Đăng vào: 12 tháng trước
Đang học bài tại nhà bỗng nhiên ngài cảnh sát trưởng xuất hiện, cô chạy vội xuống nhà đón vì rất ngạc nhiên không hiểu vấn đề gì:
- Chào cháu gái.
Dạo này lớn nhanh quá
- Cháu chào chú.
Có chuyện gì thế ạ?
- Happse.
Mẹ hôm nay dọn rác ở đường Sothamtonr.
Có một tên say rượu đi qua..
- Chuyện gì đã xảy ra? - Cô cứng miệng lại mãi mới lên lời.
- Bà Jo bị đâm.
Cháu bình tĩnh.
Các bác sỹ đang chữa chạy.
Từ nãy đến giờ chú chưa nhận được thông tin nào, nhưng không có thông tin lại yên tâm.
- Mẹ Jo có sao không? Bệnh viện nào ạ?
- Chú đưa cháu đi.
- Cháu cần mang thêm gì không?
- Hiện giờ chưa cần.
- Chưa dứt lời thì cô đã bước vội ra xe và ngồi lên trước.
Lại một lần nữa trực giác mách bảo cảnh sát trưởng về cô gái bé nhỏ này.
Mặc dù không phải máu mủ của bà Jo, không đến nỗi cuống cuồng mất hết bình tĩnh.
Nhưng mấy người điểm tĩnh được như cô mà còn nghĩ thông suốt sang chuyện khác được.
Bản lĩnh và thực sự khác biệt lại phát ra từ cô gái nhỏ xíu này sao.
Tên say rượu đâm bà một phát vào vai một phát vào đùi, rất may bà còn kịp vùng vẫy chạy được ra ngoài một đoạn rồi ngất đi.
Ngay sau đó không hiểu do hắn hoảng loạn hay do say quá không điều khiển được hành vi mà đã như cứa như đâm vào cổ tay và nằm vật tại chỗ, nên mạng bà mới còn ở lại.
Đến khi người dân phát hiện và xe cấp cứu đến được nơi thì hắn bị mất máu quá nhiều mà không cứu nổi.
Chỉ còn mình bà Jo với hai vết thương được kịp thời cứu chữa.
Hai ngày thức trắng chỉ ở cạnh bên bà Jo, bà mãi chưa tỉnh cô cũng không dám bước đi đâu.
Hai ngày nguyên bộ quần áo ở nhà, cơ thể mệt phờ nhưng tâm trí cô thì lo lắng vô cùng mà không nghĩ đến bất kể việc gì khác.
Nếu bà ấy không tỉnh lại thì sao, cô sẽ bị làm sao, trại trẻ mồ côi ư, hay lang thang đầu đường xó chợ.
Đủ mọi viễn cảnh cô cứ thấp thỏm vẽ ra.
Bà Jo.
Xin bà đấy hãy tỉnh lại và về nhà với con.
Xin bà đừng làm con sợ.
Ngoài cảnh sát trưởng và vài cô chú cảnh sát ra vào, chẳng có ai ngó ngàng đến hai mẹ con cô, cả hai công ty có ghé vào một chút rồi lại đi luôn.
Toàn bộ tiền chữa trị hiện đang được bảo hiểm trợ cấp, nhưng nếu bà không tỉnh, nếu bà tỉnh mà mất khả năng lao động, chuyện sẽ thật khủng khiếp.
Kể cả bà có trở lại lao động được thì cũng phải một hai tháng nữa mới hoàn toàn bình phục, vậy nếu không bình phục hoàn toàn thì sẽ thế nào? Cô ngồi tụt xuống ghế òa khóc trong lo sợ.
Đêm ấy, trời lại nổ sấm chớp bão bùng.
Trong phòng bệnh, một người già nằm ọp cạnh đống dây dợ lằng ngoằng, trong góc tường một thân hình gầy gò co quắp ôm chặt lấy cơ thể, nếu nhìn kỹ thì cũng phát hiện ra không phải đang ngủ mà là đã bị ngất.
Lạnh ngắt.
Cô quạnh.
Còng queo.
Neo đơn.
Nghèo túng..
cùng cực cho cả hai con người.
Sáng hôm sau, cô bé cũng giật mình tỉnh giấc.
