Chương 57: Thẩm phán

Dấu Cắn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Jenny Thảo

Cả người Tống Thư đứng sửng tại chỗ.

Lúc này đây cô đứng tại chỗ rất lâu rất lâu, trong lòng có chút muốn quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, thậm chí muốn nắm lấy cổ áo ông để ông có thể nhìn rõ cô là ai.

Tốt nhất là có thể đánh thức ông ta, hỏi ông nếu như ông thấy hối hận, nếu như ông muốn bảo vệ cô, thì trước đó tại sao lại đưa ra lựa chọn như vậy, vì sao lúc cô cần ông nhất, thì ông lại đưa cho cô cái bóng lưng lạnh lùng như một người xa lạ.

Cô cũng muốn hỏi ông một chút, rốt cuộc có một giây nào ông cảm thấy không đành lòng với đứa con gái ruột này?

Nhưng cuối cùng Tống Thư chỉ đứng yên ở đó, đôi mắt đỏ bừng trong im lặng.

Không cần hỏi.

Không cần phải hỏi.

Tất cả mọi chuyện đã xảy ra không thể nào sửa lại nữa, giống như thời gian sẽ không bao giờ quay ngược lại. Vụ tai nạn xe đó chắc chắn sẽ xảy ra, cái chết của Bạch Tụng không ai có thể cứu vãn. Cho nên tất cả mọi thứ không cần phải hỏi nữa.

Mấy năm qua Tống Thư dần hiểu ra một chân lý, nếu như có lựa chọn, nếu như hàng trăm con sông đều đổ về một biển (*), thì có lẽ trên đời này không ai muốn mình làm một người xấu. Những ai vi phạm lương tâm của mình và phạm phải những điều xấu xa, thì luôn luôn có những lý do sâu xa hoặc nông cạn ở phía sau đó, và bọn họ sẽ luôn có những nỗi khó khăn mà không thể bày tỏ.

(*) nếu như hàng trăm con sông đều đổ về một biển: có nghĩa là có những con đường khác nhau đến cùng một đích đến.

Một người đáng ghét thì cũng có chỗ đánh thương.

Những câu này sở dĩ đúng, không phải vì một người đáng giận tất có chỗ đáng thương, mà là vì con người sống trên đời này, ít người có thể thuận buồm xuôi gió, có cuộc đời bình yên-— cho nên mỗi người đều có chỗ đáng thương, vì vậy quá trình đưa ra lựa chọn cũng không có quan trọng, kết quả cho sự lựa chọn đó mới là quan trọng.

Mỗi người đều có những khó khăn riêng, không vì những gian khổ đó mà tha thứ cho họ——

Có một số lựa chọn, cho dù quá trình nó có khó khăn đến đâu thì chúng cũng không bao giờ có thể được tha thứ.

“Tần tiểu thư, cô có muốn ở lại lâu hơn một chút không?” Cô điều dưỡng nhìn thấy cảm xúc thăng trầm và do dự ở Tống Thư, đứng ở sau lưng cô lo lắng hỏi.

Tống Thư cúi đầu, sau đó trong mắt đang ngấn ngấn nước mắt khẽ cười lên: “Không cần, không cần thiết.”

“Hả?”

“……”

Tống Thư không giải thích gì thêm. Cô ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó hóp bụng ưỡn ngực, bước chân ra khỏi phòng bệnh.

Lúc rời đi càng thêm bình tĩnh, và thong dong hơn lúc đến.

Rốt cuộc thì ở viện dưỡng lão cũng có nhiều người, Tần Lâu không muốn phải đối chất với Tần Phù Quân ở nơi đó.

Cuối cùng Tần Phù Quân được Tần Lương dẫn ngồi ở chiếc xe đằng trước để trở về trang viên, còn Tần Lâu và Tống Thư thì ngồi ở chiếc xe phía sau, khởi hành muộn hơn so với hai người trước.

Trên đường, sau khi mở tấm cách âm ở trong xe lên, Tần Lâu mới nhìn về phía Tống Thư: “Gặp được chưa?”

“Dạ.”

“Thấy thế nào?”

Tống Thư suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”

Tần Lâu dường như hơi bất ngờ trước câu trả lời của Tống Thư, anh bật cười: “So với những gì anh nghĩ thì em bình tĩnh hơn nhiều, không hổ là một tiểu vỏ trai.”

