Đăng vào: 12 tháng trước
Người khiêu chiến tiếp theo sẽ là Ko Young Ha sao?
Từ khi Du Lượng đảm nhận vị trí người thách thức, phòng thảo luận của đội Trung Quốc không ngừng thảo luận.
Huấn luyện viên viết lên bảng trắng “Nếu dựa theo chiến thuật an toàn nhất, Hàn Quốc nên đưa Hong Su Yeong ra trận. Ngay cả khi cậu ta không đánh bại được em, đội Nhật Bản vẫn còn hai người, chạm mặt họ thêm một trận, tiếp theo đó sẽ là Lee Hoon, Ko Young Ha, cho dù Tiểu Du có mạnh đến đâu, cũng khó tránh khỏi cuộc chiến luân phiên này.”
Ánh mắt Dương Hải và Hứa Hậu trở nên lo lắng.
Du Lượng lắc đầu “Nếu như vậy, khi đến lượt Ko Young Ha đấu với em, em đã rất mệt, hơn nữa cũng có thể không gặp được.”
“Em nhớ Ko Young Ha đã từng nói …” Thời Quang nhớ lại bản tin mà cậu đã đọc một năm trước “Anh ta nói lần trước thua Du Lượng vì anh ta không ở trạng thái tốt nhất. Nếu lần này, anh ta để đồng đội đi trước tiêu hao tinh thần và thể lực của Du Lượng. Sau đó chiến thắng Du Lượng đang ở trạng thái không tốt. Với tính cách của anh ta, liệu có thể để người khác nói anh ta thắng chả vẻ vang gì không? Vậy thì chiến thắng mà anh ta mong muốn chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Thời Quang nhìn Du Lượng.
“Cho nên, anh ta muốn thắng chính là em đang ở trong trạng thái tốt nhất.” Du Lượng mỉm cười.
Mọi người đều gật đầu.
“Đi thôi.” Phương Tự đứng lên “Ăn cơm trước đã. Ngày mai chơi cho tốt trận này.”
Tivi trên tường của nhà hàng đang chiếu tin tức địa phương. Mọi người vừa ăn vừa xem, đột nhiên màn hình tivi thay đổi, người dẫn chương trình bắt đầu nghiêm túc đưa tin.
Hình như có liên quan đến thời tiết, nhưng ngôn ngữ là tiếng Hàn, Thời Quang nghe không hiểu nên sờ sờ Du Lượng “Tivi đang nói gì vậy?”
Du Lượng nhìn lên, vừa xem vừa dịch “Đợt khí lạnh mười năm hiếm có sẽ đến địa phương vào đêm nay, dự kiến về đêm nhiệt độ sẽ giảm hơn 16 ° C, nhiệt độ xuống âm 10 ° C đến âm 20 ° C. Ngày mai, vui lòng tránh ra ngoài, đề phòng cảm lạnh, đừng để bị tê cóng.”
“Giảm mạnh đến vậy sao?” Thời Quang ngạc nhiên.
Hứa Hậu quay lại hỏi “Hai em có mang đủ quần áo ấm không?”
Thời Quang gật đầu “Chắc là không sao, em còn có áo lông nữa, chúng em đều ở trong phòng, không sao.”
Đợt khí lạnh mười năm hiếm thấy quả thật không uổng cho cái tên, sắc trời dần tối sầm lại, gió ngoài cửa sổ bắt đầu thổi. Nếu gió biển trước đây còn nhẹ nhàng thì đêm nay gió lạnh như dao cứa vào cửa sổ.
Thời Quang đóng chặt cả hai tấm rèm, mới miễn cưỡng cản được cái lạnh buốt. Bật điều hòa nhiệt độ lên 24 ° C, sau đó chui vào chăn cạnh Du Lượng, Thời Quang cảm thấy mình như sống lại. Lúc nãy ngồi trên bàn chơi cờ, mà không nhận ra gió đang tràn qua cửa sổ.
