Chương 70: Dư âm

Dấu Cắn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Minh Phương

Beta: LinhNhi

Cửa ải cuối năm đang đến gần.

Đối với ngành đầu tư mạo hiểm, năm qua rõ ràng là một năm đầy biến động có thể ghi vào lịch sử.

Bề ngoài, vụ án cũ đã được làm sáng tỏ, nhân sự nội bộ của Ngân hàng Đầu tư Cần Duệ liên quan đến hàng loạt vụ án, ban lãnh đạo gần như bị xóa sổ. Sau khi Ủy ban Điều tiết Chứng khoán thành phố và các tổ chức liên quan khác can thiệp vào cuộc điều tra kỹ lưỡng nội bộ của Cần Duệ, hầu như không có ban lãnh đạo cấp cao nào của công ty được tha, và cấu trúc hệ thống bị phân mảnh. Cây cối đổ rạp và phân tán, và vô số giới tinh hoa xương sống cấp trung đã đầu quân vào các công ty khác, và người hưởng lợi nhiều nhất từ ​​việc này là Vio, công ty ban đầu tương xứng với sự siêng năng.

Và một cách bí mật, vô số người đang suy đoán về thủ công mà Vio đã thực hiện trong tình hình tổng thể của đợt chuyển nhượng ngân hàng đầu tư Cần Duệ, mô tả việc chuyển nhượng này như một trường hợp của cuộc chiến kinh doanh kéo dài trong vài năm…

Ngoài ra, có một câu nói được lưu truyền rộng rãi hơn:

Theo những người biết rõ tình hình tiết lộ, tất cả chỉ là một kế hoạch bí mật của tổng giám đốc kiêm chủ tịch hiện tại của Vio – Tần Lâu, chỉ để trả thù cho cái chết oan uổng năm ấy của mối tình đầu Tống Thư và mẹ của cô ấy.

Vì lý do này, anh đã dành mấy năm trời nằm gai nếm mật, thậm chí không tiếc trả giá bằng một số lãnh đạo cấp cao nằm trong hội đồng quản trị của công ty và cả chính dì ruột của mình cũng phải làm rõ vụ án oan này, thâm tình thành khẩn khiến người đau lòng, người rơi lệ.

Câu chuyện tin đồn lá cải được yêu thích nhất chính là chẳng trách anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tức giận vì hồng nhan: từ các loại ý kiến về mức độ tán dương và mặt phổ biến mà nói, quần chúng nhân dân rõ ràng tán thưởng và hài lòng hơn với kết quả cuối cùng này.

Mà nơi khởi xướng tin đồn – bên trong công ty Vio, ngoại trừ một vài quan chức ‘trong lòng có quỷ’ ra thì tất cả nhân viên đều hoàn toàn không nghi ngờ gì về tin đồn này.

Đặc biệt là sau khi Hứa Giai Giai, cựu trợ lý của tổ thư ký bị cách chức rời khỏi cương vị công tác, ‘Tần Tình’ người mới vào công ty chưa đầy hai năm, không có bằng cấp gì lại trở thành cánh tay phải của An Hành Vân, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, và những tin đồn liên quan đến tin đồn này lại càng lan truyền mạnh hơn giữa các nhân viên trong công ty.

Còn nửa tháng nữa là đến cuối năm, bảng đánh giá cuối năm như đầu chó treo trên đỉnh sọ của mọi người, tất cả các phòng ban đều bận rộn, thời gian rảnh duy nhất ở công ty là trong canteen của nhân viên.

Cuộc sống vô vị khô khan là nơi bắt đầu sinh sôi của những câu chuyện lá cải.

Lúc này ở phía ngoài cùng của canteen, dãy giữa ở lối đi vào nhà ăn, một nữ nhân viên có bộ móng tay đỏ chót, thở dài vì xúc động nói: 

“Chậc chậc, trợ lý Hứa thật là thảm, nghe nói lúc đầu cô ấy dạy bảo Tần Tình hết lòng, có thể nói là chính cô ấy đã đưa Tần Tình vào tổ trợ lý, kết quả cuối cùng lại bị người ta thổi gió bên gối, bị thổi bay đi rồi.”