Tống Thư không hề giấu giếm mà thẳng thắn thừa nhận: “So với tưởng tượng của em thì đúng là bình tĩnh hơn nhiều.”

“……. Là có chuyện gì đã bất ngờ xảy ra?”

“Có thể nói là vậy.”

“Vậy anh có thể biết không?”

Tống Thư suy nghĩ vài giây, rồi mới nói hết chuyện đã xảy ra với Tần Lâu, từ lúc vào phòng của Tống Thành, sau đó là những lời ông ta đã nói.

Cô dừng lại sau câu cuối cùng của Tống Thành, sau đó nâng mắt nhìn Tần Lâu: “Nếu là anh, thì anh sẽ làm gì?”

Tần Lâu khẽ híp mắt: “Em có chắc là muốn hỏi anh.”

“Sao không chắc?”

“Hay là hỏi anh em sẽ làm như thế nào còn có tính tham khảo hơn.”

Tống Thư cười lắc đầu: “Vậy trước hết em muốn nghe câu trả lời của anh.”

Tần Lâu tựa lưng vào ghế ngồi.

Tống Thư nói: “Vì lẽ công bằng, anh có thể suy nghĩ một chút. Lúc ấy, em cũng đã bối rối rất lâu.”

Tần Lâu cười nhẹ: “Không cần phải suy nghĩ, anh và em không giống nhau. Anh chính là người điên nha, tiểu vỏ trai.”

Tống Thư ngẩng đầu nhìn anh.

Tần Lâu nói: “Một kẻ điên thì không cần suy nghĩ, cứ làm theo bản năng của mình là tốt rồi. Người làm tổn thương anh sẽ có kết cục tệ hơn anh. Mặc kệ vì lý do gì, ông ta đáng bị như vậy. Thấy ông ta có kết cục như vậy anh cười còn không kịp, chẳng lẽ còn muốn anh đồng tình với ông ta sao?”

Tống Thư nghe xong, ngẫm lại liền cười nói: “Đúng là Tần Lâu.”

Nói xong, Tống Thư như chuẩn bị ngồi lại ghế mình.

Tần Lâu sửng sốt hai giây, cúi người vẻ mặt ủ rũ.

“Còn một bước nữa em đã quên.”

Tống Thư: “?”

“Em hẳn là nên để anh đoán xem, em sẽ làm thế nào?”

Tống Thư ngẩn ra, sau đó bật cười: “Tại sao em lại muốn anh đoán cái này?”

“Kiểm tra sự hiểu biết ngầm giữa hai chúng ta.”

“Độ hiểu biết ngầm giữa hai chúng ta cần phải kiểm tra sao?”

Tần Lâu nghẹn lời: “….. Anh muốn đoán.”

Tống Thư cười: “Vậy anh đoán đi.”

“Nếu như anh thắng….” “Đuôi chó sói” của Tần Lâu lộ ra ngoài: “Thì em có phải nên khen thưởng anh cái gì không?”

“Ví dụ như.”

“……”

Tần Lâu không nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên môi Tống Thư.

Tống Thư: “.”

Tống Thư bất đắc dĩ: “Lúc trước khi làm chuyện này, anh cũng đâu có nói là khen thưởng thì mới được làm đâu?”

Tống Thư rũ mắt xuống cười: “Anh muốn một cái hôn do em chủ động.”

“……”

Tống Thư đương nhiên không nghĩ tới sẽ đáp ứng anh.

Nhưng Tần Lâu thật sự rất kinh người, bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm trong chốc lát, Tống Thư chỉ có thể đáp ứng.

Cô hơi nghiến răng: “Nếu có sai sót dù chỉ một chút thì cũng sẽ không được khen thưởng.”

“Nhận lệnh.” Tần Lâu mỉm cười khi kế hoạch đã thực hiện thành công.

Tống Thư liếc anh một cái: “Vậy anh nói đi, em đã làm những gì?”

Tần Lâu không hề nghĩ ngợi nói: “Em hẳn là đứng tại đó trong chốc lát rồi rời đi.”

Tống Thư: “.”

Tống Thư chậm rãi thở dài.