“Cậu lại không quay về ngủ à?” Thời Quang đưa bàn tay lạnh ngắt lên mặt, chốc lát đã ấm hơn rất nhiều.
“Chừng nào không làm người thách thức nữa thì lúc đó tôi về.” Du Lượng bên cạnh lật một trang khác của tạp chí.
Thời Quang bất lực vươn tay bắt lấy tay Du Lượng, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. May là tay cậu ấy không run. Cậu mò thấy mạch đập của cậu ấy, ý da, tim đập nhanh đấy, người này thật biết cách giả vờ, rõ là vẫn còn căng thẳng.
Du Lượng cau mày, mặc Thời Quang sờ soạng, cậu vẫn lật xem tạp chí “Sờ đã chưa?”
“Tay tôi lạnh không?” Thời Quang cố ý nhích lại gần, sờ vào cổ Du Lượng.
Du Lượng dùng tay phải cầm lấy hai tay Thời Quang nhét vào chăn bông, tiếp tục dùng tay trái lật xem tạp chí.
Sợi dây đỏ trên cổ tay hai người nối lại với nhau.
Thời Quang nằm xuống “Vậy đêm nay tôi sẽ bổ sung năng lượng bảo vệ cho cậu, ngày mai cậu mang theo năng lượng tôi truyền cho cậu ra trận, không được sợ.”
Du Lượng nghiêng đầu nhìn Thời Quang, khóe mắt hiện lên ý cười.
Ngày 10 tháng 1, vòng thứ chín, cúp Nongshim lần thứ 10.
9 giờ sáng, cửa phòng đấu cờ mở ra, đến lượt các kỳ thủ Nhật Bản kinh ngạc.
Người thách thức: Du Lượng vs Người khiêu chiến: Ko Young Ha.
Diễn đàn cờ vây lại bùng nổ. Trong suy nghĩ của nhiều người hâm mộ, đây chắc chắn là trận chiến quyết định giữa các chủ soái đi trước.
“Năm nay thú vị ghê luôn đó! Ko Young Ha ra trận trước kìa!”
“Chi bằng cược xem ai sẽ thắng?”
“Nhất định là Du Lượng! Nếu không thì phía sau làm sao đánh được nữa!”
“Khó nói lắm, xem cục diện này, e rằng là một trận chiến kéo dài.”
Trong phòng hội thảo của đội Trung Quốc, Thời Quang nhìn chằm chằm vào màn hình, lần đầu tiên cảm thấy xem đấu cờ còn hồi hộp hơn cả đấu cờ.
Lần này, Du Lượng quân đen.
Đen trắng đan xen, ngang tài ngang sức. Cả hai bên đều rất thận trọng, thời gian một tiếng đã sắp hết mà chỉ mới có tám mươi mấy nước cờ, thắng thua còn lâu mới được phân định, có vẻ như đây là một trận chiến khó khăn.
Nhưng từ hơn tám mươi nước cờ này, có thể cảm nhận được tham vọng mạnh mẽ của quân trắng.
Thực lực của Ko Young Ha tăng lên rõ rệt, so với năm ngoái, nước cờ của anh ta hợp lý và có tính đàn áp hơn. Bố cục của anh ta rất có cảm giác nghệ thuật, trung bàn cũng sẽ không chém giết với đối thủ. Anh ta dựa vào sức mạnh tính toán tuyệt vời của mình để áp chế đối thủ, khắc tên của mình vào từng mảnh đất một.
Có nghiên cứu kỹ về anh ta cũng vô dụng, vì đây là vấn đề về thực lực chênh lệch tuyệt đối, tính thế nào cũng không qua được. Nếu muốn cạnh tranh với anh ta trừ khi phải có cùng sức mạnh hoặc thậm chí mạnh hơn.
Đã hơn một trăm nước cờ, cả hai bước vào giai đoạn đếm ngược.
Càng về sau, khoảng cách số mục ít ỏi, nhưng họ phải đưa ra quyết định trong vòng một phút. Nếu không, quá thời gian sẽ bị phán thua.
