Đăng vào: 12 tháng trước
Cả học kỳ đầu của cao nhất, An Chi cùng Hứa Gia Nhĩ đều ở trạng thái cạnh tranh. An Chi từ từ tìm được nhịp điệu của bản thân, còn có lợi thế về kỷ luật. Khi các khóa học được mở rộng nâng cao, ở môn vật lý và hóa học Hứa Gia Nhĩ bị An Chi kéo rộng khoảng cách, hai người cơ hồ là trao đổi qua lại vị trí đứng đầu.
Những người khác trong lớp thực nghiệm nhìn nhiều liền cảm thấy bình thường.
Hứa Gia Nhĩ vẫn như trước thường xuyên trêu đùa An Chi, hỏi WeChat của An Chi. An Chi chỉ chịu thảo luận cùng nàng những vấn đề liên quan đến học tập, chính là không có cho nàng WeChat.
Viện khoa học công nghệ phân khoa ở học kỳ sau của cao nhất, An Chi cũng không có hỏi Hứa Gia Nhĩ sẽ chọn khoa học xã hội hay là khoa học tự nhiên, nàng mơ hồ có cảm giác, quả nhiên khi học kỳ sau khai giảng, nàng liền nhìn thấy gương mặt tươi tắn quen thuộc kia ở lớp thực nghiệm ban khoa học tự nhiên. An Chi bất đắc dĩ thở dài ra một hơi.
"Hi, tiểu lớp trưởng, xem ra hai năm rưỡi tiếp theo chúng ta sẽ tiếp tục làm bạn cùng lớp rồi."
Những người được chia vào lớp thực nghiệm ban khoa học tự nhiên, dường như đều thật sự rất quyết tâm. Từ trước đến nay ban khoa học tự nhiên của Viện khoa học công nghệ rất phát triển, ban khoa học tự nhiên thì có mười lăm lớp, bốn lớp thực nghiệm, cạnh tranh phi thường quyết liệt. Tất cả những người bước vào ban khoa học tự nhiên đều không dám xem thường.
An Chi cảm nhận được áp lực chưa từng có, hiển nhiên, Hứa Gia Nhĩ cũng vậy, môn vật lý và hóa học của nàng cũng không phải quá ổn định. Học kỳ đầu cao nhất, hai người bọn họ chỉ chú ý so tài với nhau, cũng chưa kịp hình thành mối quan hệ hữu nghị với những bạn học khác, học kỳ sau vừa bắt đầu liền phải chia lớp, phần lớn bạn học trong lớp đều là những gương mặt lạ lẫm, chỉ có Hứa Gia Nhĩ cũng coi như là quen biết. Cũng may, giáo viên chủ nhiệm vẫn là Bàng lão sư.
An Chi hoặc nhiều hoặc ít có chút cam chịu số phận, ở một lần Hứa Gia Nhĩ lại hỏi xin WeChat của nàng, nàng mền lòng liền cho ngươi kia dãy số.
Lần thi tháng thứ nhất, hai người đều rơi ra khỏi ba vị trí đầu tiên, một người thứ tư, một người thứ năm. Hai đứa nhỏ có lòng tự trọng quá mạnh mẽ đều chịu đả kích. Cho nên khi Hứa Gia Nhĩ nói muốn cùng An Chi học tập, An Chi cũng không có từ chối. Nói thẳng ra, Hứa Gia Nhĩ là một người bạn học cùng rất tốt, thực lực của các nàng tương đương, hơn nữa còn hiểu rõ những điểm yếu của đối phương.
Hai người đều học ngoại trú, không cần tham gia tiết tự học buổi tối ở trường, cho nên mỗi ngày sau khi tan học bọn họ hẹn với nhau, cùng nhau học một tiếng trong lớp học, làm bài tập hoặc là học thuộc lòng, hoặc là cùng nhau chỉnh sửa lại bài ghi chép.
Ngôn Hề cũng không phản đối chuyện này, chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Điều làm An Chi cảm thấy kỳ quái chính là, lúc nàng học sơ trung, khi Ngôn Hề biết nàng có bằng hữu mới, rất để tâm bẳng hữu mới của nàng là người như thế nào, người kia thậm chí còn làm bạn cùng Dương Mông Mông mà như Dương Mông Mông nói là "Yêu ai yêu cả đường đi", nhưng mà đối với Hứa Gia Nhĩ, Ngôn Hề chưa từng chủ động nhắc tới, thậm chí có lúc nghe thấy An Chi nhắc đến người kia, Ngôn Hề sẽ luôn lơ đãng mà nhíu mày. Không quá rõ ràng, chỉ là An Chi đều phát hiện.
