Chương 20: Hội chùa

Đào Lý Bất Ngôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Mùng năm,, Liễu Y Y đến nhà thăm hỏi. Nàng có mái tóc ngắn thẳng và được nhuộm đỏ, mắt một mí, bộ dạng nheo mắt nhìn người quyến rũ giống như một chú mèo Ba Tư.
Nàng đi giày cao gót vào vào cửa, bỏ một đống lớn lễ vật xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào An Chi cả buổi. Nói với Ngôn Hề: "Này là nữ nhi của ngươi a?" Nàng đã nắm lấy An Chi, chọt chọt vào khuôn mặt của cô bé, xoa bóp cánh tay của cô bé, "Thật đáng yêu, giống như búp bê, ồ, là người thật này..."
Ngôn Hề hơi trợn mắt trừng nàng một cái: "Phải gọi là a di!"
"Gọi a di là nói ta già rồi sao, không được! Gọi tỷ tỷ đi!"
An Chi còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt lại bị sờ nắn, hành động thân mật đột ngột như vậy làm cho nàng bối rối. Nàng tội nghiệp mà hướng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Ngôn Hề.
"Được rồi, buông nàng ra đi." Ngôn Hề kéo An Chi qua, tức giận nói với Liễu Y Y: "Không nhẹ không nặng."
"Sắp sang năm mới rồi, không phải đến cùng ngươi đón năm mới sao?!"
"Cũng đã là mùng năm rồi, hơn nữa, ta cũng không phải không biết rốt cuộc ngươi đến nhà của ta để làm gì!"
Liễu Y Y mặt mày hớn hở, thuận thế nhìn lướt qua chung quanh: "Nhị ca của ngươi đâu?"
"Hắn trở về trường rồi."
"Sao có thể? Không phải qua nguyên tiêu mới về trường sao? Buổi sáng ta nhắn tin hỏi ngươi, ngươi còn nói hắn đang ở đây." Liễu Y Y hoa nhan thất sắc.
"Lúc đó ở đây a, nhưng mà hắn ăn cơm trưa xong, liền đi ra ngoài, hẳn là trở về trường học." Ngôn Hề đồng cảm lại hơi có chút sung sướng khi người gặp họa mà nhìn nàng.
Liễu Y Y là bạn tốt củng lớn lên với nàng, lớn hơn nàng hai tuổi. Yêu thích nhị ca Ngôn Dĩ Tây của nàng đã nhiều năm, vẩn luôn chưa thể tu thành chính quả, hết cách rồi, phong cách của bọn họ quá khác biệt.
Ngôn Hề không quá lý giải vì sao Liễu Y Y lại thích Ngôn Dĩ Tây, Ngôn Dĩ Tây là người lãnh đạm, ngoại trừ học thuật mọi thứ đều không để ý, cũng không có yêu thích gì khác. Một ngày cũng không nói được mấy câu, trừ phi nhắc tới chuyên nghiệp của hắn. Tướng mạo tuấn tú, dáng người cao gầy, thường xuyên mặc đồ màu trắng, không nóng không lạnh, vĩnh viễn là quy củ nhất trong số những người quy củ, nhạt nhẽo như nước cất. Mối tình đầu của Liễu Y Y chẳng biết tại sao lại chung tình với đóa "Hoa trên núi cao" này, nhưng mà rõ ràng chính là yêu đơn phương, cũng chưa có thành công.
Liễu Y Y không được như ý liền ra nước ngoài học, ở nước ngoài từng có mấy lần yêu đương, đi làm đã nhiều năm, cho là mình đã miễn dịch. Ai biết được khi về nước gặp lại Ngôn Dĩ Tây ở Ngôn gia, nàng lại một lần nữa ngã vào, giống như thời kì thiếu nữ. Nàng thậm chí từ bỏ công việc ở nước ngoài, ở trong nước định cư.
Nhưng mà, đầu gỗ Ngôn Dĩ Tây kia vẫn còn chưa nhận ra mấu chốt.
Liễu Y Y thậm chí nhờ đến Ngôn Hề, Ngôn Dĩ Nam đi tìm hiểu hình mẫu của Ngôn Dĩ Tây.
Hai người bọn họ đều nói rằng chưa từng nhìn thấy hắn có bạn gái.
Liễu Y Y thậm chí đều muốn hoài nghi tính hướng của hắn. Nhưng mà cũng chưa từng thấy hắn có bạn trai.
"Có lẽ...Nhị ca của ta đối với nhân loại không có hứng thú a." Ngôn Hề nói.
Liễu Y Y tỏ vẻ: "Nếu như có một ngày hắn bắt đầu thích ta, có phải sẽ đọc câu thơ kia cho ta nghe hay không? Đó là câu 'Tối nay, ta không quan tâm Nhân loại, ta chỉ nghĩ ngươi'"
Ngôn Hề:...
Ngôn Hề: "Được rồi, nhị ca của ta không có ở nhà, nếu như ngươi muốn gặp hắn, hay là đến trường của hắn a?"