Du Lượng nhíu mày, lâu rồi cậu ấy không có biểu hiện nghiêm nghị như vậy trong lúc đấu cờ.
Ko Young Ha ngồi thẳng lưng, thay đổi tư thế tự do phóng túng lúc nãy.
Chưa có ai mắc lỗi, ván cờ vẫn chưa phân định thắng thua.
Ván cờ này là cuộc tranh tài tính toán khốc liệt nhất giữa hai kỳ thủ hàng đầu thế giới.
Ko Young Ha nghiêm túc ngàn phần trăm, anh ta muốn thắng.
Du Lượng tập trung hàng vạn phần trăm, cậu ấy càng muốn thắng.
Đen trắng lần lượt đặt cờ, bàn cờ ngày càng dày đặc, Thời Quang và đồng đội ngồi bên bàn cờ bàn luận sôi nổi.
Quân đen dường như có chút lợi thế. Thời Quang không dám thả lỏng, lợi thế của một hai mục này có thể đảo ngược bất cứ lúc nào trong giai đoạn thu quan. Cậu tập trung tìm kiếm khả năng quân trắng bắt kịp.
“Quân trắng bắt đầu hành động rồi, Du Lượng cần phải cẩn thận.” Dương Hải bình luận sau khi thấy những nước cờ mới nhất của quân trắng.
Có vẻ như Ko Young Ha cũng nhận ra được khoảng cách mờ nhạt và đưa ra cách tốt nhất của mình.
Đảo lộn ván cờ là cách dễ nhất để phá tâm lý đối thủ.
Vừa bày ra thế cục khó khăn thì lại bị đối thủ phá hủy.
Suy nghĩ đang thuận theo lối, đối thủ lại muốn chặt đứt, dẫn sự chú ý đi nơi khác.
“Cũng may người ngồi đối diện là Du Lượng.” Thời Quang than thở từ tận đáy lòng. Cậu biết tâm lý bản thân mình rất dễ sụp đổ, dù có tiến bộ rất nhiều nhưng vẫn không thể đảm bảo sẽ không bị trình độ của Ko Young Ha quấy rối, từ giai đoạn thu quan sẽ đánh ra những nước cờ hiểm.
Thật may người ra trận lúc này là Du Lượng.
Tâm tĩnh lặng như biển sâu.
Trên trán Du Lượng thoáng hiện lên giọt mồ hôi, cậu kiên trì không mắc lỗi nào đến tận bây giờ.
Ván cờ này đã được kéo dài hơn 3 giờ 40 phút, hơn hai trăm hai mươi nước cờ đã được đánh ra. Trái tim vốn treo cao của Thời Quang dần dần thả lòng, chỉ cần Du Lượng thủ đến cuối cùng, quân đen có thể thắng nửa mục.
“Quân trắng không thể khuấy động được nữa.” Hứa Hậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm …” Thời Quang phản ứng lại, tiếp tục tập trung nhìn bàn cờ “A!”
Thời Quang đột nhiên ngẩng đầu nhìn màn hình.
Nếu quân trắng muốn thắng … trừ khi …
Nếu tiếp tục thế này, quân trắng rõ ràng không có nơi để đi. Ko Young Ha cầm quân trắng, nhìn lại bàn cờ.
Nước cờ này dừng lại hơn năm mươi giây, sau đó đặt xuống.
Tảng đá trong lòng Thời Quang bỗng nhiên đè nặng trở lại.
Du Lượng cau mày.
Quân đen đáp trả.
Quân trắng lại đặt.
Quân đen buộc phải xử lý lần nữa.
Quân trắng lại đặt.
Khi hình cờ ở góc dần trở nên rõ ràng, tất cả mọi người không khỏi cảm thán “Ko Young Ha lại tạo một lần bốn kiếp!”
