Đăng vào: 12 tháng trước
Phó Cửu Lận một thân trường bào màu xám, đầu đội kim quan, eo rũ mỹ ngọc, dáng người đĩnh bạc, mặt mày tuấn lãng ôn nhuận, nụ cười tươi như gió xuân, ở trong đám người đặc biệt nổi bật. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Dung Hoa và Chu Hành, ôm quyền cười nói: "Vương gia, Ngũ cô nương."
Làm như chuyện trước đó chưa từng xảy ra, biểu cảm vô cùng thản nhiên.
Chu Hành nắm tay Dung Hoa, lúc này ôm quyền đáp lễ: "Lâu công tử." Nhân xưng của Phó Cửu Lận ở Đông lăng là Lâu công tử, Chu Hành nhập gia liền tùy tục.
Dung Hoa áp chế lửa giận trong lòng, bình tĩnh nắm tay Kiều Vũ Thần đứng cạnh Chu Hành.
Có thể đại diện Đông Lăng tới đón khách, xem ra thân phận của Phó Cửu Lận rất cao.
Dọc đường, Chu Hành có nhắc, Phó Cửu Lận là con nuôi của thừa tướng Đông Lăng - Yến thừa tướng. Yến thừa tướng, dưới một người trên vạn người, quyền khuynh thiên hạ.
Hiện giờ xem ra Yến thừa tướng này thật đúng là quyền khuynh triều dã!
Có mặt nhiều quan viên như vậy, Dung Hoa gật đầu với Phó Cửu Lận coi như chào hỏi, hiện tại nàng lấy thân phận hôn thê của Chu Hành mà tới, cho nên không cần khom người với hắn.
"Vương gia, Ngũ cô nương, một đường vất vả rồi." Phó Cửu Lận cười nói, "Bệ hạ đã chuẩn bị nơi ở cho hai vị, thỉnh Vương gia và Ngũ cô nương theo Phó mỗ."
"Không cần phiền phức như vậy, chỗ ở bổn vương đã tìm sẵn, lần này bổn vương tới Đông Lăng một là vì chút chuyện tư, hai là muốn dẫn hôn thê và cậu em vợ đi du ngoạn." Chu Hành khéo léo từ chối, "Quấy nhiễu bệ hạ quý quốc."
Không đại diện Đại Chu tới, bọn họ không cần ở nơi hoàng thất Đông Lăng an bài.
"Người tới là khách, Vương gia khách khí rồi." Phó Cửu Lận cười nói, "Nếu Vương gia đã an bài sẵn chỗ ở, vậy chúng ta cũng không ép buộc, Vương gia và Ngũ cô nương nếu có yêu cầu gì tùy thời có thể phái người tới nói một tiếng."
"Làm phiền." Chu Hành nhàn nhạt một câu.
"Vương gia quá lời." Phó Cửu Lận ôm quyền, cười tủm tỉm nhìn Kiều Vũ Thần: "Tiểu Thần Nhi, lâu rồi không gặp, đệ vẫn khỏe chứ?"
Khi đó, Phó Cửu Lận giao hảo với Đổng Trầm Chu, thời điểm Tây Ninh Hầu phủ còn chưa xảy ra chuyện, Kiều Vũ Thần thường tới chỗ Dung Hoa chơi, đôi lúc có qua bên Đổng gia, hai người đương nhiên có quen biết.
Phó Cửu Lận ôn tồn lễ độ, lại bác học đa tài, Kiều Vũ Thần quả thật rất thích hắn.
"Đi chơi sao? Có mệt không? Khi nào rảnh Phó ca ca mời đệ đi ăn món ngon ở đây." Phó Cửu Lận khẽ cười, duỗi một tay sờ đầu Kiều Vũ Thần.
Kiều Vũ Thần nhanh chóng tránh đi, ôm quyền hành lễ: "Lâu công tử." Mấy tháng tai nghe mắt thấy, lại ở cạnh Chu Hành đạm mạc sơ lãnh, hài tử cũng học được vài phần, đối với Phó Cửu Lận trước mắt có chút khách khí, xa cách mà lạnh nhạt.
Phó Cửu Lận dừng tay, cười tủm tỉm nhìn nó: "Mới mấy tháng không gặp, sao Thần Nhi lại xa lạ với Phó ca ca như vậy?"