Bên cạnh cô ta, một nữ nhân viên khác cùng bộ phận ngẩng đầu nhìn: “Việc từ chức của Hứa Giai Giai liên quan đến Tần Tình sao? Dù gì họ cũng đã làm việc với nhau được một thời gian, cũng không giống giống như có mâu thuẫn gì đó.”

“Sao có thể không liên quan chứ?” Không đợi nữ nhân viên móng tay đỏ kia trả lời, một nam nhân viên bên cạnh đã chế nhạo: 

“Cả hai đều là những cô gái trẻ đẹp, ngoại trừ hai người bọn họ, tổ trợ lý thư ký ở tầng 22 đều là những nhân viên lâu năm làm việc được ít nhất 5 năm rồi. Hai người họ đương nhiên là đối thủ cạnh tranh rồi, hai người chỉ có thể giữ lại một, mọi người đoán xem sẽ là ai chứ?”

“Đúng là không công bằng! Trợ lý Hứa tốt như vậy, cứ như thế mà bị đá ra rồi.”

Nữ nhân viên sơn móng tay đỏ cười khinh thường: “Không có cách nào, ai bảo cha mẹ người ta có thể sinh ra một khuôn mặt giống hệt mối tình đầu của Tần tổng chứ?”

“Giống hệt sao? Thật hay giả vậy.”

“À, tôi cũng nghe nói rất giống… Nhưng cô cứ thử nghĩ xem, nếu không phải như vậy thì sao Tần tổng lại chiều chuộng cô ta như vậy… Lúc trước, khi đi công tác ở nước E, Tần tổng không đem theo một trợ lý cũ nào mà chỉ mang theo cô ta, điều này còn chưa đủ giải thích rõ câu hỏi sao?”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)

“Này, thật làm người khác hâm mộ.”

“Thôi đi, có gì mà phải ngưỡng mộ chứ? Tôi thấy cô ta cũng chỉ được cái vẻ ngoài, Tần tổng luôn coi cô ta là vật thay thế, anh ấy có thể tốt với cô ta đến mức nào chứ?”

Tống Thư và Loan Xảo Khuynh vừa cùng nhau bước vào canteen thì vô tình câu nói cuối cùng lọt vào tai hai người.

Tống Thư và Loan Xảo Khuynh vốn đang bàn luận về các biện pháp tối ưu cho đánh giá cuối năm thì nghe được câu nói này, bọn họ cùng lúc dừng lại.

Tống Thư là người có phản ứng đầu tiên, sau khi hoàn hồn, cô chớp chớp mắt, trực tiếp duỗi tay kéo người bên cạnh – Loan Xảo Khuynh đang định bước lên thì bị cô kéo trở lại.

“!!! ” 

Loan Xảo Khuynh vốn đã phát cáu, lúc này lại bị kéo lại, cô ấy quay đầu lại nhìn Tống Thư: 

“Miệng bọn họ thật là bẩn!”

“Chỉ là hợp tình hợp lý mà phỏng đoán thôi.” 

Trên khuôn mặt thanh tú của Tống Thư không hề có bất kỳ cảm xúc nào: 

“Hơn nữa, em có thể bịt miệng một người, nhưng có thể bịt miệng của tất cả mọi người trong và ngoài công ty sao?”

Loan Xảo Khuynh tức không chịu nổi: “Vậy chị cũng không thể để bọn họ cứ nói như vậy chứ?”

Tống Thư suy nghĩ một lúc, không cảm xúc ngước mắt lên, kéo tay Loan Xảo Khuynh đi về phía cửa sổ nhà ăn, bình tĩnh an ủi cô ấy: 

“Cuối năm áp lực lớn, cứ để họ giãi bày cảm xúc đi, làm lực kéo thúc đẩy tăng trưởng KPI(*) của công ty, chị không lợi hại sao?”

(*) KPI, trong tiếng Anh gọi là “Key Performance Indicator” là chỉ số đo lường và đánh giá hiệu quả hoạt động của một bộ phận trong một công ty hoặc sự vận hành của cả công ty. Mỗi bộ phận trong công ty sẽ có những chỉ số KPI khác nhau.

Loan Xảo Khuynh: “…”

Loan Xảo Khuynh vừa tức giận vừa buồn cười, bị cô chị họ lòng dạ rộng lớn kéo đi về phía cửa sổ của nhà ăn.