Trong các trận giao tranh thông thường của hai bên đen trắng, luật quy định rằng kỳ thủ không được liên tục đáp trả việc cướp, nếu không sẽ trở thành vòng lặp vô tận, vì vậy kỳ thủ phải đặt cờ ở nơi khác và tìm nước dọa cướp trước khi có thể đáp trả.
Tuy nhiên với bốn kiếp này, nếu kỳ thủ đáp trả cướp cờ ở khu A, có thể quay sang đáp trả cướp cờ ở khu B. Đây không tính là phạm quy. Thế nên, bốn kiếp này là một vòng lặp vô tận.
Theo luật của Hàn Quốc, một ván cờ xuất hiện vòng lặp bốn kiếp, được tính là hòa. Nếu phải quyết định kết quả của ván đấu, thời gian ván cờ còn lại của kỳ thủ sẽ được kéo dài và chơi trong hiệp phụ.
Trọng tài đứng dậy ra hiệu kết thúc trận đấu.
Ván cờ hơn hai trăm hai mươi nước, kéo dài 3 giờ 40 phút. Du Lượng đã cố gắng hết sức để duy trì cục diện chiến thắng đến cuối cùng!
Thế vậy mà lại hòa.
Trong phòng hội thảo của đội Trung Quốc, mọi người tay siết thành nắm đấm đập vào bàn. Tảng đá nặng trong lòng Thời Quang khiến cậu nghẹt thở, cậu siết chặt tay, hậm hừ một tiếng.
Trong phòng đấu cờ, Du Lượng luôn tỏ ra bình tĩnh, lễ phép, cực kỳ hiếm khi nổi giận. Ko Young Ha lại có vẻ bình tĩnh.
“Để không ảnh hưởng đến lịch thi đấu, hai giờ chiều nay, hai kỳ thủ sẽ đấu lại lần nữa, mỗi nước cờ giới hạn một phút. Ko Young Ha cửu đẳng, Du Lượng cửu đẳng, có ý kiến gì không?” trọng tài bình tĩnh nói.
Ko Young Ha và Du Lượng lắc đầu, biểu thị đồng ý.
Trọng tài ghi lại phán quyết, gật đầu với các nhân viên xung quanh.
Cửa phòng đấu cờ mở, hai kỳ thủ bước ra ngoài, được đồng đội vây đón.
Hành lang không phải nơi để nói chuyện, không khéo lại kìm không được lửa giận, rốt cuộc nhịn tới khi vào nhà hàng.
“Ai nhịn được! Ai mà nhịn nổi chứ! Sắp thắng rồi! Kết quả phải đấu lại!” Hứa Hậu không ngừng dùng ngón tay gõ lên bàn.
“Nếu là tôi, hoàn toàn không thể chơi trận đấu lại này.” Dương Hải lắc đầu liên tục.
“Bỏ đi, quy tắc là như thế. Quân trắng sắp thua, Ko Young Ha kiên trì tạo ra bốn kiếp, có thể coi như anh ta có bản lĩnh tìm đường sống từ cõi chết. Nếu đổi lại là các em, nhìn thấy được cơ hội mỏng manh này, các em có bỏ qua không?” Phương Tự thở dài, bình tĩnh nói.
Ai nấy đều giật mình, thầm thở dài.
Ở đấu trường cúp Nongshim, mọi người sẽ cố gắng hết sức để theo đuổi khả năng chiến thắng.
Thời Quang mắt đỏ hoe nhìn Du Lượng, hơi nhíu mày “Cậu không sao chứ?”
Du Lượng cười nhẹ với cậu “Không sao.”
Nhưng sắc mặt cậu ấy hiện lên sự mệt mỏi đến nỗi cười cũng không có chút sức lực.
Bữa trưa, Du Lượng không ăn được mấy miếng. Phương Tự bảo cậu ăn thêm món nữa, Du Lượng chỉ lắc đầu “Buổi chiều ăn no rất dễ buồn ngủ, ăn như vậy là đủ rồi.”
Đúng vậy, buổi chiều vẫn còn một trận chiến khó khăn, cậu ấy cần giữ đầu óc tỉnh táo.