Thực ra, cô không ngạc nhiên khi thấy Tần Lâu đoán đúng cô đã làm những gì.

…… Đúng là một vụ giao dịch không có lời.

Tống Thư nghiêng người sang một bên, chống tay ở tay vịn giữa hai người. Cô bình tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt có một chút né tránh, ngón trỏ mảnh khảnh khẽ ngoắc Tần Lâu lại.

“…… Đến đây.”

Tần Lâu không nói gì, nhanh chóng tiến lên, thuận thế hôn lên đầu ngón tay của Tống Thư chưa kịp thu hồi.

Tống Thư: “……..”

Tống Thư bất đắc dĩ rũ mắt xuống: “Anh đúng là có một chút tiện nghi cũng không chịu buông tha.”

“Cái gì tiện nghi, em sao?” Tần Lâu càng nghiêng người về phía trước, không chút che dấu dục vọng trong ánh mắt, anh cười ngây ngốc, vươn tay chạm môi mình: “Anh không phải đã nói rồi sao, anh hận không thể bắt nồi nước xôi rồi ăn sạch tiểu vỏ trai nhà anh, không chừa một thứ gì, đương nhiên sẽ không chừa cho em thứ gì.”

“…… Kẻ điên.”

Tống Thư bất đắc dĩ lẩm bẩm trong miệng.

Nhưng cố nén thẹn thùng xuống, cô chậm rãi nâng thân trên lên, chủ động hôn lên khóe môi của Tần Lâu.

Chỉ chạm một cái rồi rời đi——- Tống Thư bàn tính rất hay nhưng chỉ tiếc không chờ cô ngồi trở lại ghế, Tần Lâu đã sớm đoán trước duỗi tay giữ lấy người cô.

Một cái chạm đổi thành nhiều cái hôn thay thế.

Hôn đến mức động tình, Tần Lâu áp Tống Thư vào lưng ghế, còn mình thì đứng dậy cúi đầu xuống.

Sau đó chỉ nghe thấy tiếng “phanh” truyền đến.

Tống Thư: “…….”

Vài giây sau, Tống Thư buồn cười nhìn Tần Lâu mặt không biểu tình dùng tay xoa vào chỗ bị đụng trúng của mình, cô nghiêng mặt nở nụ cười. Bầu không khí lãng mạn trong phút chốc bị phá hủy.

Điều khiến tâm trạng của Tần Lâu càng thêm tồi tệ chính là—- cách một tấm ván cách âm người tài xế như cảm nhận được phía sau xe bị chấn động, sợ tới mức nhanh chóng dừng xe tại khu vực gần đó, sau đó bước xuống ghế điều khiển vòng ra cửa sổ của hàng ghế sau.

“Tần tiên sinh, Tần tiểu thư, hồi nãy tôi mới nghe thấy âm thanh gì đó—- giữa hai người đã xảy ra điều ngoài ý muốn gì sao?”

Bên trong xe, Tống Thư xoay mặt đi cười đến mức vai run lên.

Cửa kính xe được hạ xuống, tài xế đối mặt với vẻ mặt không cảm xúc của Tần Lâu, sợ tới mức sửng sờ, sau vài giây mới cẩn thận nhìn Tần Lâu, lại vì nhìn về phía bên trong xe: “Tần tiên sinh, các người vừa mới——-“

“Cho anh một gợi ý.”

Tần Lâu đột nhiên mở miệng.

Tống Thư cũng có chút tò mò với cái “gợi ý” mà Tần Lâu đang muốn nói tới. Cô nhịn cười, quay đầu nhìn về phía Tần Lâu và người tài xế.

Tần Lâu vươn tay ra hiệu một vòng ở hàng ghế sau: “Đổi thành một chiếc xe lớn hơn.”

Tài xế: “?”

Từ dưới đáy lòng của Tống Thư dâng lên một dự cảm xấu.

Tần Lâu hơi mỉm cười: “Không gian quá nhỏ, không có lợi cho việc phát huy.”

Tài xế sửng sốt hai giây, chợt hiểu ra gì đó.

Tống Thư: “…….”

Vài giây sau, bên trong xe lại truyền đến một tiếng “Phanh” nhỏ.