Tuy nhiên, nếu bản tính Loan Xảo Khuynh ngoan ngoãn như vậy thì từ nhỏ đến lớn đã không làm ra nhiều việc để cho Tống Thư và Tần Lâu phải giải quyết như vậy.

Trong lúc Tống Thư không để ý, Loan Xảo Khuynh lấy cớ đi uống nước, lẻn vào lối thoát hiểm của canteen, lấy di động ra gọi cho Tần Lâu.

Gọi ba lần thì cả ba lần đều bị tắt máy.

Đợi đến lần gọi thứ tư, trong điện thoại dứt khoát vang lên ‘số điện thoại tạm thời không liên lạc được’.

Loan Xảo Khuynh nghiến răng: Dựa trên những hành động xấu xa trong quá khứ của Tần Lâu, cô ấy nghi ngờ một cách hợp lý rằng mình đã bị cho vào danh sách đen!

“… Anh tìm được bạn gái đúng là một tai nạn!”

Loan Xảo Khuynh một bên hung hăng mắng người trong điện thoại một lần, một bên lại cau mày suy nghĩ.

Sau một hồi do dự, cô ấy gọi cho Sở Hướng Bân.

Không đợi đối phương mở miệng, Loan Xảo Khuynh đã cướp lời: “Hôm nay anh tôi có cuộc họp nào không?”

Sở Hướng Bân im lặng vài giây, sau đó cười hỏi: “Sao, không liên lạc được với anh ấy à?”

“… Bớt nói nhảm đi, đoán được gì thì nói nhanh lên.” 

Loan Xảo Khuynh nhấc ngón chân lên đá vào góc một cách vô thức.

Sở Hướng Bân đứng ở đầu bên kia nói: “Đây không phải là thái độ nói chuyện với cấp trên, trưởng phòng Loan.”

“…”

Loan Xảo Khuynh thiếu chút nữa giận đến sôi máu.

Sở Hướng Bân nói không sai, bây giờ anh ta thực sự biến thành sếp trực tiếp của cô – Lâm Phong có liên quan đến vụ án năm xưa, phòng quản lý nhân sự và ba phòng khác còng trống vị trí phó quản lý, vị anh hùng có công này tất nhiên sẽ được xem xét ngồi vào vị trí ấy rồi.

Bây giờ xét theo chức vụ, khi gặp Loan Xảo Khuynh còn phải gọi anh ta một tiếng ‘anh Sở’.

Nghĩ đến đây, Loan Xảo Khuynh tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù sao cô cũng đang có việc cần giúp đỡ, sau khi chịu đựng hai giây, cô vẫn miễn cưỡng hừ hai tiếng: 

“Ờ ờ.”

“Loan trưởng phòng chưa ăn cơm sao?”

“!!! ”

Loan Xảo Khuynh nghiến răng: “Giám đốc, Sở.”

Sở Hướng Bân ở bên kia cười vui vẻ: 

“Giờ mới đúng, Loan trưởng phòng.”

“Bớt nhảm… Nhanh nói đáp án cho tôi đi.”

“Ủy ban quyết định đầu tư có cuộc họp báo cáo cuối năm vào hôm nay, bắt đầu lúc 10 giờ sáng, có thể bây giờ vẫn chưa kết thúc, tổng giám đốc Tần đang ở bên đó.”

Loan Xảo Khuynh nhíu mày: “Vậy khi nào anh ấy có thể kết thúc?”

“Tôi cũng không phải thần tiên, không thể giúp cô tiên đoán ra được.”

“…”

“Cô tìm anh ấy có việc sao?”

“Có thể nói là vậy.” 

Loan Xảo Khuynh do dự rồi nói: “Tôi gọi điện cho anh ấy, anh ấy không trả lời thì thôi, còn kéo đen tôi.”

(Truyện đang được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)

“Anh ấy đang họp, không nghe điện thoại không phải là phép tắc cơ bản sao?”

“Tôi có việc mà.”

Sở Hướng Bân suy nghĩ hai giây, sau đó mỉm cười: “Tôi có cách có thể giúp cô liên lạc được với anh ấy.”

“Cách gì?” Loan Xảo Khuynh nghi ngờ hỏi: “Đừng có nói tôi đi thẳng vào phòng họp. Tôi cũng không phải là chị họ, tính tình của Tần Lâu cũng chả tốt hơn anh, lần trước tôi làm như vậy, suýt bị anh ấy ném từ tầng 22 xuống rồi.”