Nghĩ đến Dương Mông Mông, An Chi phi thường thất lạc. Quê của nàng cách Bội thành quá xa, kỳ nghỉ cũng không thể đến đây. Mà không biết bởi vì nguyên nhân gì, các nàng liên lạc càng ngày càng ít, có một đoạn thời gian rất dài cũng chưa có nói chuyện.
An Chi đang nghĩ, có phải đã chia tách sẽ không thể tương phùng hay không, có phải một khi đã trưởng thành thì mọi thứ xung quanh sẽ biến mất hay không?
Điều này làm cho An Chi có loại cảm giác khủng hoảng, nàng có thể cảm nhận đươc Ngôn Hề đối với nàng càng ngày càng thả lỏng, không còn ngăn cản nàng xem loại sách gì, không còn chế định thời gian nàng chơi điện thoại, cũng không hỏi đến bằng hữu của nàng nữa.
Nàng có một loại cảm giác mờ mịt nhìn không thấu Ngôn Hề đang suy nghĩ chuyện gì. Có lẽ Ngôn Hề đã coi nàng như một người lớn, nhưng mà khi đã coi là người lớn thì Ngôn Hề không còn quan tâm đến nàng nữa sao?
An Chi không biết phải làm sao bây giờ, nàng thậm chí còn ích kỷ khi nghĩ rằng mọi thứ vẫn nên dừng lại ở giai đoạn này là tốt rồi. Cái gì nàng cũng không dám suy nghĩ đến.
Có khi tự học cùng Hứa Gia Nhĩ xong, Ngôn Hề còn chưa có tan việc, nàng sẽ đến đài truyền hình tìm người kia. Lúc Ngôn Hề ghi hình, nàng sẽ ngồi ở bàn của người kia, tò mò nhìn chỗ làm việc của người kia, chậu hoa nhỏ của người kia, giấy note của người kia vẫn là giấy note hình những con thú hoạt hình An Chi mua cho.
An Chi mím môi cười, nhìn thấy cây bút nàng thường dùng, tuy rằng bây giờ rất nhiều người dùng máy tính văn phòng, chỉ là có một đoạn thời gian Ngôn Hề cảm thấy bản thân quên đi chữ viết của bản thân càng ngày càng nhiều. Trên mặt bàn của nàng còn mở một trang giấy trắng viết bản thảo, trên đó có chữ viết nàng tùy ý luyện chữ. Nhìn ra là viết lúc rảnh rỗi, không có quy luật gì cả. Nhưng mà cả một đám chữ trên mặt giấy, có chữ đoan chính, có vài chữ hơi viết ngoáy.
Trong đầu An Chi tràn ra rất nhiều hồi ức. Nhịn không được cũng cầm bút viết xuống một chữ "Hề".
"Đây có nghĩa là đường nhỏ. Đến, ta dạy cho ngươi viết."
"Tại sao tên của người không quá giống với tên của các cữu cữu?"
Lúc đó Ngôn Hề cười, nghịch ngợm nháy mắt một cáu: "Bởi vì ta là kinh hỉ a."
An Chi giơ lên má lúm đồng tiền mà cười.
Lại viết xuống một chữ "Đào" bên cạnh chữ "Hề" kia.
Hai chữ này song song đứng cùng một chỗ, đối với nàng mà nói là một loại vui mừng bí mật.
Lúc này, trên mặt bàn được để xuống một túi giấy. An Chi ngẩng đầu nhìn lên, là nam nhân Ngôn Hề gọi là "Liêu đạo". An Chi gặp qua mấy lần, có khi hắn mời mọi người ăn cơm, cố ý để Ngôn Hề mang nàng theo.
"An Chi ngươi ở đây sao? A, muốn ăn không? Ta đi mua thêm một phần cho ngươi?"
An Chi liếc nhìn thứ trong túi giấy một cái, nghe thấy được hương vị ngọt ngào của bánh mì đậu đỏ, còn có một ly trà đen.
Nàng nhìn chung quanh, phát hiện mọi người chung quanh đều có, trái tim đang lơ lửng hơi buông lỏng một chút, nàng lắc đầu.
Liêu đạo cười cười, hắn đã gặp qua An Chi vài lần, cảm thấy đứa nhỏ này có chút sợ người lạ không thích nói chuyện, cũng không miễn cưỡng nàng.