Lần nào cũng thế, sau mỗi cơn sấm sét là cơ thể cô rệu rão, đi thì không vững, đầu thì ngơ ngơ, có nhanh thì phải sau một ngày các giác quan của cô mới trở lại bình thường.
Lần này cũng thế, cô cứ ngồi co ro như thế cho đến lúc lả đi chợt có người lay mạnh cô dậy mới kéo cả hồn và xác cô trở về mặt đất.
- Happse.
Trông em sợ quá
- Josep.
Hớt hải lấy cho cô một cốc nước rồi nhìn phòng bệnh và như nhớ ra điều gì dặn cô ngồi ngoan cậu lại chạy biến đi.
- Ăn cái này đi.
Nhìn em mệt mỏi quá.
- Em không muốn ăn.
- Không ăn thì em làm gì có sức.
Đến lúc bác tỉnh lại em chăm làm sao.
- Em sợ lắm.
Nhỡ bác không tỉnh lại thì sao? - Cô nghẹn lại trong cổ họng.
Đến giờ phút này hóa ra lại là anh, chỉ là một người bạn ở trường lại ở bên giúp đỡ, động viên giúp đỡ cô.
Cô òa khóc bấu chặt lấy Josep.
- Đừng sợ.
Anh sẽ giúp em.
Sẽ không có chuyện gì đâu.
- Quen biết cả năm nay chưa bao giờ cậu thấy cô trong bộ dạng như thế.
Yếu đuối, thiếu tự tin, sợ sệt và khóc lóc.
Lòng cậu cũng quặn lại lo cho cô.
Mãi rồi cậu cũng động viên được cô bé nín khóc và ăn chút đồ ăn.
Cô vừa ăn cậu vừa kể cho nghe hai ngày không thấy cô đi học, hỏi lớp cũng không ai biết, hỏi ban giáo vụ thì nói không liên lạc được với gia đình cô, hết ngày hôm nay mà không có thông tin là cô sẽ bị cắt học bổng.
Cả ngày hôm qua cậu cứ quanh quẩn khu nhà cô mà hàng xóm chả ai biết gì, mãi vừa nãy có một cảnh sát đi tuần qua vì có thông tin một thiếu niên lởn vởn khu nhà họ, mới cho cậu biết chuyện của cô và cho đi nhờ đến bệnh viện.
Sau khi ép cô ăn hết suất ăn, để lại cho cô ít sữa, cậu vội vã đi về trường để xin phép cho cô cùng với thông tin bệnh viện.
Sau đó, tạt qua nhà cô lấy giúp cô bộ quần áo rồi lại vào viện hối thúc cô đi tắm chờ bà Jo chuẩn bị tỉnh lại.
Cô thực sự yếu đuối và mệt mỏi.
Sau khi tắm và ăn thêm một chút thì tỉnh táo nhiều phần bất chợt bà Jo cử động ngón tay và chốc lát mở mắt ra.
Mặc dù vết thương không quá nghiêm trọng nhưng do có tuổi và bị sốc nặng nên mất mấy ngày nay giờ bà mới tỉnh.
Sau một hồi bác sỹ khám xét ổn định cô vồ lấy bà và khóc nức nở.
Một tuần sau thì bà được cho về nhà cũng bởi vì bảo hiểm chi trả đến ngày hôm nay mà thôi, trong một tuần sau đó nhờ có sự giúp đỡ của Josep mà mọi việc chăm sóc vết thương của bà Jo trở nên nhẹ nhàng hơn và nhanh chóng lành miệng.
Bà cần nghỉ ngơi thêm khoảng nửa tháng mới có thể hoàn toàn bình thường, nhưng cô thì không có cơ hội như thế.
Lập tức bị tước học bổng do vi phạm thời gian nghỉ học mà không cho bất kỳ lý do gì.
Trước đây do được thầy hiệu trưởng giúp đỡ nên điều kiện học bổng không bị quá gò bó.
Còn bây giờ, dưới sự can thiệp của phu nhân Agatha, ngay lập tức cô gặp bất lợi, từ tháng sau trở đi, muốn bước chân vào trường cô phải nộp mọi khoản tiền.
Chuyện này ngoài dự tính của cô.
