Chương 71: Ít nhất còn có ngươi

Đào Lý Bất Ngôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Giờ cơm, nhà ăn trong đài truyền hình dần dần náo nhiệt. Ngôn Hề lấy súp lơ xào thịt heo, bắp cải trắng xào, một chén canh khoai lang sườn heo, còn có một quả táo.
Đang từ từ ăn. Liêu Thừa Vũ đi đến đối diện nàng, đặt khay xuống, cũng cùng nhau ăn. Mấy người đồng nghiệp bên cạnh thức thời hướng bọn họ nháy nháy mắt, đi đến bàn khác.
Toàn thế giới đều cho rằng bọn họ tại yêu đương. Đồng nghiệp, người nhà, đều cho rằng như vậy.
Chỉ là tình huống thực tế thì vừa phức tạp, cũng vừa đơn giản hơn một chút.
Ngôn Hề phải thừa nhận, ấn tượng của nàng đối với Liêu Thừa Vũ cũng không tệ, hắn là người có thể trở thành là bạn tốt. Nhưng mà một khi nói đến cấp độ yêu đương, luôn cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó. Ngôn Hề biết rõ nàng có yêu cầu rất cao đối với đối tượng để yêu đương, cũng gần như là hà khắc.
Tìn sử của nàng cũng rất đơn giản.
Từng có sự nảy mầm của tuổi trẻ, không thể thi vào cùng trường Đại học liền tự nhiên mà chia tay. Thẳng đến năm hai đại học lúc gặp Cao Ký Minh, đó là một lần ghi lòng tạc dạ khó quên nhất.
Về sau cũng không phải là không có người theo đuổi, ngược lại là có rất nhiều, cùng giới khác giới, có khi đến mức làm cho bản thân cảm thấy phiền lòng, thẳng đến khi nàng để mặc cho lời đồn "có con riêng" lan ra, bên tai mới được thanh tịnh lại. Giống như Liễu Y Y nói, trái tim cùa nàng giống như một giếng nước sâu yên tĩnh, tựa hồ rốt cuộc đã không còn dục vọng yêu đương nữa.
Nhưng mà, Liêu Thừa Vũ không thể nghi ngờ là người nàng cảm thấy tốt nhất trong mấy năm gần đây. Thứ nhất hắn là người thấu hiểu lại nghiêm túc, sau khi mối tình đầu cũng là vị hôn thê của hắn qua đời, hắn vẫn luôn nhớ nhung nàng. Còn có hắn giữ mình trong sạch, chưa từng gặp phải bê bối tình cảm nào. Tương đối chú đáo thân sĩ, có tác phong, điểm này những nam nhân trong xã hội hiện tại rất hiếm có.
Ở bãi đậu xe trong bệnh viện nàng vốn đã nhã nhặn từ chối hắn một lần, hắn còn chưa từ bỏ. Khi biết thân thể của ông nội Ngôn Hề không còn đáng lo ngại mới hẹn nàng ra ngoài.
Câu nói đầu tiên là nhận lỗi với nàng, "Ngày đó ta quá mức lợi dụng tình hình, trong tình huống ngươi đang lo lắng như vậy, còn làm cho ngươi khó xử."
Hai tròng mắt nhìn nàng chân thành nói: "Chỉ là ta thật tình rất thích ngươi."
Hắn thổ lộ tiếng lòng với nàng: "Vị hôn thê của ta đã ra đi mười hai năm rồi, vài năm trước ta vốn chưa thể thoát ra khỏi, một lòng cũng chỉ nghĩ đến công việc, về sau, ta lại có thói quen một mình, cũng không còn nhớ nhung nàng, chính là cảm thấy rất khó lại có được cảm giác như vậy với người khác."
Bọn họ ngồi ở một quán rượu nghệ thuật thanh tịnh, không ầm ĩ, đa số mọi người đều nhẹ giọng trò chuyện.