Mọi người quay trở lại phòng hội thảo trong im lặng, chờ đợi trận đấu lại buổi chiều bắt đầu.
Du Lượng lại đứng bên cửa sổ, nhìn biển phía sau khách sạn. Thời Quang đứng bên cạnh, kề vai sát cánh. Cậu vừa chạy đến cửa hàng tiện lợi ở sảnh khách sạn mua một miếng sô cô la, bây giờ phải nhìn Du Lượng ăn hết.
Đợt lạnh bên ngoài vẫn chưa qua. Gió mạnh làm cây cối nghiêng ngả, sóng biển ầm ầm đập vào đá. Đất trời chìm trong mùa đông sâu thẳm vọng lại sự vắng lặng. Tấm kính trước mắt phủ màn sương trắng mang theo cái lạnh thấu xương, đợt lạnh hiếm có mười năm, quả là danh bất hư truyền.
Thời Quang lo lắng nhìn Du Lượng. Khi nghĩ đến việc cậu ấy đã sử dụng trí óc ở cường độ cao trong trận đấu ban sáng, đấu đến mức sức cùng lực kiệt, là một bài kiểm tra kép về thể lực và trí lực. Thường sẽ cảm thấy chóng mặt khi kết thúc trận đấu, một giấc ngủ ngắn vào buổi chiều mới có thể thuyên giảm chút ít. Tuy nhiên, bây giờ không thể làm được, nửa tiếng sau trận chiến lại bắt đầu. Trong lòng cậu cảm thấy chua xót.
Nhưng nghĩ đến, Du Lượng mệt, Ko Young Ha cũng mệt, không ai tốt hơn ai. Trong lòng cảm thấy được an ủi một chút.
Như thấy được sự lo lắng trong mắt Thời Quang, Du Lượng hỏi “Có tin tôi không?”
Từ trong cổ họng phát ra một tiếng “ừm”, nếu không phải đồng đội còn ngồi phía sau, Thời Quang có lẽ đã ôm lấy Du Lượng, dụi nước mắt ướt nhẹp trên khoang mắt vào người cậu ấy.
Bây giờ cậu chỉ có thể chạm vào tay áo Du Lượng, cảm nhận sợi dây đỏ trong tay áo, thì thầm “Tôi tin cậu, tin hơn cả bản thân tôi nữa.”
Chân mày, ánh mắt của Du Lượng đều mang theo ý cười “Vậy còn được.” nếu không phải đồng đội còn ngồi phía sau, cậu nhất định sẽ cắn Thời Quang một cái.
Khi tin tức về cuộc đấu lại diễn ra vào buổi chiều truyền đến trong nước, dĩ nhiên đã kích nổ một quả bom khác trong giới cờ vây.
“Mấy ngày nay tim đập nhanh đến mức muốn thòng xuống luôn, cứu mạng!”
“Đã đến lúc này rồi còn tạo ra một ván cờ hòa! Giết tui luôn đi! Tức chết rồi!”
“Chiều này đừng để thua đó, Du Lượng!!!”
“Tôi chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp bằng văn bản, gấp chết tui rồi!”
“Thua là coi như hết!”
Trận đấu lại buổi chiều không được phát sóng trên tivi, ngay cả Du Hiểu Dương cũng bật máy tính, bấm chuột từng nút, bật trang mạng Weida để xem trực tiếp bằng văn bản.
Hai giờ chiều, cửa phòng đấu cờ lại mở.
Bàn cờ trống, kỳ thủ ngồi đối diện nhau.
Tất cả bắt đầu một lần nữa.
Điều khác là lần này kỳ thủ không có thời gian bảo lưu, nước đi đầu tiên đã bắt đầu mỗi nước một phút.
Điều này có nghĩa hai kỳ thủ phải dựa vào sức lực còn lại để thực hiện các tính toán căng thẳng hơn.
Ngồi trong phòng hội thảo, Thời Quang không thể ngồi yên nhưng vẫn phải ngồi yên.