Hắn vừa đi, An Chi trừng mắt nhìn những thứ trong túi giấy một chút. Tiếp theo nàng lấy cái bánh đậu đỏ kia ra, "NGAO...OOO" một cái cắn một miếng thật lớn.
Đôi má phồng lên, suy nghĩ một chút, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, cũng cầm lấy ly trà đen uống hết.
Chờ đến khi Ngôn Hề trở về, An Chi đã thuận lợi ăn hết mọi thứ rồi ném vào thùng rác một chút dấu vết cũng không lưu lại. Lúc Ngôn Hề dẫn nàng đến gara, Liêu đạo kia lại chạy đến, nói chuyện với Ngôn Hề.
Đơn giản chính là một chút chuyện công việc, vì sao không nói trong văn phòng.
Sau khi lên xe An Chi nghẹn một hơi, nam nhân này biểu hiện quá rõ ràng. Nhưng mà nhìn qua Ngôn Hề cũng không có chán ghét hắn.
Phần khí này An Chi vẫn luôn nghẹn lại cho đến khi về nhà, cảm giác mình nghẹn đến mức giống như một con cá nóc. Còn Ngôn Hề hình như không có phát hiện ra, An Chi cảm thấy mình sắp phát nổ rồi.
Rốt cuộc về đến nhà, nàng liền nhịn không được hỏi: "Người kia đang theo đuổi ngươi sao?"
"Ân?" Hôm nay Ngôn Hề hơi mệt một chút, gần đây còn phải hướng dẫn người mới còn phải ghi hình lại chương trình. Thình lình bị vấn đề này đập trúng. Nàng đang nghĩ nên trả lời thế nào.
Một thời gian trước nàng dùng phương thức uyển chuyển để ám chỉ với Liêu Thừa Vũ rằng tạm thời nàng không muốn nói chuyện yêu đương, Liêu Thừa Vũ hình như cũng hiểu được ám hiệu của nàng, cũng không còn mua đồ ăn cho một mình nàng, mỗi lần mua đều mua một phần cho cả đoàn ghi hình. Cũng không còn hữu ý vô ý mà tìm nàng nói chuyện phiếm, cũng ít gởi tin trên WeChat, chỉ nói một ít chuyện công việc.
Nhưng mà...Nàng phát hiện những người chung quanh nàng nói tốt cho hắn càng ngày càng nhiều, thậm chí đồng nghiệp đều mặc định là Liêu Thừa Vũ rất thích hợp với nàng, đều là một bộ dáng cổ vũ.
Tạm thời Ngôn Hề còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết. Bây giờ An Chi vừa hỏi, thoáng cái nàng cũng nghĩ không ra nên trả lời như thế nào.
Nhưng mà ánh mắt của An Chi sáng ngời khóa chặt trên gương mặt của nàng, tựa hồ đáp án này đối với cô bé rất quan trọng.
"Ngươi không cần phải xen vào chuyện này, học tập tốt là được. Gần đây thế nào? Tự học với Hứa Gia Nhĩ có đạt được hiệu quả không?"
"Coi như tạm được a." An Chi bĩu môi nói, cảm giác được Ngôn Hề đang chuyển đề tài.
"Ân... Bây giờ các ngươi là bằng hữu sao?" Ngôn Hề cầm lấy bình giữ nhiệt rót một ly nước ấm.
An Chi suy nghĩ một chút nói: "Xem như là như vậy." Gần đây Hứa Gia Nhĩ nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, nói thật, nàng thật sự không khó ở chung, cũng rất khó để không thích nàng. Tuy rằng cảm giác không hòa hợp giống như với Dương Mông Mông, nhưng quả thật trước mắt là một người bạn cùng tuổi ở chung với nàng nhiều nhất.
Động tác của Ngôn Hề dừng lại một chút, lưng nàng đưa về phía An Chi, cho nên An Chi không có nhìn thấy nét mặt của nàng.
Sau khi chia lớp là hội phụ huynh lần đầu tiên, trong lúc mấy người gia trưởng nói chuyện phiếm Ngôn Hề nghe được một câu: "Nghe nói lớp này có một đứa bé là đồng tính? Tên là cái gì Hứa a?"
Một gia trưởng khác nói: "Đúng vậy, đứa nhỏ nhà ta từng nói với ta, Hứa Gia Nhĩ phi thường oai phong, nghe nói lần đầu tiên nhập học cũng coi như ra quỷ rồi..."