Tần Lâu và Tần Lương không nhắc tới chuyện “Tần Tình” đã đến trước mặt Tần Phù Quân, nhưng cũng không cố ý giấu giếm.

Cho nên mặc dù chiếc xe chạy vào trang viên, Tống Thư vẫn bình tĩnh đi theo Tần Lâu vào cửa và lối vào của tòa nhà theo kiến trúc Châu Âu.

Chỉ là khi đi qua phòng khách chính, chỉ thấy một mình Tần Lương đang ngồi ở đó.

Tần Lâu ánh mắt có chút cảnh giác.

Không đợi anh mở miệng đặt câu hỏi, Tần Lương đã sớm đoán trước nói: “Nó nói điều kiện ở viện điều dưỡng quá kém, cơ sở vật chất không sạch sẽ giống như ở nhà, cho nên hiện tại đang ở trên lầu tắm rửa chải đầu. Cho dù có vội vàng muốn biết danh sách kẻ đã tham sự trong chuyện năm đó, thì hai người cũng không thể chờ một chút nữa sau, dù gì thì cũng đã chờ bao nhiêu năm rồi?”

Tần Lâu cố nén tâm tình xuống, hơi nắm chặt tay.

Tống Thư tiến lên một bước, vươn tay muốn giữ lấy anh, đồng thời cười nhạt nhìn sang Tần Lương.

“Tại sao lại không đợi được. Dù gì tôi cũng đã đợi chín năm rồi, tôi rất mong chờ ngày hôm nay.”

“……..”

Sắc mặt Tần Lương khẽ thay đổi.

Vài giây sau, cảm xúc dưới mắt của ông cũng thoáng giảm bớt, thậm chí còn chuyển thành một nụ cười đạm mạc.

“Cháu bây giờ nói chuyện rất tốt, khác trước rất nhiều, tính tình cũng vậy….. Như vậy cũng tốt. Như vậy mới không có ai dám khi dễ các cháu.”

Ánh mắt Tống Thư khẽ nhúc nhích.

Nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì, cùng Tần Lâu sóng vai đi đến ghế sô pha phía trước ngồi xuống.

Một ông lão và hai người trẻ tuổi ngồi ở phòng khách chính, tuy rằng ba người đã từng là người thân thuộc nhất trong biệt thự rộng lớn nhà họ Tần, nhưng lúc này lại nhìn nhau không nói gì.

Tần Lương đã lớn tuổi, đối với tình cảm huyết thống gia tộc phá lệ coi trọng. Cách tượng trước mắt khiến đáy lòng ông dâng lên nỗi bi thương, nhưng không có cách nào cứu vãn.

Năm đó khi lựa chọn giữa sự thật và bảo vệ con gái, ông cũng đã đoán được trong tương lai cũng sẽ có một ngày ông phải đối mặt với cảnh tượng này—- lúc đó ông nghĩ may mắn là Tần Lâu có chút động lòng vì đã ở bên nhau nhiều năm cùng ông cũng như thời gian sẽ xóa đi cơn giận trong lòng Tần Lâu, nhưng mà hiện tại thì quá sớm.

Nhưng đây là lựa chọn của ông, ông nên gánh vác nó.

Tần Lương nặng nề buông tiếng thở dài.

Ông hơi quay sang bên cạnh, giơ tay lên, quản gia đang đứng đợi ở trong góc phòng khách lập tức bước đến, khom người cho vừa tầm với Tần Lương.

“Lão tiên sinh?”

“Cho mỗi người bọn họ một ly nước.”

Quản gia hơi ngẩng đầu nhìn về phía hai người: “Không biết Tần thiếu gia và Tần tiểu thư muốn uống gì?”

Không đợi Tần Lâu và Tống Thư trả lời, Tần Lương đã mở miệng: “Người con gái thì thích uống cà phê của Brev, một phần cà phê, ba phần tư sữa nóng và kem tươi, cộng thêm một phần sữa bọt.”

“Còn Tần Lâu thiếu gia….”

“Hắn?” Tần Lương liếc cháu trai mình một cái: “Hắn tùy tiện, nước sôi để nguội cũng được.”

“…….”

Quản gia nhịn cười, đáp ứng rồi xoay người rời đi.