Hừ, người xấu! Chính hắn trói tỷ tỷ, tên hỗn đản! Kiều Vũ Thần thầm mắng một câu, sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu đi về phía trước, đứng trước mặt Dung Hoa, cùng Chu Hành một trái một phải bảo vệ Dung Hoa ở trong, đôi mắt lộ vẻ khiêu khích: "Phó ca ca mà ta quen biết là người Đại Chu, không phải Lâu công tử!" Hắn thân là người Đại Chu, hiện giờ lại đại diện Đông Lăng tới tiếp đón bọn họ, là ý gì chứ?
Quan viên và tùy tùng theo sau đều cúi đầu.
Người trong Lệ Kinh đều biết Phó Cửu Lận là người Đại Chu, nhưng hắn lại là con nuôi của Yến Thừa tướng.
Yến Thừa tướng quyền khuynh triều dã dưới gối chỉ có một nữ nhi, sau khi nhận đứa con nuôi này, Yến Thừa tướng vô cùng coi trọng hắn, cơ hồ coi như nhi tử thân sinh mà dạy dỗ.
Thời gian dài, mọi người dường như đã quên mất chuyện hắn là người Đại Chu.
Tất cả đều cho rằng Yến Thừa Tướng muốn chiêu hắn làm tế, nhưng Đại tiểu thư Yến gia trước mắt chỉ còn vài tháng là đến tuổi cập kê mà Yến Thừa Tướng một chút động tĩnh cũng không có.
Hiện tại tiểu hài tử trực tiếp đem thân phận là người Đại Chu của hắn nói rõ, trào phúng trong lời nói mọi người đều nghe ra được.
Rõ ràng là mắng hắn thân là người Đại Chu lại tới Đông Lăng lại vì Đông Lăng mà bán sức lực.
Tươi cười trên mặt Phó Cửu Lận không hề thay đổi: "Tiểu tử, còn khách khí với ta sao?"
"Xá đệ tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, thỉnh Lâu công tử thứ lỗi." Dung Hoa mỉm cười xoa đầu Kiều Vũ Thần, nói.
Chu Hành là thân vương Đại Chu, nàng là Vương phi tương lai, tuy Chu Hành nói bọn họ tới là vì chuyện riêng nhưng Đông Lăng nhất định vẫn sẽ khoản đãi bọn họ như khách quý. Cho nên có vài lời bọn họ không thể nói thẳng, tránh làm mất thân phận, cũng tránh làm mất thể diện của Đại Chu.
Mà Kiều Vũ Thần tuổi còn nhỏ, lời giải thích vô cùng thích hợp.
"Ngũ cô nương quá lời, Thần Nhi hoạt bát đáng yêu, ngoan ngoãn hiểu chuyện, ta vẫn luôn thích nó." Hắn làm sao có thể vì một câu của hài tử mà tức giận? Phó Cửu Lận duỗi tay vỗ vai Kiều Vũ Thần, "Thần Nhi, sau này cứ tới tìm Phó ca ca chơi."
"Đa tạ Lâu công tử." Kiều Vũ Thần lễ phép ôm quyền.
Phó Cửu Lận tươi cười đứng thẳng dậy, duỗi tay với Chu Hành và Dung Hoa: "Vương gia, Ngũ cô nương, mời."
"Lâu công tử, mời." Chu Hành đáp lễ, sau đó cùng Dung Hoa và Kiều Vũ Thần lên xe ngựa.
Phó Cửu Lận cùng mọi người đưa Chu Hành và Dung Hoa tới nơi đặt chân mới cáo từ: "Vương gia, Ngũ cô nương và Thần Nhi cả đường mệt nhọc, ta đây không cáo từ nữa, chờ mọi người nghỉ ngơi tốt, ta lại tới. Vương gia, Ngũ cô nương, còn Thần Nhi nữa, nếu có chuyện mọi người cứ phái người tới Thừa Tướng phủ nói một tiếng là được."
Nói xong, hắn liền ôm quyền cáo từ.
"Lâu công tử đi thong thả."
Ngôi nhà dừng chân ở hẻm Song Quế, bởi vì hai bên phố đều trồng đan quế và kim quế nên con đường mới đặt tên như vậy. Hẻm Song Quế nằm ở chỗ giao của thành Đông và thành Tây, thành Đông là chỗ của hoàng thân quý tộc, mà thành Tây phần lớn là phủ đệ rộng lớn, cho nên vị trí của căn nhà này thật sự không tồi.
