờ vang vọng những cuộc thảo luận của các thầy trong một khoảng thời gian.
Với tiếng máy bay kéo dài, các kỳ thủ bắt đầu hành trình về nhà. Sảnh tiếp đón trở thành biển hoa với những tràng pháo tay. Màn hình điện tử treo cao trên tường đang cuộn những tin tức trong ngày.
“Các nhà khoa học trên thế giới đã quan sát thấy sao đôi thị giác đang tiến đến gần nhau cách chúng ta hàng tỷ năm ánh sáng. Gần đây, các nhà khoa học lần nữa quan sát thấy hệ thống sao đôi này đã bước vào giai đoạn ổn định, sẽ duy trì sự đều đặn của quỹ đạo lẫn nhau trong một thời gian dài, và xác suất xảy ra chuyển động bất thường sẽ ít hơn một phần tỷ …”
———————————————–