Cuộc nói chuyện của chủ tớ hai người cũng không né tránh Tần Lâu và Tống Thư, từ đầu đến cuối hai người đều nghe rõ ràng.

Khẩu vị uống cà phê Brev của Tống Thư là do thói quen, Tần Lương nhớ rõ không sai chút nào. Biết rõ hành động của ông ít nhiều đang muốn cầu hòa, nhưng trong lòng Tống Thư vẫn cảm thấy hơi lạ lạ.

Tần Lâu dường như phát hiện ra điều gì đó. Mi mắt anh khẽ đảo qua, vươn tay nắm lấy tay Tống Thư, cười lạnh nhìn về phía Tần Lương: “Đừng có bị mấy chiêu cáo già của ông ta lừa. Anh thấy bọn họ đã nhiều tuổi như vậy cũng không học được gì mới, chỉ biết học đảo tâm lý(*) của người khác.”

(*) khúc này mình không biết phải edit như thế nào, trong bản convert là “chỉ học sẽ nhân tâm khập khiễng.” Bạn nào biết edit khúc này sao thì ib cho mình biết nhé:)))

“……”

Tần Lương đã sớm quen cách nói lạnh nhạt này của cháu trai ông, lúc này chỉ liếc mắt nhìn Tần Lâu một cái, không đôi co với anh.

Chốc lát sau cà phê được bưng lên, có người bước nhanh từ trên lầu xuống chạy đến bên cạnh Tần Lương rồi cúi người nói cái gì đó.

Tần Lương gật đầu, xua tay có ý bảo đối phương rời đi. Còn bản thân ông thì ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thư: “Phù Quân muốn xuống dưới đây, chúng ta ra đằng sau nghe ngóng, những chuyện còn lại cô không cần lo lắng, để Tần Lâu đi phụ trách đi.”

Tống Thư ngẩn ra.

Tần Lâu vẫn luôn cau mày nghe thấy vậy khó được cùng một chiến tuyến với Tần Lương: “Khi nghĩ đến cái người phụ nữ kia có ý định giết em và muốn đứng chung một chỗ với em, trong lòng anh cảm thấy rất bất an, ông ta nói rất đúng, những chuyện còn lại hãy giao cho anh.”

Tống Thư còn muốn nói cái gì đó: “Nhưng…..”

“Hôm nay nghe anh, được không?”

“…… Được.”

Cuối cùng Tống Thư cũng đáp ứng, cô gật đầu bưng ly cà phê lên, đứng dậy đi vào sảnh phụ với Tần Lương.

Nửa phút sau, một bóng người không nhanh không chậm từ trên lầu đi xuống.

Là Tần Phù Quân.

Bà ta bước đến bậc thang cuối cùng rồi nhìn thấy thân ảnh Tần Lâu ngồi ở trong phòng khách chính, thì dừng lại, sau đó mới bước đi tiếp.

Cho đến khi bà ta ngồi xuống ghế sô pha, bà ta vẫn còn dáng vẻ uyển chuyển, ngoại trừ vẻ mặt bình tĩnh gần như là chết lặng.

“Tôi luôn biết ông ấy sẽ không giấu được cậu, chung quy sẽ có một ngày cậu sẽ đứng trước mặt tôi.”

Tần Lâu thưởng thức cái ly thủy tinh ở trong tay mà người hầu trong nhà mới đưa cho anh lúc nãy, nhìn chút nước còn sót lại lúc ẩn lúc hiện ở trong ly thủy tinh, anh không chút nào để ý nói: “Vậy sao bà không trốn đi?”

“Trốn?” Trên mặt Tần Phù Quân lộ ra vẻ trào phúng: “Tôi trốn đi đâu? Ông ta có cho tôi cơ hội sao?”

Ngón tay của Tần Lâu dừng lại, giây lát sau anh phát ra tiếng cười nhạo: “Người cha như Tần Lương cũng coi như đã tận tình tận nghĩa đi? Ông ta vì bà mà từ bỏ cả nửa đời thanh danh, cũng muốn giúp bà tránh khỏi cảnh tù tội—— bà còn đối với ông ta bất mãn?”

