Chương 75: 75: Làm Quen

Dòng Máu Mafia

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Nhìn trời lất phất mưa và muốn cho bản thân thả lỏng một chút cô liền gọi chiếc taxi đến chỗ hẹn với một người bạn.

Đến nơi cô co chân chạy vội vào sảnh đúng lúc một người đàn ông khoác trên mình áo choàng trong dáng điệu nghiêm trang khó gần cũng đi nhanh từ hướng bên cạnh tiến tới cửa, hai người suýt va vào nhau, nhanh như cắt anh ta kịp giữ lấy người cô và xoay một vòng hóa giải lực đâm và đỡ cho cả hai khỏi ngã, vội vã buông ngay cô ra với một khuôn mặt lạnh lùng khó tính.
- Cho tôi xin lỗi.

- Cô ngại ngùng lên tiếng, nhưng đáp lại hắn ném cho cô một ánh nhìn khinh bỉ coi thường rồi bước vào trong.
- Tên điên.

- Cô lẩm bẩm rồi bước vào tolet chỉnh lại trang phục và chạy vội theo thang máy để kịp chuyến đi lên.
- Cảm ơn..

- Tiếng nói ngắc lại trong cổ cô khi nhìn thấy hắn một lần nữa, lại còn đúng số tầng của cô nữa chứ.
- Cô theo dõi chúng tôi? Cô muốn gì? - Người đi bên cạnh có vẻ là một thư ký lên tiếng.
- Không, là vô tình.

- Cô quay lại nhíu mày nhìn hai người một lượt rồi trả lời rồi và quay đi cũng cảm thấy khó chịu chả thua kém gì hắn.
Cô đang ngồi với bạn bỗng một người đàn bà bước tới bên cạnh và kêu lên "Ân nhân" khiến cô giật mình quay lại.

Đó là người đàn bà được cô cứu con gái tại trung tâm thương mại ngày xưa tại thành phố Miền Đông (xem lại tập 31), chờ cô làm việc xong liền mời cô sang nói chuyện với gia đình.

Ngạc nhiên hơn nữa tên điên cũng ngồi ngay đó nhướng mày lên nhìn cô.
- Đây là Brian em trai chị làm trong quân đội nên tính tình hơi cứng ngắc một chút kệ hắn đi.
Cô và hắn gật đầu chào nhẹ nhau sau đó cùng Helen trao đổi hỏi thăm nhau về hoàn cảnh gia đình cũng như nơi ở đầy rôm rả vui vẻ, chồng Helen cũng làm trong quân đội và có một vị trí khá cao đồng thời rất ngạc nhiên về việc cô có hai con sinh đôi được năm tuổi liền ngỏ ý mời ba mẹ con cô cuối tuần tới thăm nhà họ và cô con gái Serena.
- Brian, giúp chị đưa cô ấy về nhé.

- Rồi quay ra tiễn mặc cho lời phản đối của cô và ánh mắt sắc lém của hắn soi mói khó chịu.

Chiếc xe tiến về khu biệt thự cao cấp cô ở mà trên xe không một tiếng nói, người hắn tỏa ra một sự lạnh lùng bức tỏa người khác, nhưng ngược lại cô lướt điện thoại và thi thoảng khẽ cười tỏa ấm áp cả một góc đối diện.
Cuối tuần mang theo vài món quà ra mắt, ba mẹ con mặc những bộ đồ xinh xắn và chào hỏi gia đình Helen.

Gọi là bữa cơm gia đình nhưng hôm nay chồng của Halen đưa vài người khách nước ngoài đến để giao lưu, bữa tiệc ngoài trời với khoảng hai mươi người bận rộn vui vẻ.

Đám trẻ hò hét nhau chơi đủ các loại trò chơi trước bữa ăn đến mệt nhoài người ra.
Cô đang mải cùng mấy người phụ nữ và hội trẻ không để ý xung quanh khẽ vươn người với đồ, bất giác cả mấy người đàn ông kế bên đều đưa mắt nhìn xoáy vào, trắng nõn, tròn trịa, đầy đặn và cực kỳ cuốn hút.