Cậu không thể bình tĩnh nhìn bàn cờ, không khỏi nhìn sắc mặt Du Lượng.
Du Lượng lại cau mày. Chút mồ hôi túa ra trên trán. Tiêu hao năng lượng nhanh chóng khiến sắc mặt cậu ấy tái nhợt. Cơm trưa ăn rất ít, chỉ ăn mỗi thanh sô cô la, liệu có ổn chút nào hay không.
Lần này, Du Lượng vẫn cầm quân đen. Cục diện bàn cờ vẫn siết lấy nhau. Hơn một trăm nước cờ, vẫn chưa thể nhìn thấy thắng thua. Dường như lại là một cuộc chiến khó khăn.
Đối mặt với sức mạnh tính toán dồn ép hết lần này đến lần khác của quân trắng, quân đen đã xoay sở, quyết không lùi bước. Chống lại cơn thịnh nộ của gió, sự tức giận của sóng, quân đen trong nháy mắt cướp từng mảnh đất của quân trắng, đạp gió rẽ sóng, bảo vệ vùng trời sau lưng.
Các đồng đội trong phòng hội thảo cũng thở dài, thật may là Du Lượng đã đấu với Ko Young Ha.
Đổi là người khác, không có chút cơ hội thắng nào.
Hơn hai tiếng trôi qua, hơn hai trăm nước cờ. Quân đen dần để lộ ưu thế với khoảng cách một hoặc hai mục.
Tảng đá trong lòng Thời Quang lại treo lên, đầy mong đợi và lo lắng.
Ngay cả người thường thích bình luận như Dương Hải cũng không nói gì. Nếu là lúc trước, tám phần là anh ấy sẽ nói “Vào lúc này, Du Lượng đừng nên xảy ra sai sót gì.”
Mọi người đều biết Ko Young Ha rất giỏi trong giai đoạn thu quan, tích tiểu thành đại, cục diện càng loạn, anh ta càng có thể đào đi mười mấy mục của đối thủ trong lúc không hay biết gì. Trong giai đoạn đếm ngược, cộng với sự mệt mỏi, cả hai đặt cờ không còn mấy phần cẩn thận, nếu không phải quân trắng mất hai ba mục, thì là quân đen mất.
Trái tim của tất cả mọi người như đang đi một chuyến tàu lượn, lên lên xuống xuống theo từng nước cờ.
Ván cờ đã tới hai trăm sáu mươi chín nước cờ, đôi bên đều công nhận ván cờ đã kết thúc.
Trọng tài bắt đầu đếm mục.
Thời Quang nhìn không ra kết quả, chỉ biết thắng thua chênh lệch hẳn là rất nhỏ.
Cuối cùng, trọng tài ngẩng đầu nói “Đen thắng nửa mục, đội Trung Quốc bảo vệ thành công.”
Du Lượng thắng rồi!
Kết thúc vòng thứ chín, số kỳ thủ còn lại ba nước Trung Nhật Hàn là 2 – 2 – 2.
Bản thân cậu ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ko Young Ha lắc đầu, đứng thẳng người bước ra khỏi cửa.
Phòng hội thảo của đội Trung Quốc vỡ òa trong tiếng hoan hô như sấm.
Máy chủ trang mạng Weida bị sập ngay lúc đó. Du Hiểu Dương cũng muốn xem lại kỳ phổ trận đấu, nhưng trang mạng lại không thể mở được.
Sau ba tiếng, Thời Quang không quan tâm gì nữa, cậu vội vàng chạy tới cửa phòng đấu cờ, nhìn Du Lượng đứng dậy đi về phía mình.
Muốn ôm lấy cậu ấy.
Anh hùng của tôi.
Cậu ấy bước tới, cười nhẹ, mặt tái mét. Thời Quang bước nhanh tới.
Còn một bước, nhưng Du Lượng lại choáng, gục trên vai Thời Quang.
“Du Lượng!”