Kể từ sau khi ở viện về, cô chưa từng trả lời Columm một tin tức gì, vì cô chỉ có nghi ngờ việc mẹ Jo gặp nạn có phải do có người tác động đến hay không, nên chưa biết phải đối mặt với cậu thế nào.
Phía bên kia, Columm lồng lộn mà không thể nào làm được gì, hộ chiếu cũng bị tịch thu kể từ khi đặt chân xuống nước này.
Mấy hôm đầu nhóm tứ đại chỉ cung cấp được thông tin cô nghỉ mà không biết vì lý do gì, sau đó có thông tin nhà cô gặp chuyện mà không biết ở viện nào.
Lòng như lửa đốt, trong mấy ngày cậu không thể học bài.
Vùi đầu vào tập võ đến khi kiệt sức liền bỏ vào ngủ để không có thời gian rảnh mà suy nghĩ đến chuyện ở nhà.
Mấy ngày sau nghe tin cô bị tước học bổng và điện thoại của cô không thể nào liên lạc được cậu như điên như rồ không quan tâm đến việc học và bản thân mình nữa mà lao vào các trò chơi mạo hiểm tính mạng.
Ban đầu cậu chỉ nghĩ cô bận việc mẹ nên không mang theo điện thoại bên người, sau đó cô cũng không trở lại lớp, đã đọc tin nhắn mà không trả lời cậu, thậm chí cậu đã định nhờ nhóm ngũ đại đến liên lạc với cô cho cậu nói chuyện.
Không được chấp nhận, thậm chí, nhóm ngũ đại cũng không tìm được cô bạn ở đâu chỉ biết hai mẹ con cô đã dọn nhà đi, cậu đổ bệnh thập tử nhất sinh khiến bà Agatha phải bay sang và ở bên cậu một thời gian dài, sau khoảng thời gian khủng khiếp đó, cậu trở về như con người ngày xưa, thậm chí còn tiêu cực hơn rất nhiều, không chuyện trò với ai, không cười đùa chỉ vùi đầu vào học tập và một trái tim đầy oán hận, giận cô biến mất không nói một lời với cậu, giận bản thân mình không thể giúp gì được cho cô trong thời gian khó khăn này.
Phía bên này, sau khi nhận được tin bị tước học bổng cô choáng váng, ngay lập tức các mảnh ghép được đặt vào cạnh nhau.
Lời đe dọa.
Columm bị rời đi.
Mẹ bị tai nạn.
Cô mất học bổng.
Ban đầu cô lồng lên như một con thú, bao phẫn uất đau đớn trong lòng tràn lên đầy thù hận.
Tìm kiếm mọi thông tin về gia đình Columm về người đàn bà độc ác đó, về thói quen sinh hoạt, về các mảng kinh doanh, tất cả đều cho một mục đích trả thù.
Cô cài đặt lại điện thoại và máy tính, vứt sim đi, chặn mọi nguồn liên hệ hay tìm kiếm của Columm, vứt bỏ mọi quá khứ trong suốt một năm qua của cả hai người.
Nhưng nhiều đêm trôi qua, nhìn thấy hình ảnh bà Jo nằm co ro trên giường cô cay đắng nhìn vào thực tế.
Mười bốn tuổi.
Cô trả thù như thế nào đây, có đủ khả năng để chiến thắng không, không tiền, không quyền, không người thân, miếng ăn còn không đủ thế mà cô lại nuôi ảo tưởng trả thù được.
Ha ha, cô thật ngược đời, ấu trĩ.
Nhờ vào suy nghĩ ấy cô từ từ hồi tâm chuyển ý và quyết định làm lại từ đầu và chỉ có thể dựa vào chính cô mà thôi.
Trả thù.
Càng để lâu càng thú vị, trước mắt cô cần đứng vững đã, họ sẽ phải trả giá.
Tất cả.
Không trừ một ai..
Bằng mọi khả năng tìm hiểu của mình và nhờ sự trợ giúp của Josep, cô đã tìm được cho bà Jo công việc dọn dẹp tại một bệnh viện đa khoa của thành phố Z.
