Đăng vào: 12 tháng trước
Richart dẫn cô và Mango sang khu vệ sỹ để họ chọn vài vũ khí thích hợp mặc áo chống đạn vào trong, vội vã đi đến chỗ Hanse lấy tiền và đi theo chỉ dẫn của chúng, đó là khu xử lý sắt vụn cũ kỹ, đến cửa bọn chúng cho cô vào thẳng một phòng làm việc nơi có năm thằng đàn ông to bự đang ngồi chờ đợi.
- Nhìn nó ngon quá mà không được xơi nhỉ? - Chúng hô hố cười với nhau.
Cánh cửa bên cạnh mở ra, Vin - Cat hoảng sợ chạy tới ôm chầm lấy mẹ và khóc.
Cô quát nhẹ hai đứa bé đang thút thít nhưng không dám khóc thành tiếng bám vào nhau và lùi ra sau mẹ.
- Khá lắm dám lừa tụi này sao.
- Một tên cầm điện thoại lên như thể nhận thông tin ở đâu đó rồi hắn rít lên, hai phút sau, Mango bị dẫn vào với khẩu súng bắn tỉa.
Cô giật mình và toan tính trong đầu đỡ Mango dậy và bảo vệ hai đứa trẻ.
- Peter, nó thơm lắm, mềm quá.
- Hắn đưa tay vuốt má cô nhưng sự việc đến nhanh không ngờ, cánh cửa bên cạnh bị đạp tung ra, tên Tagari năm nào bước ra một cước đá bay tên vừa động thủ.
- Tao đã dặn chúng mày chưa? Chặt tay hắn.
Đánh tôi đi nếu em cảm thấy như thế sẽ khá hơn.
- Hắn khẽ nói khi nhìn thấy đôi mắt trừng lên đầy uất hận của cô.
Chỉ cần nghe hắn nói thế, trong một tích tắc, cô vung cả hai tay đấm thẳng vào ngực hắn, tất cả chết trân bao gồm cả Mango, Tagari bị bay người vào góc tường đập vỡ mấy cái ghế.
- Anh định hại tôi đến khi nào? - Cô hét lên, hắn nhổ ra ngụm máu, một khẩu súng run run chĩa vào cô, hắn phẩy tay cho chúng thu hồi và đứng dậy.
- Thậm chí em còn giỏi hơn cả ngày xưa.
- Cô không kiềm chế nổi, nhảy lên nghiêng người tung liên hoàn cước, hắn bị bay người lần nữa vào cánh cửa vừa bước ra, vỡ liểng xiểng, lại một ngụm máu nữa.
- Emma? - Mango lên tiếng khi bọn trẻ con dúm lại bám vào cô ấy, chúng chưa bao giờ thấy mẹ đáng sợ như hôm nay.
Hắn súc mụm nước nhổ máu ra và ngồi xuống như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Tôi xin lỗi những gì đã làm với em sáu năm trước.
Tôi chỉ muốn thử xem hai người thế nào với nhau, không ngờ sau sáu năm, tôi vẫn thua hắn.
Ngày đó chúng ta chưa có gì xảy ra.
- Cô khẽ giật mình về thông tin hắn vừa nói.
Chưa có gì, nghĩa là Vin - Cat đúng là con của anh chứ không phải chỉ là linh cảm.
Special, em vẫn trọn vẹn là của anh, riêng mình anh thôi, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và muốn lao về bên anh.
- Em sống ổn chứ?
- Ổn cho tới khi gặp anh, sáu năm trước như thế, giờ cũng thế.
- Tay thì đau nhức và hình ảnh Theron quấn lấy tay anh làm cô chùng xuống sợ hãi.
- Nếu em cần bất cứ điều gì cứ nói, tôi biết em có hậu thuẫn khác, nhưng vẫn muốn và hy vọng một lúc nào đó em coi tôi là bạn, nhờ tôi giúp đỡ, giờ em đi đi, hãy sống thật tốt.