“Ha ha ha ha ha ha ha, cha…. Ông ta cũng được gọi là cha sao? Ông ta giả bộ như không nghe không biết giúp tôi che dấu, nhưng ông ta căn bản chính là đưa tôi vào cái nhà giam khác! Cùng những tên bệnh tâm thần sống với nhau, chín năm, tôi cũng không thể bước ra ngoài một bước, con cái của tôi cũng không thể gặp, cái này với ngục tù thì có khác gì nhau?”

Giọng nói càng lúc càng cao, vẻ mặt bình tĩnh của Tần Phù Quân bị xé nát, phía dưới đó là những cảm xúc phẫn uất, dữ tợn và hận thù, tất cả đều xuất hiện, khiến khuôn mặt vốn dĩ chẳng mấy xinh đẹp của bà ta càng trở nên xấu xí.

Tần Lâu lạnh nhạt nhìn bà ta, cũng không ngoài ý muốn nói tiếp: “Không biết cảm ơn mà chỉ biết đòi hỏi, bà làm người thật đúng là không có ý nghĩa a, Tần Phù Quân.”

Tần Phù Quân cười lạnh một tiếng: “Cảm ơn? Người không có tư cách nói tới điều này nhất chính là cậu đó, Tần Lâu! Chỉ bởi vì cậu là cháu trai của ông ta, từ khi sinh ra đã được sắp đặt tất cả, cái gì cũng có, cho dù cậu là một tên điên hay ma quỷ, hay là thậm chí không cần động một ngón tay, thì những thứ mà tôi luôn cố gắng tranh lấy luôn luôn được ông ta đặt trước mặt cậu! Nhưng cậu đã bao giờ cảm ơn ông ta lần nào chưa!”

Tần Lâu không nhịn được mà bật cười, anh ngồi thẳng dậy, lông mày hằn lên vẻ giễu cợt lạnh lùng:

“Bà cho rằng, bà muốn cái gì thì người khác đều muốn cái đó sao? Đối với tôi, thứ mà ông ta không cần nữa thì mới đưa cho tôi, nhưng đối với bà…. Nếu như bà có nhiều oán khí như vậy, nếu như cảm thấy ở nơi đó còn không bằng ngồi tù, thì tại sao bà lại không nói cho ông ta biết bà muốn đi tự thú—— đối với Tần Lương tôi hiểu rõ, tôi không tin nếu như lúc đó bà không gắt gao cầu xin ông ta, thì ông ta cũng sẽ không làm ra loạt hành động bao che như vậy—— bà dám nói bà chưa từng làm đi?”

Câu hỏi vừa dứt, Tần Phù Quân theo bản năng tránh né ánh mắt của Tần Lâu, bà ta vô ý thức nắm chặt lấy gốc áo. Lúc mở miệng nói, Tần Phù Quân cố gắng ngăn lại vẻ chột dạ cũng như sơ hở từ trong giọng nói của bà.

“Cậu chạy xa từ chỗ đó đến đây chỉ để muốn giáo dục tôi? Cho dù cậu biết chân tướng của sự việc năm đó, thì cũng đừng nghĩ đến muốn biết điều gì từ chỗ của tôi—- tôi đã không còn khả năng, so với năm đó thì bây giờ còn thê thảm hơn, cho nên tôi không còn sợ mất cái gì nữa!”

Ngọn lửa giận dữ dưới mắt Tần Lâu bùng lên dữ dội, lại bị anh kìm nén xuống.

Anh vung tay ném túi hồ sơ đến trước mặt Tần Phù Quân.

“Tốt hơn hết là bà nên đọc nó trước, trước khi muốn nói tiếp.”

“…”

Đôi mắt Tần Phù Quân hơi nhíu lại, do dự hai giây, bà ta nhịn không được cầm lấy túi hồ sơ, mở ra nhìn đồ vật ở bên trong.

Chỉ vội vàng nhìn lướt qua vài cái, sắc mặt Tần Phù Quân liền thay đổi: “Cậu…. Cậu như thế nào…. tìm được những thứ này?”

“Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.”

Tần Lâu chắp tay, cúi người về phía trước.

“Lúc nãy bà có nói, bà không có khả năng, so với lúc trước thì bây giờ thảm hơn nhiều? Vậy thì tôi nói cho bà biết, tôi có thể làm cho bà thê thảm hơn lúc này gấp trăm lần.”