Đó là quê ngoại của Josep, thậm chí anh còn bỏ công liên lạc qua họ hàng và tìm được một phòng ở nhờ không mất tiền trọ, dù hơi xa nơi làm việc nhưng thuận đường xe bus và làm việc cho bệnh viện là cách tốt nhất có thể giúp bà Jo theo dõi và được chăm sóc sức khoẻ thường xuyên liên tục.
Cô chỉ cần thế, chỉ cần lo được cho bà Jo, tạm ổn để cô bắt đầu kế hoạch riêng của mình.
Bỏ ngoài tai mọi lời khuyên về việc phải tiếp tục tới trường của Josep, cậu sẵn sàng lấy quỹ riêng của mình giúp đi học và tạm ổn định cuộc sống, nhưng cô không thích lợi dụng, nhờ vả anh quá nhiều, nợ anh quá nhiều, sẽ là một sự ràng buộc, bó hẹp, phụ thuộc, thậm chí cô còn dọa anh, nếu cứ nói nhiều sẽ cắt đứt liên hệ với anh, đến lúc đó anh mới chịu dừng lại và quay ra tìm kiếm công việc cho cô nhóc.
Đã ăn gian hai tuổi, lại luyện tập với cường độ nặng và ăn uống kham khổ, người cô thực sự nhỏ nhắn và lại hơi thấp.
Nhiều khi đi bên Columm hay Josep nhìn cô thật lệch lạc không tương xứng với hai thần tượng tuấn mã nhất của trường.
Bây giờ cũng thế xin việc quả là một vấn đề.
Công việc làm thêm sẽ vất vả mà thu nhập lại kém, nhưng không có con đường nào khác, cuối cùng cũng xin được chạy bàn cho một quán ăn và phụ trông sách cho một cửa hàng.
Giờ làm việc kín mít sẽ không cho cô một kẽ hở nào, không sao đây chỉ là bước đầu.
Mẹ Josep, bà Amelinda trái ngược, lại là một người đôn hậu, tốt tính nghe thấy hoàn cảnh hai mẹ con bà Jo liền đến thăm nom nhiều lần và giúp đỡ thật lòng.
Thậm chí lái xe cả hai trăm cây số để đưa họ đến thành phố Z với lý do cho Josep về thăm quê, hay việc bà ra cửa hàng cũ mua cho Happse một chiếc xe đạp nói là xin được của nhà bạn.
Hay khi sắp xếp căn phòng nhỏ ấy bà bắt Josep tự kiểm tra các cửa, tay nắm..
đảm bảo các con vít đã được siết chặt để không làm khó cho hai mẹ con cô.
Cho tới khi hai mẹ con Josep chào tạm biệt bà Jo và cô, bà Amelinda ôm cô vào lòng và nói.
- Cô chỉ có hai thằng con trai, cô rất thích có một cô con gái như cháu.
- Vậy cô nhận cháu là con gái cô đi.
- Ôi con bé này không được.
- Bà Jo vội vàng lên tiếng.
- Ôi bác Jo.
Không sao đâu cháu quý Happse thật mà.
Được.
Cứ coi như thế nhé.
- Cả bốn cười rất vui vẻ.
Chúng cháu sẽ thường xuyên đến thăm hai mẹ con bác ạ.
Cô mỉm cười, con gái ư, cô hiểu ý nghĩa của câu nói chứ, cùng một suy nghĩ như mẹ của Columm có khác thì là cách làm mà thôi.
Họ luôn coi thường cô, chỉ có một cách vươn lên chạy về phía trước để chứng minh cho họ thấy rằng họ đã sai.
Nhiều năm sau đó cả bà Amelinda và bà Agatha đều đã ân hận về cách hành xử của mình, khi ở trước mặt họ là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, cuốn hút, và quan trọng hơn cả, con trai họ dành cả trái tim cho cô.
Họ yêu cô chân thành, không vụ lợi, không đòi hỏi và cuối cùng cả hai đều không có được cô trong tay của mình.
Dù cả hai chàng trai ưu tú nổi trội trong lĩnh vực của họ từ hình dáng, con người đến chuyên môn, nhưng điều thất bại và nuối tiếc nhất của họ là không có được cô trong tay, cô thuộc về kẻ khác..
và đó là nguyên nhân con của họ khép mình thậm chí phải điều trị tâm lý mất một thời gian khá dài để trở về được với cuộc sống thường nhật..