Từ lúc đó, mấy người đàn ông đều lưu hình ảnh cô vào trong mắt, nhất cử nhất động đều được chú ý, và hai tên người Nga buông lời thô tục bằng ngôn ngữ của họ khiến cô chững lại một giây rồi lại tiếp tục bình thường như không và lừ mắt cho con trai.

Bọn chúng nói thêm vài lời khả ố và coi thường khác về cô, bỗng tên Brian cũng dùng tiếng Nga để nhắc nhở chúng về việc tôn trọng khách tại bữa tiệc, chúng cười khểnh và nói:
- Nhìn cô ta cứ mơi mơi thế kia chắc chỉ cần vài ngàn là cô ta phục vụ tôi như ông hoàng luôn.

- Chúng ha hả cười với nhau và liếc về đây.

Càng ngạc nhiên hơn nữa một giọng nói trẻ thơ vang lên trong một sự tức giận nhưng hoàn toàn kiềm chế không bị nổi điên bằng một thứ tiếng Nga vô cùng chuẩn xác.
- Các chú mau xin lỗi mẹ tôi đi.


- Vin buông dĩa và gườm gườm nhìn về phía này, cả bàn ăn sửng sốt nhìn lên, cậu không còn là một chú bé đáng yêu như hồi chiều mà biến thành một chàng trai mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt cuồng nộ đang ra sức bảo vệ mẹ.
- Xin lỗi là còn quá nhẹ.

- Cat cũng tham gia vào câu chuyện với một vẻ mặt đanh lại.
- Ai cho các con tham gia chuyện người lớn.

- Cô bình thản nhìn hai con và nói.
Khỏi phải nói tất cả mọi người kinh ngạc như thế nào khi cả ba mẹ con dùng thứ tiếng Nga lạ lẫm đó để nói chuyện.

Hai người đàn ông kia vội nhìn mặt chủ nhà và đứng dậy xin lỗi cô, và một vài đôi mắt khác nhìn xoáy vào cô không còn sự khinh bỉ coi thường như ngày đầu mà là một ánh mắt ngạc nhiên, tôn trọng và hứng thú.
- Vin và Cat giỏi quá.

Còn tài nghệ gì nữa không?
- Có gì đâu ạ, chỉ là một chút năng khiếu về ngôn ngữ thôi.

- Cô khiêm tốn nhận xét nhưng từ thời điểm đó trở đi vị trí của ba mẹ con cô đã được nâng lên rõ rệt trong mắt của tất cả mọi người.
Sau một ngày mệt nhoài chơi bời bé Cat rũ ra ngủ ngay tại ghế sopha, còn Vin cố chống cơn buồn ngủ ngồi bên cạnh trông em, Helen trông thấy thế không yên tâm liền bảo em trai Brian tiện đường đưa ba mẹ con cô về cho yên tâm.
- Để con cõng em Cat cho.

- Vin ra dáng người anh hiểu chuyện biết tay mẹ yếu không thể bế được em lên xe liền không cho mẹ đánh thức em dậy mà nhận việc khó về mình.
- Chú bế em hộ con và mẹ được không? - Hắn nhìn lên xin phép Vin, và nhận được sự đồng ý.

Chỉ một lát khi lên xe, cả hai đứa trẻ đều gối lên chân cô và ngủ rất ngon lành.
- Cảm ơn anh hôm nay đã lên tiếng bảo vệ tôi.
- Không có gì, tôi không muốn người ta nói xấu khách của gia đình thôi.

- Rồi họ lại chìm vào im lặng cho tới khi về tới nhà.
- Để tôi bế chúng vào nhà cho, đang ngủ ngon đừng gọi dậy.

- Cô sững lại một lúc rồi để hắn bế con lên rồi gọi mẹ Jo mở cửa đưa hắn lên phòng.

Hắn lịch sự chào hỏi hai người già và lên xe đi về với một ánh mắt hấp háy.

Ngay đêm hôm đó, toàn bộ hồ sơ của gia đình đã nằm trên bàn làm việc của hắn, nhưng cô gái càng gây tò mò và nghi ngờ cho hắn bởi một lý lịch không rõ ràng..