Mặc kệ là Đại Chu hay Đông Lăng, ở đô thành đều tấc đất tấc vàng, huống chi nơi quan lớn huân quý tụ tập cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được.
Lần này, Trần Hiện phải dùng không ít sức lực.
Nhà có ba cửa, ngoại viện thông thoáng, nội viện có cái hồ nhỏ, núi giả ở hành lang gấp khúc thập phần tinh xảo, giờ phút này đang là tháng hai, hoa cỏ trong viện nở tới sáng lạn.
Chính viện rất lớn, ở giữa có bốn gian phòng, có thính đường noãn các, có đông khóa viện và tây khóa viện, mọi người đường xa tới đây, cho nên cũng không chú ý quá nhiều, Trần Hiện sớm dựa theo ý của Chu Hành mà sắp xếp phòng đầy đủ.
Dung Hoa ở chính viện, Chu Hành ở đông khóa viện, Kiều Vũ Thần ở tây khóa viện, có chuyện mọi người có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Phòng đã được quét tước sạch sẽ, nước ấm cơm nóng đều đã chuẩn bị thỏa đáng.
Rửa mặt chải đầu một phen, đồ ăn nóng hổi đã được dọn lên.
Chu Hành và Kiều Vũ Thần rửa mặt xong liền ngồi chờ Dung Hoa, nàng tươi cười đi tới ngồi xuống, sau đó quay đầu nói với Túy Đồng và Lưu Tô: "Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, về phòng trước đi." Trần Hiện đã mua vài nha đầu và bà tử, có điều vẫn không thể hầu hạ gần, cho nên Túy Đồng và Lưu Tô chỉ kịp thay y phục.
"Vâng." Túy Đồng và Lưu Tô biết nàng không phải tiểu thư ngồi một chỗ chờ kẻ khác hầu hạ, có rất nhiều chuyện đều tự mình làm, cho nên nàng vừa lên tiếng, bọn họ liền hành lễ lui xuống.
Dù sao cũng là tiểu hài tử, tuy một đường chậm rãi đi, nhưng ngồi trên xe ngựa cũng rất mệt, cho nên ăn cơm xong, Kiều Vũ Thần liền mắt nhắm mắt mở đứng dậy cáo từ về phòng nghỉ ngơi.
Kiều Vũ Thần vừa đi, Lâm Hạ vào phòng.
Chu Hành nhấp ngụm trà: "Sau khi hồi kinh Phó Cửu Lận có động tĩnh gì không?"
"Không có động tĩnh gì đặc biệt." Lâm Hạ trả lời, "Sau khi về có qua lại với bằng hữu hai lần, không ở Thừa Tướng phủ thì tới Hàn Lâm Viện, mấy bằng hữu của hắn cũng không có gì khả nghi."
Chu Hành nhíu mày: "Vậy ngươi điều tra Yến Thừa Tướng đi." Không phải cùng bọn với đám người Lý Sướng, vậy hắn vì sao phải làm như vậy?
Chắc hẳn phải có nguyên nhân!
"Vâng." Lâm Hạ gật đầu.
"Cẩn thận một chút." Yến Thừa Tướng quyền khuynh triều dã Đông Lăng khẳng định không phải nhân vật đơn giản, Chu Hành nhịn không được mà dặn dò.
Nơi này là Đông Lăng, không phải Đại Chu, cho nên mọi chuyện đều phải cẩn thận.
"Tiểu nhân hiểu." Lâm Hạ gật đầu, lui ra ngoài.
"Nhìn bộ dáng của Phó Cửu Lân, xem ra Yến Thừa Tướng này đúng là một tay che trời." Dung Hoa cười nói.
Chu Hành là thân vương Đại Chu, Đông Lăng phái Phó Cửu Lận tới nghênh đón và tiếp đãi, ai cũng có thể nhìn ra địa vị của hắn sở nơi này có thể so với hoàng tử, không, có thể nói là tôn quý hơn hoàng tử.
"Can Phong Đế trầm mê luyện đan, triều chính Đông Lăng đều nằm trong tay Yến Thừa Tướng, ông ta một tay che trời không phải chuyện quá lạ." Chu Hành nhẹ giọng.