Trong căn phòng tạm thời được dùng làm phòng y tế của khách sạn, thông dịch viên của đội trao đổi ngắn gọn với bác sĩ, sau đó quay sang các thành viên trong phòng nói “Vì tinh thần mệt mỏi quá độ, không kịp cung cấp oxy cho tim, hạ đường huyết, sau khi đứng lên, ý thức trở nên trống rỗng, bây giờ cậu ấy đã tỉnh, không sao nữa rồi.”
Sau khi nghe xong, Phương Tự cảm ơn bác sĩ và thông dịch viên, nhìn Du Lượng đang từ từ gật đầu với mình, cuối cùng cũng yên tâm.
Đại diện của ban tổ chức cuộc thi cũng ở gần đó, xác nhận tình hình riêng với bác sĩ và Du Lượng. Không còn tình huống nào phát sinh, đại diện ban tổ chức bắt đầu thương lượng với Phương Tự và Du Lượng có cần hoãn trận đấu lại hay không.
Nhưng tình hình trước mắt, theo quy định, không cần phải hoãn lại.
Du Lượng hít sâu bình dưỡng khí trong tay, gật đầu đồng ý “Ăn một chút, ngủ một giấc, là không sao nữa rồi.” cậu bóc viên kẹo Phương Tự đưa cho, ngậm trong miệng.
“Bây giờ về nghỉ đi.”
“Anh đã gọi món đưa lên phòng em rồi.”
“Đến sảnh mua mấy cái đệm trước đi.”
Đồng đội hô hoán nhau, chỉ có Thời Quang im lặng nhìn Du Lượng.
“Được rồi, để Tiểu Lượng an tĩnh nghỉ ngơi.” Phương Tự nói “Chúng ta đi trước.”
“Lát nữa, em sẽ đưa cậu ấy về phòng.” Thời Quang nói.
Phương Tự gật đầu, đưa những người khác ra ngoài.
Thời Quang nhìn Du Lượng, Du Lượng không khỏi hỏi “Đang nghĩ gì mà nhìn tôi như vậy?”
“Bệnh tim nhà cậu không phải là di truyền đó chứ?” Thời Quang nói năng lộn xộn, cậu cũng không biết mình đang nói cái gì.
“Nghĩ bậy bạ gì đó, kết quả báo cáo của tôi không có vấn đề gì cả.” Du Lượng cười nói.
Nhưng lúc Du Lượng ngã vào người cậu, đầu óc của cậu nhất thời trở nên trống rỗng, cậu đột nhiên hoảng sợ, cả người cứng đờ, chân tay như nhũn ra, sống lưng lạnh ngắt, cho đến khi giọng nói gấp gáp của Phương Tự từ xa truyền đến tai, nói phải nhanh chóng đưa cậu ấy đến phòng y tế. Sau đó cậu mới phản ứng lại.
Thời Quang thở dài, nhỏ giọng nói “Cậu phải cùng tôi chơi cờ cả đời, có nghe thấy không?”
“Tôi nghe rồi.” Du Lượng lại cười nhẹ. Tinh thần của cậu từ từ hồi phục, đứng dậy cầm bình dưỡng khí, kính cẩn cảm ơn bác sĩ rồi gọi Thời Quang cùng nhau trở về.
Sau khi trở về phòng ăn cơm, Du Lượng tắm rửa rồi nằm xuống.
Thời Quang ngồi bên cạnh, dựa vào giường.
“Hôm nay, tôi chơi thế nào?” Du Lượng quay đầu hỏi.
“Rất tốt, rất có uy lực, tía má ơi, phong thần rồi, Du Lượng đại thần, trâu bò ghê luôn.” Thời Quang nói một tràng không chút nghĩ ngợi “Không nghĩ ra từ gì để khen nữa.”
Du Lượng nở nụ cười hài lòng “Ngủ ngon.” cậu nhắm mắt lại, trong vòng một phút đã ngủ thiếp đi.
Cậu ấy mệt quá rồi.