"Ai...Ngươi nói những đứa nhỏ bây giờ đang suy nghĩ cái gì vậy a? Chúng ta có cần phải phản ánh với giáo viên chủ nhiệm hay không?"
"Phản ánh cái gì a, bây giờ chúng ta làm bộ như không biết là được rồi, có đôi khi ngươi càng quá nghiêm túc, bọn nhỏ liền sẽ càng bướng bỉnh, càng muốn thể hiện cá tính."
"Đúng vậy, dù sao thành tích tốt là được rồi, chúng ta trông coi tốt đứa nhỏ nhà mình thôi."
Nội tâm Ngôn Hề không ngừng gợn sóng, lúc nghe được tin tức này nàng hỗn loạn thật lâu, nghĩ đến hình ảnh mà nàng đã từng thấy trước đây, nữ sinh gọi là Hứa Gia Nhĩ kia vòng quanh An Chi, có phải vài giây tiếp theo, cô bé kia liền sẽ ôm lấy An Chi hay không?
Thật ra nàng đối với chuyện nữ sinh có thích nữ sinh hay không cũng không có ý kiến gì cả, thẳng thắn mà nói, đây cũng không phải là chuyện gì quá ghê gớm, củ cải hay rau xanh ai cũng có sở thích riêng mà thôi. Nhưng mà nàng đang hoài nghi có phải Hứa Gia Nhĩ đang thích An Chi hay không? Có lẽ nàng đa tâm, đó chẳng qua là trẻ em trêu đùa cùng nhau mà thôi?
Ngôn Hề xoay người, nhìn nhìn An Chi.
An Chi đang muốn hỏi tiếp Ngôn Hề vấn đề kia, đôi má đột nhiên bị bàn tay Ngôn Hề ôm lấy, đốt ngón tay mảnh khảnh của nàng cong lên, khe khẽ vuốt ve.
Trong đầu An Chi lập tức trống rỗng.
Đôi mắt Ngôn Hề thật đen giống như một hồ nước rất sâu, dường như có thể nhìn thấy người trong trái tim của nàng, chăm chú, sáng ngời như vậy, nhưng mà lại có một chút thâm ý mà nàng không hiểu.
"Ngươi đều...Lớn như vậy, đều..." Thanh âm của Ngôn Hề thật thấp, đem những lời chưa nói ra ẩn trong lòng.
Bất tri bất giác nàng đã trưởng thành một thiếu như xinh đẹp đáng yêu, không chỉ có nam sinh yêu thích nàng, mà có thể còn có nữ sinh nữa.
Trái tim An Chi đều muốn nhảy ra ngoài, tất cả tri giác đều đặt vào ngón tay Ngôn Hề đang vuốt ve trên gò má của nàng, vốn không có nghe rõ Ngôn Hề đang nói cái gì. Da đầu nàng tê dại, lỗ tai chậm rãi hồng lên.
Đáy mắt Ngôn Hề lóe sáng một cái, thu hồi ngón tay, thân thể hơi lùi lại, quay qua vỗ đầu của nàng, do dự rồi rốt cuộc nói ra: "Lấy học tập làm trọng, biết không?"
An Chi mơ mơ hồ hồ mà nhìn nàng.
"Những chuyện khác thì chờ ngươi lớn lên một chút, biết không?" Cuối cùng Ngôn Hề vẫn là không nói gì thêm, An Chi có thể kết giao bằng hữu đã rất khó khăn rồi. Trong lòng nàng xoắn xuýt tự nói với mình không cần phải phản đối quyết định của cô bé.
An Chi luôn cần được chơi với cùng tuổi bạn, đây là thứ nàng không thể cho cô bé. Bây giờ cô bé là một thiếu niên rồi, nàng không thể trông coi cô bé như khi còn nhỏ nữa, hẳn là cho cô bé có đầy đủ tự do.
Cô bé cảm thấy Hứa Gia Nhĩ có thể ở chung, có thể kết giao làm bằng hữu, như vậy nàng nên ủng hộ quyết định của cô bé.
Ngôn Hề liên tục tự nói với mình những lời này, sinh ra cảm giác mệt mỏi.
"Được rồi, ta về phòng trước." Ngôn Hề ấn cái trán, đi trở về phòng.
An Chi đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, ảo não cúi đầu, vấn đề kia vẫn chưa thể hỏi được. Nhưng mà có hỏi được thì sao chứ, đây là tự do của Ngôn Hề a.
Nàng vô thức nắm chặt lấy trái tim, cảm thấy rất khó chịu.