Trên sân khấu có một nam ca sĩ cỏn chưa nổi danh hát bài hát của Lâm Ức Liên: "Nếu như trên thế giới này thứ gì ta cũng có thể từ bỏ được, ít nhất còn có ngươi, đáng giá để ta quý trọng, mà ngươi ở nơi này..."
Ngôn Hề lẳng lặng lắng nghe.
Có khi, lắng nghe người khác thổ lộ với ngưoi, cũng là điều tôn trọng tối thiểu nhất.
"Kỳ thật ta đã chú ý đến ngươi thật lâu, lúc đó ngưoi còn chưa biết ta, sau đó động tâm. Sau đó ta cảm thấy ta lại tìm được cảm giác khi yêu một người."
Ngôn Hề có chút động dung.
"Ta biết ngươi còn chưa bắt đầu thích ta, chẳng qua là ngươi không có ghét ta, ngươi yên tâm, ta cũng chẳng qua là rất thích rất thích ngươi, còn chưa có yêu mến ngươi." Liêu Thừa Vũ cười một cái.
Ngôn Hề đột nhiên bị hắn làm cho cảm thấy hài hước, cười theo một chút.
Liêu Thừa Vũ nói tiếp: "Có lúc ta nghĩ, ta đã hơn ba mươi tuổi, giai đoạn hiện tại ta muốn có một đoạn tình cảm như thế nào đây? Có lẽ đề người trong nhà hài lòng là được, không cần yêu cầu quá nhiều. Chỉ là ta làm không được, ít nhất ta muốn yêu thích người kia, nàng cũng phải yêu thích ta mới được, thậm chí chúng ta cũng không cần yêu, bởi vì có khi tình yêu rất thống khổ."
Ngôn Hề có chút nhíu mày.
"Chỉ cần một đoạn tình cảm yêu thích lẫn nhau, sau đó lý giải sâu hơn, thậm chí kết hôn, cuộc sống sau khi kết hôn sẽ càng thêm gắn bó, càng tươi đẹp hơn."
"Có đôi khi ta nghĩ, bây giờ tỉ suất ly hôn cao như vậy, ngoài việc quá nhiều người bốc đồng bị cám dỗ, có phải là ngay từ đầu bọn họ đã yêu cầu quá cao quá nhiều rồi hay không, cho nên sau khi kết hôn không thể chịu đựng được sự khác biệt cực lớn và thất vọng, như vậy ngược lại, chúng ta chẳng qua là yêu thích, không cần phải yêu sâu như vậy, có thể sẽ càng thêm lâu dài hay không?"
Ngôn Hề chưa bao giờ nghĩ đến đây, nàng ngơ ngác một chút, suy tư: "Đó là một giả thiết thú vị."
"Ngôn Hề, ta nói nhiều như vậy, ta chỉ muốn xin ngươi, có thể cho ta một cơ hội để theo đuổi ngưoi hay không, để cho ngươi có một chút yêu thích ta, sau đó chúng ta tiến thêm một bước nữa."
"Những thứ khác đều là giả thiết tốt đẹp của ta, chỉ là lần đầu tiên ta thỉnh cầu ngươi, có thể cho ta một cơ hội để theo đuổi ngưoi được không?"
Ngôn từ của hắn thành khẩn, giọng nói chân thành tha thiết. Trong tích tắc Ngôn Hề có chút bối rối, trái tim chấn động. Nghĩ đến ông nội bà nội của nàng, nghĩ đến bản thân nàng. Lẽ nào liền muốn độc thân sống hết quãng đời cô độc còn lại sao? Sắp 30 tuổi, nói thật nàng chưa từng kiên cường như vậy, có lẽ, có lẽ, có thể thử một lần?
"Nếu như ta đã cố gắng, ngươi cũng không yêu thích ta, ta cũng chỉ có thể từ bỏ," Liêu Thừa Vũ nở nụ cười, "Ngươi không cần có áp lực, xin hãy cùng ta một thời gian, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi, không được chúng ta liền dừng lại. Ta cam đoan như một người đàn ông." Hắn trẻ con mà đưa tay thành biểu tượng thề thốt, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền thật sâu.