Dung Hoa mỉm cười.
Cũng may Yến Thừa Tướng không hai lòng, bằng không giang sơn Đông Lăng này đã đổi họ.
Có điều, việc này ai có thể nói chắc chứ?
Không chừng Yến Thừa Tướng kia có hùng tâm, hiện tại chỉ đang đợi cơ hội mà thôi.
"Yến Thừa Tướng ở trong lòng bá tánh Đông Lăng rất có danh vọng." Trên đường tới, Chu Hành thỉnh thoảng có nhắc với nàng về ông ta một hai câu, hiện tại nhắc lại liền nhịn không được mà nói, "Mấy năm nay nhờ có ông ta, dân chúng Đông Lăng có thể nói là an cư lạc nghiệp, đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường."
"Ừ, đúng là người có năng lực." Dung Hoa gật đầu, trên đường tới Lệ Kinh, bọn họ cũng có tìm hiểu cuộc sống của dân chúng Đông Lăng.
"Nữ nhi duy nhất của ông ta vừa mới mười bốn, khuê danh chỉ có một chữ Phi." Chu Hành tiếp tục, "Thân mẫu Yến phu nhân là Đại tiểu thư Ninh gia Vĩnh An Hầu, Ninh gia là vọng tộc của danh môn."
"Ừ." Dung Hoa khẽ nhướng mày, "Phó Cửu Lận đã có phong cảnh như vậy, xem ra nữ nhi thân sinh của Yến Thừa Tướng còn kiều quý hơn cả công chúa."
"Đâu chỉ kiều quý hơn công chúa, trước mặt Yến Phi, mấy công chúa hay hoàng thất đều phải khom lưng cúi đầu lấy lòng nàng ta." Chu Hành nhẹ giọng một câu.
Dung Hoa cười cười, sau đó lại nghi hoặc hỏi: "Tại sao Yến Thừa Tướng chỉ có một nữ nhi?" Điều này không hợp với quen niệm thời đại ở đây cho lấm.
"Nghe đồn tình cảm phu thê Yến Thừa Tướng vô cùng sâu đậm." Chu Hành nói.
"Xem ra Yến Thừa Tướng là người có cá tính." Dung Hoa nhịn không được mà cảm khái. Ở xã hội này, nhiều con nhiều cháu là phúc, ở niên đại coi trọng việc nối dõi tông đường, Yến Thừa Tướng đúng là một người đặc biệt!
"Được rồi, nàng về phòng nghỉ ngơi đi." Chu Hành thấy trong mắt nàng có tia mệt mỏi, liền kéo nàng ngồi lên đùi mình, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng một cái, "Có gì khó hiểu, nếu không có ta, nàng cứ hỏi Lưu Tô và Túy Đồng."
Dung Hoa nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng dịu dàng của nam tử trước, nhịn không được mà cúi đầu trêu ghẹo đôi môi của y.
"Nghịch ngợm." Chu Hành bắt lấy eo nàng, mưa rền gió dữ quét qua miệng lưỡi của nàng.
Qua nửa ngày, Chu Hành mới buông nàng ra.
"Chúng ta có phải nên thành thân ở đây không?" Dung Hoa phấn mặt đào hoa, kiều mị nói.
"Không được." Chu Hành không chút do dự mà lắc đầu.
Như vậy quá ủy khuất cho nàng!
"Được rồi, nghỉ ngơi đi." Chu Hành sủng nịnh sờ đầu nàng, nói.
"Chàng cũng ngủ một lát đi." Dung Hoa đáp, lại cúi người hôn y một cái rồi mới đứng dậy.
.....................
Sau khi cáo biệt với Chu Hành và Dung Hoa, Phó Cửu Lận nói vài câu với chúng quan viên rồi về Thừa Tướng phủ.
Vào cửa lớn, biết dưỡng phụ vẫn chưa về, Phó Cửu Lận liền nâng bước tới viện của mình, vừa vào sân liền thấy Yến Phi ngồi dưới gốc anh đào, hắn bất giác dừng bước.
"Lâu ca ca, huynh về rồi." Nghe tiếng bước chân, Yến Phi ngẩng đầu, kinh hỉ đứng dậy, một thân váy đỏ chỉ vàng, tóc đen như mun, người còn kiều diễm hơn anh đào.