Sở Hướng Bân cười nói: “Cô cũng biết anh ấy đối với ai đặc biệt à? Điện thoại cô gọi thì không nhận, nhưng điện thoại của Tần Tình có thể không nhận sao?”

“… Đúng rồi!” Hai mắt Loan Xảo Khuynh sáng lên: “Được đấy Sở bá vương, mai tôi sẽ mua tặng anh một lọ thuốc mọc tóc Bá Vương, như một lời cảm ơn!”

Nói xong, Loan Xảo Khuynh không cho Sở Hướng Bân cơ hội ‘từ chối’, liền ngắt điện thoại và bỏ chạy.

Phòng họp cạnh văn phòng của phó tổng ở tầng 21, Sở Hướng Bân nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đã trở lại màn hình chính hai giây, sau đó khịt mũi.

“Không có lương tâm.”

Nói xong anh ta quay đầu nhìn về phía đội ngũ trợ lý của mình trong phòng họp: “Nói đến đâu rồi? Mọi người tiếp tục đi.”

Các trợ lý nâng trán: “…”

Không nhận điện thoại là phép tắc cơ bản cơ đấy.

Nhà ăn cho nhân viên ở tầng dưới.

Loan Xảo Khuynh thành công mượn được điện thoại của Tống Thư với lý do cô vô tình chạm vào màn hình khóa của điện thoại, số lượt mở khóa đã đạt giới hạn rồi.

Lần này cô lại trốn ở lối thoát hiểm tiếp tục gọi điện cho Tần Lâu, Loan Xảo Khuynh gần như chưa nghe thấy tiếng chuông thứ hai thì điện thoại đã được kết nối, bên kia là một trận ồn ào.

Ở phía bên kia, một giọng nam biến đổi từ lười biếng sang vui vẻ và ngạc nhiên vang lên.

“Tiểu vỏ trai?”

“…”

Mặc dù Loan Xảo Khuynh biết rõ sự khác biệt giữa Tống Thư với những người khác, bao gồm cả bản thân cô trong suy nghĩ của Tần Lâu, tuy nhiên sự đối xử khách một trời một vực này của Tần Lâu vẫn khiến cô nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu vỏ trai cái em gái anh, là em, người mới bị anh kéo vào danh sách đen đây!”

Giọng nói bên kia trong một giây liền trở nên uể oải, thậm chí còn mang theo sự thất vọng và khinh thường: “Tôi đang họp, không có việc gì đừng gọi điện quấy rối tôi có được không?”

Loan Xảo Khuynh tức giận nghiến răng: “Tôi gọi điện thì là quấy rối, chị tôi gọi thì là không phải sao?”

Tần Lâu giễu cợt: “Tôi không có ý gì khác, ngoại trừ tiểu vỏ trai ra thì những người khác đều là thế.”

“…”

“Có chuyện thì nói, không có thì tôi cúp máy đây.”

“Chị gái tôi đang bị người ta ức hiếp! Anh có quản không thì bảo!”

Bên kia im lặng ba giây, lúc mở miệng, giọng điệu thoải mái ban đầu lại bật ra một nụ cười ảm đạm: “Ai ức hiếp cô ấy?”

Loan Xảo Khuynh bị tốc độ trở mặt của tên này ảnh hưởng, do dự hai giây mới nói: “Anh xuống canteen thì biết.”

“…”

Điện thoại đột ngột bị ngắt.

Nghĩ đến nụ cười lạnh lùng cuối cùng của anh ấy, Loan Xảo Khuynh bước ra ngoài với nỗi sợ hãi vô tận.

Vừa đi cô vừa lẩm bẩm trong lòng: Cô không phải đem lòng tốt làm việc xấu rồi chứ? Tần Lâu phát điên đã đáng sợ lắm rồi, vạn nhất làm cho Tống Thư tức giận…

Lòng Loan Xảo Khuynh liền run lên, nhanh chóng trở nên nghiêm túc, nhanh chóng xóa bỏ ‘bằng chứng phạm tội’ là cuộc gọi cho Tần Lâu đi, sau đó bước nhanh vào nhà ăn.