Ngôn Hề ngẩn người, rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu.
Cho nên liền xuất hiện cảnh tượng toàn thế giới đều cho là bọn họ đang kết giao, nhưng mà hai người bọn họ đều biết bọn họ không hẳn là loại tình trạng như vậy.
Điều làm Ngôn Hề càm thấy may mắn chính là, Liêu Thừa Vũ nói sẽ tôn trọng nàng liền thật sự tôn trọng nàng, hắn sẽ không làm những chuyện để lấy lòng người khác. Trước kia những người theo đuổi nàng, có một công tử phú nhị đại nào đó, đưa đến đồ trang sức xe đắt tiền các loại thẻ tín dụng để mua sắm, mỗi ngày sẽ cố định gời các loại hoa đến, mỗi lần đều chắn đường nàng ở trước đài truyền hình, nàng nhận hoa thì không có chỗ để, không nhận hoa thì đặt trước cửa đài truyền hình làm chắn đường người khác, làm ảnh hưởng không tốt đến những người trong đài. Khiến cho nàng lúng túng đến cực điểm, còn bị một vài nữ đồng nghiệp nói nàng trêu đùa tình cảm của người khác. Cuối cùng nàng hết cách, chỉ có thể cố ý tiết lộ trong nhà nàng có đứa nhỏ cần chăm sóc, thậm chí mang theo An Chi đến đài, cách thức theo đuổi này mới từ từ kết thúc.
Đúng rồi, nàng còn phải chú ý đến An Chi, ít nhất Liêu Thừa Vũ cũng đã gặp qua An Chi mấy lần, hơn nữa Ngôn Hề biết rõ hắn đối với An Chi cũng không có tâm tư bài xích gì, cũng hay khen cô bé, cũng sẽ cùng nàng nói một chút đến An Chi, cũng không có kiêng kỵ hay không có hỏi quá nhiều đến vấn đề riêng tư.
Năm trước nàng đáp ứng với hắn, nhưng mà thời gian ở chung một mình cũng không nhiều, nhiều khi bọn họ đều làm việc cùng đoàn quay hình, ăn tết xong mới có thời gian cùng nhau ăn cơm, phần lớn cũng là ăn cơm ở nhà ăn trong đài. Nếu như nói có một chút khác biệt thì chính là, Liêu Thừa Vũ sẽ quang minh chánh đại tìm nàng, nói chuyện với nàng nhiều hơn một chút, lúc tăng ca sẽ mua thức ăn cho nàng, chu đáo cũng không có làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Nói thật ra, Ngôn Hề cảm thấy loại hình thức ở chung này rất thoải mái. Nàng cũng sẽ có qua có lại, ví dụ như đến nhà ăn trước thì nàng sẽ lấy cơm cho hắn, chủ động nhắn tin nhắc nhở về thời tiết vâng vâng.
Bọn họ sẽ dùng phương thức như những người bạn tốt để chậm rãi ở chung. Nhưng mà toàn thế giới đều cho rằng bọn họ đang yêu đương.
Ngay cả Liễu Y Y cũng nói với nàng trên WeChat: "Rất tốt a, trước tiên làm bạn tốt cũng không tệ, thoạt nhìn tiến độ của các ngươi cũng không sai a, Ngôn Tiểu Ngũ!"
Thời gian kế tiếp Ngôn Hề cũng đều bận công việc, đợi đến khi nàng rảnh rỗi nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện ra mấy tháng này nàng cũng không có hảo hảo nói chuyện phiếm cùng An Chi. Gần đây cô bé đang tham gia cuộc thi hóa học sao? Hình như là hôm nay? Cũng không biết thi thế nào rồi? Bình thường An Chi đều gọi điện thoại cho nàng, nhưng mà đã bao lâu rồi các nàng chưa gọi những cuộc điện thoại hàng ngày cho nhau?