Phó Cửu Lận thoáng nhíu mày, hỏi: "Ừ, sao muội lại tới đây? Có chuyện gì sao?" Hắn vừa nói vừa tươi cười đi qua, ngồi đối diện nàng.
Nha đầu bên người Yến Phi vội rót trà cho hắn.
"Không có chuyện thì không thể tới chỗ Lâu ca ca chơi sao?" Yến Phi bĩu môi, dung mạo lúc này càng diễm lệ như họa.
"Đương nhiên là có thể." Phó Cửu Lận tươi cười ôn nhuận."
Yến Phi lúc này mới mặt mày hớn hở, hỏi: "Người đều đón tiếp rồi sao? Dàn xếp ổn thỏa chứ?"
"Ừ." Phó Cửu Lận cười gật đầu nhưng không nhiều lời, ngược lại còn hỏi, "Tiểu nha đầu muội hỏi chuyện này làm gì?"
"Muội không phải là vì quan tâm Lâu ca ca và phụ thân sao? Muội có nghe mấy tin đồn về Chiêu vương gia kia, còn cả hôn thê của ngài ấy..." Yến Phi dừng một chút, sau đó tươi cười hỏi, "Nghe nói Lâu ca ca quen biết nàng, thật vậy sao? Nghe nói nàng ấy rất xinh đẹp."
Phó Cửu Lận không lập tức trả lời, chỉ nhìn chằm chằm nàng.
"Muội chỉ là lo lắng cho Lâu ca ca, cho nên mới hỏi Chu Phiến." Yến Phi tươi cười giải thích một câu, sau đó chống cằm chờ hắn trả lời.
Phó Cửu Lận uống ngụm trà, nhẹ giọng nói: "Ta không quá thân với nàng."
"A, muội còn tưởng nếu huynh thân với nàng thì nhớ giới thiệu cho muội, muội cũng muốn làm quen với nàng, làm bằng hữu với nàng." Trên mặt Yến Phi hiện lên tia mất mát.
"Muội muốn quen nàng còn sợ không có cơ hội sao? Mấy ngày nữa, bệ hạ chắc chắn sẽ mở tiệc chiêu đãi bọn họ, tới lúc đó còn không phải sẽ quen nhau sao?" Phó Cửu Lận cười hỏi.
Yến Phi gật đầu: "Cũng đúng."
"Hai ngày nữa bệ hạ khẳng định sẽ thiết yến chiêu đãi bọn họ." Phó Cửu Lận mỉm cười nhìn Yến Phi, "Y phục và trang sức dự tiệc Phi Nhi đã chuẩn bị hết chưa?"
"A, vẫn chưa có." Yến Phi vội đứng dậy, cáo từ, "Muội về phòng trước đây."
Dứt lời, nàng liền vội mang nha đầu rời đi.
"Chu Phiến." Yến Phi vừa đi, nụ cười trên mặt Phó Cửu Lận lập tức biến mất."
"Công tử tha mạng." Chu Phiến vội quỳ xuống thỉnh tội.
"Ngươi qua chỗ Đại tiểu thư bảo vệ nàng đi." Phó Cửu Lận bỏ lại một câu rồi trở về phòng.
Sắc mặt Chu Phiến lập tức thay đổi.
Bị chủ tử vứt bỏ, Đại tiểu thư còn giữa hắn sao?
Bản thân khẳng định chỉ có một con đường chết.
Ra khỏi viện của Phó Cửu Lận, Yến Phi đi chậm lại.
Nha đầu đi sau Trúc Thanh lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Không sao." Yến Phi mỉm cười lắc đầu, phân phó nha đầu khác tên Trúc Họa, "Ngươi đi an bài người thăm hỏi Chiêu Vương Chu Hành đi."
"Vâng." Trúc Họa cúi đầu nhận lệnh, vội vàng rời đi an bài.
Yến Phi nhìn hoa đào quyến rũ, cười tới vẻ mặt sáng lạn.
Lâu ca ca và Diệp Dung Hoa gắn bó làm bạn thời gian lâu như vậy.
Hắn trở về, nàng có thể nhìn thấy sự thay đổi của hắn.
Hơn nữa, vị hôn phu của Diệp Dung Hoa - Chiêu Vương Chu Hành trong lời đồn, nàng cũng muốn diện kiến.