Liễu Y Y haha cười: "Không có, không có, hôm nay ta là tới thăm ngươi, ngươi sắp đi làm lại chưa?"
"Mùng tám."
"Nghe nói ngươi muốn dời ra ngoài ở?"
"Đúng rồi."
Liễu Y Y liếc mắt nhìn An Chi, như có điều suy nghĩ.
Ngôn Hề: "Ta muốn đi nội thành mua đồ, ngươi có muốn đi chung không? Hay là ngươi muốn đi trường học?"
Liễu Y Y nói: "Đến đến đến, vừa lúc thật lâu rồi chúng ta không có nói chuyện phiếm."
"An Chi sắp lên tiểu học rồi, ta mang nàng đi mua một ít văn phòng phẩm."
"Hai chúng ta đi được rồi, mang trẻ em đi làm gì?" Trên khuôn mặt sáng rỡ của Liễu Y Y đều là khó hiểu.
Liễu Y Y cùng Ngôn gia rất gần gũi, tuy rằng chưa thể theo đuổi được Ngôn Dĩ Tây, nhưng mà quan hệ với người nhà của Ngôn gia đều cực kỳ tốt. Đặc biệt là hai người gần tuổi như Ngôn Dĩ Nam và Ngôn Hề.
Nàng giống như đại bộ phận những người đang ở độ tuổi hai mươi, trẻ em đáng yêu thì có thể trêu đùa một chút, cho nên cũng không thể lý giải được vì sao Ngôn Hề lại muốn đem chuyện phiền phức như vậy đeo trên người. Hơn nữa Ngôn Hề cũng không phải là người đặc biệt thích trẻ em a.
Bất quá nàng là phụ nữ, tâm địa hẳn là mềm mại một chút. Nàng đoán có phải sau khi Ngôn Hề chia tay với Cao Ký Minh, liền quyết định nuôi dưỡng một đứa bé để phân tán một chút lực chú ý hay không? Điều này cũng nói không đúng a, bình thường, sau khi thất tình không phải hẳn là muốn nhanh chóng bắt đầu chuyện tình tiếp theo sao? Huống chi điều kiện của Ngôn Hề tốt bao nhiêu a? Gia đình có tiền có quyền, chính nàng có tướng mạo lại có tiền, có của hồi môn. Lúc còn đi học người theo đuổi nàng chưa từng ngừng lại.
Liễu Y Y nghĩ mãi mà không rõ, chính mình cũng bởi vì chuyện của Ngôn Dĩ Tây rất phiền lòng, muốn tìm nàng tâm sự. Cho nên mang theo một đứa bé thì bất tiện. Chỉ là Ngôn Hề rất kiên trì. Liễu Y Y nghi hoặc khó hiểu, cũng chỉ có thể đáp ứng.
Mua xong văn phòng phẩm, thời gian còn sớm, các nàng đi chùa miếu.
Vào dịp tết âm lịch, người người tấp nập, hối hả, hoan thanh tiếu ngữ.
An Chi chưa từng thấy qua hội chùa, cảm thấy cái gì cũng rất mới mẻ. Ngôn Hề vững vàng mà nắm lấy bàn tay của nàng, vừa đi vừa nói chuyện với nàng.
Trước một đám đông người đang chơi yoyo của Trung Quốc (dǒu kōng zhú), Ngôn Hề kéo An Chi lên, giữ nàng bằng một tay. Sau đó mua cho nàng một con diều bướm, trống bỏi, cá giấy và cối xay gió*...
(*Các loại đồ chơi nhỏ được bán trong lễ hội mừng xuân).
Đáng thương Liễu Y Y đi theo phía sau các nàng, bị coi như người vô hình.
Xung quanh chỗ bán kẹo nặn hình có rất đông trẻ em, lão nghệ nhân kéo một miếng kẹo đường, nặn thành hình tròn, ngón tay linh hoạt di chuyển liên tục trên viên đường nóng hổi, lúc kéo đến một độ nhỏ nhất định, đột nhiên cắt đứt viên đường, ngậm lấy ống thủy tinh nhỏ nối với viên đường, phồng má, lập tức thổi thành một quả cầu lớn bóng loáng như thủy tinh.
Trẻ em chung quanh phát ra từng tiếng kinh hô.
Chỉ thấy lão nghệ nhân mặt không đổi sắc, một đôi bàn tay đầy nếp nhăn khô kháp lại hết sức linh hoạt, chậm rãi đem trái bóng đường này tạo thành một bé heo béo núc ních, lúc này hắn bỏ ống thủ tinh ra khỏi miệng, bẻ ra khỏi khối đường, còn lại một chút miếng đường thì lấy tay cuốn lại, vừa vặn biến thành cái đuôi của bé heo.
"Oa oa oa!!!" Trẻ em chung quanh vỗ hai tay, nhao nhao kêu lên: "Ta cũng muốn, ta cũng muốn!"
"Muốn lão hổ!" "Muốn Tôn Ngộ Không!" "Muốn con gà trống lớn!" "Muốn Ultraman!"