Trước kia các nàng không phải như thế này, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại một lần, chỉ nói vài câu đơn giản tất yếu. Ngôn Hề cố gắng nhớ lại, tựa hồ là từ sau lần kia khi nàng cảm thấy An Chi hẳn là đang trải qua giai đoạn nảy mầm của tình yêu thanh xuân, cần chút không gian cá nhân, cô bé cũng đã lớn, không cần nàng từng giây từng phút nhắc nhở việc này việc kia.
Ngôn Hề nhíu mi, có chút áy náy.
Rất nhiều người không biết Ngôn Hề, cảm thấy cá tính của nàng dịu dàng rộng lượng, nhưng kỳ thật nàng đặc biệt không thích bị người khác lừa gạt. Nhất là những người nàng để ở trong lòng. Lúc yêu đương với Cao Ký Minh, hai người bọn họ đều là những người được chào đón trong trường, nhưng mà một khi đã cùng hắn xác nhận quan hệ Ngôn Hề liền nhã nhặn từ chối những người khác. Nhưng mà Cao Ký Minh thì khác, hắn luôn không đành lòng. Đặc biệt là một lần kia, khi nàng nhìn thấy hắn không có từ chối dứt khoát với người ta, sau đó cũng không có nói rõ ràng chuyện này với nàng, còn mập mờ với cô gái kia. Chính là từ lần đó, nàng thật sự tức giận rồi mất đi chút tin tưởng đối với đoạn tình cảm đó.
Ngôn Hề nhíu nhíu mi tâm, không biết vì sao lại nghĩ tới chuyện của Cao Ký Minh và chuyện của cô bé? Hai chuyện này căn bản là không cùng tính chất? Nàng đang trách An Chi chưa thẳng thắn với nàng sao? Làm sao có chỗ nào giống nhau a, người kia vẫn là một đứa bé.
Ngôn Hề cười chính mình không đủ trưởng thành. Được rồi, nàng đúng là có chút không thoải mái, An Chi cũng đã nói với nàng chuyện đại sự là cô bé yêu thích nữ sinh rồi, những thứ khác cô bé muốn gạt liền gạt a.
Sau khi tan việc Ngôn Hề nhã nhặn từ chối lời đề nghị đưa nàng về nhà của Liêu Thừa Vũ, tự mình lái xe về nhà, gọi điện thoại An Chi cũng không có nghe máy.
Nàng vào nhà, dừng xe, khóa cửa. Trong nhà đèn lầu một vẫn sáng, nàng lên lầu hai, chỉ còn bật đèn áp tường.
Nhìn đồng hồ mới chín giờ, An Chi đã ngủ rồi sao?
Ngôn Hề để túi sách xuống, cởi áo khoác, cửa phòng An Chi không có khóa, Ngôn Hề đẩy cửa đi vào.
Trong phòng này có đèn đặt ờ dưới đất, còn có bức màn gắn đèn ánh sao chiếu sáng rực rỡ.
"Đào Đào, ngủ rồi sao?" Ngôn Hề đi đến, nhẹ giọng hỏi, cái chăn trên giường động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Chi lộ ra.
"Không thoải mái sao?" Ngôn Hề ngồi xuống mép giường, vốn muốn kiểm tra cái trán của nàng một chút, chỉ là nhớ tới mình mới đi từ bên ngoài về, tay vẫn còn lạnh.
"Ân...Có một chút." Thanh âm của An Chi yếu ớt, đôi mắt như hồ nước mà nhìn nàng.
Ngôn Hề ngẫm lại, tính toán thời gian, "Đến kỳ sao?"
An Chi gật gật đầu.
Trong phòng có mở hệ thống sưởi ấm, có lẽ cũng không lạnh, Ngôn Hề vẫn là kéo chăn lại cho nàng, đứng dậy lấy một cái túi chườm nước nóng cho nàng, nhét vào trong chăn của nàng.
"Đặt ở trên bụng." Nàng nói khẽ.