- Không chờ hắn nói thêm cô dắt Mango và bọn trẻ ra ngoài
- Emma, nghe chị nói, tình hình chưa biết thế nào, đừng công bố vội vàng.
- Mango tỉnh táo đưa lời khuyên cho cô.
- Vâng em biết rồi, cho em về công ty, rồi chị đưa bọn trẻ về nhà nhé.
- Cô sững lại nghe Mango nói và một lần nữa lại suy nghĩ mông lung.
*
* *
Mấy ngày sau cô bỗng nhận được tin nhắn của Brian, tần ngần hồi lâu cô quyết định đồng ý hẹn hắn.
Lòng cảm thấy buồn cười khi mà ngày ấy có có thể ngã lòng với một người đàn ông chỉ có vẻ ngoài hoàn mỹ và lạnh lùng giống anh, nhưng khi đối mặt với chị gái đã lập tức rời đi không nói một lời, hắn coi cô là gì, cô nhếch mép và tiến vào nhà hàng.
Trước mặt cô không còn là người đàn ông lạnh lùng cao ngạo như ngày trước, chỉ vài tháng mà hắn thay đổi không ngờ, gầy hơn mệt mỏi và đôi mắt trũng sâu.
- Anh xin lỗi hôm đó đi đột ngột không nói câu gì với em.
Ngay lúc đó anh bị gọi đi làm nhiệm vụ bí mật ra nước ngoài và không được phép để lộ thân phận.
- Emma, cho anh một cơ hội khác được không? Chị Helen là tất cả của anh, nhưng em lại là người đầu tiên anh yêu, anh muốn có em.
– Hắn vội nắm lấy tay cô, đúng lúc đó một đoàn người tiến lên khiến mọi người giật mình nhìn sang, và nhanh chóng các bàn khác bị giải phóng còn lại mỗi bàn cô.
Helen đứng đó cùng với năm người đàn ông khác trông dáng vẻ như là những quân nhân đang mặc thường phục, Brian tội nghiệp vội vã đứng dậy giải thích và dang tay như bảo vệ cô, nhưng Helen dang tay tát thẳng vào mặt cậu và quát lên.
- Lần này tôi sẽ cho cậu đi công tác nước ngoài không về được luôn.
Cút ra, nếu cậu càng làm càn thì hậu quả cô ta gánh chịu càng thảm khốc.
Giữ lấy cô ta.
– Cô ta quay ra ra lệnh cho mấy người đàn ông phía sau.
- Đừng, em xin chị, em sẽ không bao giờ tìm gặp cô ấy nữa, xin chị hãy tha cho cô ấy.
– Hắn bất lực kêu lên, không phải vì không thoát được hai người đàn ông đang giữ mình và vì uy lực của chị gái.
Đến lúc này thì cô không khỏi bật cười bởi sự ủy mị của hắn và ghê tởm với Helen, hóa ra cô chơi với nhầm người.
- Chị có chắc muốn cho bọn chúng đụng vào tôi không? – Cô cười khểnh và vắt chéo chân, hôm nay cô mặc quần ống suông màu đỏ cùng với đôi dép săng đan cao chín cm.
Chân phải đạp xuống đất, chân trái đạp vào thành ghế, cô tung người lên chỉ kịp nhìn thấy dải màu đỏ tung lên mấy lần vào thẳng mặt rồi xuống đến ngực của hai quân nhân kia và cô hạ xuống nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt hai người đàn ông to con bị cô đánh cho bật ra đằng sau và quằn quại không thể dậy nổi.
Tất cả mọi người trố mắt kinh hãi.
Nhà chị đừng bao giờ tìm đến tôi nữa, hôm nay tôi bỏ qua cho chị lần cuối vì tôi đã đồng ý gặp Brian.
Nhưng nếu chị còn định động thủ với tôi lần nữa, hãy nhìn lại xem tôi là ai, tôi sẽ không tha cho các người đâu.
Cút ra.
– Cô nói xong lạnh lùng bước đi trước con mắt á khẩu của bọn chúng..