An Chi nhìn nhìn căn bản không có muốn.
Ngôn Hề hiểu được, nàng cười nói với cô bé: "Để lão gia gia làm cho ngưoi một chú thỏ được không?"
Liễu Y Y đi một đôi giầy cao 10 cm, vào mùa đông mà đi bộ đến đổ mồ thấm đầy lưng, tức giận nói: "Ta cũng muốn một cái!"
Giửa bốn bề không gian, gió lạnh đìu hiu. Ngọn đèn vừa lên, sạp quà vặt truyền tới mùi hương, Liễu Y Y bắt đầu ăn linh tinh, lúc này mới cảm thấy được sống lại. Ven đường bắt đầu ăn bánh chiên, bánh cuộn, bánh gạo nếp, bánh gừng...
Cảm thấy đều là ngọt, liền lại mua bánh crepe trái cây mà ăn.
Một phần quá lớn, An Chi ăn không hết, Ngôn Hề chia ra làm hai, để cho nàng cầm lấy túi giấy mà ăn. An Chi vừa cắn một cái thì nóng đến miệng, hít hà mấy cái, lại cắn một miệng lớn, rau màu xanh, chân giò hun khói màu đỏ, vỏ bánh quế khô vàng, còn có lớp bánh bên ngoài thơm mùi trứng, nhìn đẹp mắt lại ăn rất ngon, An Chi ăn đến đôi mắt cong cong, khóe miệng đều là nước sốt.
Ngôn Hề ngồi xổm xuống, cầm khăn giấy lau miệng cho nàng, ánh mắt dịu dàng.
Liễu Y Y ở bên cạnh trợn tròn cả mắt, đứa nhỏ này thật sự không phải là con riêng của nàng chứ?
Đi dạo hơn nửa ngày cũng mệt mỏi rồi, An Chi cũng đi không nổi nữa, Ngôn Hề cõng nàng lên. Vốn đã muốn ăn hết nổi, nhưng nhìn đến kẹo hồ lô, nàng hiếm khi chủ động úp sấp bên tai Ngôn Hề nói: "Muốn cái này..."
"Ngươi còn nuốt trôi sao, tiểu An Chi?" Liễu Y Y cười nàng.
Hôm nay An Chi cũng không có nói chuyện với nàng, có chút sợ người lạ. Cho rằng Liễu Y Y đang nói mình "Tham ăn", thẹn thùng mà trốn một chút.
Ngôn Hề nhìn lướt qua trẻ em chung quanh đang cầm kẹo hồ lô, cười nói: "Được rồi, mua cho Đào Đào của chúng ta."
Đào Đào của chúng ta? An Chi ngẩn người, đã thật lâu rồi không có ai gọi nàng như vậy.
Một chuỗi trái sơn quả thật to được bọc lớp đường màu vàng, giống như từng cái lồng đèn tinh xào màu hồng. Làm cho người ta yêu thích. An Chi nắm lấy que gỗ, đưa đến bên môi Ngôn Hề.
Ngôn Hề cõng nàng, không ngờ cô bé sẽ làm như vậy, nàng chớp mắt một cái, "Cho ta ăn sao?"
Lúm đồng tiền bên má phải của An Chi mơ hồ xuất hiện, "Quả thứ nhất cho ngươi ăn."
"A..." Ngôn Hề cắn một quả, gò má nàng nhẹ động, "Ăn ngon."
"Còn lại ngươi ăn đi."
An Chi tựa vào trên vai Ngôn Hề, cẩn thận để giày của mình không đá trúng nàng, cắn mứt quả, nhìn phong cảnh chung quanh. Nghe hai người lớn nói chuyện.
"Ngươi cảm thấy tối nay nhị ca của ngươi sẽ về nhà chứ?"
"Nếu như hắn về nhà có phải đêm nay ngươi sẽ chuẩn bị ở lại nhà của ta qua đêm hay không?"
"Ân, buổi tối có thể gặp hắn, sáng mai cũng có thể nhìn thấy hắn."
"Ngươi thật là không cứu được nữa..."
Trên xe trở về, An Chi ngồi cùng Ngôn Hề ở ghế sau, buồn ngủ. Liễu Y Y lái xe, ánh đèn ngoài cửa sổ lướt qua, lúc sáng lúc tối.
Liễu Y Y than thở nói: "Đời này ta đoán chừng là phải treo cổ trên ngọn cây Ngôn Dĩ Tây này rồi..."
"Ngươi có thể không cần a..."
"Ta không thể, tình yêu a, ngươi hiểu không, đây chính là lý do ta không hiểu vì sao ngươi có thể chia tay với Cao Ký Minh, ta đang nghĩ căn bản ngươi cũng không thương hắn..."
An Chi nghe không hiểu, nàng rất buồn ngủ, không hiểucái gì gọi là "Tình yêu", nàng biết bàn tay của Ngôn Hề đang vỗ vỗ đầu củanàng, cái gì nàng cũng có thể không cần phải quan tâm, về sau có thể từ từ lớnlên, nàng yên lòng đi ngủ rồi.