Tần Phù Quân rất muốn phủ nhận, nhưng bà ta biết đây là sự thật—— những chứng cứ trong túi này cũng đủ để khiến bà ta không thể thoát khỏi liên quan đến vụ án năm đó, và với tài nguyên mạng lưới quan hệ của Tần Lâu, chỉ cần có những cứ này thì anh có đủ khả năng và dễ dàng tống bà ta vào tù, đời này cũng đừng mong được thoát ra.

Nơi đó và viện điều dưỡng không giống nhau.

(ủa mới ở trên nói là tù còn không bằng viện điều dưỡng mà, sao bây giờ lại nói thế rồi, ôi:))) *lắc đầu bất lực*)

Chung quy, ở viện điều dưỡng bà ta còn có hy vọng, bà ta hy vọng vào một ngày nào đó cha bà ta sẽ già đi rồi sẽ mềm lòng, sẽ thả bà ta ra rồi lại một lần nữa được nhìn thấy ánh mặt trời—- cho nên mặc dù bị nhốt ở nơi đó nhiều năm, nhưng bà ta cũng chưa từng thực sự thấy tuyệt vọng.

Nhưng nếu bị Tần Lâu tống vào tù, thì bà ta biết chắc cả đời này mình tới đây là xong rồi.

Sự sợ hãi và hoảng loạn hội tụ lại ở trong lòng, Tần Phù Quân gần như muốn cầu xin Tần Lâu tha thứ giống như bà ta đã từng làm với Tần Lương, nhưng cuối cùng bà ta cũng không làm.

Không phải bởi vì muốn giữ thể diện, mà là bà biết rõ, Tần Lâu không giống với Tần Lương, hắn ta tuyệt đối sẽ không có chút nào nhân từ mà nương tay với bà ta.

Tần Phù Quân hít sâu một hơi, sau đó nói với giọng hơi run rẩy, bà ta buộc mình phải bình tĩnh lại.

“….. Những chứng cứ này đã ném đến trước mặt tôi, mà không phải là trực tiếp trình lên tòa án, tôi đoán cậu muốn tôi giúp cậu làm điều gì đó.” Tần Phù Quân đè nén nỗi sợ hãi nhìn về phía Tần Lâu: “Cậu nói đi, cậu muốn tôi làm cái gì.”

Tần Lâu nhìn bà ta bằng ánh mắt chán ghét.

“Tôi muốn có danh sách tất cả những người đã tham dự vào vụ án năm đó.”

“——!” Tần Phù Quân đáy mắt run lên, đột nhiên lắc đầu: “Không có khả năng, tôi sẽ không nói cho cậu biết—— nếu như tôi nói với cậu, thì những người đó sẽ không tha cho tôi!”

“Hóa ra bà cũng biết sợ? Vậy thì càng tốt.” Tần Lâu bật cười, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, anh vươn tay xếp lại những chứng cứ nằm rải rác ở trên bàn: “Nếu như tôi tống bà vào tù, thì bà nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho bà?”

“…”

Tần Phù Quân sắc mặt trắng bệch.

Một lúc sau, Tần Phù Quân dường như đã bình tĩnh trở lại.

Bà ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lâu, lộ ra một nụ cười ảm đạm: “Nếu, nếu như tôi nói cho cậu biết danh sách đó, vậy cậu sẽ bỏ qua cho tôi sao?”

Tần Lâu không hề nghĩ ngợi nói: “Không có khả năng.”

“—-!”

Nụ cười ảm đạm trên mặt Tần Phù Quân đông cứng lại, giây tiếp theo liền biến thành vẻ dữ tợn, bà ta cười lớn như thể bị điên:

“Nếu kết cục đều giống nhau, thì tại sao tôi lại phải giúp cậu! Dù sao tôi cũng đã đủ bất hạnh, vậy cậu liền dứt khoát cùng bất hạnh với tôi đi, thậm chí bất hạnh hơn với tôi thì càng tốt! Tôi sẽ nhìn xem ai trong hai chúng ta thống khổ hơn! Ha ha ha ha…. Ngay cả khi cậu biết tôi là hung thủ hại chết Tống Thư, cậu ngoại trừ giết tôi thì có thể làm gì nữa?!”

Tần Lâu im lặng, cụp mắt xuống.

Khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh đến lãnh đạm, tựa như những lời đó hoàn toàn không thể can thiệp vào tâm trạng của anh.

Dưới bóng ma tâm lý không tự chủ cùng ánh mắt sợ hãi của Tần Phù Quân, Tần Lâu thong thả cởi nút tay áo sơmi, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tần Phù Quân.

Anh hỏi mỉm cười: “Cười xong rồi?”

Bình tĩnh như vậy khiến người khác không khỏi sợ hãi, trái tim Tần Phù Quân không thể kiểm soát bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi, thân thể bà ta cứng ngắc từ từ lùi về phía sau.

“Cậu….”

“Đừng sợ nha, dì.”

Lần đầu tiên Tần Lâu xưng hô như vậy với Tần Phù Quân, nụ cười trên mặt cũng ôn hòa như một người bình thường, nhưng lại làm tóc gáy của Tần Phù Quân dựng lên.

Tần Lâu cười híp mắt: “Nếu như bà kiên trì không chịu nói, thì tôi tuyệt đối sẽ không trừng phạt hay làm cái gì đến bà. Nhưng là….”

“Nhưng, nhưng là cái gì?” Tần Phù Quân vô ý thức nuốt một ngụm nước miếng.

Tần Lâu cười cụp mắt xuống, anh cầm lấy cái ly thủy tinh bị anh đặt ở trên bàn: “Nhưng mà bà có phải đã quên cái gì rồi không, tôi hiện tại ở Tần gia là chủ—— Tống Soái và Tống Như Ngọc, tính mạng của bọn họ là do tôi nắm giữ. Hay là, bà muốn nhìn thấy bọn họ….”

Tần Lâu còn chưa nói dứt, đốt ngón tay thon dài bỗng dưng buông ra. 

Chiếc ly thủy tinh rớt xuống mặt đất “Rầm” một tiếng, chia năm xẻ bảy thành những mảnh vụn nhỏ.

Tần Phù Quân như là ngốc tại chỗ, bà ta không nhúc nhích ngồi đực ở đó, vẻ mặt đờ đẫn.

Mấy chục giây sau, bà ta mới đột nhiên phản ứng lại, vẻ mặt của Tần Phù Quân trong nháy mắt dữ tợn, bà ta bất ngờ đứng dậy, giương nanh múa vuốt nhào về phía Tần Lâu——

“Mày dám! Mày dám động vào bọn họ thử xem! Tao sẽ giết mày—- tao nhất định sẽ giết mày!”

Tần Lâu dễ như trở bàn tay kiềm chế lại người đàn bà điên này, sau đó anh thậm chí lười phải tự mình động thủ, trực tiếp ném người cho đám người hầu đang vội vàng chạy tới sau khi nghe thấy tiếng động.

Nhìn Tần Phù Quân bị hai người hầu quản chế còn nhe răng trợn mắt muốn nhào về phía mình, Tần Lâu tựa lưng vào ghế sô pha cười đến khoái ý, giống như một kẻ điên không có cảm xúc, cũng không có tia đồng cảm.

“Thật là đáng tiếc, nhiều năm như vậy bà vẫn còn chưa hiểu tôi chút nào—— tôi cái gì mà không dám làm?”

Nói xong, Tần Lâu dừng một chút, sau đó anh cúi đầu bật cười.

“A, có một cái.”

Tần Phù Quân đáy mắt lóe lên tia hy vọng, nhưng chưa kịp hiện rõ thì bà ta đã nghe thấy Tần Lâu cười đến khàn giọng:

“Điều duy nhất tôi không dám làm, chình là điều Tống Thư không cho tôi làm.”

“—-!”

Tần Phù Quân sắc mặt nháy mắt tái nhợt.

Tần Lâu từ từ ngước mắt lên, đôi mắt tối đen tĩnh mịch, không còn ý cười nữa.

“Nhưng bà đã giết cô ấy, Tần Phù Quân. Là bà đã phá hủy ổ khóa của kẻ điên, là chính bà đã phá vỡ đi sinh mệnh của mình và hai đứa nhỏ.”

“…..”

“Tại sao bà còn chưa xuống địa ngục? Bà đã hại tôi và cô ấy phải âm dương cách biệt, khổ sở sống nhiều năm như vậy.”