Thời Quang nằm xuống, dang hai tay ôm lấy người bên cạnh. Đã kìm nén lâu như thế, cuối cùng nước mắt cũng trào ra dữ dội.
May là có cậu.
Theo nhiều nghĩa khác nhau.
Cuộc hành trình khó khăn, cả đường vượt chông gai. Trong cái đợt lạnh giá của đất trời, chỉ còn lại cậu và tôi sánh bước sưởi ấm cho nhau. May là có cậu, sẵn sàng đối mặt với gió tuyết, với quyết tâm vững chắc, cuối cùng nói được làm được, chúng ta đã cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn nhất.
Lần đầu tiên, Thời Quang nhận ra, mỗi phút giây mất đi Du Lượng giống như mất đi một nửa linh hồn.
Ngày 11 tháng 1, vòng thứ mười, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người thách thức: Du Lượng vs Người khiêu chiến: Serizawa Kou.
Bầu không khí trên diễn đàn Weida tràn ngập cao trào chưa từng có. Máy chủ ngừng hoạt động năm phút hôm qua đã nhanh chóng khôi phục.
Cư dân mạng đang theo dõi trực tiếp kỳ phổ và giải thích, mong chờ chiến thắng tiếp theo của Du Lượng, sát phạt tứ phương.
Ngay cả đồng đội ngồi trong phòng hội thảo cũng có chút thoải mái nói chuyện.
Nhưng Thời Quang biết ngày hôm qua sức lực của Du Lượng đã vượt quá giới hạn, sáng nay khi ngủ dậy, đầu vẫn còn đau.
Khi mọi người nhìn thấy quân trắng của Du Lượng hôm nay đã mắc một sai lầm không đáng có, thì bắt đầu kinh ngạc bàn tán. Thời Quang chỉ biết thở dài trong lòng.
Quân trắng đã cố gắng bù đắp bằng mọi cách có thể, nhưng vì nước cờ này quá tệ, dù có đuổi theo thế nào thì khoảng cách cũng khá xa.
Cục diện đến trung bàn, không cần phải tiếp tục.
“Quân trắng trung bàn nhận thua, đội Nhật Bản khiêu chiến thành công.” Trọng tài lại công bố kết quả.
Có tiếng thở dài trong phòng hội thảo.
Lượng bài đăng của Weida lại tăng vọt, nhưng may mắn, lần này mạng không bị sập.
Bên ngoài phòng đấu cờ, Thời Quang và đồng đội đón Du Lượng bước ra ngoài với vẻ mệt mỏi. Cậu xoa lông mày, cảm thấy bất lực và hổ thẹn “Xin lỗi.”
“Không sao!” “Không sao đâu!” mọi người vỗ vai an ủi.
Mọi người ôm lấy Du Lượng cùng nhau bước tới nhà hàng, tranh nhau nói chuyện.
“Được tạm nghỉ cũng tốt, chúng ta xem bọn họ đánh nhau, dù sao cũng sẽ loại một người.”
“Còn lại cũng chỉ có vài người, không cần đoán. Ngày mai, Hong Su Yeong khiêu chiến Serizawa Kou, loại đi một. Ngày mốt, Thời Quang khiêu chiến thắng ai, thì sau đó còn Lee Hoon và Tsukasa Hata. Ai trước ai sau thì không biết nhưng nói chung là hai người họ đó.”
“Thời Quang, đừng nghĩ gì nữa, cứ xông về phía trước! Đi đến đâu hay đến đó vậy!”
“Chậc chậc … Lee Hoon, Tsukasa Hata, chỉ nghe tên thôi cũng biết khó khăn như nào rồi. Nhưng mà trận chiến của chủ soái, chúng ta không thể thua khí thế được!”
“Thời Quang, chỉ còn lại cậu thôi, cố lên!”
Thời Quang hít thở sâu.
Dưới bàn ăn, Du Lượng nhẹ nhàng móc ngón tay Thời Quang, hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến.
Chỉ còn lại cậu thôi, tiến về phía trước đi, Thời Quang.